Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 167: Kết cục (sáu)



Ánh nến nhạt nhòa nhảy nhót.

Thôi Nam Hiên nhìn ánh sáng vàng nhạt hắt lên khuôn mặt trắng ngần của Phó Vân Anh, nhớ tới một buổi tối nào đó, nàng ngồi dưới ánh đèn may vá quần áo, hoặc làm khăn lưới, tóc chải tiểu thùy kế tinh tế, cài mấy chiếc trâm hoa mai bằng vàng nạm ngọc, trang điểm nhẹ nhàng, đeo một đôi khuyên tai đinh hương. Áo cân vạt mỏng màu xanh nhạt, váy điệp trắng thuần. Trời nóng, nàng không thích dùng khăn bao tóc, nhưng những người phụ nữ khác đều phải dùng, nàng lười nhưng lại không muốn làm trái quy củ liền quyết định ở nhà luôn, ở nhà lúc nào cũng thoải mái hơn.

Nàng nghiêm túc tới từng đường kim mũi chỉ.

Hắn đọc sách đến tận khuya, nhưng bất cứ lúc nào, mỗi khi ngẩng đầu lên, nàng vẫn cứ lẳng lặng ngồi ở đó với hắn.

Mùa hè nóng mức, muỗi bay vù vù, dưới hành lang đốt hương vòng đuổi mũi, sợi khói xanh nhạt lượn lờ trước cửa sổ, hình bóng của nàng thoạt nhìn mơ hồ mà xa xôi.

Ngồi thêu thùa may vá một lúc lâu, cổ nhức mỏi, thi thoảng nàng sẽ đứng dậy, vừa đi lại trong phòng, vừa đấm eo bóp vai.

Nhìn thấy hắn đang nhìn mình qua cửa sổ, nàng nhìn hắn mỉm cười, rót một chén trà mang vào phòng cho hắn.

"Biểu ca, dùng trà đi."

Nàng vẫn thường gọi hắn là biểu ca, lúc tức giận hoặc muốn làm nũng mới gọi tướng công. Mấy ngày cuối cùng, nàng không muốn nhìn thấy hắn, lạnh lùng gọi thẳng tên đầy đủ của hắn.

Ban đầu, hắn không nhận ra sự khác biệt.

Sau này, ban đêm, hắn mơ giấc mơ về quá khứ, nhớ tới ngày hắn cưới nàng, nàng mặc đồ đỏ, ngồi bên mép giường, ngước mắt lặng lẽ quan sát hắn, ánh mắt nhìn có vẻ sợ hãi nhưng lại linh động, sáng lấp lánh.

"Biểu ca."

Nàng nhẹ nhàng gọi hắn, mặt ửng hồng. Cô dâu mới mặc trang phục lộng lẫy, xinh đẹp mềm mại, cho dù hoa đào hoa hạnh cuối xuân nở rộ nơi đầu cành cũng không đẹp bằng nụ cười e lệ ngượng ngùng trên mặt nàng khi ấy.

Hắn nhàn nhạt ừ một tiếng, chẳng nói lời nào, nâng cằm nàng lên, cúi đầu hôn nàng.

Nàng co rúm người lại một chút, tay siết chặt lấy khăn.

Khi đó nàng thật sự rất sợ hãi, lúc hắn cởi dây thắt áo trong của nàng, cả người nàng run lên bần bật.

Khi ấy hắn không phát hiện ra.

Hoặc là trong lòng hắn thực ra cũng hiểu đấy, nhưng hắn chẳng thèm để ý gì hết.

Khi còn nhỏ, bọn họ cũng từng chơi đùa bên nhau nhưng sau đó lại xa cách nhiều năm không gặp, trước lúc thành thân chưa gặp nhau bao giờ, bỗng nhiên lại trở thành một đôi vợ chồng, nàng gọi hắn là biểu ca, mang chút nghịch ngợm và thăm dò, cũng chỉ mong muốn kéo gần lại khoảng cách mà thôi.

Dường như cứ gọi hắn là "Biểu ca", "Biểu ca" như thế, nàng sẽ không sợ nữa.

Khi ấy hắn gọi nàng là gì nhỉ?

Hắn không nhớ rõ, có thể hắn căn bản không gọi tên nàng.

Bắt đầu từ ngày đầu tiên gả cho hắn, nàng đã nỗ lực để trở thành một người vợ tốt, thật nghiêm túc kính hắn, yêu hắn, tuy rằng đôi lúc nàng rất vụng về nhưng từ đầu đến cuối vẫn luôn chân thành tha thiết.

