Lãnh Cung Thái Tử Phi

Chương 88: Gặp lại vui vẻ



Ed:Tinh Dạ Tử Yên

“Dù sao ngươi còn sống cũng rất nghiêm trọng, không bằng nên chếtsớm đi ! » Long Y Hoàng bước một bước lại gần hắn, cổ tay giương lên,lập tức bị một người áp chế lại.Đứng ở bên cạnh Long Y Hoàng là một người mặc trang phục cung nữđang gắt gao nămc hặt cổ tay nàng , tay kia khẽ động,nhanh chóng tháolớp mặt nạ bên ngoài ra, nhỏ mi yêu đồng, dung nhan mị tẫn thiên hạ ởtrước mặt Long Y Hoàng là quá quen thuộc, trừ Mộ Dung Xá Nguyệt yêunghiệt kia ra, còn ai có thể biến thành cái dạng này ?« Ai nha, quả thật là xem hành động hài tử liền thong thả nhiều,thật sự là nguy hiểm, nếu ta sơ ý một chút chắc chắn là mất mạng rồi. »Mộ Dung Xá Nguyệt ỷ vào thân thể cao hơn Long Y Hoàng một cái đầu, từtrên cao nhìn xuống cười cười, độ cung mị nhân.Long y hoàng trợn mắt hốc mồm – nhìn hắn, sau một hồi lắc đầu nói:“Mộ Dung xá nguyệt, không nghĩ tới bộ dáng nữ nhân của ngươi lai đẹp mắt hơn nhiều, được, sau này, ngươi không cần phải mặc nam phục, ta mangquần áo của ta tặng cho ngươi, ngươi có thể hoàn toàn thành mỹ nhânrồi. »Mộ Dung Xá Nguyệt có chút tức giận, mỉm cười mang theo tức giận :« Sao ! Khi thái tử phi nhìn thấy tại hạ , chắc đang nghĩ sao ta lại còn sống, à lại còn trong hình dạng nữ nhân ? »“Ta chỉ là ăn ngay nói thật thôi, ngươi giản dạng nữ nhân như vậy,đối với ta mà nói, ngươi sống hay chết ta căn bản không quan tâm. » Long Y Hoàng nhìn một lượt đánh giá hắn, không có ý tốt cười nói : « Như vậy không tệ, không tệ, cùng với trang phục đó, ngươi ngoái đầu lai cườimột tiếng, nhất định sẽ khiến cả hậu cung trong nháy mắt thất sắc. » Mộ Dung xá nguyệt suýt nữa cho nàng một cái tát, nhưng là vô cùngkiềm chế, vẻ mặt cứng nhắc cố nở nụ cười : « Ở đây, là bất lợi vớingươi, chẳng lẽ thái tử phi nương nương không phải nên dùng khẩu khí đểbảo vệ tính mạng mình trước đi sao ? »“Bảo vệ tính mạng? Ở…tình huống này ta nên nói với ngươi mới đúng,Mộ Dung Xá Nguyệt » Long Y Hoàng bất đắc dĩ thở dài : « Chẳng lẽ chưa có người dạy ngươi sao ? Trước mặt người am hiểu độc dược, đừng tùy tiệnlại gân fhắn, đây mới là cách bảo vệ tính mạng tốt nhất. » Mộ Dung xá nguyệt vội vàng buông…cổ tay Long y hoàng ra, sắc mặt trắng bệch: “Ngươi đã làm gì?”« Không có gì, đầu tiên ta cảm thấy ngươi không thích hợp, cho nêntheo dõi ngươi, ta chỉ là để chung côn trùng trên cổ tay ngươi thôi,không nghĩ tới ngươi lại tự chui đầu vào lưới,ta nghĩ bây giờ trùng đãtàn phá tơi bời lòng dạ ngươi rồi. » Long Y Hoàng sờ sờ cổ tay, vừa cười vừa nói.Vẻ mặt Mộ Dung Xá Nguyệt càng thêm khó coi, hắn cúi đầu nhìn cổ taymình, phát hiện trên da tay có nhiều chấm nhỏ đỏ như máu đông lại, hơnnữa, trên cánh tay cũng truyền tới cảm giác tê dại, hắn chỉ cần nghĩ tới chuyện có những con sâu nhỏ đang ở bên trong cơ thể mình cắn điên loạnlà toàn thân đã nổi cả da gà lên rồi.