Lệ Quỷ Lại Xin Chút Dương Khí

Chương 161: Buồn Cười Biết Bao Nhiêu



Dù cho đã quen thuộc với việc bị cự tuyệt, nhưng dù vậy, đáy lòng Mặc Phong vẫn nghẹn một hơi, nếu nói không khó chịu, đó cũng là đang lừa mình dối người.

Thậm chí, không cần Diêu Vũ tự mình trả lời, hắn cũng đã biết lý do tại sao y lại từ chối bản thân.

“Là vì Trác Thiên Hạo?”

Có hơi chần chờ, song, Diêu Vũ vẫn là nhắm mắt, ngập ngừng giải thích :“Ta cùng Trác đại nhân đã…thành thân, mà Trác đại nhân lại là ca ca của ngươi. Ngươi hiểu ý ta, đúng không?”

Mặc Phong là người cổ đại, ngoại trừ luân thường đạo lý, Diêu Vũ cũng không biết nên dùng biện pháp gì để khiến hắn chịu đến bó buộc.

Dù sao, hắn có lẽ cũng sẽ không phát cuồng đến mức tơ tưởng ‘tẩu tử’ của mình đi?

Quả nhiên, sau khi Diêu Vũ dứt lời, sắc mặt Mặc Phong liền đã cứng lại. Hắn cúi đầu, nhãn thần trở nên vô cùng băng lãnh, tối đen một mảnh. Khí tức quanh người cũng ngày càng lạnh lẽo.

Bàn tay hắn siết chặt, trong nháy mắt, âm khí liền đã giống như vô số lưỡi đao, trực tiếp đem hết thảy linh dị vật phẩm trong tay hắn đều xoắn nát, hóa thành từng mảnh phế liệu rơi xuống đất.

Cùng lúc đó, Mặc Phong cũng đã duỗi tay ra, trực tiếp bắt lấy cổ tay Diêu Vũ, đem y kéo tới trước mặt mình.

“Ngươi cùng hắn đã làm những gì!”

Mặc dù Diêu Vũ chỉ nói là ‘thành thân’, nhưng Mặc Phong vẫn hiểu rõ ẩn ý ở phía sau hai chữ này, cho nên mới tức giận như vậy.

Thời khắc này, con ngươi của hắn đã đỏ bừng, vằn vệt vô số tơ máu. Sắc mặt lại càng dữ tợn đến đáng sợ, tựa như phu quân phát hiện thê tử ngoại tình :“Đừng nói với ta, là ngươi cam tâm tình nguyện ủy thân cho hắn…”

“Ta…” Nhận thấy cảm xúc của Mặc Phong có chút mất khống chế. Diêu Vũ liền vùng vẫy, cưỡng ép hất văng tay hắn ra :“Chuyện này liên quan gì tới ngươi!”

Nhớ tới hình ảnh làm người mặt đỏ tim đập hôm đó, lỗ tai Diêu Vũ liền có chút nóng lên. Mà vừa vặn, cũng đã bị Mặc Phong phát giác.

Quả nhiên, y đã cùng khúc gỗ đáng chết đó…

Lúc này, Mặc Phong chỉ cảm thấy thâm tâm tựa như có thứ gì đó vừa vỡ vụn, ghen ghét cùng giận dữ đang không ngừng bủa vây lấy hắn, làm hắn không tài nào giữ được bình tĩnh.

“Tại sao…tại sao ngươi có thể thành thân với hắn, nhưng lại không muốn ở bên ta? Chẳng lẽ ta có chỗ nào thua kém hắn sao?”

Bị khí thế của nam nhân áp đảo, làm cho có chút không thở nổi, Diêu Vũ chỉ có thể lùi bước, cưỡng ép để bản thân cường thế lên, không được chịu thua :“Không vì gì cả, chỉ là ta không muốn ở bên ngươi mà thôi.”

“Tất cả mọi thứ của ngươi đều không sánh bằng hắn!”

Bổn ý của Diêu Vũ chỉ là muốn làm Mặc Phong triệt để chết tâm, không tiếp tục cố chấp như vậy nữa. Thế nhưng, khi nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt của hắn, y lại không khỏi có phần áy náy.

“Cái đó, ta…”

“Ta không sánh bằng hắn sao?” Gương mặt anh tuấn thời khắc này lại đột ngột hòa hoãn, cũng không còn bị lửa giận bao phủ đến vặn vẹo biến hình nữa, Mặc Phong lại chỉ nhẹ giọng lặp lại câu nói đó :“Ta không sánh bằng hắn sao?”