Còn hắn thì sao?

Hắn lạnh lùng nhìn nàng từ từ nhụt chí hết lần này đến lần khác rồi lại hết lần này đến lần khác lấy lại tinh thần, bắt đầu lại từ đầu.

Hắn dùng sự lãnh đạm và thờ ơ để ép nàng phải trả lại đồ cưới về Ngụy gia.

Hắn nghĩ nàng là vợ hắn, nên thuộc về hắn một cách hoàn toàn.

Về phần nàng có hạnh phúc hay không, hắn không có thời gian nghĩ nhiều.

Sau này hắn đỗ thám hoa, làm quan, được tiên đế đánh giá cao, một bước lên mây.

Nhà có nhiều nha hoàn tôi tớ, nàng không cần phải thêu thùa may vá nữa nhưng nàng vẫn sẽ châm đèn chờ hắn như cũ.

Có đôi lần nàng tới thư phòng của hắn, len lén tìm mấy cuốn sách để đọc. Nàng cho rằng hắn không biết, dùng một chiếc thẻ giấy kẹp vào trong đó đánh dấu, đọc xong lại lặng lẽ đặt lại chỗ cũ.

Nhưng nàng không biết rằng tuy hắn đọc rất nhiều sách, nhưng lại luôn nhớ rõ trong thư phòng có những cuốn sách nào, cuốn nào để ở chỗ nào.

Vậy nên nàng động vào chỗ nào, hắn nhìn một cái là đã nhận ra ngay.

Hắn nhận ra nhưng không nói, từ từ phát hiện ra nàng rất tạp, du ký, chí quái nàng cũng thích, sách sử cũng đọc.

Vì thế, lúc đi qua tiệm sách, hắn thường vô thức mua thêm một số cuốn sách hợp với nàng, mang về nhà. Hôm sau, thấy mấy quyến sách kia bị nàng động tới, trên mặt không có phản ứng gì, trong lòng cũng không gợn sóng nhưng lần tiếp theo đi hiệu sách, hắn lại mua nhiều hơn một chút.

Nàng còn đọc văn chương hắn viết, bài văn nào cũng đọc, còn lén sưu tầm, đóng thành sách.

Thậm chí nàng còn viết lời bình đàng hoàng.

Hắn chưa từng kiêu ngạo vì tài năng, học vấn của bản thân. Cho dù vào cái tuổi thiếu nhiên bồng bột nhất, hắn cũng chưa từng có cảm giác sung sướng lâng lâng vì danh tiếng thiếu niên tài tử của mình. Đối với hắn, học hành chỉ là công cụ để hắn vượt Vũ Môn, vào triều làm quan mà thôi.

Đọc sách là để làm quan, để công thành danh toại. Hắn luôn hiểu điều này, tỉnh táo và lý trí.

Nhưng nàng thích đọc văn của hắn... Trong lời bình, nàng còn nói hắn viết rất hay...

Vào khoảnh khắc nhìn thấy cuốn sách mà nàng lén giấu kia, mặt hắn vẫn chẳng biểu hiện cảo xúc gì cả, tiện tay đặt cuốn sách vào chỗ cũ.

Vậy nhưng trong lòng lại như bị thứ gì đó đập vào, đập rất nhẹ, vậy nên hắn chẳng phát hiện ra.

Nhìn thì có vẻ như chẳng có gì thay đổi.

Mãi đến rất lâu rất lâu rất lâu sau này, Thôi Nam Hiên cuối cùng cũng hiểu ra, cái cảm giác ập đến trong nháy mắt khiến hắn không thể nào không mỉm cười kia là gì.

...

Địa lao yên tĩnh không một tiếng động, những giọt sáp chảy xuống dọc theo giá cắm nến, ngưng kết lại thành một dòng thác đỏ.

Thôi Nam Hiên cúi người ngồi xuống đệm hương bồ, đưa mắt nhìn về phía Phó Vân Anh.

Nàng rũ mắt xuống, dường như không thèm để ý tới hắn.

Hắn cúi đầu phủi phủi ống tay áo.

Sự đời chính là buồn cười như vậy đấy, hắn cho rằng bản tính hắn lạnh lùng vô tình, nhưng cuối cùng ông trời lại cho hắn gặp được nàng.

Khoảng thời gian đó qua đi, như một giấc mơ không có thật.