“Được, ta hảo tâm khuyên ngươi một câu, đừng mong dùng nội lực đemnó ra, như vậy càng khiến cho nó sinh sản nhanh hơn trong cơ thể ngươi,không có ý gì , chung độc trong tay ta bình thường không có giống nhau,ngươi có thể tưởng tượng để đạt được nó có phải là nên thay đổi thái độkhông. » Long Y Hoàng nghiêm túc nói.“Láo xược….” Mộ Dung Xá Nguyệt cắn răng cúi đầu, hưng hăng lườm Long Y Hoàng.« Không thể trách ta, ai kêu ngươi vô lễ với ta trước, nếu không cógiải dược ngay, không quá ba ngày ngươi sẽ bất ngờ chết, cứ nhưu vậy,yên tâm, đến lúc đó ta nhất định sẽ đến đúng lúc nhặt xác ngươi về, taphải về, tạm biệt, hy vọng chúng ta sẽ gặp lại. » Long Y Hoàng khoáttay chào hắn, lòng tràn đầy sung sướng nhấc váy chạy.Mộ Dung Xá Nguyệt rùng mình, trở tay bắt nàng, Long Y Hoàng có cảmgiác thân hình đang bay nhanh đi, ngân châm kịch độc vẫn còn trên tay,cứ như vậy mà nằm gọn trong tay Mộ Dung Xá Nguyệt : « Không cần làmphiền ta nữa, ta sẽ để chúng khiến ngươi chết nhanh hơn. »“Ngươi muốn làm gì!” Mộ Dung xá nguyệt gầm nhẹ nói.“Không muốn làm gì, chỉ là nếu ngươi muốn giữ mạng sống, chiều nayđúng canh ba, ta chờ ngươi trong phòng ta, bây giờ, ngươi có thể tìm một danh y xem xét chung côn trùng, ta tin, không có giải dược độc nhất vônhị của ta, thì không ai có thể làm được gì, bất quá, chỉ cần ngươi tớitìm ta, như vậy cũng đồng nghĩa với việc sẽ chấp nhận mọi điều kiện củata… » Long Y Hoàng giơ tay phải lên, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay lướtqua gương mặt Mộ Dung Xá Nguyệt, nhưng không có ôn thuần hài hước tántỉnh như xưa, mà trong đó mang theo oán hận cùng yếm ác : « Yên tâm, tasẽ không trực tiếp lấy mạng ngươi, ta muốn để ngươi sống không bằngchết. »“Ngay bây giờ ta có thể giết ngươi ! »Mộ Dung Xá Nguyệt giơ tay lên đe dọa.« Ngươi giết ta, ngươi sẽ mất mạng, một mạng đổi một mạng, rấttuyệt, nhưng ta dám nói, ngươi không muốn chết nhanh như vậy ? Tốt hơn,bây giờ vẫn còn nửa thời gian, như thế nào để ta thấy chết không sợ ? »Long Y Hoàng liếc nhìn hắn, tràn đầy tin tưởng.« Được…ta xem, ta không tin chung độc này chỉ có một mình ngươi mớicó thể giải được ! »Mộ Dung Xá Nguyệt tức giận bắt tay ra sau, đi vàosâu trong lãnh cung, thân hình chợt lóe lập tức biến mất tại chỗ.“… Nói một đống, kết quả không phải là không dám động thủ giết ta ? » Long Y Hoàng quay đầu chạy.Nàng đi tìm Phượng Mộ Tử, hai người du ngoan một phen vui vẻ, lạitới hoa viên lý dùng bữa, mãi đến khi trời tối đen mới lưu luyến tạmbiệt.Hôm nay nàng hung hăng trọc tức Mộ Dung Xá Nguyệt một chút, tâm tình vô cùng thoải mái, nàng trở về, nhớ lại bộ dạng tức giận của Mộ Dung Xá Nguyệt liền không nhịn được cười.Vòng