Lệ Quỷ Lại Xin Chút Dương Khí

Chương 169: Ọe...



Thực lực của cả hai như thế nào không rõ, nhưng nếu chỉ so bì về quỷ vực, thì Mặc Phong rõ ràng sẽ thua kém hơn Vệ Tử Khâm rất nhiều.

Lúc này, quỷ vực ẩn chứa khí tức điêu tàn của Vệ Tử Khâm cũng đã giống như axit, từ từ ăn mòn quỷ vực của Mặc Phong, hướng về phía hắn khuếch trương ra.

Đối diện với việc này, trong lòng không hoảng, Mặc Phong cũng chỉ cố điều khiển quỷ vực, chống lại sự xâm chiếm của đối phương.

Thế nhưng, mặc dù năng lực của quỷ vực không sánh bằng, nhưng thứ đáng sợ nhất trêи quỷ vực của Mặc Phong, lại chính là nguyền rủa! Đây mới thật sự là chuyên môn của hắn.

Chỉ thấy lúc này, mặc dù đem quỷ vực của Mặc Phong thôn phệ, nhưng trêи quỷ vực của Vệ Tử Khâm, đồng dạng cũng xuất hiện không ít huyết sắc thủ ấn, không thể lau đi.

Nhìn thấy một màn này, Diêu Vũ có thể mơ hồ cảm nhận được, bàn tay đang cầm lấy dây cương của Vệ Tử Khâm đang khẽ siết chặt lại.

Y không biết nguyền rủa là gì, cũng không biết nó đáng sợ đến mức nào. Nhưng tựa hồ, tâm tình tiêu cực cùng ảnh hưởng của nó, cũng sẽ khiến lệ quỷ đều phải e ngại, không muốn đụng vào.

Lúc này, phảng phất cũng cảm nhận được gánh nặng, Vệ Tử Khâm lại đột ngột vươn tay, đem áo choàng tung bay sau lưng của mình hất lên, tạo thành một tư thế bá khí trắc lậu.

Ngay sau đó, một đợt cuồng phong cũng liền ‘ù ù’ vang lên. Ở phía sau quỷ mã, vô số quỷ ảnh xếp thành hai hàng, trêи người mặc giáp trụ, tay cầm binh giáo liền đã vô thanh vô tức hiện ra.

Thân ảnh của bọn chúng vô cùng mơ hồ, tựa như là do âm khí hiển hóa thành. Thế nhưng, từ trêи xuống dưới đều bao trùm trong một cỗ sát khí như vừa từ trong núi thây biển máu chui ra.

Dưới ánh trăng, từng bộ khải giáp trêи người bọn chúng liền càng thêm sáng chói, lấp lánh hàn quang.

Nhìn thấy một màn này, dù biết rõ binh lính không phải của chính mình, nhưng Diêu Vũ vẫn có cảm giác nhiệt huyết sôi trào, hùng tâm trỗi dậy.

Ở đối diện, nhìn thấy Vệ Tử Khâm triệu hồi quỷ nô, lúc này, Mặc Phong cũng liền nghiêm mặt. Sát cơ trong mắt phảng phất có thể hóa thành dao nhọn, hung tợn ghim vào trêи ‘móng heo’ nào đó đang ôm lấy eo của Diêu Vũ.

Đáng chết…

Theo hắc khí trêи người Mặc Phong lượn lờ chui ra, bên trong quỷ vực của hắn lúc này cũng lục tục có từng đạo hắc ảnh xuất hiện.

Đám quỷ ảnh này tư thế quỷ dị, có kiễng chân, có treo ngược, có dùng tứ chi tiếp đất, trêи người mặc vào đủ loại y phục đã sớm khô cằn, cũ kỹ. Bất kể là tuổi tác, giới tính, hay thân cao đều hoàn toàn không giống nhau.

Làn da hiện ra một loại xám đen, che kín thi ban. Hai tay, hai chân đều dính đầy tiên huyết đen sẫm, không ngừng chảy xuôi trêи đất. Vừa vặn liền tương thích với những thủ ấn đáng sợ kia.

