Lễ Vật Của Thần Linh

Chương 5



13

Trình Hi Uyên không muốn bày tỏ hết tâm sự với Tống Ứng Ngọc.

Trải qua nhiều năm trị liệu tâm lý như vậy, anh đã có thể rất bình tĩnh hồi tưởng lại quá khứ của mình.

Trình Hi Uyên bây giờ đã có một tâm lý cứng cỏi, ngoại trừ trước mặt Trương Mộc Tê thần hồn nát thần tính anh còn có thể lộ ra một chút gai góc, đối với người ngoài, anh luôn tỏ ra xa lánh và lịch sự.

Nhưng anh phải thừa nhận rằng trước mặt Tống Ứng Ngọc, anh rất dễ dàng mất khống chế, bất kể là hiện tại nói những lời chua ngoa cay nghiệt hay là lúc trước trêu chọc cô.

Thật ra anh nói dối, anh không hề dùng kịch bản tình yêu vô dụng của Tống Ứng Ngọc.

Anh chỉ thông báo cho Trương Mộc Tê anh sắp kết hôn thôi.

Trương Mộc Tê rất vui mừng, bà lập tức cười nói: "Mẹ biết con sẽ khá lên mà."

Anh lạnh lùng trả lời: "Không, con không khá lên, cô ấy không biết con có bệnh."

Nụ cười trên mặt của Trương Mộc Tê đông cứng lại. Bà không biết việc nào đáng buồn hơn, con trai bà vẫn là một người bị bệnh thần kinh hay là một kẻ cặn bã lừa gạt cưới người ta.

Bà nhanh chóng chỉnh lại biểu cảm, nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu, dù sao thì gia thế của cô gái kia vẫn kém hơn nhà chúng ta một chút. Mẹ cùng lão Trình sẽ không lỡ miệng nói ra đâu. Đợi đến khi kết hôn rồi sẽ ổn thôi."

Vào lúc này, cho dù không có bất kì tiếp xúc gì, Trình Hi Uyên vẫn cảm thấy buồn nôn.

Anh không khỏi nghĩ đến cốc nước nóng mà Tống Ứng Ngọc gọi trong quán cà phê và đôi bàn tay chưa bao giờ nghĩ đến việc cố chạm vào anh.

Ở một người xa lạ, anh tìm thấy lòng tốt mà chưa bao giờ cảm nhận được từ người nhà.

Trình Hi Uyên thỉnh thoảng cảm thấy cuộc đời thật bất công.

Có người sinh ra ở vũng bùn, có người mãi mãi sống dưới ánh mặt trời.

Tống Ứng Ngọc hai mươi ba tuổi dường như vẫn giống với cô gái mười ba tuổi ném giá vẽ. Thế giới của cô được mặt trời chiếu sáng rực rỡ, cô phân biệt thiện ác rõ ràng và cũng không ngần ngại chia sẻ ánh mặt trời của mình với người khác.

Ngày xem mắt đó là Trình Hi Uyên cố ý.

Nếu muốn, anh có thể tìm thám tử tư để điều tra sở thích của Tống Ứng Ngọc. Đối phương tính tình thẳng thắn, tìm hiểu tính cách của cô để lựa theo cũng không khó. Anh có thể dễ dàng biết cô thích kiểu loại đàn ông nào.

Nhưng anh thậm chí còn không thèm thay âu phục của mình mà đưa hợp đồng cho cô, ngay cả nhiều hơn một lời cũng không thèm nói.

Nhưng cô ấy không hề tức giận, đối mặt với những điều khoản trong hợp đồng, cô ấy chỉ bày ra biểu cảm thần kỳ “Sao anh lại sống khó khăn như vậy”, mà không cho rằng đó là anh cố ý gây khó dễ.

Sau đó anh bị người ta ăn vạ.

Không còn nghi ngờ gì nữa, việc này là do cô Tống hiền lành và vô hại trước mặt và một cô Đỗ khác giả vờ ngây thơ cùng nhau lên kế hoạch.

Cô ấy quá dễ đoán. Áy náy, chột dạ, lo lắng còn có một chút khẩn trương tự cho là kiểm soát rất tốt.

