Lãnh Cung Thái Tử Phi

Chương 89: Khóc không ra nước mắt



Editor:

Âu Dương Nhược Thần “Rốt cuộc là ai?” Phượng Trữ Lan vẫn không dằn lòng được,lòng hiếu kỳ bùng dậy, dù sao chuyện từ chính miệng Long Y Hoàng nói ra, chưa từng có chuyện nào giống như bình thường, nếu hắn đoán cũng khôngbao giờ đúng, cũng bởi vì thế, Long Y Hoàng thường xuyên chơi đùa hắnvài vố khiến hắn không kịp đề phòng mà kinh tâm động phách, quả thực làm cho hắn bị hù dọa không nhẹ. Tình hình cụ thể và tỉ mỉ xem lại trước đây, vài lần nànglén lút chạy ra gặp mặt đấu với Mộ Dung Xá Nguyệt mà kết quả… “Không nên cái gì cũng hỏi cho rõ ràng như vậy có đượckhông? Giữ lại một chút huyền bí, khi công bố đáp án mới có cảm giáckinh hỉ nha!” Long Y Hoàng hưng phấn nói. “Ngươi cho ta kinh hỉ đã đủ nhiều, ta không muốn đến thêm một lần nữa.” Phượng Trữ Lan lạnh lùng nhướng mày. “Đừng nói nữa, nhanh lên, uống hết cháo đi, nếu lạnh sẽkhông thể ăn, còn muốn ăn gì nữa không? Ta giúp ngươi đem lại đây, tacũng chưa có dùng cơm , vừa lúc cùng ăn.” Long Y Hoàng hoàn toàn mặc kệvẻ mặt Phượng Trữ Lan càng ngày càng đông cứng, đối với sự kiện trongtình thế bắt buộc vào giờ tý đêm nay, trong lòng Phượng Trữ Lan lo lắngcàng ngày nhiều hơn, mặc dù hắn tin tưởng Long Y Hoàng có năng lực xử lý sự tình, nhưng luôn lấy tính mạng của mình làm tiền đặt cược như vậy,cũng là trò đùa quá trớn, hoặc… Nàng sớm đã không coi tính mạng của mình là chuyện quan trọng nhất? Bởi vì tâm đã chết thật không?Hay bởi vì khi đối mặt Phượng Ly Uyên… Lúc trước khi chính mình biết được tin Nhan Nhi chết cùng với loại cảm giác này giống nhau? Hắn lắc đầu cự tuyệt lòng tốt của Long Y Hoàng, yên lặnguống cháo, nhưng cảm thấy mỹ vị trước sau của cháo bào ngư khi vàotrong miệng trở nên vô vị. Quả nhiên, tâm tình xấu nhiều phiền muốn, ảnh hưởng trực tiếp đến khẩu vị. Lúc này đây Phượng Trữ Lan ăn so với bình thường còn íthơn,ngay cả một chén cháo nhỏ hắn cũng uống không hết, phần lớn thờigian hắn chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú vào Long Y Hoàng, không có ai biếthắn đang suy nghĩ gì, Long Y Hoàng phát hiện Phượng Trữ Lan ăn thật sựquá ít, trong lòng bắt đầu không vui, thật sự lại dùng đến phương pháplà sức mạnh để ép hắn, thẳng đến khi miễn cưỡng rót hết một chén cháolớn, nhìn thấy hắn thật sự là ăn không vô nữa, nàng mới cười hì hì dừngtay, để các cung nữ đem những thứ còn lại thu dọn, còn mình ngồi trướcbàn trang điểm nghỉ ngơi, tháo xuống châu báu trang sức trên đầy:“Phượng Trữ Lan, ngươi lại nghĩ thêm chút chút đi, đến giờ, ta sẽ gọingươi dậy xem kịch vui.” Ăn no quá mức, Phượng Trữ Lan chỉ có thể một tay