Lão Công Bất Chính

Chương 6



Chi nhánh khách sạn củatập đoàn Lôi Dương ở Paris, nước Pháp, chính thức khai mạc, nghi thức cắt băngkhánh thành không thể nào thiếu tổng giám đốc tập đoàn Lôi Dương – QuýTiệp, mà thân là thư ký của Quý Tiệp, Ôn Gia Hinh đương nhiên phải hộ tốngtheo.

Nhưng cô biết rõ đâykhông phải là việc công, hai người từ khi đến Pháp đều như hình với bóng.

Cô thích cảm giác ở bêncạnh anh, rất thoải mái, rất hạnh phúc, hai người suốt ngày cứ nói mãi khôngthôi, lúc thì lại khắc khẩu, lúc thì lại vui đùa y như con nít.

Rất khó tưởng tượng mộtngười đàn ông cao ngạo như Quý Tiệp lại có thể cùng cô đùa giỡn, cùng cô đi nơinày nơi nọ tham quan, chỉ thể hiện bộ mặt làm nũng như con nít với cô.

Trong tiệc rượu chiêuđãi, đa phần người tham dự đều là bạn làm ăn của tập đoàn Lôi Dương, đươngnhiên cũng có không ít người nổi tiếng nhận lời tham gia, thân là chủ nhân củabữa tiệc, việc bắt tay chào hỏi mệt nghỉ là điều không thể thiếu.

Anh cả đêm cứ đi vòngvòng trong hội trường để chào hỏi mọi người, Ôn Gia Hinh không quen ai chỉ cócười khổ mà thôi. Đúng vậy, anh hấp dẫn cô, đương nhiên người khác cũng bị anhhấp dẫn. Cô không muốn làm hỏng mối quan hệ của anh, đành phải đứng cách anhvài bước, nhìn anh thao thao bất tuyệt với mấy người đó, cô chợt có cảm giác xalạ.

“Đó là ai vậy? Sao chưatừng gặp qua?”

“À, đó là thư ký của Quýtổng.”

“Lại đổi nữa hả ?Người thứ mấy rồi ?”

“Cần chi biết người thứmấy, dù sao cũng chẳng phải cùng một người, ai mà chẳng biết Quý tổng đổi thưký y như thay áo vậy.”

“Đó là nói về bạn gái,còn về thư ký thì cần chi phải đổi chứ ?”

“Anh thật sự là lạc hậu,thư ký của Quý tổng không ai trụ lâu cả, chưa đầy hai tháng thì anh ta sẽ thấychán ngay, anh chờ coi, lần sau gặp lại, chắc chắn lại có thêm một thư kýkhác.”

“Thật sao ? Chúng tacá đi…”

Cuộc đối thoại của haingười khác đó, Ôn Gia Hinh đều nghe hết rồi, trong lòng cũng bất chợt quặn đau.Hai người kia tuyệt đối là nói để cho cô nghe, nhưng cô lại không cách nàokhông để ý được.

Chẳng lẽ hạnh phúc luônngắn ngủi vậy sao ? Chẳng lẽ không bao lâu nữa cô cũng sẽ có kết cuộc nhưnhững thư ký trước ?

Nhìn Quý Tiệp cười cườinói nói vui vẻ, cô đau lòng xoay người đi.

“Tiểu thư Á Đông xinhđẹp, có thể nể mặt uống với tôi một ly không ?”

Một giọng nói khàn khàntruyền tới bên tai, cô quay lại thì thấy một người đàn ông người Pháp tay bưngly rượu, nhìn cô mỉm cười. Anh ta cũng là khách tham dự bữa tiệc, tên gì thì côkhông tài nào nhớ được, chỉ nhớ là một khách hàng quan trọng của Lôi Dương, côcũng cười đáp lại, nhận ly rượu trong tay anh ta.

Người đàn ông Pháp khôngche dấu ánh mắt hâm mộ Ôn Gia Hinh, mà cô cũng không cự tuyệt làm bạn với anhta, hai người một ly rồi lại một ly, cô bắt đầu cảm thấy choáng váng, đứng cũngkhông vững nữa.

“Ôn tiểu thư, cô khôngsao chứ ?” Người đàn ông nghiêng vai cho cô tựa vào, cũng thuận tay ômlưng cô, “Cô có muốn qua bên kia ngồi một chút không ?”