Nàng từng muốn yêu hắn nhưng hắn chỉ lo tập trung đi trên con đường của mình, coi tất cả sự bao dung và nhường nhịn của nàng là lẽ đương nhiên.

Chờ tới lúc hắn nhận ra, hắn đã hoàn toàn mất nàng rồi.

Tất cả đã chấm dứt ở thời điểm ấy.

Không có gì là hối hận hay không hối hận, hắn chỉ quan tâm đến tương lai, không muốn nghĩ nhiều về chuyện quá khứ.

Nhưng con người luôn có lúc yếu mềm, dù tâm lạnh như đao nhưng một chút mềm mại chôn giấu nơi sâu nhất trong đáy lòng kia vẫn sẽ thỉnh thoảng đột nhiên nhảy ra, nhắc nhở hắn thứ hắn đã mất đi quý giá biết chừng nào.

Thôi Nam Hiên khẽ nhắm mắt lại rồi lại mở ra, nhẹ nhàng đẩy hộp đựng đồ ăn tới trước mặt Phó Vân Anh, mở nắp ra, "Đồ ăn nàng thích."

Nàng hơi ngẩng đầu lên.

Hộp đựng đủ loại đồ ăn, một ngăn kẹo lá liễu, một ngăn bánh vừng, một ngăn bánh hoa quế trà thơm, một ngăn bánh bao thịt cua, một ngăn sủi cảo nhân cá, một ngăn măng xào, một bình rượu hoa quế.

Đồ mặt đồ ngọt đều có cả, đúng là những đồ nàng thích ăn.

Nàng mỉm cười, cảm thấy tình cảnh trước mắt hơi buồn cười.

Chỉ còn mấy ngày nữa là xử trảm mà Thôi Nam Hiên lại mang những đồ ăn nàng thích tới thăm nàng.

Thôi Nam Hiên không cười, nhìn thẳng vào mắt nàng.

Hắn nên phát hiện ra từ sớm mới đúng, nhưng hắn không muốn thừa nhận, hắn vừa nghi ngờ nàng đúng là người ấy nhưng mặt khác lại tự phản bác chính mình, nhất định phải khiến nàng chính miệng thừa nhận mới bằng lòng tin tưởng.

Nhưng đến giờ, không cần ép nàng thừa nhận nữa, nàng chính là vợ hắn.

Lần đầu tiên gặp nàng ở Hồ Quảng, trong nhà của Diêu Văn Đạt, hắn cứ lướt qua như thế.

Nàng đứng ở nơi đó, không hề lộ ra bất kỳ biểu cảm khác thường nào.

Sau đó, Diêu Văn Đạt nói chuyện với hắn, còn nhắc đến nàng, nàng ngay sau giá bác cổ, hẳn đã nghe được hết.

Hắn từng mong muốn lôi kéo nàng nhưng nàng từ chối. Hắn cảm thấy nàng không thức thời, nhìn thấy nàng rơi vào cảnh khó khăn cũng thờ ơ lạnh nhạt, châm chọc nàng, móc máy nàng, làm tổn thương nàng...

Nếu biết trước thiếu niên nhỏ bé ở Hồ Quảng kia chính là nàng...

Đôi mắt Thôi Nam Hiên tối lại, cố ép nỗi đau đớn kịch liệt cuồn cuộn nơi đáy lòng xuống, bình tĩnh nói: "Ta đưa nàng ra ngoài."

Phó Vân Anh liếc nhìn hắn một cái, trầm mặc không nói.

Thôi Nam Hiên chờ đợi trong chốc lát, bỗng nhiên giữ chặt tay nàng, "Hoàng đế muốn nạp phi... Nàng muốn vào cung thật sao?"

Hắn nheo mắt lại, cười nhạt.

"Tính nàng như vậy, dù có vào cung làm phi, cũng sẽ chẳng thay đổi chút nào. Sau này Hoàng đế có người mới, chẳng lẽ nàng cũng định giống như năm đó, bỏ đi hay sao? Hậu cung không phải muốn đi là đi được."

Phó Vân Anh nghe ra một chút oán hận nặng nề trong giọng nói của hắn.

"Chuyện này chẳng liên quan gì đến các lão hết." Nàng kéo tay hắn ra, giọng đều đều không cảm xúc.

Thôi Nam Hiên nhẫn nhịn, sức lực trên tay tăng thêm mấy phần, "Đi theo ta... Ta là chồng nàng!"

Phó Vân Anh cười lạnh, tách từng ngón tay đang nắm chặt trên cổ tay mình ra.

