Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 335: Anh sắp đi rồi



“Được, bây giờ chúng ta sẽ về.” Lâm Hoàng Phong nói nhẹ.

Chuyện này đã trôi qua được mấy ngày, Hoắc Minh Vân không có tin tức gì cả nhưng cô lại nhận được điện thoại từ một người khác. Đó là Trương Văn Thành.

Nhìn thấy cuộc điện thoại đó, Đỗ Minh Nguyệt hít sâu vào một hơi rồi cuối cùng vẫn nhấc điện thoại nhận máy.

“Minh Nguyệt, chúng ta gặp nhau nhé, anh sắp phải đi rồi.” Giọng nói của Trương Văn Thành có vẻ mệt mỏi.

Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy có một số việc nên chấm dứt một cách rõ ràng.

Cô nhận lời: “Được, em cũng có chuyện muốn nói với anh.”

“Vậy 5 rưỡi chiều mai chúng ta gặp nhau ở quảng trường.”

“Được.”

Sau khi cúp điện thoại, Đỗ Minh Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn trần nhà. Đúng lúc đó một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt khiến cô giật mình lập tức ngồi thẳng dậy.

Khuôn mặt Thanh Vy ngây thơ: “Thầy Lâm, đây là mẹ của con.”

Thầy Lâm nhìn Đỗ Minh Nguyệt rồi đột nhiên mỉm cười. Nốt ruồi lệ ở khóe mắt trở nên lấp lánh ánh sáng.

Đỗ Minh Nguyệt ôm lấy tim của mình, người đàn ông này thật sự rất có sức thu hút.

“Chúng ta từng gặp nhau sao?” Thầy Lâm khom người xuống, tầm mắt hai người ngang bằng nhau.

Đỗ Minh Nguyệt chớp mắt, cô nghĩ trong lòng, chuyện hôm đó của Hoắc Minh Vân rõ ràng như vậy, thật sự không thể nào lừa gạt được người khác.

“Nhân viên phục vụ quầy bar?”

Nụ cười của thầy Lâm trở nên dịu dàng hơn: “Quả nhiên là cô, tôi còn tưởng mình nhận nhầm người.”

Thanh Vy đứng ở bên cạnh nhìn mẹ rồi lại nhìn thầy Lâm, cô bé nghĩ trong lòng, hai người này quen nhau từ khi nào vậy?

Đỗ Minh Nguyệt vuốt tóc: “Sao có thể chứ, con mắt của thầy Lâm tinh tường như vậy, chỉ cần nhìn qua cũng có thể nhớ được.”

Không ngờ những câu nói nịnh nọt như vậy cô cũng nói ra được.

Quả nhiên sau khi thầy Lâm nghe được câu này, anh ta cười to rồi vắt chân ngồi xuống.

“Hôm đó cô đến đón bạn sao? Có phải cô ấy thất tình không?” Ánh mắt thầy Lâm lóe lên vẻ tò Truy cập https://truyenonline123.net để cập nhật nội dung các bạn nhé! khiến cô không thở nổi. Cô vội vàng đưa tay ra che chắn: “Không ngờ thầy Lâm lại tò Truy cập https://truyenonline123.net để cập nhật nội dung các bạn nhé! ta nắm chặt lấy tay của cô, khuôn mặt vô cùng chân thành.

“Đó không phải là tò mò nhiều chuyện, tôi làm vậy là đang giúp bạn cô.”

Đỗ Minh Nguyệt rụt tay của mình lại. Bây giờ cô càng có thể khẳng định những gì đẹp đẽ bên ngoài đều có độc và người cũng không phải ngoại lệ.

“Vậy anh nói đi, anh định giúp đỡ thế nào?”

Thầy Lâm suy nghĩ một lát: “Đương nhiên là dẫn cô ấy Truy cập https://truyenonline123.net để cập nhật nội dung các bạn nhé! có thể cải thiện đời sống tinh thần, đến khi cô ấy “tu luyện” thành công rồi thì những chuyện như tình yêu này đều là thứ bỏ đi.”

“Phụt…”

Lúc đầu cô còn tưởng thầy Lâm là một bông hoa trên núi cao, nhưng bây giờ nhìn lại cô thấy mình nghĩ nhiều rồi. Anh ta rõ ràng là cỏ đuôi chó.

“Thầy Lâm, anh vì tăng thành tích mà tận tâm tận lực quá nhỉ.” Đỗ Minh Nguyệt vạch trần.

Nhưng Truy cập https://truyenonline123.net để cập nhật nội dung các bạn nhé! một tiếng rồi nói: “Cô về hỏi cô ấy cũng được. Dấu vết lần trước cô ấy giữ tôi trong phòng bao vẫn còn, tôi cũng không yêu cầu bồi thường đâu.”

Đỗ Minh Nguyệt bị câu nói này của thầy Lâm làm cho bật cười. Người đàn ông này trông có vẻ lạnh lùng xa cách, không dính bụi trần, nhưng không ngờ anh ta cũng là người bị đồng tiền hấp dẫn.

Nhưng Đỗ Minh Nguyệt không cười nhạo Truy cập https://truyenonline123.net để cập nhật nội dung các bạn nhé! có phải bây giờ anh đang rất thiếu tiền không? Anh vừa là nhân viên phục vụ quán bar, vừa chạy thành tích, vậy buổi tối anh có cần tôi đến ủng hộ không?” Đỗ Minh Nguyệt nói đùa.

