Lãnh Đế Cuồng Thê

Chương 93: Gia cõng ngươi về nhà!



Khóe miệng của Nạp Lan Yên khẽ co rút, nhất thời cũng không biết nên làm ra biểu tình gì: “...... Tìm Tam thiếu?”

Vị Điện hạ này ngoài muốn đào chân tường lấy Tam gia nhà nàng ra, còn muốn lấy luôn cả nàng à?

“Đúng vậy!” Phong Trường Phong ‘xuy xuy’ cười, trong giọng nói mang theo nồng đậm khó chịu, “Nếu không ngươi cho là như thế nào lão nhân ta sẽ xuất hiện ở loại trường hợp này đây?”

Hắn vốn ở trong phòng luyện đan bế quan bế thật tốt, kết quả nửa đường bị Thái tử Lan Vân quốc này kéo đến sòng bạc, cố tình còn bởi vì thân phận của đối phương mà không có biện pháp cự tuyệt, đầy bụng nghẹn khuất kia hiện tại đã là hoàn toàn thống khoái.

Không biết khi Thái tử Lan Vân quốc này biết người trước mắt suýt nữa bị nàng trói lại này chính là Thất phẩm Luyện Đan Sư nàng muốn tìm, sẽ có cái biểu tình gì?

Phong Trường Phong nhếch miệng, nâng tay vỗ hai cái ở trên vai của Nạp Lan Yên: “Yên nha đầu à, một Thất phẩm Luyện Đan Sư không có gia nhập thế lực gì, có thể làm mỗi thế lực lớn nhìn mà thèm. Được rồi, ta đi về trước, ta ở Luyện Đan Công Hội chờ ngươi!”

Nạp Lan Yên cười đáp ứng: “Không thành vấn đề, sáng mai phải đi bái phỏng Phong lão ca.”

“Ta đây đã có thể chờ ngươi rồi.” Phong Trường Phong hào sảng cười, quay đầu nói với Lãnh Thiếu Diệp, “Tiểu tử, đối xử thật tốt với Yên nha đầu nha, nếu không lão ca ca ta đây cũng không đáp ứng!”

Nói xong, không đợi Lãnh Thiếu Diệp đáp lại, đã xoay người nhanh chóng rời đi.

Nạp Lan Yên nhìn theo phía Phong Trường Phong rời đi, quay đầu nhìn về phía khuôn mặt tuấn mỹ của Lãnh Thiếu Diệp: “Tam gia, chúng ta cũng trở về đi.”

“Được.” Đôi mắt thâm thúy của Lãnh Thiếu Diệp tràn ra một chút dịu dàng, trước khi nắm tay Hồ Ly nhà mình bước ra khỏi cửa lớn, tầm mắt bỗng dưng dừng ở một góc trong đại sảnh, thản nhiên nói, “Thiếu Kỳ, ngày mai giờ dần (*) cũng không nên đến muộn.”

(*) giờ dần: từ 3 giờ đến 5 giờ sáng.

Tay nắm chiết phiến của Lãnh Thiếu Kỳ đang giấu mình ở trong góc không ngừng thu nhỏ lại cảm giác tồn tại lập tức cứng đờ, mặt mũi tràn đầy đau khổ, hắn đã trốn xa như vậy như thế nào Tam ca còn có thể nhìn thấy hắn đây?

Còn có, tam tẩu à, có thể hay không thưởng khế đất hai tòa nhà của hắn cho hắn......

Nạp Lan Yên và Lãnh Thiếu Diệp vừa đi ra khỏi sòng bạc, Lam Thanh liền tiến lên, nói: “Vương gia, Vương phi, thuộc hạ tra được Thái tử Lan Vân quốc này ba ngày trước đến đế đô, vẫn chưa biểu lộ thân phận, cũng chưa trình tới lai phóng hàm (thư thăm hỏi).”

Nạp Lan Yên vuốt cằm khẽ cười nói: “Đây là minh mục trương đảm (trắng trợn) đến Liệt Diễm ta đào chân tường nha. Tam gia, người này làm sao bây giờ?”

“Cái gì làm sao bây giờ? Gia nhận thức nàng?” Lãnh Thiếu Diệp nhướng mày, “Ở Liệt Diễm đế đô công khai vây giết thê tử của Bổn Vương, bị bắt chẳng phải là thiên kinh địa nghĩa (đạo lí hiển nhiên)?”

Nạp Lan Yên sửng sốt, chợt ‘xì’ một tiếng vui vẻ: “Đi thôi, Tam gia, chàng đủ đen tối.”