"Thôi Nam Hiên, ngươi và ta không còn quan hệ gì nữa."

Nàng ngẩng đầy, vẻ mặt lạnh lùng, chậm rãi nói.

"Dù là Ngụy Vân Anh hay Phó Vân Anh đều chẳng có một chút quan hệ gì với ngươi cả."

Thôi Nam Hiên cười nhưng nụ cười mau chóng vụt tắt, "Không, nàng gả cho ta thì là vợ của ta, dù nàng còn sống hay đã chết, ta vẫn cứ là chồng nàng."

Phó Vân Anh nhếch miệng, "Lúc rời đi, Ngụy Vân Anh đã để lại một phong thư."

Cả người Thôi Nam Hiên cứng đờ.

Phó Vân Anh đọc nội dung bức thư từng từ từng chữ một: "Từ nay đoạn nghĩa vợ chồng, cùng trời cuối đất, biển cả nương dâu, đời này không gặp lại nhau nữa."

Vợ chồng chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, sau này không gặp lại.

Đôi tay Thôi Nam Hiên từ từ siết chặt lại.

Đọc xong lá thư kia, hắn xé nát ngay lập tức, không kiềm chế nổi còn trút giận lên người trong phủ. Kẻ hầu người hạ run rẩy sợ hãi. Hắn không kịp thay quan phục, dẫn người ra ngoài tìm nàng. Đúng lúc ấy, trong cung lại triệu hắn vào gấp, hắn không thể không lấy lại bình tĩnh, vào cung yết kiến.

Hắn không thừa nhận lá thư kia, hắn không cho phép, nàng sẽ vĩnh viễn là vợ của hắn!

Phó Vân Anh đọc hết lá thư, nhìn hắn, "Thôi Nam Hiên, Ngụy Vân Anh chết rồi."

Thôi Nam Hiên đột nhiên đẩy hộp đựng thức ăn ra, ngồi thẳng dậy, nắm lấy bả vai nàng, gào lên: "Rõ ràng là nàng còn sống!"

Mắt hắn hơi hoe đỏ, trong mắt thậm chí còn có ánh lệ loang loáng.

"Vân Anh... Nàng còn sống..."

Hắn gào xong, tựa như bị chính biểu hiện của mình làm cho sợ hãi, ngồi ngẩn ra một lát, khe khẽ lẩm bẩm.

Tựa như cảm thấy may mắn, lại tựa như cảm thấy bàng hoàng, đôi tay run lên nhè nhẹ.

Người này vẫn luôn bình tĩnh lãnh đạm, ngoài quyền thế ra, hắn chẳng quan tâm gì hết.

Lúc vui vẻ, hắn điềm nhiên, không vui vẻ cũng điềm nhiên.

Hai kiếp, Phó Vân Anh rất ít khi nhìn thấy sự kích động tới mức gần như phát điên này xuất hiện ở con người hắn, thậm chí hắn còn sắp khóc.

Nếu đây là nàng của kiếp trước, có lẽ nàng sẽ ngây người ra.

Nhưng những chuyện đó chẳng còn quan hệ gì với nàng nữa rồi.

Khóe miệng nàng hơi cong lên, ngầng đầu nhìn hắn, "Thôi Nam Hiên, rốt cuộc ngươi muốn cái gì? Quyền thế, địa vị, khát vọng được thể hiện tài năng, những thứ ngươi theo đuổi đều đã đạt được cả rồi."

Hơi thở của Thôi Nam Hiên hơi rối loạn, ngón tay vẫn bóp chặt vai nàng, "Vân Anh, nàng hận ta sao?"

Phó Vân Anh mỉm cười, lắc đầu.

"Không có gì là hận hay không... Cái chết của người nhà ta không phải do ngươi gây ra, ngươi có khát vọng của ngươi, ta hiểu cả."

Thôi Nam Hiên nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt.

Nàng từ từ nói: "Hôm đó trời tuyết rơi, ta tới gặp cha, cha khuyên ta đừng hận ngươi, bảo ta sống với ngươi cho thật tốt. Cha nói ngươi là một vị quan tốt, sau này nhất định ngươi sẽ có thể tạo phúc cho dân chúng... Ta đồng ý rồi, ta bảo với cha ta sẽ không hận ngươi, ta sẽ ở nhà giúp chồng dạy con. Cha rất vui mừng."

Thôi Nam Hiên nhìn nàng chăm chú, khẽ mấp máy môi.