Thầy Lâm nghe vậy lập tức lắc đầu: “Thôi thôi, người hôm đó tới là chồng của cô đúng không? Ánh mắt đó của anh ta thật sự có thể giết người đấy.”

Nhắc đến Lâm Hoàng Phong, Đỗ Minh Nguyệt cảm Truy cập https://truyenonline123.net để cập nhật nội dung các bạn nhé! sang thấp giọng nói với Thanh Vy: “Bố mẹ con là chân ái, con chỉ là sự cố thôi.”

Thanh Vy cũng đồng ý với thầy Lâm: “Con cũng thấy như vậy.”

“Này, mẹ nghe thấy đấy nhé.”

Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy hơi bất ngờ, hóa ra thầy Lâm không hề lạnh lùng như những gì người khác nói. Cô vốn dĩ còn tưởng rất khó nói chuyện với người này.

Nhưng đề nghị của anh ta cũng khá hay, cô cũng muốn phân tán sự tập trung của Hoắc Minh Vân. Hơn nữa cô thấy thầy Lâm này cũng khá được.

5h30 chiều ngày hôm sau, Đỗ Minh Nguyệt đúng giờ đến nơi đã hẹn trước.

Sau khi Trương Văn Thành tới, Đỗ Minh Nguyệt luôn cảm thấy khó xử. Có lẽ nghe nói Trương Văn Thành thích cô nên cô cứ cảm thấy kỳ kỳ trong lòng.

Nhưng hình như Trương Văn Thành không hề phát hiện ra điều đó, anh vẫn rất quan tâm chăm sóc cho Đỗ Minh Nguyệt.

“Minh Nguyệt, anh hẹn em ra đây là muốn nói, anh sắp phải đi đây.”

Ánh mắt của Trương Văn Thành rất thẳng thắn, thậm chí có cả vẻ thoải mái bên trong đó.

Đây là lần thứ hai cô nghe Trương Văn Thành nói anh sắp phải đi, cô nghi hoặc hỏi lại: “Anh muốn đi đâu?”

“Anh đến thành phố khác nhận nhiệm vụ. Có điều chắc anh sẽ ở bên đó không về đây nữa.” Trương Văn Thành trả lời bình thản.

Đỗ Minh Nguyệt vội vàng trả lời: “Vậy Minh Vân thì sao?”

Trương Văn Thành ngây người ra một lát, khuôn mặt anh có vẻ hơi tổn thương: “Anh chưa từng thích cô ấy. Cô ấy là một cô gái tốt nhưng anh rất xin lỗi…”

Đỗ Minh Nguyệt nắm chặt tay của mình, không khí giữa hai người trở nên hơi ngại ngùng.

“Minh Nguyệt, hôm nay anh gọi em ra đây là muốn từ biệt em. Anh cảm thấy rất may mắn vì được quen biết em.” Ánh mắt Trương Văn Thành rất chân thành.

Điều đó càng khiến Đỗ Minh Nguyệt nghèn nghẹn: “Xin lỗi, em thật sự xin lỗi.”

Xin lỗi gì chứ, xin lỗi vì không nhận ra tình cảm của Trương Văn Thành hay xin lỗi vì không khéo léo từ chối anh.

Trương Văn Thành không muốn nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt như vậy, nhưng anh cũng hiểu rằng dáng vẻ của cô như vậy có lẽ đã biết được chuyện gì đó rồi.

Nếu bản thân đã phải rời đi thì anh cũng muốn bộc lộ rõ ràng tình cảm của mình một lần.

Cũng để cô chính thức từ chối một lần.

Như vậy có lẽ cả hai cũng không cảm thấy hối tiếc.

“Minh Nguyệt, anh thích em.”

Câu tỏ tình này thật sự giống với phong cách của Trương Văn Thành, vô cùng thẳng thắn.

Cô không kìm được, mím môi khóc ra thành tiếng.

“Xin lỗi anh, thật sự rất xin lỗi anh.”

Ngoại trừ lời xin lỗi, cô thật sự không biết nên nói gì.

“Đồ ngốc, em khóc như vậy sẽ khiến anh đau lòng đấy.” Trương Văn Thành không làm được gì hơn ngoài việc đưa khăn giấy cho cô.

Đỗ Minh Nguyệt nhận lấy, cố gắng lau sạch nước mắt và nước mũi.

“Lần này, em hãy nói rõ câu trả lời của mình, coi như một kết thúc tốt đẹp. Anh cũng hy vọng Hoắc Minh Vân cũng tìm được hạnh phúc của riêng mình.”

Đúng vậy, Trương Văn Thành nói không hề sai, trong đoạn tình cảm này, cho dù là anh, hay là Minh Vân đều nên có một kết thúc.

Đỗ Minh Nguyệt lau nước mắt rồi mỉm cười thật tươi: “Đúng, anh nói đúng. Vậy em cũng trịnh trọng tuyên bố với anh, em không thích Trương Văn Thành.”

Trương Văn Thành dường như không hề cảm thấy buồn bã, kết quả này anh đã dự liệu được từ trước.

Trương Văn Thành khẽ cười, cảm giác thật sự thoải mái: “Thấy em hạnh phúc như vậy, anh cũng cảm thấy mừng thay cho em.”

“Em cũng hy vọng anh có thể tìm được hạnh phúc của mình. Em sẽ chăm sóc cho Minh Vân, để cô ấy quên được anh.”

Nói xong, hai người nhìn nhau cười giống như những người bạn thân lâu năm.