Lệ Quỷ Lại Xin Chút Dương Khí

Chương 123: Phản Kích



Diêu Vũ sợ quỷ, không sai. Nhưng y phát hiện, ‘quỷ’ ở thế giới trong gương này, tuy ngoại hình có phần dị hợm, nhưng so sánh với ma quỷ thật sự, thì lại dễ đối phó hơn vô số lần.

Có máu có thịt, đồng nghĩa với có thể bị giết bởi tác nhân bên ngoài, vũ khí. Thậm chí là sức lực đủ mạnh, có thể một quyền đem chúng đấm chết.

Tuy hiện tại đã biến thành một hài tử tay trói gà không chặt, nhưng trong nháy mắt tìm được cơ hội, Diêu Vũ đã lập tức ở trong lòng đặt dấu chấm hết cho lão giả này.

Người đều có nộ khí, y cũng không ngoại lệ. Lần này, y là thật sự nổi giận, mà lão già này, phải chết.

Trong mắt hiện lên một tia âm u, trong nháy mắt, Diêu Vũ liền lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, đánh về phía lão nhân.

Đã chuẩn bị sẵn từ trước, nên lúc này, y chỉ dồn hết sức lực vào trêи chân trái cùng khuỷu tay của mình. Chỉ vừa phóng tới sau lưng lão giả, đầu gối của y liền đã chuẩn xác ấn mạnh vào trêи xương sống của lão. Đồng thời, khuỷu tay lại dùng sức chèn ép vào trêи phần gáy yếu ớt.

Động tác của Diêu Vũ rất nhanh, lại chuẩn xác. Hai bút cùng vẽ, trong nháy mắt liền đem lão giả đánh úp vào trêи giường.

“A…Đau, ngươi là ai?!!” Đột ngột bị tập kϊƈɦ, lão giả ngay tại chỗ liền mộng, chỉ có thế kinh hô một tiếng. Trong nháy mắt liền phản ứng lại, cánh tay đưa về sau, muốn bắt lấy Diêu Vũ, đem y kéo xuống.

Biết rõ với sức lực yếu ớt này của mình căn bản không đủ để nhất kϊƈɦ tất sát, hay trực diện vật lộn với một người trưởng thành như lão, nên Diêu Vũ biểu lộ cũng rất đạm mạc.

Hiện tại, y đang đóng vai thành Mặc Phong, trong tình cảnh tuyệt vọng, bất lực của hắn.

Nhưng y khác Mặc Phong ở chỗ, y có tư tưởng của một người trưởng thành. Còn có, y không có thói quen buông xuôi, dù bất kì lý do gì. Một khi có cơ hội, y sẽ điên cuồng phản kϊƈɦ, tìm hết mọi cách xoay chuyển tình thế của mình.

Cho nên, ngay khi bàn tay gân guốc của lão giả sắp đưa tới, Diêu Vũ liền đã cầm lấy cây kéo, trực tiếp đem mũi kéo cắm vào trêи lòng bàn tay của lão.

Sức lực y rất lớn, trong nháy mắt liền đem mũi kéo đâm xuyên lòng bàn tay của lão giả, ghim thẳng vào trêи ván giường. Cùng lúc đó, y cũng vội vã dùng chân đạp lên đỉnh đầu của lão, đè vào trêи đệm giường, gấp rút hướng về phía Mặc Tư đang sửng sốt ở bên cạnh quát lớn.

“Nhanh, mau đến giúp ta một tay!”

Bị Diêu Vũ quát tỉnh, trong nháy mắt, Mặc Tư liền tỉnh táo lại, lập tức chạy tới, giúp y đem cánh tay còn lại cùng hai chân của lão giả gắt gao đè xuống.

Bởi vì vết thương trêи bàn tay mang đến đau đớn, lão giả giãy giụa vô cùng kịch liệt.

Lúc này, đã không quản được nhiều, Diêu Vũ liền từ trong đống y phục bị vứt lung tung trêи giường của Mặc Tư đem đai lưng lấy tới.

Dồn sức ở chân, đem mặt lão giả áp vào trêи mặt giường, không cho lão phát ra tiếng cầu cứu, hai tay Diêu Vũ đã nhanh chóng đem đai lưng luồn qua cổ lão.

Hai tay nắm chặt hai đầu dây, vắt chéo lại với nhau, Diêu Vũ liền dùng hết sức bình sinh của mình đem chúng thắt chặt lại.

Lão giả giãy giụa càng thêm kịch liệt, đem giường gỗ đều làm cho chấn động ầm ầm. Nhưng thời khắc này, dù có người ở bên ngoài đi nữa, cũng sẽ chỉ cho rằng hôm nay lão đặc biệt ‘hung mãnh’ mà thôi.

Cuối cùng, theo thời gian trôi qua, động tác vùng vẫy của lão giả liền càng thêm yếu đi, triệt để bị Diêu Vũ dùng đai lưng ghìm ‘chết’.

Lúc này, buông hai đầu đai lưng ra, bởi vì dùng lực quá nhiều, hai cánh tay nhỏ gầy của Diêu Vũ cũng đều đã tê mỏi khôn cùng, run lên bần bật.

Ở bên cạnh, Mặc Tư cũng đã chậm chạp buông thi thể của lão giả ra, ngã ngồi xuống giường gỗ, y quan vẫn còn rũ rượi, xốc xếch không thôi.

Bởi vì đeo mặt nạ, nên biểu tình của nàng là gì, Diêu Vũ cũng không thể nhìn thấy được. Thứ y có thể quan sát tới, cũng chỉ là hai bàn tay đang khẽ run lên.

“Chúng ta…chọc phải họa lớn rồi.” Trầm mặc một lúc, đây là lời đầu tiên mà Mặc Tư nói ra.

Giết chết Quách lão gia quả thật là rất hả giận, nhưng hậu quả của việc này, sẽ khủng khϊế͙p͙ đến bọn họ không thể tưởng tượng nổi.

“Không sao cả. Trước hết, ngươi liền ở đây, tạm thời giấu giếm chuyện này đi, ta sẽ trong thời gian ngắn nhất tìm tới Mặc Phong…”

Thế giới này là do Mặc Phong tạo ra bởi chấp niệm lúc nhỏ của mình. Chỉ cần tìm tới hắn, mang hắn rời đi, nơi quỷ quái này cũng sẽ sụp đổ. Mặc Tư sẽ không còn phải sống trong một cơn ác mộng tuần hoàn không hồi kết thế này.

Vừa giết người…không đúng, là súc sinh, đầu óc Diêu Vũ lúc này lại phá lệ thanh tỉnh.

Trở tay đem cây kéo từ trong mu bàn tay của lão rút ra, đây là vũ khí có thế gây sát thương duy nhất mà Diêu Vũ tìm được từ đầu đến giờ, nên đối với y mà nói, là vô cùng trân quý.

“Mặc dù khó khăn, nhưng ta hi vọng, sau khi dọn dẹp cỗ thi thể này, ngươi có thể an ổn ngủ một giấc thật ngon. Đợi khi ngươi mở mắt ra, ác mộng sẽ chấm dứt, ngươi có thể vĩnh viễn lưu lại trong một giấc mơ đẹp.”

Nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của Diêu Vũ mở ra cửa phòng, cẩn trọng rời đi, lúc này, Mặc Tư chỉ có một cảm giác vô cùng an tâm.

Có lẽ, thật sự đã đến lúc nàng cần phải nghỉ ngơi rồi…