Đêm đó lạnh lắm, lạnh thấu xương.

Phó Vân Anh nhắm mắt lại, nhếch miệng, "Khi ấy ta chỉ an ủi cha mà thôi, ta không muốn ông đi mà không an tâm. Cha thương ta nhưng ông không quan tâm ta nghĩ gì, ông cảm thấy ta là con gái, chuyện gì vẫn phải đặt chồng mình lên hàng đầu, thành tựu tương lai của ngươi chính là thành tựu của ta, ta là một người vợ, hẳn phải chăm sóc ngươi cho tốt, đợi tới ngày ngươi công thành danh toại, ta cũng có thể theo đó mà có được mũ phượng khăn quàng... Thôi Nam Hiên, ngươi cũng nghĩ như thế, ngươi biết ta đau khổ, ngươi biết ta không hạnh phúc nhưng ngươi không quan tâm, ngươi cảm thấy ta hẳn phải hiến dâng tất cả thuộc về bản thân mình cho ngươi, ta thuộc về ngươi, niềm vui của ngươi chính là niềm vui của ta... Vậy nên ngươi sai người hầu canh giữ ta, không cho ta ra ngoài, ngươi cảm thấy ta chỉ đang giận dỗi mà thôi... Ta không mong ngươi phải mạo hiểm, không ép ngươi lấy tiền đồ ra đặt cược, nhưng ngươi thậm chí còn không thèm nghe, không thèm để cho ta thoải mái một chút... Tại sao ta phải làm khổ chính mình để tiếp tục cùng chung chăn gối với ngươi như thế cơ chứ?"

Mặt nàng lạnh dần, nói tiếp: "Lúc ngươi tập trung học hành, ta vất vả lo liệu mọi việc trong nhà, ta kính ngươi, yêu ngươi, muốn nắm tay ngươi cùng sống đến hết đời, nên vì ngươi, ta tình nguyện làm lụng vất vả. Ta biết ngươi xem thường những điều đó... Ngươi cảm thấy dù ta có trả giá bao nhiêu đi chăng nữa cũng chả đáng gì... Thôi Nam Hiên, ta là một con người, một người còn sống, có máu có thịt, ta cũng biết mệt mỏi, biết sợ hãi, biết thất vọng. Ta từng cho ngươi tất cả mọi thứ, sau đó ta lại phải đau lòng..."

Nàng mỉm cười, "Thôi Nam Hiên, ta không hận ngươi. Ta chỉ hiểu rõ ngươi, muốn rời khỏi ngươi mà thôi, chỉ đơn giản là như thế."

Không có yêu ghét, không có thù hận, nàng chỉ hiểu rõ cuộc hôn nhân của mình là vô nghĩa gì hết nên dứt khoát bỏ đi.

Coi như là nhất đao lưỡng đoạn, bọn họ không liên quan gì đến nhau nữa.

Đôi tay đang nắm lấy vai nàng của Thôi Nam Hiên run lên nhè nhẹ.

Mãi đến hôm nay hắn mới hiểu được nguyên nhân thực sự khiến nàng bỏ đi là gì.

Chuyện của Ngụy gia chỉ là chất dẫn để kích thích tất cả cảm xúc của nàng bùng nổ mà thôi...

Phó Vân Anh vẫn ngồi yên không nhúc nhích, "Thôi Nam Hiên, là một người đồng liêu, ta kính nể ngươi; là một người dân, ta biết ơn ngươi."

Hắn bình tĩnh, lý trí, cứng cỏi, có thể vứt bỏ mọi thứ vì mục tiêu của mình.

Phó Vân Anh khâm phục hắn, nhưng làm vợ của hắn, lúc nàng bỏ đi, nàng chẳng còn luyến tiếc gì nữa.

"Ngươi nói ngươi muốn dẫn ta đi..." Nàng bật cười, chỉ thẳng tay ra cửa địa lao, "Sau đó thì sao? Ngươi không sợ Hoàng thượng trách tội ngươi ư? Những nỗ lực những năm gần đây của ngươi sẽ thất bại trong gang tấc. Khát vọng hay lưu danh sử sách gì đó đều trở thành viển vông."

Mắt Thôi Nam Hiên nóng bừng lên, kề sát vào nàng, nhắm mắt lại, ôm chặt lấy nàng.

"Ta đưa nàng đi."

Phó Vân Anh đẩy hắn ra, không hề do dự.

"Không cần, ta không đi."