“Tôi không sao, chỉ làhơi choáng váng một tí thôi.”

Ôn Gia Hinh đang say, côkhông có cự tuyệt đối phương chạm vào người mình, mà vì say rượu mà hai má côửng đỏ, ánh mắt mờ ảo, bộ dáng rất hấp dẫn người khác, làm cho người đàn ôngPháp ôm cô càng chặt hơn.

Quý Tiệp lúc này mới pháthiện Ôn Gia Hinh đã đi đâu mất, ngó xung quanh tìm cô, rốt cuộc cũng tìm thấyÔn Gia Hinh, nhưng cô lại đang ở trong lòng người đàn ông khác ?

Lửa giận trong lòng bừngcháy, cứ như là bị rắn độc cắn, chất độc giờ lan tỏa cả cơ thể, anh vội vàng điqua bên cô, một tay kéo cô vào lòng mình, động tác rất mãnh liệt, nhưng lực taylại rất nhẹ.

“Xin lỗi đã làm phiềnanh, bạn gái tôi uống hơi nhiều.” Anh lạnh lùng cười, nhìn chằm chằm ánh mắtthất vọng của đối phương.

Đối phương nhún vai,“Không sao cả, Ôn tiểu thư là người rất đáng mến.” Giọng nói có vẻ tiếc nuối.

“Tôi biết.” Quý Tiệp dấuđi sự ghen tuông trong lòng mình, cũng ôm cô thật chặt trong lòng, “Tôi so vớianh càng hiểu cô ấy hơn.”

Người đàn ông Pháp đangđịnh nói thêm gì đó, nhưng lại thấy Quý Tiệp công khai việc “chủ quyền” Ôn GiaHinh, người đàn ông Pháp đành phải cô đơn rời đi. Thấy đối phương đã đi khỏi,Quý Tiệp mới cúi đầu nhìn Ôn Gia Hinh đang say khướt không biết sống chết làgì.

Cô thoáng giãy nãy tronglòng anh, bàn tay nhỏ bé cầm cà vạt của anh, hai mắt lờ mờ ngây ngốc cười nói,“Rượu ngon lắm, tôi muốn uống nữa.”

“Em say rồi.” Sợ cô ngãxuống đất, anh càng dùng sức ôm chặt hơn, bất đắc dĩ trách cô, “Làm gì mà uốngnhiều như vậy, tưởng rằng uống say thì anh không giận em để người khác lợi dụngmình sao?”

Đương nhiên cô sẽ khôngtrả lời anh, chỉ biết ngây ngô cười, “Ha ha— uống đi, uống nữa đi….” Anh khẽthở dài, cứ như vậy ôm cô đi, mặc cho khách trong bữa tiệc nhìn bọn họ, anhtrước báo cho nhân viên quan hệ công chúng là mình muốn rời đi, sau đó đem côlên phòng tổng thống ở tầng cao nhất.

“Edward, đêm nay chúng tanói chuyện rất vui, cám ơn.” Còn chưa biết mình đang ở trong tình cảnh nào, vẫnlà say rượu nói tùm lum, cô chỉ nhớ lúc mình uống rượu và nói chuyện phiếm rấtvui vẻ với người đàn ông Pháp.

Anh rất muốn tức giận,nhưng tức giận với một người say thì được gì ?

“Nhìn cho rõ, anh khôngphải là Edward.”

“Hả ?” Cô cố gắng mởhai mắt đang lờ đờ vì say của mình, “Vậy anh là ai ?”

“Quý Tiệp.” Anh lớn tiếngnói ra tên mình, lại cảm thấy chính mình thật ngây thơ, dù cho nói lớn tiếngthì con ma men kia cũng không biết là anh đang nổi giận.

“Quý Tiệp ? Anh làcái đồ đáng ghét kia ? Thả tôi xuống.” Vừa nghe đến tên anh cô càng giãydụa muốn mình tự đi.

Sợ cô té, anh đành phảithả cô xuống đất, cô tuy rằng có thể tự mình đi, nhưng lại đi cong cong vẹovẹo, cứ tưởng sắp ngã xuống đất, giày của cô thì bị quăng ở trên đất. Anh vội vàngđi lên đỡ lấy cô, cầm giầy cô lên, đi đến thang máy, “Em say rồi, chúng ta vềphòng.”

