Lệ Quỷ Lại Xin Chút Dương Khí

Chương 162: Hiểu Lầm Trầm Trọng



Mặc dù truy hỏi, nhưng không đợi Diêu Vũ trả lời, Mặc Phong liền đã tiếp tục tự thuật một mình.

“Lúc ta vừa sinh ra, bởi vì thân phận ti tiện, chỉ là thứ tử trong nhà, nên liền đã bị chủ mẫu lén mang đi bán vào trong trại buôn người. Thậm chí, ngay cả thân sinh phụ mẫu trông như thế nào, ta cũng chưa từng gặp mặt qua.”

Có lẽ đã sớm quen thuộc với việc này, nên khi nhắc tới, thần sắc trêи mặt Mặc Phong cũng không có bao nhiêu cảm xúc ba động, tựa như đang kể lại tao ngộ của một người không liên quan.

“Thế nhưng, có lẽ là người đang làm trời đang nhìn, cả nhà…không đúng, đó không phải nhà của ta, phải gọi là nhà của Trác Thiên Hạo đều bị trảm đầu thị chúng vì tội danh mưu phản, cấu kết địch quốc.”

“Sau chuyện đó, phụ thân ta, còn có vị chủ mẫu ác độc kia, tất cả đều đã hóa thành vong hồn trêи đoạn đầu đài. Mà mẫu thân ta…có lẽ cũng như vậy đi, dù sao, ngay cả nhi tử của mình cũng không bảo vệ được, bà ta căn bản cũng không xứng làm mẫu thân…”

Diêu Vũ phát hiện, khi nhắc tới phụ thân cùng chủ mẫu, thái độ của Mặc Phong đều vô cùng lạnh nhạt. Thế nhưng, khi nói tới mẫu thân của mình, bên trong ánh mắt hắn vẫn cứ hiện lên không ít tình cảm phức tạp.

“Nói không chừng, việc ta bị bắt đi, cũng là do bà ta cam nguyện làm, để lấy lòng chủ mẫu, tranh thủ ngày sau có thể sống được an nhàn hơn…Dù sao, bà ta cũng là tiểu thϊế͙p͙ rất được ân sủng, không đến mức bị phụ thân ngó lơ đi?”

Lắc lắc đầu, không muốn lại suy nghĩ chuyện này, Mặc Phong liền cảm khái một câu :“Không thể không thừa nhận, ngoại trừ việc bị người xem là vật bồi táng, nhân sinh của hắn so với ta quả thật là tốt hơn nhiều.”

“Trong lúc ta bị người nhốt trong lồng, xem như chó mà nuôi dưỡng tại trại buôn người, thì ba năm trước, hắn cũng đã nếm trải khoảng thời gian hạnh phúc bên cạnh phụ mẫu, làm đại thiếu gia được người cưng sủng.”

“Đến khi gia tộc diệt vong, hắn không những trốn thoát được, mà còn được một vị huynh đệ kết nghĩa năm xưa của phụ thân ta cưu mang, trở thành biểu thiếu gia trong phủ bọn họ.”

“Khoảng thời gian tá túc ngắn ngủi đó, khiến hắn thậm chí còn chưa kịp cảm nhận được mặt xấu của nhân tính, thì thánh thượng đã cho người tra ra được oan khuất trêи người phụ thân ta, rằng ông không phải là gian thần bán nước. Là thánh thượng đã xử sai người vô tội.”

“Vì để xoa dịu lòng dân, cũng như trả lại công đạo cho người đã khuất. Thánh thượng liền xóa bỏ tội danh con của loạn thần tặc tử cho Trác Thiên Hạo, thăng quan cho thúc thúc.”

“Đồng thời, khi Trác Thiên Hạo được bảy tuổi, còn hạ xuống thánh ân, để hắn vào cung, cùng vương tôn quý tộc cùng nhau học tập, cho hắn làm thư đồng hầu hạ bên người thái tử đã chín tuổi.”