Thôi Nam Hiên trầm mặc, vẫn nắm chặt tay nàng không chịu bỏ ra.

Một lát sau, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, nói một câu dường như chẳng liên quan: "Ta là người như thế đấy."

Phó Vân Anh ngước lên.

"Ta ích kỷ, ta bạc bẽo, ta chẳng quan tâm tới ai..."

Đôi mắt Thôi Nam Hiên tựa như có lẫn những mảnh sáng lấp lánh, con ngươi đen nhánh, ánh lệ loang loáng.

"Nhưng nói cho cùng ta vẫn còn có một chút tình cảm chưa mất đi..."

Hắn không hề cảm thấy ý chí sắt đá có gì không tốt, bản tính hắn vốn là như thế, có thể sẽ làm tổn thương người bên cạnh mình nhưng hắn sẽ chẳng bởi vậy mà dừng bước, hắn không cần người khác yêu hắn, cũng sẽ không yêu người khác.

Nhưng rồi hắn lại gặp nàng.

Chỉ còn một chút tình cảm như vậy, hắn dành cả cho nàng.

Đó là tất cả tình cảm trên đời này của hắn.

Cho dù giờ nàng không còn tin tưởng, không còn quan tâm đến hắn nữa.

Hắn cũng chấp nhận.

"Ta biết nàng không muốn vào cung. Chiếu chỉ sắc phong sắp được đưa tới đây rồi, nếu nàng còn không đi sẽ phải vào cung thật. Hoắc Minh Cẩm không ở kinh sư, Phó Vân Chương không có cách nào tới gần nơi này... Nếu không muốn vào cung, nàng phải đi theo ta." Hắn kéo nàng, "Ta đã sắp xếp hết cả rồi, nàng ra ngoài với ta."

Có những chuyện cả đời này hắn không nói thành lời nhưng hiện tại hắn phải nói.

"Sau khi nàng đi, ta vẫn không cưới vợ... Vợ của ta chỉ có thể là nàng."

Hắn nói đều đều.

Thị lang đương triều, vừa trẻ tuổi vừa có tương lai, tướng mạo xuất chúng. Sau khi nàng đi, có rất nhiều người làm mai cho hắn, hắn đều uyển chuyển từ chối.

Bởi thế, có mấy người thông minh tìm những người con gái có vẻ ngoài tương tự với nàng đưa tới phủ của hắn, hắn cũng cự tuyệt.

Nhị tỷ nhi từng hỏi hắn có phải hắn vẫn còn nhớ nàng.

Hắn cười nhạt, sao có thể?

Hắn chỉ không thích những người con gái đó mà thôi.

Mấy năm nay hắn vẫn nghĩ như thế.

Mãi tới tận cái đêm hắn nhận ra Phó Vân có thể là nàng, lúc hắn bỗng nhiên phát hiện ra bản thân mình đang nghiêm túc suy xét xem liệu mình có thể cưới một người con trai không... hắn mới không thể tiếp tục lừa gạt bản thân được nữa.

Phó Vân Anh nhìn hắn hồi lâu, không nói gì, rũ mắt xuống.

Thôi Nam Hiên kéo nàng ra ngoài, nàng cũng không giãy giụa.

Dường như nàng đã bị hắn thuyết phục.

Thôi Nam Hiên quay đầu nhìn nàng, trên mặt không biểu hiện cảm xúc gì, tay lại hơi run lên, nàng nghe lọt, nàng đồng ý đi với hắn!

Hắn kéo nàng ra khỏi địa lao, dọc đường chẳng có ai ngăn cản.

Vừa đi ra, lập tức đã có xe ngựa tới đón.

Mấy người tùy tùng đi vào xử lý nốt những việc còn lại.

Thôi Nam Hiên đưa Phó Vân Anh lên xe ngựa, vén màn xe lên, bản thân hắn cũng ngồi vào đó.

Toàn bộ quá trình diễn ra rất thuận lợi, lưu loát.

Trong khi đó, Phó Vân Anh không nói một lời, dựa vào cửa sổ xe, vẻ mặt không buồn cũng không vui.

Trên đường, thi thoảng vẫn có người kiểm tra.

Thôi Nam Hiên luôn luôn chú ý động tĩnh bên ngoài, bình tĩnh ra lệnh cho tùy tùng làm việc.

Cuối cùng, sau nhiều khó khăn, xe ngựa cũng ra khỏi cổng thành, chậm rãi rời kinh sư.