Nói nói, trêи môi Mặc Phong bất giác lại hiện ra một nụ cười ẩn chứa nồng đậm chế giễu. Cũng không biết là giễu cợt người khác, hay là tự giễu chính mình.

“Đúng vậy, tất cả mọi thứ của ta, vĩnh viễn đều không sánh bằng hắn…Thúc thúc, Tư tỷ tỷ, ma ma chủ quản, thái tử, người xung quanh, thậm chí ngay cả ngươi cũng đều cho là vậy!”

Nhìn thấy thần sắc giãy giụa thống khổ trong mắt hắn, cùng với giọng nói khô khốc gần như đang gầm lên kia, Diêu Vũ liền biết, chính mình giống như đã chọc phải chỗ đau của hắn.

Thế nhưng, những người khác nói như vậy, y vẫn còn có thể hiểu được, nhưng thái tử thì lại có ý gì?

Phảng phất nhìn ra nghi hoặc của y, lúc này, Mặc Phong lại đột ngột bật ra một tiếng cười lạnh nhạt. Trong phút chốc, thần sắc bi thương cũng liền hóa thành vô vàn phẫn nộ :“Ngươi không hiểu cũng đúng. Tất cả các ngươi, vĩnh viễn cũng không hiểu được!”

“Kể từ ngày ta bị thái tử nhìn trúng, ưu ái có thừa, đám người đó mỗi ngày đều sẽ ở sau lưng xì xầm to nhỏ, gán ghép đủ loại ngôn từ xấu xa lên người ta. Bọn họ gọi ta là kỹ nam, cũng có nói ta là hạng tiện nô không biết xấu hổ…”

“Lệ công tử cái gì chứ? Chẳng phải cũng chỉ là một con chó bị người cưỡi còn có thể vui vẻ quỳ xuống, ngoắc đuôi tạ ơn.”

“Đã sớm quen thuộc với những thứ buồn nôn ghê tởm đó, từ đầu đến cuối, ta đều chưa từng quan tâm qua…”

Giọng nói hơi ngừng, lúc này, Mặc Phong lại đột ngột chuyển giọng, mang theo bi ai lẩm bẩm :“Thế nhưng, nửa năm, ta bị thái tử quấy rầy xuyên suốt nửa năm!”

“Dù đáy lòng căm hận gã dường nào, ta vẫn luôn cố ép chính mình phải nhẫn nhục, phải chịu đựng! Thế nhưng, kết quả thế nào? Nửa năm, mặc cho lời đồn đại xấu xí, ác ý, thái tử kỳ thực vẫn chưa từng chạm qua người ta.”

“Mỗi ngày, việc hắn làm nhiều nhất chính là ngắm nhìn ta rồi phát ngốc, hoặc nhiều nhất là nghe ta hát hí khúc.”

“Ngươi có biết tại sao không?”

Nhìn xem nụ cười đắng chát trêи tuấn nhan hài hòa kia, Diêu Vũ không hiểu vì sao lại đột ngột không có ngôn ngữ. Y không thể nói được gì, mà chỉ có thể ở trong lòng nhấc lên kinh đào hãi lãng.

Chẳng lẽ…

“Đúng vậy, giống như ngươi đang nghĩ.” Nhắm mắt, để cho cảm xúc dần dần bình ổn lại, Mặc Phong mới chậm rãi tường thuật :“Người thái tử thật sự mến mộ, từ trước đến nay, cũng chưa từng là ta.”

“Người mà hắn tâm duyệt, lại chính là ca ca của ta - kẻ đã từng làm thư đồng hầu hạ bên người hắn lúc còn thơ ấu.”

“Tiểu Ngư nhi, ngươi nói xem. Cảm giác chính mình đã chuẩn bị tâm lý chịu nhục, cảm thấy khuất nhục cùng cực, mấy lần đều muốn tìm tới cái chết. Nhưng cuối cùng lại phát hiện ra, từ đầu chí cuối đều là bản thân tự mình đa tình.”

“Người ta căn bản chỉ xem ngươi là một thế thân, một cái thẻ đánh bạc mà lợi dụng. Thậm chí còn không muốn chạm vào ngươi vì sợ làm ‘bạch nguyệt quang’ không vui.”

“Nó buồn cười biết bao nhiêu? Rất giống một thằng hề, có đúng không?”