“Không cần.” Cô đẩy QuýTiệp ra, oán giận nói, “Không cần, đồ đáng ghét… Đồ chuyên gia nói dối QuýTiệp, em ghét anh….”

“Gia Hinh, cho dù có uốngsay thì cũng đừng nói ghét anh chứ.” Biết cô uống say nói lung tung nhưng nhữnglời này cũng làm anh buồn bực.

Cô kéo cà vạt Quý Tiệp,lờ đờ nhìn anh, “Vì sao không nói ghét anh? Đều là tại anh cả… tại anh cả, emghét anh… Em thích Paris nhất, đều do lỗi của anh cả.” Cô say khướtnhìn anh, Quý Tiệp liền đỡ thân hình xiêu vẹo của cô vào thang máy, ấn nút lêntầng cao nhất, “Vì sao ghét anh?”

“Bởi vì… em ghét anh.”

Tốt lắm, hỏi mà không cóđáp án, anh lại hỏi ngược lại, “Vì sao thích Paris?”

“Bởi vì…. rất lãng mạn,rất…. không biết, nói chung là em thích rất nhiều nơi. Em muốn đi Ai Cập coikim tự tháp, đi Tây Tạng tham quan cung điện Potala, đi sa mạc Sahara, đi ẤnĐộ, đi Luân Đôn…. Muốn đi đến nơi em có thể sống vì mình.”

“Gia Hinh, em đang sốngvì bản thân mình mà.” Đến tầng cao nhất, ra khỏi thang máy, anh liền quẹt thẻđi vào phòng tổng thống, Quý Tiệp đỡ Ôn Gia Hinh ngồi xuống sofa.

“Edward, anh không hiểu…Ba mẹ chúng tôi không cần tôi và em gái, bọn họ…. từng người một đều rời bỏchúng tôi, lúc đó em gái tôi còn rất nhỏ, nó chỉ có mình tôi, nếu tôi khôngkiên cường thì nó sẽ ra sao bây giờ….. Anh biết không? Nhiều lúc tôi rất muốnkhóc, nhưng lại khóc không được… nước mắt chạy ngược vào tim, nó giống như axitvậy, từ từ gậm nhắm lòng của anh….”

Quý Tiệp đau lòng nhìncô, anh không tài nào tức giận với cô được, anh thương tiếc, hận chính mình gặpcô quá muộn, vì vậy hiện tại không thể làm gì ngoài ôm cô vào lòng.

“Tôi không thể sống vìchính mình… tôi muốn kiếm tiền, muốn cười, muốn an ủi em gái, lúc em gái mangthai Tiểu Khải…. lần đầu tiên tôi đã khóc trước mộ của mẹ… xin mẹ tha thứ chotôi vì không chăm sóc em gái cẩn thận, nhưng Edward, ai…. Có ai chăm sóc tôichứ?” Cô òa khóc trong lòng anh, giọng nói nghẹn ngào.

“Anh sẽ chăm sóc cho em.”Quý Tiệp vuốt vuốt lưng, trấn an cô.

Cô cười mếu máo, “Nhưngtôi không cần anh chăm sóc, tôi không yêu anh, ở bên cạnh anh tôi không có cảmgiác gì cả…. nhưng ở bên cạnh anh ấy thì tôi lại rất vui….” Quý Tiệp cứng đờngười, Gia Hinh nói cái gì? Cô không yêu anh? Vậy người cô yêu là ai?

“Gia Hinh, anh….”

“Vốn tưởng có thể cùnganh ấy đến Paris thực hiện nguyện vọng của tôi, tôi đã rất vui mừng, chúng tôisẽ cùng nhau đi chơi, cùng tâm sự….”

Anh nở nụ cười, cũng yêntâm phần nào, thì ra cô gái ngốc này tưởng anh là Edward… Nghĩ lại đúng thật làuất ức, cô gái ngốc này nghĩ anh là Edward!

“Có phải là do tôi tưởngtượng quá nhiều không? Tôi nghĩ những điều này chỉ có giữa riêng tôi và anh ấy,nhưng mà… Anh ta chắc cũng đã làm điều này với nhiều cô gái khác rồi, Edward,đàn ông đều như vậy phải không?”

“Gia Hinh, anh không cócô gái khác, anh chỉ có mình em là bạn gái, anh chỉ yêu mình em.” Là lỗi tạianh, để cô một mình bơ vơ trong hội trường không quen biết ai, chỉ lo nóichuyện với người khác.