Nói tới đây, liếc nhìn Diêu Vũ, trong lòng Mặc Phong tựa hồ lại có đôi chút cảm khái, Trác Thiên Hạo thật sự có mị lực lớn đến vậy sao?

Hắn đi đến đâu, nơi đó liền sẽ có người thích. Nào có giống hắn, bị mọi người ghét bỏ, xa lánh…

“Trong lúc ta ở hí tràng chật vật sinh tồn, ngay cả nửa chữ cũng không biết viết, thì hắn lại được học trong hoàng cung, ngày ngày ăn sung mặc sướиɠ.”

“Lúc ta lớn lên, bị mấy lão già buồn nôn giở trò đồi bại, hắn lại đang ghi danh bảng vàng, trở thành tân khoa trạng nguyên!”

“Thế nhưng, những chuyện này vốn dĩ cũng sẽ không liên quan tới ta, nếu một ngày đó, hắn không dùng tư thái cao cao tại thượng đó cùng thái tử đến hí tràng…” Tựa như nhớ lại hình ảnh làm mình khắc cốt ghi tâm khi đó, bàn tay bên dưới ống tay áo của Mặc Phong lại hơi hơi siết chặt.

“Lần đầu tiên nhìn thấy ta, thái tử liền đã vô cùng ưa thích ta. Mà Trác Thiên Hạo, tựa như cũng có điều suy nghĩ. Bởi vì dù không muốn thừa nhận, nhưng dung mạo của ta và hắn, thật sự là giống nhau đến năm, sáu phần.”

“Thái tử rất yêu Trác Thiên Hạo, đồng thời cũng vô cùng tôn kính hắn. Ở trước mặt hắn, đều cố gắng hết mức đem tất cả thói xấu của mình thu lại. Không dám khinh nhờn, cũng như lộ ra một chút tình ý nào, sợ bị hắn ghét bỏ.”

“Nhưng khi nhìn thấy ta, gã phảng phất như đã tìm thấy nơi để ‘trút giận’, trực tiếp lộ ra hết thảy bộ mặt thật.”

“Chỉ là, ta thà rằng bị thái tử lăng nhục, cũng không muốn nhận lấy ân huệ của vị ca ca tốt đó…” Cười lạnh, Mặc Phong lại nhả ra một khẩu khí :“Ngày hôm đó, sau khi điều tra lại chuyện năm xưa, biết được ta là đệ đệ cùng cha khác mẹ, hắn đã đến tìm ta.”

“Hắn không cho phép thái tử làm xằng làm bậy với ta, càng không cho phép người trong hí tràng tiếp tục ức hϊế͙p͙ ta nữa. Việc này, khiến cho tất cả mọi người, bao gồm cả Tư tỷ tỷ đều cảm thấy hắn là người tốt, là quân tử thanh cao.”

“Thế nhưng, cả hắn và vị thúc thúc kia, đều chưa từng ngỏ ý muốn để ta nhận tổ quy tông. Nhưng cũng đúng thôi, dù sao, bọn họ có lẽ cũng không muốn một ngày nào đó đang đi trêи đường, có người mở miệng dò hỏi…”

“Trác trạng nguyên, nghe nói đệ đệ của ngươi đã từng làm ca cơ trong hí tràng, là thật sao?”

“Hoặc tỷ như, nhị công tử nhà thượng thư đại nhân trước kia kỳ thực đã từng là một con hát thấp hèn.”

Mặc dù chỉ là người nghe, nhưng lúc này, tâm tình của Diêu Vũ phảng phất cũng vẫn bị Mặc Phong làm đả động. Y thật sự không dám tưởng tượng, khi tự mình nghĩ tới những thứ này, đáy lòng của hắn sẽ có bao nhiêu thống khổ cùng khuất nhục.

Bởi vì xuất thân, cũng không phải là thứ mà hắn được lựa chọn.

Thế nhưng, y vẫn cảm thấy, khẳng định là có hiểu lầm gì đó ở đây. Trác đại nhân không có khả năng sẽ là người dung tục, giả nhân giả nghĩa, quan tâm cái nhìn của người khác như vậy.