qua một lùm cây nhỏ, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, trong tầm mắt nàng…nụ cười đột nhiên ngưng bặt.Phượng ly uyên cùng Vân phượng loan đang sóng vai đi qua, Vân phượng loan thân mật ôm tay Phượng ly uyên, hai người vừa nói vừa cười tiêusái đi qua, mười ngón tay nắm chặt, phảng phất cả khung cảnh tiêu điềuđều bị họ làm bừng tỉnh.Nhìn bọn họ đi càng ngày càng gần, Long Y Hoàng đột nhiên cảm thấykhó thở, nàng cuống quít trốn vào sau lùm cây, không dám lộn xộn, chỉ là chăm chú nhìn bọn họ rời đi.Nàng không muốn gặp bọn họ, không muốn… Cũng là không dám.“Vương gia, ngài thích nam tử hay nữ tử hơn ? » Trong thanh âm VânPhượng Loan không dấu được vui sướng, nàng vui vẻ hỏi trượng phu :« Ân…thế nào cũng được, nam tử hay nữ tử ta đều thích, quan trọng, đó là hài tử của chúng ta. » Phượng Ly Uyên vừa cười vừa trả lời.Long y hoàng cùng bọn họ, bất quá chỉ cách một lùm cây.Nàng lấy tay đè chặt ngực, muốn bình phục lại tâm tình mình.Nàng không quan tâm….nàng thực sự không muốn quan tâm nữa…« Vương gia…sau này …Phượng Loan sẽ sinh cho chàng một nam tử, mộtnữ tử có được không ? » Vân Phượng Loan có điểm ngượng ngùng nói.“Ân, được…” Phượng ly uyên cơ hồ là không có chần chừ, thoải mái nói.Long Y Hoàng theo bản năng nắm chặt cành lá ở lùm cây bên cạnh,hoàn toàn không để ý trên cành lá có gì…chỉ hung hăng cầm lấy, tựa hồkhông cảm giác được đau đớn.« Thái tử phi….ngài…. ! » Cung nữ bên cạnh nàng đột nhiên che miệng lại hô to.Long Y Hoàng nhìn theo tầm mắt cung nữ, nguyên lai là ngón tay nắm lấy lùm cây của nàng đã chảy máu.« Không sao….không cần kêu lớn như vậy….đừng để người ta cườicho. »Nàng lúc này mới cảm thấy có chút đau, từ từ bỏ tay khỏi lùm cây,lấy khăn tay ra cầm máu.Tiếng bước chân đột nhiên dừng lại, Long Y Hoàng ngạc nhiên ngẩngđầu lên, thấy Vân Phượng Loan và Phượng Ly Uyên đang dừng lại, quay đầunhìn lùm cây đang bị nàng che mất một nửa kia.« A…Thái tử phi ! Sao ngài lại ở đây ? » Vân Phượng Loan có chút kinh ngạc.Phượng ly uyên đông cứng, quay đầu né tránh, không có nhìn Long YHoàng, Long Y Hoàng cũng chỉ cúi đầu yên lặng lau đi vết máu, nàng honhẹ vài tiếng : « Ta ở đây chỉ là để tìm đồ, không làm phiền tới haingười chứ ? »« Đương nhiên là không có, không biết thái tử phi đang tìm gì, tacó thể giúp được gì không ? Vật đó tìm được chưa ? » Vân Phượng Loan âncần hỏi, Long y Hoàng rời ánh mắt vào đôi tay vẫn đang nắm chặt khôngbuông của hai người…« Không sao…đó không phải đồ đáng giá gì…rớt thì thôi…ha ha..ta phải về nghỉ ngơi đây, Phượng Trữ Lan có lẽ đã tỉnh rồi, hy vọng hắn khôngnhìn thấy ta cũng không nên gấp gáp. » Long Y Hoàng càng nói, ý nghĩcàng loạn, sức mạng lại không đủ, cuối cùng, lại trở nên lắp bắp :« Cái…này…không biết là hắn về từ đâu, mệt sau đó liên ngủ…nói cũngkhông muốn nói…bây giờ chắc cũng tỉnh rồi. »Động tác lau đi vết máu của nàng đột nhiên dừng lại…nàng nàng vừa nói gì ?Long Y Hoàng kinh ngạc thiếu chút nữa liền làm rơi khăn, bản thân sao lại nói ra như vậy ?Chính là, lời nói đã nói ra, muốn sửa cũng không kịp nữa rồi.