Lệ Quỷ Lại Xin Chút Dương Khí

Chương 141: Ôm Lấy Quang Minh



Chỉ là, vẫn còn chưa đi được mấy bước, phảng phất cảm nhận được gì đó, Tiểu Hắc lại đột ngột ngừng bước lại, không tiếp tục tiến về trước nữa.

Đầu nhỏ nghiêng về phía ba lô, ở bên trêи ngửi lại ngửi. Bất giác, tựa như là ngửi được khí tức đáng sợ nào đó, trong nháy mắt, nó liền đã cấp tốc lùi lại theo bản năng.

‘Méoww’ Lông tơ dựng đứng, bên trong quỷ nhãn của Tiểu Hắc liền đã sớm bị cảnh giác lấp đầy. Nó chỉ có thể dùng tư thế phòng bị, hướng về phía ba lô mà nhe răng, phát ra tiếng gầm gừ.

Chỉ là, mặc cho Tiểu Hắc e dè thế nào, bên trong ba lô vẫn không xuất hiện bất cứ dị động nào.

Nếu đặt ở thế giới bình thường, có người đi ngang qua đây thì có lẽ đã sớm đem Tiểu Hắc xua đuổi, cảm thấy con mèo này có bệnh.

Thế nhưng, đây là Linh Vực, bản thể của Tiểu Hắc cũng đường đường là hồng y lệ quỷ, căn bản sẽ không có khả năng nó vô cớ nổi điên.

‘Meowww’

‘Meoww’

Đi lòng vòng quanh ba lô, rốt cuộc, cũng không biết có phải là làm đấu tranh tư tưởng gì đó rồi không. Lúc này, Tiểu Hắc một bên xù lông, một bên lại không khống chế được, từng chút một tiếp cận.

Rốt cuộc, tựa như đã xác định không có nguy hiểm, lúc này, nó mới há miệng ngậm lấy khóa kéo, đem ba lô mở ra.

Thế nhưng, không giống lần trước, lần này, Tiểu Hắc cũng không lại chui đầu vào trong. Trái lại, lại chỉ dè dặt đứng ở bên ngoài, đem chân trước duỗi vào.

Tiểu Hắc tựa hồ đang tìm kiếm thứ gì đó, rốt cuộc, một lúc sau, nó mới chậm rãi thu chân về.

Mà lúc này, móng vuốt của nó cũng đã thuận thế đem một đồ vật từ trong ba lô kéo lăn ra, không phải gì khác, liền chính là hỷ nến của Diêu Vũ!

Đoạn hỷ nến cũ đã sớm cháy sạch, lúc này, Diêu Vũ cũng chỉ còn lại một cây hỷ nến này. Bởi vì số lần sử dụng tương đối ít, nên thân nến vẫn còn khá trọn vẹn, cũng không tiêu hao quá nhiều.

Hỷ nến lăn tròn một vòng dưới móng vuốt của Tiểu Hắc. Chỉ là, giây phút vừa rời khỏi ba lô, tiếp xúc với mặt đất, hỷ nến lại đột ngột chấn động, dọa đến Tiểu Hắc vội vàng buông miêu trảo nha, cấp tốc nhảy ra xa.

Cùng lúc đó, chỉ thấy cái bóng bị ánh đèn chiếu rọi trêи mặt đất của hỷ nến, trong nháy mắt cũng liền giống như một nghiên mực nước bị rơi vỡ, hướng về bên ngoài lan tràn.

Âm ảnh lan ra, trong nháy mắt liền hóa thành hình dạng của một cỗ quan tài. Xung quanh buông xõa vô số xiềng xích, tỏa ra âm khí rét buốt.

Lúc này, xích sắt đang không ngừng rung chuyển, tựa như có một thứ gì đó muốn từ bên trong đi ra.

Chỉ là, việc này hiển nhiên cũng không chỉ đơn thuần là ảo giác, bởi vì một giây sau, bên trêи nắp quan tài, thân ảnh của một người cũng đã chậm rãi ngưng tụ ra.

Một thân hỷ phục rực rỡ như lửa, dung nhan tuấn mỹ vô trù, quanh thân hắc khí lượn lờ, như có như không. Từ trong ra ngoài đều lộ ra một cỗ âm hàn, rét lạnh.