đè lênbụng mình, nằm nghiêng trên giường, nét mặt có chút thống khổ, còn phải chú ý không được đụng đến miệng vết thương: “Ta đây nghỉ ngơi, ngươi sẽ làm gì?” Trong ấn tượng của mình, từ khi bị mẫu hậu đẩy lên vị tríđược mọi người ao ước, cũng đã lâu không có một lần nào dùng bữa mà hắnăn nhiều thứ như vậy, bây giờ thực sự bị Long Y Hoàng đút nhiều thứ nhưvậy, đúng là có một chút không thích ứng được. “Ta? Đương nhiên là chờ người kia nha, ta dám cá hắn nhấtđịnh sẽ đến, nhất định sẽ,.. ” Long Y Hoàng mở hộp trang sức ra, đemngọc trâm châu báo mình tháo xuống bỏ vào, vỗ vỗ tay, cầm lấy lược ngàbạch ngọc bắt đầu chải tóc, khuôn mặt mình trong gương đồng hơi mơ hồ :“Loại người yêu quý tính mạng bản thân như hắn, làm sao có thể bỏ quacơ hội duy nhất có thể sống.” Phượng Trữ Lan biết Long Y Hoàng không có chuyện gì là làmkhông được, như lúc này đây, hắn cũng chỉ có thể lẳng lặng cùng nàng hồnháo. Tay Long Y Hoàng đột nhiên ngừng lại đặt trên hộp trangsức, nàng vô cùng từ tốn dời tay, cẩn thận mở một cái hộp khác đặt ởtrên bàn, nhưng không có mở ra hoàn toàn, chỉ lộ ra một khe nhỏ để ánhsáng yếu ớt của ngọn đèn có thể chiếu vào, thấp thoáng có thể nhìn thấymột chút màu vàng và đỏ rực. Cuối cùng Long Y Hoàng cũng không mở cái hộp đó ra hoàntoàn, nét mặt trong gương mơ hồ như thay đổi, mới vừa mở nắp hộp ra mộtchút, tay còn lại kiên quyết đem nắp đóng lại, vẻ mặt nàng hiện lên mộttia cô đơn cùng thống khổ, đáy lòng càng giãy dụa vô cùng. Nàng không ngừng ra lệnh cho bản thân, không nên nhớ đến những chuyện trước đây… Không nên… Ánh nến vẫn cứ lập lòa, giữa thời gian trôi đi không ngừng dần dần hóa thành hư vô, mộng ảo. Đêm, khuya. Trong phòng ngủ hoàn toàn mờ tối và yên tĩnh, một tấm mànlụa buông xuống trước giường, ngăn cách không gian, cũng che đi cảnhtượng trên giường, nhẹ nhàng lay động theo gió. Cửa phòng như bình thường cũng không có khóa lại, theongọn gió đêm bên ngoài mà lung lay, phát ra tiếng vang, giống như sẽchống cự không nổi gió đánh úp mà sẽ bị vỡ ngay sau đó. Đột nhiên một lực mạnh đẩy cửa ra, tựa hồ một cơn giónhững nhân cơ hội này mà thổi vào, thổi bay màn lụa và những tấm mànkhác, một bóng người bất ngờ hiện ra cũng đi vào theo, người nọ đứnglặng bên trong phòng, trở tay đóng cửa lại. Người kia một bộ dáng ngạo mạn , hai chân đi đến trước bức rèm trong thì dừng lại, lập tức, một âm thanh yêu dã quyến rũ vang vọng bốn phía: “Sao vậy, tân tân khổ khổ[1] mời ta nửa đêm dạo chơiđến đây một chuyến, giờ thì sợ hãi rụt rè nên nghỉ ngơi? Không tínhnghênh đón khách quý như ta đây sao?”