Đường đường là Thái tử Lan Vân quốc lại lặng yên không một tiếng động đi vào một đế quốc hạng trung, còn giấu diếm thân phận chơi khắp các sòng bạc, trước mắt bao người ý đồ vây giết Vương phi hoàng thất nước khác, việc làm như vậy há lại xứng đáng là tu dưỡng và khí phách của Thái tử một quốc gia?

Cho nên ngươi nói ngươi là Thái tử, thì ngươi chính là Thái tử ư? Như thế nào chứng minh?

“Cũng là do nàng ta xui xẻo.” Nạp Lan Yên híp lại mắt hồ một chút tàn khốc xẹt qua, lại nghĩ tới cái gì, nhướng mày hỏi, “Đúng rồi, lúc nào thì chàng đột phá Linh Thánh?”

“Lúc trên đường gặp gỡ con Tử Kim Bằng kia, vợ, nàng không biết móng vuốt của con chim kia có bao nhiêu hung ác đâu, hiện tại đầu vai của gia vẫn còn ẩn ẩn đau đây này.”

“Hung ác hơn nữa không phải vẫn là cho chàng thu thập?”

“......” Tam gia không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm nàng.

“Được rồi được rồi, trở về xoa xoa cho chàng.”

“Vậy mới đúng, đến, vợ, gia thưởng cho nàng một cái môi thơm!”

Đẩy!

“Trước công chúng có thể chú ý hình tượng lãnh khốc vô tình trong truyền thuyết kia của bản thân sao?”

“......” Tiếp tục nhìn chằm chằm.

“Được rồi được rồi, hôn nhẹ thân.”

Bẹp!

Tam gia cảm thấy mỹ mãn ôm lấy Nạp Lan Yên hung hăng hôn một cái, ngồi xổm người xuống: “Đến, vợ, gia cõng nàng về nhà!”

Nạp Lan Yên ghé vào trên lưng dày rộng của Tam gia, hai tay vòng quanh cổ hắn, ngửi hơi thở ấm áp quen thuộc trên người hắn, bên môi nổi lên một độ cong mềm nhẹ, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Bóng đêm trong trẻo nhưng lạnh lùng, an nhàn không tiếng động.

Lam Thanh đi ở phía sau hai người cách đó không xa, nhìn ánh trăng kéo dài vô hạn bóng dáng của Vương gia và Vương phi, khóe miệng kìm lòng không được toát ra ý cười có chút kiêu ngạo.

Nhìn đi, đây chính là gia và Vương phi của bọn họ.

Ân ái, dịu dàng, làm cho người ta hâm mộ.

Cùng lúc đó, hoàng cung, Đông cung Thái tử.

Một đạo bóng dáng vội vã chạy tiến vào: “Thái tử Điện hạ, Thái tử Điện hạ, không tốt rồi!”

Đang chuyên tâm vẽ tranh, Lãnh Thiếu Lân nhíu mày một cái: “Hoảng cái gì mà hoảng?”

Thân ảnh kia mặt mũi tràn đầy vẻ khóc không ra nước mắt: “Điện hạ, ngài để cho ta chú ý vị cô nương che mặt kia bị bị bị......”

Lãnh Thiếu Lân cả kinh: “Nàng bị làm sao vậy?”

Vị kia nhưng là Thái tử Điện hạ Lan Vân quốc, ngàn vạn lần không cần xảy ra chuyện gì mới tốt!

“Nàng bị Chiến Vương bắt lại rồi!” Người tới một hơi không ngừng nói, “Nàng ở sòng bạc bại bởi Chiến Vương phi, còn muốn giết Chiến Vương phi, Vương gia giận dữ liền bắt nàng lại!”

Muốn giết Chiến Vương phi?

“Không cần xía vào, ngươi lui ra đi.” Lãnh Thiếu Lân khoát tay, giữa mi tâm hiện lên tức giận, cho dù thân phận đối phương không tầm thường nhất vậy, cũng không tới lượt nàng ở trên địa bàn của Liệt Diễm khi dễ người Lãnh gia bọn họ!

Người tới thấy Thái tử không có ý định cứu nữ nhân kia ra, trong lòng cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, dù sao nữ nhân kia thua còn quỵt nợ cũng coi như xong, còn phái ra một đống cao thủ đối phó Chiến Vương phi, nếu không phải Chiến vương có bản lĩnh cường đại, chẳng phải Vương phi đã chịu thiệt rồi sao?