“Đúng vậy, anh là Edward,tôi biết anh thích tôi.”

“Gia Hinh, anh là QuýTiệp.”

“Quý Tiệp? Đúng, Quý Tiệpđáng ghét, anh nói em là bạn gái duy nhất của anh, phải rồi, thư ký nào cũng làbạn gái của anh cả… Còn muốn gạt em sao? Hừ, em nghe người ta nói hết rồi… nghengười ta nói….” Cô lại khóc nức nở.

Anh dịu dàng vỗ lưng cô,anh cũng đang rất tức giận, ai dám cả gan nói mấy lời này?

Quý Tiệp một tay ôm cô,một tay lấy điện thoại từ trong túi ra, bấm nút ghi âm, “Gia Hinh, em hiểu lầmrồi, anh thừa nhận anh hay đổi bạn gái, nhưng anh công tư phân minh, anh khôngbao giờ đụng đến thư ký của mình, chỉ ngoài trừ em mà thôi, anh thật lòng yêuem, chỉ yêu mình em, em có hiểu không?”

“Edward, anh cũng đangthiếu thư ký hả? Hay là anh mướn tôi đi…. Tôi không muốn gặp anh ấy nữa.”

“Gia Hinh, nghe anhnói…..”

“Tôi không muốn gặp anhấy nữa….” Cô khóc đến hai vai run lên hết, “Tôi quả thật yếu đuối, cho dù biếtanh ấy chỉ vui chơi qua đường với tôi thôi… nhưng sao tôi vẫn yêu anh ấy, tôiyêu anh ấy…. tôi yêu Quý Tiệp…” Quý Tiệp nghe thế liền cười rất tươi. Quên đi, côấy đang say, chính anh làm cô phải khóc, anh từ nay về sau sẽ không bao giờ đểcô khóc nữa.

Sau khi tỉnh rượu, đầu côđau như búa bổ, cô nhớ lại chuyện gì đã xảy ra ngày hôm qua, mọi thứ dần dần rõràng hơn, cô bị người đàn ông Pháp ôm lên phòng, trên người anh ta có hương vịgiống Quý Tiệp….

Nguy rồi! Ôn Gia Hinh độtnhiên ngồi bật dậy, trán toát mồ hôi lạnh.

Cô hoảng sợ sờ đông sờtây trên giường. Hoàn hảo, cô vẫn mặc quần áo trên người, cô chắc là không cólàm gì với người tên Edward kia?

Nghĩ đến thật đáng sợ, côlần sau không dám uống say như vậy nữa đâu.

Đưa mắt nhìn ra phía cửasổ, nắng ban mai chiếu xuyên tấm kiếng bự vào phòng, cô nhìn chung quanh xemxét.

Kỳ lạ, cô sao có thể tựtrở về phòng? Edward không thể biết cô ở phòng nào được.

A…. Đầu của cô càng đauhơn trước, hơn nữa còn muốn ói.

Lúc này cửa phòng mở ra,Quý Tiệp tay cầm khay đi vào, thấy cô tỉnh , chậm rãi đi đến trước mặt cô, bàntay to thản nhiên nhẹ nhàng xoa mặt cô, “Đầu đau lắm phải không, đây là tràgiải rượu anh kêu khách sạn pha cho em, ngoan ngoãn uống hết đi.” Ôn GiaHinh nhìn anh, lập tức ủ rũ, cô nhớ tới đoạn đối thoại của hai người đàn ôngngày hôm qua.

Cô ngoan ngoãn cầm lấyly, ngoan ngoãn uống nhưng lại liếc anh một cái.

Quý Tiệp lấy tay sờ đầucô, nhưng cô lại nghiêng mình tránh, giống như là đang hờn dỗi.

Anh cũng không tức giận,ngược lại còn cười nói, “Em không muốn biết sao mình có thể về phòng hả? Emkhông muốn biết ai thay áo ngủ cho em sao?”

Áo ngủ? Ôn Gia Hinh cúiđầu thì phát hiện – đúng vậy, cô đang mặc áo ngủ, cô sao lại có thể ngốc nhưvậy? Lúc nãy sờ thấy còn mặc quần áo cô liền cảm thấy an tâm, nhưng lại quênmất hôm qua lúc đi ra ngoài, cô mặc đầm dạ hội!

