Lấy Nhầm Tổng Tài Lãnh Khốc

Chương 143: Rời đi



Thích Vi Vi do dự thật lâu, rốt cuộc mở miệng nói: “Thiên Tứ, hôn lễ của chúng ta hủy bỏ đi.”

“Vì sao?” Hoàng Thiên Tứ sửng sốt,thật ra điều mà anh càng quan tâm hơn là nếu như hôn lễ hủy bỏ cônên làm sao bây giờ.

“Em không thể mang theo đứa con củangười khác gả cho anh.” Câu trả lời của cô rất đơn giản, cũngrất rõ ràng. Bây giờ cuối cùng cô cũng hiểu được vì sao mấyngày nay anh vẫn không yên lòng, chỉ sợ khi đó anh đã biết mình không bị bệnh.

“Nếu hôn lễ hủy bỏ em làm sao giảithích với dì? Hay là em muốn đi tìm Uông Hạo Thiên?” Hoàng Thiên Tứ nhìn cô hỏi.

“Em không biết. Tuy nhiên vấn đề củaem không thể để cho anh gánh vác, em sẽ nghĩ biện pháp, càngkhông thể bởi vì ở trong tình trạng này mà khiến anh vô tội bịliên lụy.” Thích Vi Vi nói, từ trong lời nói vừa rồi cô liềnhiểu anh không muốn cưới cô, ít nhất không muốn cưới mình khimình mang thai, tuy nhiên cô không thể oán anh.

“Vi Vi …” Hoàng Thiên Tứ nhìn cô, muốn cô phá bỏ đứa bé, lời rất muốn nói ra, nhưng mà anh biết cô sẽkhông đồng ý. Những lời này anh cũng không thể nói ra miệng.

“Sao vậy?” Cô nhìn anh.

“Không có gì.” Anh lắc đầu, thật chân thành nói: “Chuyện này chúng ta vẫn nên để sau này hãy nóicó lẽ tốt hơn. Anh thừa nhận anh đang do dự, anh thích em nhưngmà trong lòng anh cũng có ích kỷ, anh không thể thuyết phụcchính mình chấp nhận đứa bé không phải con mình. Nhưng anh lạikhông hi vọng em bị tổn thương, cho nên chúng ta tốt nhất là nêntìm một biện pháp vẹn toàn.”

“Thiên Tứ, không thể trách anh. Embiết nếu như là em em cũng sẽ do dự, đây là bản tính bìnhthường của con người. Em sẽ nghĩ cách, chỉ là em sợ sẽ thươngtổn đến hai bác.” Đây mới là chuyện mà cô lo lắng nhất, hơn nữa hoàn toàn không có biện pháp nào vẹn toàn, bởi vì cô muốn sinhđứa bé này.

“Chuyện này em không cần lo lắng, anhsẽ giải thích với họ. Bây giờ em phải cố gắng nghỉ ngơi, chuyện gì cũng đừng nghĩ, anh đến công ty lấy lại đơn từ chứctrước.” Hoàng Thiên Tứ nói, chuyện này trong một lúc cũng không thể nghĩ ra biện pháp.

“Vâng.” Cô gật đầu.

Chờ sau khi anh rời khỏi cô mới ngồiở trên giường. Còn có thể nghĩ ra biện pháp gì, bất luận làbiện pháp gì đối với tất cả mọi người đều là thương tổn.Nếu không nói rõ chân tướng, mọi người ở Hoàng gia nhất địnhsẽ ép anh cưới mình, nếu nói cho bọn họ biết đứa trẻ khôngphải là của Thiên Tứ, vậy thể diện của mẹ để ở đâu. Từ khimới bắt đầu đã sai rồi, cho nên bây giờ bất kể làm như thế nàocũng đều sai.

Cô thật sự muốn buông xuôi tất cảmọi chuyện, cái gì cũng mặc kệ. Đúng vậy, vì sao cô không thể buông xuôi tất cả mọi chuyện, cô đã mệt mỏi nhiều năm như vậy, cuộc sống của cô quá mệt mỏi.

Hai ngày sau.

“Vi Vi, mẹ đi mua thức ăn trước, chờ mẹ trở về cùng con đi cửa hàng.” Bà Thích nói.

“Mẹ.” Thích Vi Vi đi đến trước mặtcủa bà, đột nhiên ôm lấy bà: “Mẹ, mẹ nhất định phải chăm sócmình cho tốt, biết không?”

Bà Thích ngây ngẩn cả người, cườinói: “Con… cái con bé này, nói cái gì giống như là con sắprời đi vậy. Chỉ là lấy chồng thôi mà, mẹ có thể mỗi ngàyđều tới gặp con nha.”

“Mẹ, cuối cùng con vẫn về nhàchồng, còn lại một mình mẹ, con thật lo lắng, cho nên mẹ nhấtđịnh phải chăm sóc bản thân thật tốt.” Thích Vi Vi vội vàng chedấu, rời đi chỉ là bất đắc dĩ.

“Biết rồi, phải là mẹ chăm sóc con,lúc này con chính là hai người. Được rồi, mẹ đi mua thức ăntrước.” Bà Thích vỗ nhè nhẹ lên con gái, cô lấy chồng liền trở nên đa sầu đa cảm.