“Ý của ta là..” Long y hoàng vội vàng bổ sung .“Không cần giải thích nữa ? Thái tử phi đương nhiên phải quan tâmthái tử rồi…nhìn đi…thái tử phi cùng thái tử không phải cũng ân ái nhưvậy sao, mặc dù bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại không ngừngtăng nhiệt…kỳ thật lúc chỉ có hai người có phải rất ân ái không…hì hìhiện tai nhìn bộ dáng thái tử phi thôi là biết, nói gì thì nói…thái tửcũng là một trượng phu tốt, thái tử phi nhất định phải hạnh phúc nha ! » Vân Phượng Loan bỏ tay Phượng Ly Uyên, vừa cười vừa nói.“A… Ân, đúng vậy… Ha hả…” Long y hoàng cười khan vài tiếng, không tìm được câu nào nữa.« Ai nha ! Vương gia, đã tới thời gian ăn bữa tối rồi, Phượng Loanvà Tiểu bảo bối đã đói bụng rồi, đi về trước đi, đợi lúc muộn rồi chúngta chơi hoa đăng. » Vân Phượng Loan cười đến sáng lạn, tựa hồ không nhìn thấy vẻ mặt Phượng Ly Uyên đang không ngừng đen đi, nhảy nhót nói :« Thái tử phi cũng đi cùng đi, nhiều người cùng ăn sẽ vui hơn nhiều. »« Không được, ta không nên quấy rầy hai người….ta còn muốn trở vềxem Phượng Trữ Lan, ta phải đi đây. » Long Y Hoàng vội vàng lắc đầu nói.“Na thật sự đáng tiếc , thái tử phi, khi nào ta lại tìm ngài chơinhé, bất quá bây giờ không tiện…a vương gia….sao đã chạy rồi…thái tửphi..lần sau gặp ! » Phượng Ly Uyên không nói gì trực tiếp kéo VânPhượng Loan đi, Vân Phượng Loan đầu tiên cả kinh nhưng không quên quayđầu chào.Long y hoàng gật đầu….Nàng cũng nên trở về.“Vương gia… Sao đi vội vậy ? » Vân Phượng Loan ủy khuất nói : « Nhưvậy, đối với thái tử phi mà nói, có phải là hơi vô lễ rồi không ? hơnnữa mới vừa rồi ngài cũng không có nói chuyện ? »Phượng ly uyên bước nhanh đi, đột nhiên buông tay Vân Phượng Loannói : « Ta đột nhiên nhớ ra phụ hoàng tìm ta có việc, nàng về trước đi,một lát sau ta về. »« Vương….gia… »Vân Phượng Loan đứng im tại chỗ, tay còn ở giữa không trung, chỉ là không còn cảm thấy nhiệt độ cơ thể Phượng Ly Uyên, conđường cô đơn mà lạnh lẽo.Long y hoàng trở lại tẩm cung, ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện phòngngủ tối om, yên lặng, làm cho người ta có cảm giác kinh khủng.Nàng đi lên lầu, phân phó cung nữ thắp đèn.Cung nữ không dám chậm trễ, lập tức chuẩn bị lửa, đẩy cửa rasau….trước Long Y Hoàng một bước đi vào trong phòng, đốt lửa khắp phòng.Mượn chút ánh sáng đó, Long Y Hoàng thấy Phượng Trữ Lan vẫn đang ngủ say trên giường.Hắn nằm ở trên giường, hơi hơi nghiêng đầu, mái tóc đen xõa lên nệm, cực kỳ giống nùng mặc tản ra, một thân bạch y đơn giản, mặc trên người, cái chăn đắp trên eo, đầu hơi cúi, tay đặt trên ngực, nă ngón tay khẽco lại, yên tĩnh tựa như một tác phẩm chạm khắc nghệ thuật.Long y hoàng đi tới bên giường, mắt nhìn xuống hắn đang ngủ, lông my dài bị nhiễm vầng sáng của ngon đèn hắt vào.« Ngự y khám sao rồi ? » Nàng hỏi, thanh âm nhỏ nhất tránh không ảnh hưởng tới Phượng Trữ Lan