[1]: vất vả đắng cay Mộ Dung Xá Nguyệt đứng ở tại chỗ, hai mắt dứt khoát nhìmchằm chằm xuyên qua tấm lụa, thanh âm còn không chưa hạ xuống, từ phòngkhác, bên trái tấm bình phong phía sau lập tức truyền đến một âm thanhđao kiếm được rút ra khỏi vơ, còn có giọng kinh ngạc của Long Y Hoàng:“Phượng Trữ Lan!” Cảm giác có luồng sát khí đánh vào, Mộ Dung Xá Nguyệtnhanh nhẹn xoay người tránh thoát sau một kiếm rất nhanh trí mạng, khiđứng lại nhìn thấy, Phượng Trữ Lan nắm chặt trường kiếm, đang đứng trước mặt, hỏa khí toàn thân cao thấp hiện ra rõ ràng, hắn vừa chuyển thânkiếm, mang theo căm phẫn vô tận đâm tới Mộ Dung Xá Nguyệt. “Đây là đạo đãi khách của người sao? Thái tử phi nươngnương?” trong mắt Mộ Dung Xá Nguyệt ánh sáng lạnh chợt lóe, nhanh nhẹntránh thoát Phượng Trữ Lan lại vừa tấn công, nghiêng người rút ra trường kiếm bên hông thắt lưng mình, đem nhát kiếm Phượng Trữ Lan đánh tớichặn giữa không trung. Long Y Hoàng vội vã từ sau bình phong chạy tới, sốt ruộtnói: “Ta chưa thấy qua người nóng vội như ngươi, Phượng Trữ Lan trênngười của ngươi đang bị thương, nhanh lên buông thanh kiếm xuống cho ta! Còn ngươi Mộ Dung Xá Nguyệt, ngươi không muốn ta thúc dục cổ độc pháttán ngay bây giờ làm ngươi độc phát cho ngươi đau đơn, ngươi cũng lậptức dừng tay cho ta!” ” Hừ!” trên người Phượng Trữ Lan sát khí đột nhiên mộtđông lại, lại tản ra, hắn dần dần thả lỏng lực đạo trên tay, cuối cùng,buông thanh kiếm bên người, nắm chặc tay, không nhìn Mộ Dung Xá Nguyệt:“Y Hoàng, đây là cái ngươi gọi là ‘Kinh hỉ’ ? Quả thật là vừa sợ, vừavui!” “Ý muốn của ta không phải để cho các ngươi vừa thấy mặt là đánh nhau! Tất cả câm miệng cho ta!” Long Y Hoàng nắm chặc tay, chứngtỏ phụ nữ mang thai rất nóng nảy, vừa nhìn thấy mọi chuyện bắt đầu không đi theo quỹ đoạn nàng đã tính toán, lửa giận đã lâu không bộc phát lạibừng bừng bốc cháy. “Ta đúng hẹn mà đến đây, như vậy ngươi cũng nên đem chungđộc trên người của ta giải đi.” Mộ Dung Xá Nguyệt không có buông vũ khítrong tay, ý tứ hàm xúc uy hiếp mười phần, chính là đem mũi nhọn chuyểnhướng về phía Long Y Hoàng. “Ha, ai nói chỉ cần ngươi đến ta sẽ giải chung độc? Ta cóđáp ứng ngươi như thế sao?” Long Y Hoàng ngoan độc, trừng hắn liếc mắtmột cái, ngược lại đối với Phượng Trữ Lan nói rằng: “Ngươi cũng khôngcần phải nóng vội như vậy, ta nếu dám kêu hắn đến đây, thì tuyệt đốinắm chắc có thể khống chế hắn, hiện giờ hắn như miếng thịt bò, ngươi vàta là dao thớt, giết đi chỉ là thời gian vấn đề, đòi hỏi thành công quá nhanh ngược lại sẽ là chuyện xấu.” “Ta đã biết.” Phượng Trữ Lan đè nén hỏa khí trong lòng,ném thanh kiếm sang bên cạnh, lập tức ngồi vào ghế quý phi, nổi giậnđùng đùng cúi đầu, chịu đựng