Thôi Nam Hiên thả màn xe xuống, "Ta đưa nàng đi Lương Hương trước, ở đó sẽ có người tiếp ứng, đầu tiên đưa nàng đi Sơn Đông, sau đó ngồi thuyền đi Quảng Đông."

Hắn đã tự đi thử như vậy một lần, sắp xếp rất kín kẽ, cũng đã suy nghĩ đến đủ mọi khả năng có thể xuất hiện trên đường đi, nói với nàng nếu gặp phải tình huống bất ngờ thì phải xử lý thế nào.

Nàng ngồi nghe một cách lơ đãng.

Đúng lúc này, xe ngựa bị người khác chặn lại.

Từ rừng rậm hai bên đường, đột nhiên có mười mấy con ngựa lao ra, người ngồi trên ngựa kéo cung cài tên, mũi tên đồng loạt hướng về phía xe ngựa.

Xe ngựa nhanh chóng đổi hướng.

Mười mấy cung thủ thúc ngựa đuổi theo, liên tục giương cung bắn tên.

Tiếng vun vút vang lên hết đợt này đến đợt khác, tên bay như mưa rơi, nhằm thẳng hướng xe ngựa.

Tùy tùng rút đao, xoay người đánh nhau với những kẻ đó.

Thôi Nam Hiên lên kế hoạch chu đáo, chặt chẽ, không dự đoán được sẽ phát sinh biến cố như thế, mặt mày nặng nề.

Xe ngựa xóc lên xóc xuống, Phó Vân Anh bỗng nhiên bật cười khe khẽ, hỏi: "Thôi Nam Hiên, ngươi đã chuẩn bị tốt rồi sao?"

Thôi Nam Hiên cúi đầu nhìn nàng, gương mặt tuấn tú đầy vẻ ôn hòa, "Đừng sợ."

Nàng lắc đầu, "Ta không sợ... Người sợ là ngươi."

Thôi Nam Hiên mím môi không nói, nắm chặt lấy tay nàng.

Tiếng hò hét ngoài xe ngựa càng lúc càng lại gần, Phó Vân Anh lại dường như không nghe thấy, bình tĩnh nói: "Hiện giờ ngươi là đại thần trong Nội Các. So sánh với mấy người như Diêu các lão, ngươi trẻ trung khỏe mạnh. Vài năm nữa, Vương các lão, Diêu các lão cáo quan, ngươi có thể sẽ tiếp nhận vị trí thủ phụ... Nhưng hôm nay ngươi lại cứu ta, nếu Hoàng thượng biết người cứu ta là ngươi thì ngươi còn có thể tiếp tục thăng chức sao? Ngươi chỉ còn cách vị trí thủ phụ một bước nữa thôi... Chỉ còn thiếu một chút."

Đúng vậy, chỉ còn thiếu một chút.

Trước mắt Thôi Nam Hiên hiện ra hình ảnh cung Càn Thanh nguy nga hùng vĩ, hắn mặc quan phục, bước lên bậc thang, theo sau Vương các lão, ánh sáng vàng chói lọi chiếu xuống, bao phủ trên người bọn họ, văn võ bá quan phía sau ngẩng đầu lên nhìn bọn họ.

Hắn là đàn ông, sinh ra đã thích quyền thế.

Hắn không quan tâm đến sự tranh đấu giữa các đảng phải chính trị, dù Thiên tử có là ai, hắn cũng sẽ không quay đầu lại, sẽ không khuất phục, hắn muốn cải cách, làm một thần tử có năng lực thay đổi quốc triều, được vạn dân ca tụng, được lưu danh sử sách!

Phó Vân Anh vén một góc màn xe lên, để hắn nhìn hai nhóm người đang chém giết bên ngoài rồi nói: "Ngươi đã cứu ta thì sau này sẽ chẳng có ngày nào bình yên. Dù hôm nay chúng ta có trốn thoát được đi chăng nữa, không ai phát hiện ra người dẫn ta đi là ngươi... thì về sau cuối cùng cũng sẽ có lúc bại lộ, Hoàng thượng sẽ không tha cho ngươi. Ngươi vất vả nhiều năm như thế, ngươi cam tâm dẫn ta lưu lạc chân trời sao?"

Tạm ngừng một lát, nàng lại nhấn mạnh lần nữa, "Một chút, chỉ còn một chút, ngươi lập tức có thể thực hiện khát vọng rồi."

Thôi Nam Hiên nhìn nàng, mặt cắt không còn giọt máu, ý cười trong mắt từng hiện lên bởi nàng đồng ý đi với mình dần dần tắt ngấm.