Anh không biết Tống Ứng Ngọc phát hiện như thế nào. Nhà họ Trình giấu giếm chuyện này rất kĩ.

Có lẽ là vì Đỗ Thời Ý. Đỗ Thời Ý là một người phụ nữ rất nhạy bén, có một số chuyện thật giống như là cô ấy có thể tiên tri được không sai chút nào.

Anh quyết định tương kế tựu kế.



Anh cố tình không kiềm chế cơn nôn mửa của mình, đẩy Đỗ Thời Ý ra rồi bỏ đi.

Đợi đến lúc anh trở về, cô Tống này vẻ mặt áy náy như "trời sập". Hình như cô ấy có chút bất ngờ.

Anh không rõ mình đã ôm tâm trạng gì dụ dỗ Tống Ứng Ngọc ký hợp đồng.

Có lẽ là bởi vì anh đã quá mệt mỏi trước sự thúc giục của Trương Mộc Tê, anh cho rằng ai cũng được, chỉ cần có thể chặn miệng của bà lại. Hoặc có lẽ là bởi vì, trong lần gặp gỡ đơn phương đầu tiên nhiều năm về trước, anh nghĩ rằng, nếu có một người nguyện đứng chắn trước mặt anh thì thật tốt.

14.

Tống Ứng Ngọc thường xuyên nói mình là một người rất chậm chạp, không quá giỏi chăm sóc người khác.

Trình Hi Uyên lại cảm thấy không phải như vậy.

Cô gái này bất giác đã chăm sóc rất tốt cho những người xung quanh. Đáng sợ nhất là, cô ấy coi đây là một chuyện hiển nhiên.

Trình Hi Uyên một mặt cảm thấy không công bằng, làm thế nào mà cô có thể đạt được một vòng tuần hoàn vĩnh cửu của việc yêu và được yêu, mặt khác lại không nhịn được càng ngày càng thả lỏng ở trước mặt cô.

Tống Ứng Ngọc thỉnh thoảng sẽ nói: "Trình tổng, anh thật sự là một người tốt."

Lúc cô nói những lời này, ánh mắt cô long lanh, giọng rất kiên định.

Giống như lúc này, cô cau mày ngắt lời anh: “Cái gì mà bệnh thần kinh gì? Nào có ai nói mình như vậy, không phải... đúng không?”

Cô dùng vẻ mặt rất dễ thương, hồi hộp và chân thành nói: "Trình Hi Uyên, trong lòng tôi, anh là người tốt."

Anh thầm nghĩ cô gái này thật ngây thơ, đã bao nhiêu tuổi rồi vẫn nói về người tốt và người xấu. Học sinh cấp hai đều biết rằng khi phân tích nhân vật phải dùng phép biện chứng hai mặt để xem xét.

Nhưng anh chỉ đáp lại một cách khô khan, nhìn chằm chằm ổ điều hòa trong xe hồi lâu, nghi ngờ rằng nó chưa được bật.

Bầu không khí của nhà họ Tống khác hoàn toàn với nhà họ Trình.

Tổng thể trang trí lấy tông màu ấm làm chủ đạo, trong nhà có rất nhiều album ảnh, hầu hết là ảnh của cả gia đình, mọi người đều cười rạng rỡ như những bông hoa mùa hè.

Anh nghe thấy bà Tống nhỏ giọng oán trách Tống Ứng Ngọc: "Tới đây ăn cơm trưa cũng không nói sớm, chuẩn bị không chu đáo sợ người ta lại chê cười."

Ban đầu bọn họ nói là sẽ đến vào buổi chiều.

Tống Ứng Ngọc mềm giọng ghé vào lòng mẹ Tống làm nũng. Cả người cô đều thả lỏng, mỉm cười, giống như một cục mật tan chảy.

Thật khó để tưởng tượng làm thế nào mà một người như vậy lại không có một chút phản đối hay nghi ngờ gì về hoàn cảnh gia đình của anh.

Buổi trưa nhà họ Tống dùng đồ Tây, buổi tối là một bàn đầy món Trung Quốc.