“Là…. Anh thay quần áocho em?” Cô cẩn thận hỏi, trong lòng lại rất hoảng sợ.

“Em nghĩ sao? Em dám chắchôm qua anh đưa em về hả?” Anh biết anh đang dọa cô, nhưng cũng phải thừa nhậnanh lòng dạ hẹp hòi, đang rất giận cô.

Cô gái đáng giận này,ngoài trừ một câu “Tôi yêu Quý Tiệp” làm anh sướng như điên, thì lúc ngủ côcũng nói mớ tên Edward.

Chết tiệt! Edward chếttiệt!

“Em….” Cô ngoe nguẩy đầu,cố nhớ lại chuyện gì xảy ra đêm hôm qua, cuối cùng cũng nhớ được hôm qua cô bịEdward ôm vào lòng…. Không thể nào, cô thật sự làm chuyện đó với Edward sao?

“Người đó tên là Edward.”Anh nghe cô niệm cái tên đó đến thuộc nằm lòng.

Ôn Gia Hinh hốt hoảngnhìn anh. Chẳng lẽ cô nói với Edward phòng cô ở đâu, rồi anh ta đưa cô về, tiếptheo hai người…. còn bị Quý Tiệp bắt quả tang ?!

“Anh gặp anh ta rồi sao?”Cô thấy anh gật đầu, đã hoảng sợ giờ còn hoảng sợ hơn.

“Thì sao? Em có gì giảithích không?” Anh đúng thật là đã gặp Edward, nhưng cô cứ nhớ người ôm cô chínhlà Edward chứ không phải anh, Quý Tiệp giận đến nắm chặt tay thành nắm đấm.

Chết tiệt! Edward chếtbầm!

“Em uống rượu, em….” Côđột nhiên ngừng nói, giống như nhớ tới gì đó, đột nhiên ném gối về phía anh,ngã lăn trên giường, trùm mền kín mít.

Quý Tiệp khó hiểu, kéomền cô xuống, cô lại níu lấy mền không chịu buông, còn quay mặt sang chỗ kháckhông chịu nhìn anh.

“Em không có gì giảithích với anh sao?”

Trong mền truyền đếngiọng nói rầu rĩ, “Giải thích cái gì? Một đêm tình thì một đêm tình, cũng cónhiều người làm vậy mà, có gì mà cần giải thích chứ?”

“Anh là bạn trai của em,không cho phép ngủ cùng người khác.” Câu “một đêm tình” đánh trúng tử huyệt củaanh, anh tức giận đến nỗi kéo mạnh tấm mền.

Không có mền che chắn,anh có thể nhìn thấy nước mắt của cô, bởi vì đau lòng mà cô còn vừa khóc vừanói, “Cái gì…. Cái gì bạn trai? Anh gạt em…. Anh chỉ quan hệ lung tung với thưký mà thôi…. Đồ đáng ghét! Em ngủ với người khác thì sao? Anh… Anh mới là ngườibắt cá hai tay… đồ đáng ghét… Anh, Anh….. Em nguyền rủa anh sớm muộn gì cũnggãy xương….”

“Ha ha—“ Anh cười lớntiếng, cô sao cứ mỗi lần giận anh đều nguyền rủa anh như vậy?

“Anh còn cười nữa hả?! Emnguyền rủa anh…. Em sẽ bỏ xác anh ở nơi hoang vắng còn….” Còn cái gì ?

“Còn bị sấm sét đánh đếnkhét lẹt. Em đúng thật là có nhiêu đó thôi mà cũng quên cho được…” Anh trêuchọc cô, tiện tay lấy di động ở đầu giường.

“Đúng. Em muốn quỷ thidiệt tích, muốn anh bị sét đánh cho đen thui thùi lùi. Sao? Định báo cảnh sátbắt em hả? Hay là….” Ôn Gia Hinh há to miệng, không nói gì nữa, bởi vì trong diđộng phát ra giọng nói quen thuộc – “Gia Hinh, em hiểu lầm rồi, anhthừa nhận anh hay đổi bạn gái, nhưng anh công tư phân minh, anh không bao giờđụng đến thư ký của mình, chỉ ngoài trừ em mà thôi, anh thật lòng yêu em, chỉyêu mình em, em có hiểu không?”