Hai tay hắn hơi run lên.

Mắt Phó Vân Anh cong lên, mỉm cười.

Nàng biết, trong lòng hắn đã có lựa chọn rồi.

Nàng cũng biết, trong lòng hắn, nói cho cùng tiền đồ vẫn quan trọng hơn.

Cho dù điều này có nghĩa là hắn sẽ phải nghiền nát chút tình cảm cuối cùng còn sót lại trong lòng, từ nay về sau thực sự trở thành người cô độc, hắn cũng có thể làm được.

Phó Vân Anh cười nói: "Ngươi xem, đây mới là ngươi, lý trí, lãnh đạm."

Thôi Nam Hiên vẫn không nhúc nhích, nhìn thẳng vào nàng, ánh mắt nóng bỏng như mưa rền gió dữ quay cuồng nhưng lại trống rỗng.

Phó Vân Anh nhẹ nhàng gạt tay hắn ra.

Không biết từ khi nàng, tiếng hò hét bên ngoài xe ngựa đã ngừng lại.

Mấy người đi tới cạnh cửa sổ xe, một người trong số đó dùng trường đao trong tay gạt màn xe ra, khuôn mặt với một vết sẹo dài do đao cắt thì vào trong xe, khóe miệng nhếch lên, "À! Thôi các lão cũng ở đây à!"

Phó Vân Anh lườm hắn một cái.

Người đàn ông nhướn mày, ngượng ngùng lui ra ngoài, buông màn xe xuống.

Mười mấy cung thủ cưỡi ngựa gào thét khi nãy đi tới, cười đùa với người đàn ông với vết sẹo trên mặt. Màn chém giết vừa rồi dường như chỉ như một trò chơi.

Thôi Nam Hiên nhíu mày thật chặt, cười tự giễu.

Hóa ra khi nãy dưới địa lao, Phó Vân Anh đồng ý đi ra ngoài với hắn cũng chẳng phải là do đã tha thứ cho hắn.

Tất thảy đều nằm trong tầm kiểm soát của nàng.

Nàng quá hiểu hắn, chỉ cần một chút kỹ xảo đã đánh tan hắn hoàn toàn, làm hắn thực sự hết hy vọng.

"Thôi Nam Hiên, dù cho ngươi thêm một cơ hội nữa, ngươi vẫn sẽ chọn quyền thế."

Phó Vân Anh lướt qua hắn, khom lưng ra ngoài.

"Hãy cứ làm Thôi các lão của ngươi đi thôi, đừng quay đầu lại."

Nàng đang định xuống xe, tay bỗng bị kéo lại.

Thôi Nam Hiên kéo tay nàng, mặt lại quay sang chỗ khác, nàng không nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt hắn, chỉ có thể nhìn thấy gân xanh nổi lên trên mu bàn tay hắn.

Hắn khàn giọng hỏi: "Nàng cảm thấy ta là một vị quan tốt sao?"

Mặt mày Phó Vân Anh lạnh lùng, gật đầu.

Một lát sau, nàng nói rõ từng câu từng chữ: "Nhưng mà thế thì có liên quan gì tới ta đâu? Thôi Nam Hiên, đối với Ngụy Vân Anh mà nói, dù là kiếp trước hay kiếp này, đời đời kiếp kiếp, nàng ấy vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho ngươi."

Hắn là một vị quan tốt và chuyện nàng vẫn không tha thứ cho hắn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Màn xe từ từ buông xuống.

Ánh sáng bị che lấp, hình bóng của nàng cũng hoàn toàn biến mất trước mắt hắn.

Cuộc đời của hắn cũng dường như đã mất đi sắc màu...

Từ nay về sau, quãng đời còn lại trở thành một miền hoang vu.

Thôi Nam Hiên nhắm mắt lại, ngửa đầu lên.

Chỉ có như thế, hắn mới có thể kiềm chế được cảm giác muốn rơi nước mắt.

Hắn là một người đàn ông, làm sao có thể rơi nước mắt.

Một lát sau, hắn mở mắt, ánh mắt lại trở nên bình thản như thường ngày.

Hắn phải tiếp tục sống, bước từng bước một lên phía trước, mãi tới khi cạn kiệt hết tâm huyết, ngã xuống con đường trước mặt.

Tuy rằng cả đời chắc chắn sẽ cô độc mãi như thế.

Nhưng cầu được ước thấy, làm sao phải oán.