« Xong rồi ạ ! Hơn nữa cũng đã kê đơn thuốc cho thái tử rồi ạ » Cung nữ đáp.« Vậy ! Thái tử đã ăn cơm chưa ? » Nàng tiếp tục hỏi.« Chưa ạ ! Khi thái tử tỉnh lại chỉ là hỏi ngài đã về chưa thôi, sau đó liền nói đợi ngài về rồi cùng ăn. » Cung nữ tiếp tục trả lời.“Hô…” Long y hoàng có chút bất đắc dĩ lắc đầu: “Phượng trữ lan,ngươi thật ngốc, nếu ta ăn cùng Mộ Tử rồi thì không phải cả ngày ngươicũng không ăn không uống sao ? »Trầm mặc một lát, Long Y Hoàng để cung nữ đi chuẩn bị bữa tối, maylà vừa rồi nàng chưa ăn cùng Mộ Tử, nếu không khẳng định là hắn cũng sẽkhông ăn.“Phượng trữ lan dậy đi » Long Y Hoàng xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn như bạch ngọc của hắn : « Ngươi không được ngủ nữa, nếu không dậy, hài tửsẽ cho ngươi một trận đó… »Bị đánh thức, Phượng Trữ Lan đang ngủ say cũng đã có động tĩnh, Long Y Hoàng tha cho hắn, thấy da tay vừa bị nắm đã bắt đầu đỏ lên, nàng cảm thấy dấu vết này cũng không tệ, theo bản năng liền nhoẻn miệng cười một cái.Phượng trữ lan chậm rì rì mở mắt, năm ngón tay để lên chỗ vừa bịLong Y Hoàng « tra tấn », một tay kia chống cơ thể, thong thả cùng nhonhã ngồi dậy, tóc dài nhẹ nhàng tung bay, lập tức trở nên mượt mà, hắnnhìn Long Y Hoàng : « Trở về từ khi nào ? »« Mới về không lâu. » Long Y Hoàng nhìn chăm chăm Phượng Trữ Lan đang cố che dấu chỗ màu đỏ đỏ kia. « Nha…ta muốn dùng bữa rồi. » Phượng Trữ Lan nhìn cung nữ đang bê đồ ăn lên, làm bộ đứng dậy.« Ngươi không cần đứng đâu, chút nữa ta sẽ đút cho ngươi nha. » Long Y Hoàng đè hắn không cho hắn đứng lên, cười đến rung người : « Bây giờ ngươi không tiện, ta hầu hạ ngươi một chút cũng không sao. »Phượng trữ lan tinh tế nhìn nàng, hoàn toàn không có thấy bộ dạng lạc quan nào của nàng : « Nàng rất vui sao ? »« Đúng vậy, hôm nay ta có rất nhiều chuyện vui a…nhất là Mộ Tử ngươi không biết nàng đáng yêu thế nào đâu. »« Ta cho tới bây giờ chưa từng thấy nàng có chút vui vẻ nào. »Phượng Trữ Lan đột nhiên cắt lời nàng, từng từ đâm trúng chỗ hiểm : « Nàngluôn nói mình rất vui vẻ, chính là….nàng đã soi gương chưa, nhìn nụ cười giả dối của nàng đi. »« Ai nha. Phượng Trữ Lan, ngươi có điểm đó là ghét nhất, tại sao luôn muốn vạch trần người ta ra ? » Long Y Hoàng cười khổ.« Nếu không trốn tránh được, vậy sao không bình tĩnh đối mặt. »Phượng Trữ Lan bình tĩnh nhưu tượng bạch ngọc tinh mỹ vậy, bộ y phụctrắng mặc trên người cùng một mảnh ngọc nhỏ ở bên hông.