Tất cả mọi người nhìn một màn kia tâm đều sinh ra lửa giận, hắn tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Người tới thi lễ một cái, cung kính lui ra.

Lãnh Thiếu Lân tức giận xong, cũng là đau đầu vì gặp trở ngại, người bắt cũng đã bắt rồi, nhưng chuyện phiền toái sau đó cũng sẽ theo sát tới, bất luận thế nào, đối phương cũng là Thái tử Điện hạ Lan Vân đế quốc.

“Người tới, đi mời Tam đệ đến!”

“Thôi thôi, vẫn là ta tự mình đi đi!”

Lãnh Thiếu Lân tự nhủ đi tới cửa, lại lui trở về: “Quên đi quên đi, dù sao khoảng cách tới giờ dần cũng không còn bao lâu, đến sau núi gặp rồi nói sau.”

Nói xong, lại nhịn không được chụp một cái tát vào trên ót chính mình, Lãnh Thiếu Lân à Lãnh Thiếu Lân, xem một chút tiền đồ hiện tại của ngươi đi, thật là ném hết mặt mũi!

Nhìn toàn bộ ám vệ quy củ đứng xung quanh: “......”

Ở một căn nhà khác, trong địa lao âm u ẩm ướt, nữ tử che mặt ngồi ở trong góc, trầm mặc không nói.

Bên người nàng một vị Tiên Thiên cao thủ cũng là tràn đầy giận dữ: “Chết tiệt, dám trói Điện hạ rồi mang Điện hạ đến nơi này, sớm hay muộn lão tử cũng mang binh san bằng Liệt Diễm đế quốc này! Chém chết nữ nhân khi dễ Điện hạ kia!”

Nữ tử che mặt lạnh lùng quét mắt liếc hắn một cái: “Tài nghệ không bằng người, thực lực không bằng người, có cái gì tốt mà oán trách?”

Tiên Thiên cao thủ bị mắng có chút ủy khuất: “Điện hạ, nhưng mà cho tới bây giờ ngài chưa từng ngốc qua loại địa phương này, như thế nào bọn họ có thể đối với Điện hạ như vậy?”

“Bản điện cũng không nghĩ tới lá gan của bọn họ lại lớn như vậy, ngay cả dùng đại quân Lan Vân quốc ta uy hiếp còn không sợ.” Nữ tử che mặt trầm mặc trong chớp mắt, “Nhưng mà......”

Tiên Thiên cao thủ đợi hồi lâu, cũng không nghe thấy lời nói tiếp, không khỏi lên tiếng: “Điện hạ?”

Nữ tử che mặt hoàn hồn, nhíu mày nói: “Rốt cuộc Vương phi kia là như thế nào lắc hai ba cái ra Thuận Tử?”

Tiên Thiên cao thủ cùng sáu vị Đại Linh Sư đỉnh phong khác đồng thời cười ngất, hiện tại chẳng lẽ Điện hạ ngài không nên lo lắng là chúng ta nên như thế nào từ nơi quỷ quái này đi ra ngoài, sau đó lại phái đại quân đến san bằng đế quốc bậc trung nho nhỏ này sao?

Nữ tử che mặt không cần đoán đều biết bọn họ suy nghĩ cái gì, cười nhạo: “Một tên Linh Thánh trấn giữ quốc gia, vẫn là đế quốc bậc trung nho nhỏ? Các ngươi đi theo Bản điện ra ngoài lịch lãm, sao còn có thể làm việc lỗ mãng như thế?”

Tiên Thiên cao thủ bất đắc dĩ: “Vậy Điện hạ, hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?”

“Chờ.” Nữ tử che mặt vẫn luôn lạnh nhạt, không có sợ hãi, “Bọn họ có thể đối bản điện như thế nào?”

-- Hiện tại bọn họ đang nhốt chúng ta ở trong địa lao đó!

Bảy đại cao thủ nhìn con chuột ‘oạch’ một tiếng đi ngang qua trước mặt, giật giật miệng, vô lực nhìn trời, đến tột cùng Điện hạ bọn họ là quá thông minh hay là thông minh quá?

Không ít người một đêm không ngủ, mà Nạp Lan Yên lại vùi ở trong lòng Lãnh Thiếu Diệp ngủ saY Sưa.

Không biết qua bao lâu, Lãnh Thiếu Diệp mở hai mắt, cúi đầu ở khóe miệng Nạp Lan Yên in xuống một nụ hôn, chuẩn bị đứng dậy.

Nạp Lan Yên có chút khàn khàn giọng hỏi: “Giờ nào ?”

“Giờ dần, khoảng bốn giờ.” Lãnh Thiếu Diệp từ đầu giường rót chén nước ấm đưa qua, “Uống nước thấm giọng nói, nàng ngủ tiếp một lát?”

Nạp Lan Yên ngồi dậy, tiếp nhận chén nước há cái miệng nhỏ uống: “Không ngủ, ta cũng phải đi phía sau núi Nạp Lan gia, xem thực lực hiện tại của bọn Nạp Lan Song.”

Lãnh Thiếu Diệp từ gian phòng tắm cách vách đi ra, phủ thêm một kiện ngoại sam (áo ngoài): “Đi, xong việc kia cùng nhau ăn điểm tâm.”

Nạp Lan Yên đi xuống giường, giang hai tay ôm lấy Lãnh Thiếu Diệp, hôn mấy ngụm lên hai má của hắn, cười nói: “Hôn chúc buổi sáng tốt lành.”

Đáp lại nàng là một nụ hôn sâu bá đạo đến cực điểm, dịu dàng mà lửa nóng.

Vừa hôn xong, bàn tay to khớp xương rõ ràng của Lãnh Thiếu Diệp vuốt ve tóc của Hồ Ly, cười tủm tỉm nói: “Hôn chúc buổi sáng tốt lành như vậy mới đúng.”

“Được rồi, chàng nhanh đi thôi.” Nạp Lan Yên trừng mắt liếc người nào đó cả người rõ ràng tản ra hơi thở sung sướng một cái, nhìn theo người nào đó cẩn thận mỗi bước đi rời đi, mới lấy một cái khăn mặt gấm vóc đi vào gian phòng tắm cách vách.

Rửa mặt xong, Nạp Lan Yên ra khỏi phòng.

Lúc này, một đạo bóng dáng âm thầm xuất hiện, cao lớn trầm mặc, ngũ quan (*) thâm thúy, ánh mắt kiên nghị.

(*) ngũ quan: năm khí quan, tai, mắt, mồm, mũi và thân mình; thường chỉ các khí quan trên mặt.

Nạp Lan Yên nhìn người tới, ánh mắt sáng ngời: “Thương, ngươi xuất quan?”

Thương nhấc lên vạt áo, quỳ một gối xuống, giọng nói trầm thấp: “Chủ tử, thuộc hạ tới chậm.”

“Lúc trước là ta đi gấp, không kịp báo tin cho ngươi.” Nạp Lan Yên lắc lắc đầu đưa tay nâng hắn dậy, “Huống chi bế quan là lúc không thể khinh thường, chỉ là hiện tại ngươi đây là...... Linh Sư đỉnh phong?”

“Tốc độ rất nhanh nha!” Nạp Lan Yên kinh tán (kinh ngạc + tán thưởng), lúc trước Thương mới đột phá Linh Sĩ không lâu, ngắn ngủn từng ấy thời gian đã tấn thăng đến Linh Sư đỉnh phong, tốc độ này đúng thật là không hề chậm.

Đối với Nạp Lan Yên, Thương vẫn chưa có gì giấu diếm: “Mấy ngày hôm trước ở bên trong sơn mạch từng có một lần kỳ ngộ, chiếm được Xích Diễm thú tinh huyết tẩy tủy (*).”

(*) Xích Diễm thú tinh huyết tẩy tủy: máu, tinh hoa của Xích Diễm thú tẩy kinh phạt tủy, cải tạo kinh mạch, loại bỏ tạp chất.

Thương vừa dứt lời, giọng nói của đại sư tôn ngay lập tức vang lên trong đầu Nạp Lan Yên: “Tiểu Yên ngốc, ngươi hỏi một chút xem hắn có hay không được công pháp tu luyện của Xích Diễm thú.”

Mặc dù Nạp Lan Yên có chút khó hiểu, nhưng vẫn hỏi: “Thương, ngươi có hay không được công pháp tu luyện của Xích Diễm thú?”

“Có.” Thương gật gật đầu, “Nhưng mà hiện tại chỉ có thể mơ mơ hồ hồ cảm giác được một chút.”

“Tiểu tử này xem như gặp đại cơ duyên rồi.” Đại sư tôn ‘ách’ một tiếng, “Tiểu Yên ngốc, như thế này vi sư cho ngươi một quyển công pháp giao cho tiểu tử này tu luyện đi, Xích Diễm thú tinh huyết tẩy tủy, cũng may mà tiểu tử này có thể chịu đựng qua được......”