Đây chẳng phải là giọngnói của Qúy Tiệp sao? Là đang nói với cô ? Vậy lời của hai người đàn ôngkia…. Chỉ là lời đồn ? Cô thoáng cảm thấy ấm áp, chỉ vì một cuộc đối thoạivô căn cứ mà cô lại tin như thiệt.

“Edward, anh cũng đang thiếu thư ký hả?Hay là anh mướn tôi đi…. Tôi không muốn gặp anh ấy nữa.”

Cô liếc Quý Tiệp đangđứng một bên hả hê cười. Được lắm, người hôm qua cô ôm hẳn không phải làEdward, không, cô dám chắc nhất định không phải Edward.

Cô đúng thật là ngốc, nếuhôm qua cô ngủ cùng người khác thì người này làm sao có thể bình tĩnh mà nóichuyện với cô. Đáng ghét, dám chọc cô !

“Gia Hinh, nghe anh nói…..”

“Tôi không muốn gặp anh ấy nữa….”

“Tôi quả thật yếu đuối, cho dù biếtanh ấy chỉ vui chơi qua đường với tôi thôi… nhưng sao tôi vẫn yêu anh ấy, tôiyêu anh ấy…. tôi yêu Quý Tiệp…”

“Gia Hinh này, giờ anhmới biết thì ra em yêu anh nhiều như thế!” Anh cười càng tươi hơn, tươi đến nỗilàm cô phát điên lên, “Em nguyền rủa anh…..”

“Phải, em muốn nguyền rủaanh, đầu tiên là bị vứt xác nơi hoang vắng, sau đó bị sét đánh đến khét lẹt,sinh còn không có mắt, còn…..”

Quý Tiệp đáng ghét, đồgian xảo, cô thề cô sẽ mướn sát thủ giết anh!

Cắt băng khánh thành đếnngày thứ ba, mặc kệ nhân viên quan hệ công chúng của khách sạn sắp xếp hoạtđộng gì đó, Quý Tiệp và Ôn Gia Hinh đều đồng thời “mất tích”.

Mọi chuyện bắt nguồn từđoạn đối thoại ngẫu hứng —-

“Chúng ta cứ như vậy màđi sao, chuyện khách sạn không có vấn đề gì chứ? Không phải còn mấy hoạt độnggì đó sao?”

“Mặc kệ anh ta, không đểbọn họ làm việc, thì bọn họ sẽ thấy chán, anh là vì muốn tốt cho bọn họ thôi,huống chi anh cũng làm việc nhiều quá rồi, riết rồi cũng thấy chán, đi chơi vớiem coi vậy còn vui hơn.”

“Ừ, cũng phải, không cầnhọp, không cần đánh hợp đồng, tuyệt nhất là không cần nhìn sắc mặt của ông chủ!Ai nha, nghĩ đến đó thôi mà đã cảm thấy trời trong xanh lạ thường.”

“Sao? Ông chủ của em đãcố gắng nhiều như vậy, mà hình tượng anh ta trong lòng em cũng không có thayđổi gì sao?”

“Anh ta hả? Miễn cưỡngcũng tạm chấp nhận được.”

“Miễn cưỡng cũng tạm chấpnhận được? Em cũng to gan lắm!”

“Đúng vậy, anh ta chỉ tạmchấp nhận được thôi…. Còn làm bạn trai hả? Chuyện này phải coi sao đã…. Mấyngười như vậy, thế nào trở về Đài Bắc cũng sẽ chứng nào tật nấy, bắt em làmviệc như điên, đàn áp em mà thôi.”

“Như vậy sao được ?Bằng không chúng ta đừng trở về Đài Bắc, cả đời ẩn cư ở Paris đi.”

“Cũng được, nhưng mà emthấy Paris không thích hợp định cư tí nào.”

“Thụy Sĩ thì sao ?Lúc trước khi học hành căng thẳng, anh thường đi tới đó để thư giãn, nơi đó rấttuyệt, anh thích cùng bạn bè đến Thụy Sĩ trượt tuyết, có thể tung hoành trượttuyết ở đó cảm giác y như bay vậy.”

“Anh biết trượt tuyếthả ?”

“Em không biết trượttuyết sao ?”

“Em là người nghèo, giatài chả có bao nhiêu, chỉ biết mỗi lướt ván thôi.”

“Ha ha…. Anh sẽ chỉ choem.”