“Ai… Phượng trữ lan, ta không lợi hại được như ngươi ?Ngươi có thểthản nhiên nhìn Khuynh nhan chết, ta không thể…được ! ngươi hãy để tayếu đuối một lần đi ! Ngươi không cần nói trắng ra như vậy nữa đượckhông ? Ta biết ngươi có ý tốt, nhưng phương pháp đó không phải lúc nàocũng phù hợp. » Long Y Hoàng bất đắc dĩ nói.“Không giống nàng.” Phượng trữ lan bình thản nói.“Có ai có thể bình tĩnh trước mặt tình cảm, có thể duy trì phong độtrước sau như một được ! Phượng Trữ Lan, ngươi bản tĩnh ôn hòa thiệnlương như vậy, nhưng lúc thấy ta và Khuynh Nhan cùng tồn tại, liền lậptức trở nên ác độc, không phải cũng bởi vì chịu không được ta sao ? »Long Y Hoàng cưởi một tiếng với hắn : « Cho nên mới nói, ngươi không cótư cách nói ta, chúng ta giống nhau, đồng cảnh ngộ. »“Ngươi lại đang trốn tránh.” Phượng trữ lan tựa hồ đã quen dùng ngôn ngữ làm vũ khí đối phó Long Y Hoàng.« Ta không phải thánh nhân, đương nhiên cũng sẽ gặp phải chuyện vượt quá tầm kiểm soát của mình, không thể trực tiếp đối mặt » Cung nữ đãchuẩn bị xong đồ ăn, mùi thơm thức ăn bay tới, Long Y Hoàng nhắm mắt lại sau đó mở ra, vui vẻ nói : « Là cháo cá muối ! »Không đợi Phượng trữ lan phản ứng, nàng lập tức đi tới bàn ăn, chocung nữ lui, còn mình tự lấy một chén cháo, sau đó quay lại giường:“Phượng Trữ Lan, ta nghĩ ngươi ăn ít, thực vật bây giờ là thức ăn tốtnhất dành cho ngươi, thật sự, vạn nhất chỉ còn lại cái da bọc xương, tanghĩ ngươi không thể gặp được ai nữa đâu!”“Hô… Cảm ơn ý tốt của ngươi, ta luôn ăn ít, không muốn ăn » Phượng Trữ Lan lắc đầu nói.« Vậy ăn nhiều một chút, ngươi không phải thiên kim đai tiểu thưmuốn giữ dáng mà ăn uống điều độ..hay bệnh ? Mẫu thân ta nói, nếu mộtthời gian dài không ăn hoặc ăn không đủ người ta sẽ dễ dàng ngã bệnh,giống ngươi đó, nếu không muốn ăn, có phải nên gọi ngự y đến khám. »Long Y Hoàng lo lắng nói, nhanh chóng mang một chén cháo cá đến bên cạnh Phượng Trữ Lan.“Không nghiêm trọng như thế, chỉ là không cảm thấy đói. » Phượng Trữ Lan nhận lấy bát cháo, Long Y Hoàng đột nhiên thu hồi lại, Phượng TrữLan buồn bực : « Không phải cho ta sao ? »« Là cho ngươi, bất quá, Trữ Lan. » Long Y Hoàng cười không nói lên lời : « Ta đút cho ngươi được không ? »« Tại sao đột nhiên lai muốn thế » Phượng Trữ Lan đầu tiên là sững sờ, ngón tay gẩy gẩy tóc dài trước mặt.« Không biết, chỉ là thấy nên đối tốt với ngươi đang bị trọng thương thôi, cần phải chiếu cố ngươi một chút sẽ không cảm thấy khó chịu, ai,ngươi cần phải thấy may mắn mới đúng, nếu không ta sẽ mách tư thù từtrước tới nay đến cho phụ hoàng và mẫu hậu, để họ trừng phạt tội ngươitự tiện ra khỏi cung lại còn bị thương, để ngươi không còn được ở tronghoàng thất nữa. »Long Y Hoàng cầm thỉa đảo đảo cháo cho nguội bớt mộtchút.