Nếu nói quỷ binh của Vệ Tử Khâm là oán khí cùng sát khí ngút trời, thì quỷ nô của Mặc Phong lại là muôn vàn hận ý cùng tuyệt vọng trộn lẫn vào cùng nhau.

Hai bên đều không phải loại lương thiện gì.

Lúc này, mục tiêu của cả hai đều là Diêu Vũ, nên trêи cơ bản, bọn họ sớm muộn đều phải có một trận chiến. Nên lúc này, ôm chặt lấy Diêu Vũ, Vệ Tử Khâm cũng đã thúc ngựa lao tới, mà quỷ binh, cũng khí thế trùng trùng hành quân theo sau.

“Đi.” Nhẹ giọng quát, lúc này, thân ảnh của Mặc Phong cũng nhoáng lên, trực tiếp dẫn đầu xung kϊƈɦ. Nhưng xung quanh hắn, từ đầu tới cuối đều vẫn luôn có từng cỗ thân ảnh ẩn hiện, nửa bước không rời.

Trêи bầu trời, lượng lớn mây đen đã ùn ùn kéo tới, tựa như tận thế buông xuống. Cuồng phong gào thét, âm khí xông thẳng thương khung, làm thiên địa đều vì đó mà biến sắc.

Quỷ vực va chạm, trong nháy mắt liền tựa như thiên băng địa diệt.

Thế nhưng, ngay khi trường thương của Vệ Tử Khâm vừa quét tới, mà phía sau lưng của Mặc Phong cũng hiển hóa ra một sợi dây lụa, thì lúc này, một âm thanh không tính lớn liền đã lập tức làm bọn họ song song ngừng lại động tác, tựa như sấm sét giữa trời quang.

“Ọe…”

Mặc dù đã cố gắng khống chế, nhưng lúc này, cổ họng cuộn trào, Diêu Vũ vẫn là không kiềm được mà đột ngột nôn ra một tiếng.

Nhưng cũng không dừng lại ở đó, chỉ vừa nôn một tiếng như vậy, kế tiếp, y liền đã ngừng không được, liên tục che miệng nôn khan. Thậm chí, đầu óc choáng váng, thân thể cũng đã đột ngột vô lực, trực tiếp trượt ra khỏi tay Vệ Tử Khâm, ngã khỏi lưng ngựa.

Bởi vì mọi chuyện xảy ra quá mức đột ngột, Vệ Tử Khâm đều không kịp phản ứng lại, nên càng không có khả năng đưa tay đỡ y.

Chỉ là, ngay khi Diêu Vũ cảm thấy cái ót của chính mình e rằng phải cùng mặt đất đàm luận nhân sinh rồi, thì bỗng dưng, một vòng tay băng lãnh khác đã đột ngột tiếp được thân thể y, đem y đỡ xuống đất, ôm vào lòng.

“Tiểu Ngư nhi!!?”

Lúc này, quỷ vực lẫn quỷ nô đều đã bị Mặc Phong thu hồi. Có trời mới biết, giây phút nhìn thấy y từ trêи ngựa trượt xuống, hắn đã bằng cách nào dùng tốc độ nhanh nhất lao tới đây, tự mình cưỡng ép xâm lấn quỷ vực của Vệ Tử Khâm.

Lúc này, nhìn xem Diêu Vũ cùng Mặc Phong, Vệ Tử Khâm cũng liền nhẹ nhõm đem quỷ vực thu lại. Ngay cả quỷ mã, cũng đã bị hắn dùng chút thủ đoạn che giấu đi.

Hắn cất bước đi tới, vô cùng lo lắng nhìn xem sắc mặt trắng bệch của Diêu Vũ. Cánh môi tái nhợt khẽ mở ra, âm thanh lại phá lệ trầm ấm, cùng bộ dạng sát khí trùng thiên rất không hợp nhau.

“Ngươi…thế nào?”