“Gì? Anh muốn ở trênđường làm mẫu cho em xem sao? Anh mà dám làm thế, em sẽ cho anh biết tay.” ÔnGia Hinh thật không ngờ tới không bao lâu sau cô và Quý Tiệp hai người thật sựđứng ở phía đông nam St-Moritz Thụy Sĩ.

Anh là người thuộc trườngphái hành động, nghĩ là làm, anh tìm người giúp bọn họ làm visa, hai người bọnhọ giả trang làm khách tham quan, tự mình đi xe lửa, tìm khách sạn, trên đườngcũng ghé vào nhiều nơi, hai người vui vẻ cùng nhau đến Thụy Sĩ trượt tuyết.

Mùa đông ở Thụy Sĩ nhiệtđộ lúc nào cũng dưới 0 độ, hai người thuê một bộ dụng cụ trượt tuyết, sau đócùng nhau vui chơi thỏa thích.

Nhưng vui chơi thỏa thíchđúng là vất vả, vì Ôn Gia Hinh chưa từng trượt tuyết bao giờ, đi vài bước là đãngã xuống, nói chi đến trượt tuyết.

Tuy thế Quý Tiệp cũng rấtkiên nhẫn dạy cô, ở bên cạnh bảo vệ cô, cho đến lúc cô có thể trượt tuyết được,hai người đều cười rất tươi, còn cười tươi hơn so với công ty mở thêm chinhánh.

Hai người cùng nhau trượttuyết, sau đó định về khách sạn nghỉ ngơi, đột nhiên có một người đàn ông xa lạđến gần bọn họ, hỏi bằng tiếng Trung, “Xin hỏi, anh có phải là Quý Tiệp, tổnggiám đốc tập đoàn Lôi Dương không?”

Ôn Gia Hinh đang định mởmiệng nói, thì lại bị Quý Tiếp dùng ánh mắt ngăn lại, hắn giả ngu cười cười,nói với người đàn ông bằng tiếng Anh, “Xin lỗi, có chuyện gì sao? Anh biết nóitiếng Anh không?”

Cái này cô đã hiểu, QuýTiệp đề phòng người đàn ông này, cho nên không thừa nhận thân phận của mình.Người đàn ông xa lạ không chịu thua, lần này dùng tiếng Anh để hỏi, “Xin hỏianh là có phải là Quý Tiệp không? Tôi nghĩ tôi sẽ không nhận lầm người, tôi đãxem qua hình anh trên tạp chí.”

“À, đúng rồi, tôi chínhlà Quý Tiệp.” Anh làm như có lỗi giải thích, “Thật ra tôi chỉ là một bác sĩbình thường mà thôi, đây là vợ của tôi, hàng năm chúng tôi đều đến Thụy Sĩ đểtrượt tuyết, năm trước cũng có người giống anh nhìn lầm, nhưng mà tôi không phảilà người đó, tôi và anh ta chỉ là người giống người mà thôi.” Người đàn ông đóvẻ mặt là lạ, chỉ đứng ngây ngốc ở đó nhìn hai người.

“Xin lỗi, tôi còn muốncùng vợ tôi trượt tuyết, chúng tôi xin phép đi trước.” Nói xong, anh kéo tay côđi, không để cho đối phương có cơ hội nói thêm gì.

“Anh cứ như là tội phạmbị truy nã vậy.” Ôn Gia Hinh nhịn không được trêu chọc Quý Tiệp.

“Anh vừa nhìn là biết anhta là phóng viên rồi, anh không muốn bọn họ quấy rầy chúng ta.” Quý Tiệp nhănmặt nói, bộ dáng rất bực bội.

“Anh không muốn lên báosao? Đăng càng nhiều thì anh càng nổi tiếng chứ sao, đến lúc càng có nhiềungười đẹp quỳ rạp dưới chân anh, anh thật sự không cần hả?”

“Em yêu, em quên rồi sao,anh là rất sợ bị em nguyền rủa.”

Cô mỉm cười ngọt ngào,anh ôm bả vai cô, cùng nhau tản bộ.

“Anh không muốn bị ngườikhác truy đuổi, anh chỉ muốn ở cùng người mình yêu, hẹn hò, đi chơi….” Lời nóicủa anh làm cô cảm động, hai người bốn mắt nhìn nhau, cùng tìm đến hương vịquen thuộc của nhau.

Đột nhiên cách đó khôngxa truyền đến âm thanh của máy ảnh, phá hủy cảnh đẹp mĩ mãn này.

: