Lãnh Thảo Hàm Trì

Quyển 5 - Chương 9: Khúc mắc (4)



Edit: Krizak

Edit: Suzaku

Bệnh Sở Tụ có chuyển biến tốt, trên mặt dần dần đã có huyết sắc, tâm bệnh trúng gió đau đầu cũng tốt lên không ít.

Về việc đề bạt phân công cho Sở Tụ làm Hữu Thừa tướng, Hoàng đế trước dò xét ý tứ của vài vị lão thần và vài vị tân quan trong triều, ý kiến duy trì kiên quyết phản đối chỉ có hai người, còn lại hoặc là đành thái cực không muốn tỏ rõ thái độ nhưng kỳ thật là phản đối, hoặc là cảm thấy không có lợi ích hay xung đột gì thì để Hoàng đế quyết định, hoặc là ám chỉ Sở Tụ tuổi còn nhỏ không có kinh nghiệm làm Hữu Thừa tướng có khả năng sẽ để Hoàng đế lo lắng, hoặc hai mặt đều theo ý tứ Hoàng đế nói một phen lời hay cho rằng ngoài Sở Tụ ra vị trí Hữu Thừa tướng không ai có thể làm, cũng có người thật tình kính ngưỡng tài hoa của Sở Tụ nguyện ý làm thủ hạ làm việc cho cậu, duy trì muốn cậu làm Hữu Thừa tướng…

Mỗi lần Hoàng đế đều triệu vài vị đại thần rồi hỏi ý kiến bọn họ về việc này, sau khi bị hỏi, vài vị đại thần có quan hệ tốt với nhau  đều lén lút đàm luận việc này. Căn cứ vào tính cách mỗi người, loại người kết giao còn có thái độ đối với chuyện này, Hoàng đế hảo hảo cân nhắc một phen rồi mới định câu hỏi.

Sau vài ngày bị hỏi, người bị hỏi liền thấy được kết quả.

Lần đó kiên quyết phản đối việc này, trong nhà Hình bộ thị lang Trình đại nhân cổ hủ liền xảy ra chuyện, nhi tử của Thị lang đại nhân ở bên ngoài đoạt đào kép cùng con trai của một phú thương rồi đánh chết người. Vốn loại chuyện này là thông thường, lại nói người bị đánh chết là người hầu trong nhà phú thương, loại chuyện này căn bản không hề ảnh hưởng, thậm chí ngay cả bạc cũng không cần bồi thường, phú thương kia biết rõ cùng con mình đoạt đào kép chính là Thị lang công tử, vậy còn để con mình dẫn đào kép đi ra ngoài. Sự tình như vậy cũng không quá lớn, cư nhiên càng về sau phú thương lại đem chuyện này kiện lên trên, khiến cho toàn thành đều biết Thị lang công tử vì đào kép mà đánh chết người, làm Trình công tử bị giam giữ thẩm vấn, Trình Thị lang cũng vì sự tình mà bị Hoàng đế kêu đến hung hăng mắng một trận.

Tương phản với Trình thị lang, người duy trì  Sở Tụ làm Hữu Thừa tướng đã được thăng quan.

Thái độ Hoàng đế rất rõ ràng, cho nên, thời điểm Hoàng đế tại triều xác minh cho Sở Tụ làm Hữu Thừa tướng, khí thế người chống lại yếu đi rất nhiều, mà phái duy trì có chỗ dựa là Hoàng đế khí thế rất mạnh, triều đình trải qua vài ngày thảo luận khắc khẩu, cuối cùng Hoàng đế tổng kết, Dịch đại nhân thăng nhiệm Hữu Thừa tướng, tùy ý tiền nhiệm*.

(*) Tùy ý nhậm chức.

Sở Tụ không ở trong triều trải qua đoạn gió lốc này, mỗi ngày uống dược xem văn kiện, thậm chí Hoàng đế còn đem rất nhiều mật sự gia tộc đến cho cậu xem, tình huống gia đình của quan viên trong triều cũng có chỉnh lý thành bộ, điều này làm cậu càng thêm hiểu rõ mỗi cổ thế lực phân bố cùng tính cách ưu khuyết điểm của quan viên trong triều, bù lại cậu muốn dựa vào thời gian này bổ sung kinh nghiệm nhân mạch.

Thời điểm Tần tướng quân áp giải phạm nhân vào kinh, Sở Tụ đã nhậm chức Hữu Thừa tướng. Bởi vì từ đầu sự tình Sở Tụ làm là những chuyện này, nên khởi sự cũng không bối rối, chính qua, bất đồng với trước kia, là có rất nhiều người bắt đầu tụ hội làm thủ hạ của cậu, trở thành một hệ thống quan viên phụ tá Thừa tướng.