Tống Ứng Ngọc dùng đũa chung gắp cho Trình Hi Uyên rất nhiều thức ăn trước khi những người khác động đũa, đồ ăn trong bát anh đã chất lên thành ngọn núi nhỏ.

Ba người còn lại của nhà họ Tống vờ như không nhìn thấy, không nói gì.

"Đừng khách khí." Tống Ứng Ngọc chớp mắt nhìn anh.

Tống Ứng Ngọc chắc đã nói trước cho bọn họ, anh nghĩ.

Sau khi ăn xong, Tống Ứng Ngọc bị mẹ cô kéo đi tản bộ. Trên bàn cơm chỉ còn lại anh cùng với hai cha con nhà họ Tống.

Ngây người một lúc lâu, Trình Hi Uyên mới hiểu được, cha Tống căn bản không tin Tống Ứng Ngọc cái gì mà yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Bọn họ chẳng qua là không thể lay chuyển được cô, đành phải đồng ý con gái dùng cách như vậy trợ giúp nhà mình.

Cha Tống dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn anh: "Giám đốc Trình, Ứng Ngọc từ nhỏ bị chúng tôi chiều hư, không có quy củ. Nếu như con bé có cái gì không tốt, cậu đừng nóng vội, chúng tôi nhất định dạy dỗ con bé."

Ý tứ bên ngoài lời nói rõ ràng là, nhà chúng tôi sẽ tự mình dạy bảo con gái, anh không nên tổn thương cô.

Trình Hi Uyên thầm nghĩ, khó trách Tống Ứng Ngọc có thể lớn lên như ngày hôm nay.

"Cháu sẽ chăm sóc tốt cô ấy." Anh hứa.

- -----------

Tác giả lảm nhảm: Giám đốc Trình lúc này: Cô ấy nói tôi là người tốt, cô ấy thật là một người tốt.

15

Bà Trương Mộc Tê có thể thật sự sợ không ai muốn con trai mình, ngoài miệng nói không thúc giục, nhưng đã âm thầm đặt ngày cưới rất gần.

Bà nói ngày đó dương lịch âm lịch đều là song nhật (ngày đôi, ngày chẵn), là ngày tốt, thích hợp làm chuyện cưới xin, thổi phồng cứ như kết hôn vào ngày đó có thể ân ái cả đời, đến khi bạc đầu vẫn chưa rời.

Đáng tiếc rằng hai chúng tôi chỉ là diễn theo kịch bản, ngày nào kết hôn cũng như nhau.

Tôi đề nghị làm đám cưới theo phong cách Trung Quốc, Trình Hi Uyên lại hỏi tôi có phải thích váy cưới đỏ không.



Tôi nói không phải, đám cưới kiểu Trung Quốc, giữa cô dâu và chú rể có một tấm lụa.

Trình Hi Uyên cười giận dữ, nghiến răng nói không cần.

Tôi thuận miệng nói: "Ồ, vậy thủ tục mở lụa che mặt cô dâu để hôn, anh Trình định tính sao đây?"

Anh vậy mà đỏ mặt.

Nước da của Trình Hi Uyên rất trắng, nổi lên đỏ bừng như quả đào đầu mùa nhuộm phấn nhạt, núi băng lạnh lẽo dần tan rã.

Lúc trước tôi cảm thấy Trình Hi Uyên không phải mẫu người tôi thích.

Là một người trưởng thành quanh năm trà trộn vào hải đường trạm P, tôi thích mấy thanh niên ôn hòa lại có một chút nghiêm túc. Một người cấp cao như Trình Hi Uyên, cả người đoan trang, tự lập và đầy khí thế sẽ khiến tôi mất đi mọi ham muốn trần tục, chỉ còn là một loài vật nhỏ có ý thức tự vệ.

(Trạm P: Pixiv là một cộng đồng xã hội trực tuyến Nhật Bản của những hoạ sĩ manga, anime... Theo wiki)

Nhưng trong những dịp không chính thức gần đây, Trình Hi Uyên đều mặc mấy bộ thường phục tôi mua cho anh, là những bộ được chuẩn bị sẵn lúc gặp phụ huynh.

Người dựa vào quần áo ngựa dựa vào cái yên, cổ nhân sẽ không lừa người.

(Giống câu “người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân” của Việt Nam)

Cả người giám đốc Trình giống như là có thêm một tầng filter mềm mại, từ tảng băng trôi tiến hóa thành một con báo tuyết (quả thực là kỳ tích sinh học). Mặc dù vẫn là lạnh lùng và cao quý, nhưng cho người ta một cảm giác, chỉ cần túi mật đủ big cũng có thể xông lên roar một chút.

(Túi mật đủ big: can đảm)

Hơn nữa, anh đối xử với tôi có thể gọi là ôn hòa.

Tôi không khỏi thừa nhận mình có chút thích thích.

Mặc dù khi tôi nói điều này, Đỗ Thời Ý nhìn tôi như đang nhìn một người thiểu năng trí tuệ.

Cô ấy cảnh cáo tôi: "Trên đầu chữ “sắc” có một cây đao."

(Chữ sắc “色” trên đầu có bộ đao “刀”, ngụ ý cảnh cáo u mê sắc đẹp sẽ có hậu quả)

Buồn cười, tôi là loại người mất trí khi bị sắc đẹp tấn công sao?

Tôi không phải.

Tôi chỉ hơi tò mò về người đàn ông này thôi.

Trình Hi Uyên từng nhắc tới việc bác sĩ tâm lý cảm thấy phản ứng của anh rất kỳ quái, về mặt tinh thần dường như đã đi ra khỏi vũng bùn của quá khứ, nhưng thể xác vẫn còn đắm chìm trong đó, kèm theo phản ứng kích thích mãnh liệt.

Anh cũng không bài xích việc cùng tôi nói về bệnh tình của mình, giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ, giống như là đang trần thuật chuyện xưa của người khác.

Tôi không khỏi suy đoán, anh mắc bệnh sạch sẽ, rốt cuộc là thật hay là giả?

16

Tôi cũng sẽ không suy đoán lung tung.

Nếu như một người bạn của bạn nói rằng thế giới bạn đang sống là một cuốn tiểu thuyết và cô ấy là nữ chính của thế giới này, bạn sẽ nghĩ gì?

Lúc đó tôi cảm thấy Đỗ Thời Ý rốt cuộc cũng bước vào thời kỳ trẻ trâu muộn màng.

Tôi trấn an cô ấy: "Không sao, tớ cũng từng tưởng tượng ra việc có một học sinh giỏi lạnh lùng trong trường yêu thầm tớ, đốc thúc tớ học tập thật giỏi. Cuối cùng, theo kịch bản, tớ trở thành *Mary Sue thi đỗ cùng trường đại học với anh ấy."

*Mary Sue: tên chung cho bất kì nhân vật nào hoàn hảo hoặc tài giỏi đến mức vô lý.

Đáng tiếc, căn bản là học sinh giỏi lười để ý đến tôi.

Đỗ Thời Ý cũng đoán trước được là tôi sẽ không tin. Cô ấy không đổi sắc mặt tuôn ra bí mật của một loạt nhà giàu có, tôi nghe mà trợn mắt há mồm.

Tôi bướng bỉnh thà cho rằng đây là thủ đoạn thông thiên của cô ấy, chứ nhất định phải bảo vệ tam quan của mình.

Cô ấy cũng không giận: "Nhóc Ngọc, lần trước tớ bị mấy tên côn đồ kia mắng là gì?"

Bọn họ mắng gì?

Đầu óc tôi bỗng dưng tua rất chậm, tôi như có thể nghe thấy tiếng chuyển động cọt kẹt, cọt kẹt của cỗ máy cũ kĩ lâu rồi không sửa.

Có một thứ mát rượi rót vào đầu tôi, là dầu bôi trơn sao?

Tôi chợt nhớ ra, bọn họ mắng là: "Đỗ Tri Ý, mày là đồ kỹ nữ gian díu mập mờ với cha nuôi."