« Ta mong thế còn không được, chỉ là như thế có khi thân phận củanàng mới là xuống dốc không phanh đó. » Phượng Trữ Lan cười đáp trả.« Thân phận ? Hô, ta chưa bao giờ biết thân phận là cái gì, chỉ làcảm giác được nó ngẫu nhiên giúp ta có quyền sai khiến người khác, cảmgiác tương đối thích,nhưng đó không phải đồ để sử dụng, chỉ là đẹp mắtthôi, địa vị sao ?Địa vị là gì ? Ta ngay cả mạng sống cũng không cần, hư danh này có ích gì ? có hoa không quả chỉ càng thêm mệt mỏi. »Long YHoàng nhún nhún vai, dùng thìa múc cháo, thổi thổi, đút cho Phượng TrữLan : « Nếu có thể, ta mong làm người bình thường, làm bình thường sốngsướng hơn, mà lại tự do. »Phượng trữ lan thấy thìa cháo đã ở trước mặt, có chút chần chờ,nhưng vẫn ăn, động tác vô cùng tao nhã: “Ngươi từ khi ra đời đã quen với địa vị cao nhất, nếu thành bình dân, có phải sẽ không quen, thậm chí là ngày đêm hoài niệm thời gian này.”“Phượng trữ lan, ngươi cũng thật hiểu hiện tại, nhưng không biếtta.” Long Y Hoàng cười híp mắt, lại đưa một thìa nữa lên : « Bản thânthật hiểu, sẽ thấy không nên dựa vào thân phận cao lại được cha mẹ nuông chiều để ỷ thế hiếp người, ta chỉ là muốn dựa vào thực lực của mình,hơn nữa, ta tin tưởng năng lực mình, thân phận ? ta chưa bao giờ quantâm, ta chỉ cảm thấy được đáng giá, quý trọng cần bảo vệ duy trì nó, đơn giản vì đó là những phát hiện và quan sát mà ta lĩnh hội , mặt khác, ta cũng không cần. »Lần ăn đầu tiên có chút chần chừ, nhưng đến lần thứ hai cũng đã quen hơn, Phượng Trữ Lan cũng ăn xong cháo, đột nhiên phát hiện Long Y Hoàng chưa từng rời mắt khỏi mình, trong lòng tự dưng lại thấy lạnh : « Nàngnhìn chằm chằm ta làm gì ? »“Phượng trữ lan, ” Long y hoàng để … thìa xuống, cười đến hàm súc :« Ta thấy lúc ngươi an tĩnh thực sự rất ngoan, thực giống một đứa trẻbiết nghe lời, khiến ta cảm thấy có chút tội nghiệp, hình như tại vìngươi đã từng phá hư tiểu hài tử…. »« Khụ…khụ… » Phượng Trữ Lan đột nhiên bị nghẹn, lập tức che miệng ho nhẹ.Sau khi hắn ho xong, mặt không chút thay đổi đưa tay về phía Long Y Hoàng: “Mang bát lại đây, ta tự ăn.”« Ha hả…vậy được rồi..ta không đùa ngươi nữa. » Long Y Hoàng tiếchận mang bát cho hắn, nghĩ một chút, còn nói thêm : « Phượng Trữ Lan,chiều nay có trò hay, ngươi không nên ngủ sớm, đúng canh ba, cam đoanngươi sẽ gặp được người không tưởng…. »” Xác chết Nhan nhi vùng dậy ?” Phượng trữ lan ngây thơ hỏi.« Không ! Nếu xác chết vùng dậy được quả thật là kỳ diệu, ta cảmthấy mấy ngày kế tiếp, sẽ có rất nhiều chuyện hay, Phượng Trữ Lan ngươitin không ? Ta cảm thấy mới nay thôi, chính là chưa từng bỏ qua… » Long Y Hoàng sờ sờ cằm, cười đến thập phần gian trá, rồi lại rất hàm súc, độcung khóe miệng gợi lên không ngừng gia tăng, đôi mắt cũng bắt đầu thâmthúy.Ed : Tinh Dạ Tử Yên