Tần Lam Phong cũng không có mặc một thân quan phục võ quan, mà là y phục hàng ngày tơ tằm thêu hoa nhài màu tím nhẹ nhàng.

Sở Tụ đứng đầu quan văn, cách vị trí Hoàng đế rất gần.

Tần Lam Phong đem phạm nhân đưa đến Đại Lý tự liền trực tiếp vào triều diện thánh, phong trần mệt mỏi đến mức ngay cả quan phục cũng không mặc.

Đúng thời gian lâm triều, thanh âm lanh lảnh của thái giám ti nghi* vang lên Tần Tướng quân tiến gián.

(*) Thái giám thông báo.

Thái dương từ ngoài cửa đại điện tiến vào, kim quang vạn trượng, Tần Lam Phong dưới ánh nắng rực rỡ tiến đến, dáng người cao gầy, cước bộ như gió, tư thế oai hùng hiên ngang mạnh mẽ.

Y tại trong đại điện quỳ xuống, thanh âm vang dội mang theo thanh thúy, “Thần Tần Lam Phong tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

“Tần ái khanh một đường vất vả, hãy bình thân!”

Sở Tụ thấy y đứng dậy, ngẩng đầu hướng cậu bên này nhìn thoáng qua. Thân thể y đứng thẳng tắp, cả người tựa như một cây tiêu thương, từ trên người y phát ra khí chất và khí thế quân nhân, tinh thần phấn chấn như vậy, làm cho văn thần trong đại điện theo không kịp.

Sở Tụ không thể tin, đây là Tần Nguyệt, là nữ hài tử bướng bỉnh xinh đẹp có tính cách thích những trò kia.

Từ trên người y hoàn toàn nhìn không ra mềm mại thuộc về nữ tử, cả người y tựa như một khối kiên thiết. (Sắt kiên cố)

Muốn nói y có điểm gì tương tự Tần Nguyệt, đó chính là gương mặt rất giống, khác là không có một chỗ nào tương tự.

Thời gian sáu bảy năm, nàng cao hơn rất nhiều, Sở Tụ cảm thấy nàng so với mình còn cao hơn một ít, dáng người thon dài cao ngất, vạt áo tím hoa có chút vết bùn, nhưng một chút này cũng không phá hư khí phách cao quý nghễ thị chúng sinh, y phục tơ tằm lại làm cho nàng có một cỗ thanh sạch nói không nên lời.

Làm tướng bên ngoài, mặt của nàng bị phơi nắng thành một màu mật ong khỏe mạnh, mặc dù không phải nét mật ong sâu sắc giống như Hoàng đế, nhưng hình dáng cũng không phải mềm mại mượt mà giống như ban đầu, cằm tiêm mũi thẳng, đôi mắt đen sâu thâm thúy càng làm cho nàng có một hính dáng tươi đẹp không thể diễn tả.

Vô luận nhìn từ phương diện nào, Sở Tụ cũng không tin đây là Tần Nguyệt, người này nhìn không có một chút đặc thù của nữ nhân, cũng nhìn không ra bóng dáng trước kia của Tần Nguyệt.

Sở Tụ có chút mờ mịt, thậm chí cậu nhìn Tần Nguyệt  đến không chuyển mắt.

Hoàng đế chứng kiến ánh mắt Sở Tụ nhìn Tần Lam Phong, nụ cười trên mặt trầm xuống, để Tần Lam Phong trước đi nghỉ ngơi, lát sau đến ngự thư phòng tự thoại.

Tần Lam Phong lui xuống, đi đến trước mặt Sở Tụ nở nụ cười, xa cách lạnh lùng trong mắt còn mang theo huyết tinh lúc ban đầu thoáng cái đã trở thành ý cười, khóe môi cong lên, hiện ra đến mười phần mị hoặc phong tình.

Rất nhiều văn thần bên phía Sở Tụ thấy được nụ cười này, cho dù là cựu thần cũng đều bị y phóng điện đến sửng sốt, đến khi thái giám bên người Hoàng đế lên tiếng tiếp tục thảo luận vấn đề ban đầu, mọi người mới hồi phục lại tinh thần, trong lòng nghĩ khó trách truyền ra Hoàng đế cùng y có ái muội, quả nhiên là một mỹ nam tử.

Sở Tụ nghĩ đến chuyện của Tần Lam Phong, nên tinh thần ở trước mặt Hoàng đế cũng không thể tập trung. Hoàng đế mắt thấy Sở Tụ như vậy, trong lòng đánh ngã một bình giấm chua, sắc mặt liền không tốt, mấy vị đại thần hướng Hoàng đế báo cáo sự tình đều bị ăn mắng, xám xì xám xịt mà ra ngự thư phòng, lại nhìn các vị đại thần khác đi vào, nghĩ không phải chỉ mình mình bị mắng, nên trong lòng cân bằng rất nhiều.

“Trẫm tuyên Tần Nguyệt vào cùng ăn bữa tối, đến lúc đó ngươi có cái gì thì cùng nàng nói rõ ràng! Ngươi nói cùng trẫm chung một chỗ, về sau không thể có bất cứ chuyện gì với nàng.” Hoàng đế bình tĩnh đi đến trước mặt Sở Tụ, từ trên cao nhìn xuống.

Sở Tụ đang viết văn kiện, nghe lời nói Hoàng đế liền ngẩng đầu lên, thấy được Hoàng đế tức giận cùng mùi vị axit axetic rõ ràng, Sở Tụ liền gật gật đầu thực thuận theo nói, “Hảo!”

Hoàng đế nhìn Sở Tụ thuận theo như vậy trong lòng ngược lại không nỡ, nhìn chằm chằm Sở Tụ, còn nói thêm, “Ngươi……, trẫm sẽ tuyên bố Tần Nguyệt công chúa bệnh nặng mà mất, hôn ước của ngươi cùng Tần Nguyệt được giải trừ, về sau ngươi sẽ không còn cách nào hối hận!”

Sở Tụ nghe Hoàng đế nói như vậy, trong lòng đột nhiên trở nên trầm trọng, buông bút đứng lên, mím môi nhìn chằm chằm Hoàng đế, hơn nửa ngày mới nói ra bất mãn, “Nếu ta đã nói trong lòng ta có ngươi, thì sẽ không lại cùng Tần Nguyệt có chuyện gì, hơn nữa, ta và Tần Nguyệt đã năm sáu năm không thấy mặt thậm chí không có liện hệ, nói không chừng nàng đã sớm quên ta, ngươi lo lắng như vậy không phải dư thừa sao? Ngươi không tin ta sao?”

“Còn có, Tần Nguyệt dù sao cũng là muội muội ngươi, ngươi tuyên cáo nàng bệnh chết, không phải là muốn chém đi từng bước đường lui của nàng sao? Ngươi sao phải làm như vậy? Ít nhất, ngươi cũng nên nói trước cùng Tần Nguyệt, nghe ý tứ của nàng một chút không tốt sao?”

Hoàng đế vừa rồi vốn là thăm dò Sở Tụ, hiện tại Sở Tụ suy nghĩ vì Tần Nguyệt như vậy, làm trong lòng hắn thật không thoải mái. Không thèm suy nghĩ mà rống lên, “Ngươi chỉ biết suy nghĩ vì nàng, ngươi có nghĩ tới trẫm sao? Từ lúc Tần Nguyệt bước vào Vũ Long điện, ánh mắt ngươi đều định trên người nàng, không phải là người hối hận vì đã đáp ứng lời nói của trẫm, muốn cùng nàng một chỗ?”

Sở Tụ bị Hoàng đế nói như vậy sửng sốt một hồi lâu, nghĩ hai người tranh luận những lời này thật lãng phí thời gian, liền nhẹ lời nói, “Chính là ngươi không tin ta, vậy ngươi cho Tần Nguyệt đến, ta cùng nàng nói chuyện rõ ràng là tốt rồi. Như vậy ngươi nên yên tâm đi!”

Hoàng đế đương nhiên cũng phát hiện chính hắn thất thố khác thường cỡ nào, che giấu khụ một tiếng, kéo tay Sở Tụ nói, “Trẫm chỉ là lo lắng mà thôi, dù sao, dù sao người trong thiên hạ này đều biết ngươi cùng Tần Nguyệt có hôn ước. Trẫm sẽ nghĩ biện pháp khác giải quyết vấn đề này.”

“Yên tâm đi, ta căn bản không thương Tần Nguyệt, Tần Nguyệt cũng không yêu ta, chẳng qua nàng đem ta trở thành bằng hữu, chỉ có thể lý giải là trở thành bằng hữu của nàng mà thôi. Nàng ở bên ngoài nhiều năm như vậy, người đã trưởng thành, cũng sẽ không ỷ lại ta, cách ta và nàng theo đuổi cuộc sống không giống nhau, hai người chúng ta căn bản không có khả năng cùng một chỗ.” Sở Tụ nhớ đến thiếu niên tướng quân thấy ngày hôm nay, thật sự, năm tháng đi qua sẽ không trở lại, Tần Nguyệt năm đó sớm đã không còn, đương nhiên, Sở Tụ năm đó cũng không thấy.