Đỗ Tri Ý là ai? Tên cô ấy không phải là Đỗ Thời Ý hay sao?

Cha nuôi gì cơ? Đỗ Thời Ý lúc mười hai tuổi đã trở về nhà họ Đỗ nhận cha mẹ ruột, làm gì có dây dưa với cha nuôi nào.



Hình như trước đây có một đàn chị từng điên cuồng chất vấn Đỗ Thời Ý vì sao lại câu dẫn đàn anh Quý năm ba.

Năm ba làm gì có học trưởng nào họ Quý.

Tôi sợ tới mức gào một tiếng ôm lấy Đỗ Thời Ý khóc rống lên: "Con à, con thật đáng thương!"

Tại sao cái nồi nào cũng có thể chụp lên đầu con được.

Đỗ Thời Ý dở khóc dở cười.

Cô nói: "Ứng Ngọc, thật xin lỗi, nhưng tốt nhất là cậu không nên biết cái gì cả. Cuộc sống của cậu êm đềm và bình yên, đối với cậu, thế giới vốn chân thực và tươi đẹp đến vậy."

"Nhưng tớ đã tỉnh ngộ từ rất lâu rồi, tớ rất đau khổ. Please, mong cậu đi cùng tớ một đoạn đường. Tớ đảm bảo, sẽ kết thúc rất nhanh thôi."

Vào lễ trưởng thành tuổi mười tám, Đỗ Thời Ý đưa cho tôi một bản sao về sự thật của thế giới này, sự thật theo đúng nghĩa đen.

Bức màn của thế giới bị vén lên trước mặt tôi, thật hoang đường và đáng sợ.

Từ đó tôi bắt đầu quan sát những người xung quanh.

Tôi phát hiện đây không hẳn là một thế giới hư cấu, hầu hết hành vi của mọi người đều bình thường, được tự do hoạt động. Tôi chắc chắn rằng họ còn sống, đó là một niềm an ủi lớn đối với tôi.

Chỉ khi nhắm vào Đỗ Thời Ý, một số người sẽ đột nhiên trở nên giống như con rối bị thao túng.

Đôi mắt của họ trống rỗng, và mọi biểu cảm họ thể hiện đều hoàn hảo như một khuôn mẫu.

Ngoại trừ tôi và Đỗ Thời Ý, mọi người đều cho rằng những hành vi này là bình thường.

Đỗ Thời Ý nói những chuyện như vậy sẽ ngày càng ít đi, chờ khi thế giới được mở khóa 100% thì nó sẽ có thể hoạt động như một thế giới bình thường.

Không có thứ gọi là nhân vật chính hay bia đỡ đạn, mỗi người đều đang hướng tới vận mệnh của chính mình, mà không phải sinh ra làm bàn đạp cho ai đó, cũng không còn ai trở thành cái gọi là nhân vật chính, phải gánh chịu tình yêu và sự căm ghét vô lý của người khác.

Từ lúc đó tôi bắt đầu hiểu cô ấy.

Bản chất của con người là tìm kiếm sự thật.

Đối với Đỗ Thời Ý, dù là nữ chính, biết rằng mình nhịn thêm một thời gian nữa là có thể có được một “happy ending”, cô vẫn sẽ hết sức bài xích loại "hạnh phúc" như vậy.

Bởi vì đó là sự giả dối đã được dàn dựng, mà cô cố tình lại là một người tỉnh táo.

Vậy còn Trình Hi Uyên thì sao, gần đây tôi vẫn luôn suy nghĩ về chuyện này.

Hình như anh cũng là một sự cố.

Đỗ Thời Ý không còn là thuốc giải của anh nữa, theo cốt truyện, căn bệnh của anh đã không còn lý do để tồn tại nhưng nó vẫn còn ở đó một cách ngoan cố.

Vậy đó chỉ đơn giản là một căn bệnh thôi sao?

Không ai có thể giải thích cho tôi.

Đỗ Thời Ý rất bài xích việc nhắc đến anh.

"Tránh xa anh ta ra." Cô ấy nhiều lần cảnh cáo tôi như vậy.