Nhìn xem nam nhân đột ngột xuất hiện kia, Tiểu Hắc trong nháy mắt liền cụp đuôi, rúc ở trong góc run lẩy bẩy.

Bình thường, nó dám ở trước mặt đối phương lượn lờ, đó là vì có chủ nhân nhà nó hay Diêu Vũ làm chỗ dựa. Nhưng hiện tại, một quỷ một mèo ở chung một chỗ, nó chỉ có thể ngoan ngoãn nhận túng.

Hù chết miêu bảo bảo.

Chỉ là, chưa để Tiểu Hắc kịp cuộn người, thu nhỏ sự tồn tại của mình, thì bỗng dưng, nam nhân cứng ngắc ở một chỗ, tựa như một pho tượng kia lại khẽ chuyển động đầu. Con ngươi vô thần cứ vậy liền nhìn về phía nó.

“Meo…” Ngươi đừng tới đây!

Thế nhưng, đối diện với uy hϊế͙p͙ của Tiểu Hắc, lại chỉ là một sợi dây xích đánh tới.

Trong nháy mắt, nó liền bị cưỡng chế nhét vào trong ba lô rơi trêи đất. Lúc này, dây xích mới luồn qua dây đeo của ba lô, đem nó kéo đến trước người nam nhân.

Tiểu Hắc nhanh chóng ló đầu ra khỏi ba lô, vốn còn muốn chạy trốn. Nhưng khi chứng kiến động tác kế tiếp của đối phương, móng vuốt vừa đưa ra của Tiểu Hắc liền vô cùng thức thời thu trở về.

Bởi vì lúc này, nam nhân cư nhiên lại học theo bộ dáng của tên nhân loại ngốc nghếch nào đó, đem ba lô ôm vào lòng, hướng về sâu trong phủ đệ bước đi như bay.

--------------------------

“Ách…ách…buông…tay…” Cảm giác trong cổ nghẹn ứ, gương mặt đều trướng đến đỏ bừng, Diêu Vũ chỉ có thể phẫn nộ trừng mắt nhìn ‘nữ nhân’ đáng sợ trước mặt mình.

Thế nhưng, đối với sự tức giận của y, ‘nữ nhân’ lại biểu hiện vô cùng đạm mạc, chỉ có bàn tay là càng siết chặt thêm mấy phần.

Chỉ là, cũng vào giây phút Diêu Vũ cho rằng, xương cổ của mình phải bị bóp nát, tầm mắt cũng trở nên choáng váng, không rõ. Thì bỗng dưng, một đạo hồng ảnh liền đã sượt qua nơi đáy mắt của y.

Trong nháy mắt, thân thể của giá y tân nương liền đã giống như bị roi quất trúng, bị hất văng ra xa. Mà cũng bởi vì thế, cổ họng bị bóp chặt của Diêu Vũ mới có thể nhận được giải thoát.

Ngay khi y còn chưa kịp thở phào, hít lấy không khí xung quanh, thì lúc này, một đồ vật trơn trượt cũng đã trực tiếp quấn quanh lấy hông y, đem y từ trêи mặt đất lôi dậy, kéo lên không trung.

Hai chân rơi vào khoảng không, đợi khi Diêu Vũ kịp lấy lại tinh thần thì bản thân cũng đã sớm rơi vào trong một vòng tay lạnh băng.

Đối phương từ phía sau ôm lấy y, chỉ dùng duy nhất một cánh tay liền đã đủ. Rõ ràng cảm quan là băng lãnh như vậy, thế nhưng, không hiểu vì sao, Diêu Vũ vẫn có một loại cảm giác vô cùng thân thiết cùng ấm áp.

Thậm chí, cũng không cần quay đầu, bản năng thân thể liền đã đi trước, lột trần thân phận của đối phương :“Trác đại nhân…”

**HOT!!! : Bắt gặp hình ảnh tân lang vì tình nhân mà tàn nhẫn ra tay đánh đập tân nương ‘cao tuổi’, thân mang tật nguyền của mình. Đây rốt cuộc là nhân tính suy đồi hay là đạo đức không có?