không nhìn Mộ Dung Xá Nguyệt. “Ngươi muốn thế nào?” Mộ Dung Xá Nguyệt nghiêng người liếc Long Y Hoàng. “Bang bang phanh!” Lúc Long Y Hoàng chuẩn bị trả lời, độtnhiên vang lên tiếng đập cửa, thị vệ ngoài cửa vội vàng hỏi: “Thái tửđiện hạ, Thái tử phi nương nương, đã xảy ra chuyện gì?” “Không có việc gì! Chúng ta chỉ là muốn nghỉ ngơi, cácngươi lui xuống đi! Cho dù nghe được tiếng vang gì cũng không cho phéplại đây!” Long Y Hoàng cả giận nói. “Vâng, vâng.” Thị vệ ngoài cửa nhanh chóng rời đi. “Trên người của ngươi, cổ độc có thời hạn ba ngày, ba ngày sau, nó sẽ chạy thẳng đến tim phổi của ngươi làm ngươi bị mất mạng, ”nghe tiếng bước chân ngoài cửa càng ngày càng nhỏ, Long Y Hoàng lúc nàymới lạnh lùng giải thích với Mộ Dung Xá Nguyệt: “Mà trong vòng 3 ngàynày, ta cho ngươi cơ hội để ngươi biểu hiện cho tốt, biểu hiện tốt, tasẽ cho ngươi giải dược, hủy bỏ up hiếp ngươi, nếu không tốt? Ta sẽ thúc dục cổ độc cho ngươi mất mạng.” “Như vậy thì, ” trong tay hắn, kiếm sắt phát ra ánh sánglạnh, lạnh thấu xương, Mộ Dung Xá Nguyệt chỉ chầm chậm xẹt qua, thânkiếm lập tức để trên bả vai Long Y Hoàng, Phượng Trữ Lan cả kinh, đứnglên ngăn cản, Long Y Hoàng xua tay với hắn, ý bảo đừng lo, Mộ Dung XáNguyệt nhìn thấy Long Y Hoàng đối với uy hiếp của hắn chẳng hề để ý,càng không vui: “Nếu bây giờ ta sẽ giết ngươi thì sao?” “Lời này ngươi đã nói không dưới ba lần, nhưng có lần nàodám xuống tay thật sự? Mộ Dung Xá Nguyệt, ta dám nói ngươi sẽ không giết ta, bởi vì ngươi đối với thế gian này quyến luyến còn chưa chấm dứt,còn có rất nhiều việc và người chờ ngươi đi hưởng thụ, cho nên ngươi sẽ không đem tự mình tùy tiện với tính mạng của mình, hiện tại ngươi đồng ý buông nhân phẩm tới tìm ta chính là chứng cứ tốt nhất , nhưng ngươimuốn giết ta, cũng là tự cắt đứt đường sống —— tin rằng mấy ngày trôiqua ngươi đã đi điều tra, ngươi tìm không thấy phương pháp giải độc, mới bằng lòng tới tìm ta đó?” Long Y Hoàng không sợ hãi chút nào đối mặthắn với đôi mắt lạnh băng, giữa bóng đêm đôi mắt hiện ra ánh sang thôngsuốt: “Hiện tại ngươi đi uy hiếp ta, chỉ biết phá hư tâm tình của tathôi, đối với ngươi không có chỗ nào tốt cả.” “Ha, đúng là, ” Mộ Dung Xá Nguyệt trào phúng cười mộttiếng, dời thanh kiếm từ trên vai nàng, ngạo mạn nói: “Ta đương nhiênkhông giống với Thái tử phi, tâm Thái tử phi rõ ràng cũng đã chết nhưvậy, mới không để ý tánh mạng của mình, mà ta, còn có thời gian quý báu, đương nhiên sẽ không để nó kết thúc vội vàng như vậy, nói đi, ngươimuốn ta làm cái gì?” “Đương nhiên sẽ không làm khó dễ ngươi, mà hiện tại, thờigian còn rất nhiều, không bằng trước hết chúng ta nói chuyện