“Mẹ.” Thích Vi Vi lại gọi, ở sâu trong mắt cô là không đành lòng: “Đi qua đường phải cẩn thận.”

“Mẹ cũng không phải là đứa trẻ, còn phải để con nhắc nhở sao.” Bà Thích cười cười. Hôm nay cô làm sao vậy, thế nhưng bà cũng không nghĩ nhiều, xoay người đi ra.

Mẹ đi rồi, Thích Vi Vi mới rơi nướcmắt, nhưng cô đã quyết định, hơn nữa nhất định phải đi, đem túi đồ đã chuẩn bị tốt cùng một phong thư đặt ở trên bàn, cầmlấy hành lý đã trộm thu thập xong rời đi.

Bà Thích đi mua đồ ăn trở về pháthiện cô cũng không có ở trong phòng, nghĩ cô ở trong buồng vệsinh, thuận miệng hô: “Vi Vi, mẹ đã về, chúng ta đi thôi.”

Không thấy trả lời, bà đi vào nhẹnhàng đẩy cửa một cái, cô không có ở nhà. Lúc này mới pháthiện túi đồ cùng thư đặt ở trên bàn.

“Mẹ, thật sự rất xin lỗi. Xin mẹ tha thứ cho con lừa mẹ, đứa bé trong bụng con là củaUông Hạo Thiên. Con yêu anh ấy, con cũng yêu đứa bé này cho nêncon không thể phá bỏ nó. Sở dĩ con rời đi là bởi vì con khôngmuốn làm cho Thiên Tứ khó xử, làm sao con có thể cố chấp épanh ấy chấp nhận một đứa trẻ không phải con mình, cũng khôngmuốn khiến mẹ khó xử, phải chịu người khác đàm tiếu. Bởi vì con biết mẹ nhất định không cho phép con sinh đứa bé này, conkhông có cách nào, thật sự không có cách nào, con chỉ có thểrời đi, nhưng mà con sẽ trở lại. Có lẽ sau khi nghĩ thông suốt, và cũng có lẽ là sau khi đã sinh đứa bé ra. Mẹ, mẹ nhất địnhphải bảo trọng sức khỏe, con gái bất hiếu. Trong thẻ có mộttrăm vạn, khi nào mẹ cần tiền có thể lấy ra dùng, mật mã làsinh nhật của mẹ.”

Xem hết phong thư này tay bà Thích runrẩy, cô đi rồi, cô lại có thể trốn đi. Nguyên nhân lại là vìsinh đứa bé không nên sinh kia. Rầm, lập tức cầm túi trong tayném ra ngoài.

Hoàng Thiên Tứ tan làm trở về nhà,đột nhiên nhìn thấy trên giường đặt một phong thư, cầm lên mở ra liền nhìn thấy trên đó viết: ‘Thiên Tứ, thật xinlỗi. Em muốn rời đi, em thật sự, thật sự rất mệt mỏi, muốnmột mình đi thả lỏng một chút. Em không thể giải thích với hai bác và bà nội lý do chúng ta không thể kết hôn, như vậy sẽkhiến cho mẹ bị mất mặt. Em càng không thể làm khó anh, cho nên em rời đi, mẹ tạm thời nhờ anh chăm sóc. Không cần tìm em, chờ em nghĩ thông suốt, em sẽ tự quay về.”

Bức thư lập tức rơi xuống trên mặtđất, cô ấy rời đi. Thống khổ ngồi ở trên giường, mình đã làmgì, lại có thể ép cô ấy đi rồi, cô một thân một mình sẽ ở đâuđây, thật sự là hận chết chính mình vì sao không thể chấpnhận đứa con của cô.

Đàm Tiếu Tiếu đang ngồi ở trongphòng sản phụ, điện thoại vang lên, cô liền đi qua cầm lấy điện thoại: “Xin chào, xin hỏi tìm ai?”

“Tiếu Tiếu, là mình.” Giọng nói của cô từ trong điện thoại truyền tới.

“Vi Vi, sao vậy? Có phải mọi chuyện đã giải quyết xong rồi không?” Đàm Tiếu Tiếu quan tâm hỏi.

“Tiếu Tiếu, mình phải đi, phải rời đi một thời gian nên không thể đến thăm cậu, cậu tự bảo trọng nhé.”

“Cậu muốn đi, vì sao? Đi đâu?” Đàm Tiếu Tiếu chấn động.

“Mình cũng không biết, Thiên Tứ khôngbị bệnh, là bệnh viện nhầm tên, cho nên hiện tại mình không có lý do gì gả cho anh ấy. Mình phải rời đi.”

“Một mình cậu làm sao chăm sóc chính mình, đừng quên bây giờ cậu còn có thai, không bằng cậu trốnđi, không nhất định phải rời đi.”

“Không cần lo lắng cho mình, Uông HạoThiên cho mình một trăm vạn, ban đầu muốn để cho Thiên Tứ chữabệnh, nhưng bây giờ không cần nữa, có số tiền này cậu sợ mìnhsẽ sống không tốt sao. Mình chỉ là muốn nói cho cậu biết đểcậu đừng lo lắng cho mình, mình sẽ không mở di động, mình muốnthật sự thanh tịnh một chút. Được rồi, mình phải lên xe đây,tạm biệt.”

“Này….” Đàm Tiếu Tiếu vừa định hỏi thêm, điện thoại đã tắt máy.