cho rõràng, đầu tiên là chuyện của Khuynh Nhan, ” Long Y Hoàng bình phục tâmtình, cũng ở bên cạnh ghế quý phi ngồi xuống, khoát tay với Mộ Dung XáNguyệt: “Ngồi, không cần khiến bầu không khí cứng ngắc, hảo hảo tâm sự.” Mộ Dung Xá Nguyệt ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn mọi việc từ từ phát triển theo hướng bình thường, Phượng Trữ Lan cũng ngồi yênlặng. “Ta muốn biết lúc Khuynh Nhan chết, rốt cuộc có chuyện gìxảy ra? Có phải đúng vậy hay không, ngươi cùng hắn thông đồng, cố ý diễn xuất tiết mục như thế, lấy tính mạng làm tiền cược, hay đúng là hắn tựnguyện dâng mạng mình ra cũng không tiếc, chỉ muốn chia rẽ giữa ta vàPhượng Trữ Lan, thậm chí là quan hệ hoàng thất?” Long Y Hoàng hỏi. Những lời nói đơn giản tựa như chạm vào tử huyệt củaPhượng Trữ Lan, hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, chết cũng không muốn nhìn Mộ Dung Xá Nguyệt dù chỉ liếc mắt một cái. “Ta có thể không trả lời sao?” Mộ Dung Xá Nguyệt lạnh nhạt và bình tĩnh nói. “Có thể, ” Long Y Hoàng cố ý đè thấp giọng: “Thế thì,ngươi muốn cổ này bây giờ nên đi đến vị trí nào trên người ngươi đây?Chỉ cần ngươi nói, ta sẽ dùng hết khả năng làm thỏa mãn… Hoặc là, trướctiên cho nó bò đến trái tim của ngươi, dù sao đó cũng là chuyện sớm haymuộn.” “Khụ khụ…” Mộ Dung Xá Nguyệt ho khan đứng dậy, mặt đầyquẫn bách: “Lúc đó, đúng thật là hắn tới tìm ta, bộ dáng cực kỳ kiênquyết, ta nói, hẳn là còn có biện pháp khác ngoài biện pháp hắn, nhưngmà hắn khăng khăng làm như vậy, ta cũng không có cách nào… Ta thật không hiểu lúc ấy hắn đang suy nghĩ gì, hình như nhất định ôm quyết tâm phảichết.” Long Y Hoàng nhìn nhìn Phượng Trữ Lan, tuy rằng không thấy rõ lắm vẻ mặt của hắn, nhưng có thể tưởng tượng được hắn đang xúc động… Khuynh Nhan làm như vậy, là có ý nghĩa gì, ngay cả hắn cũng có thể hiểu được. Tuy rằng Khuynh Nhan làm như vậy dụng ý là muốn hại hắn, nhưng nhìn sâu xa hơn, là thật lòng muốn giúp hắn. “Còn có, các ngươi không khỏi cũng quá hèn hạ, ” Long YHoàng giận hiện rõ trên đuôi lông mày: “Vậy mà chơi trò đánh lén? Chẳnglẽ chỗ của các ngươi thiếu nhân tài, không dám cùng Phượng Trữ Lan giằng co chính diện sao?” “Ta làm sao biết, mấy ngày nay ta cũng không ở tổng bộ, ”Mộ Dung Xá Nguyệt dùng tay nâng cằm: “Trong võ lâm minh sự việc lớnnhỏ ta đều giao cho Xích Nhiễm xử lý, Phượng Trữ Lan khi nào thì đi tacũng không biết, việc đánh lén tại sao có thể vu oan cho ta!” “Ngươi thật đúng là đem toàn bộ trách nhiệm đẩy ra không hề liên quan mình.” Long Y Hoàng kinh thường nói. Phượng Trữ Lan có chút xúc động, lúc này mới nhìn về phíaLong Y Hoàng, vẻ mặt bình tĩnh đến mức nhìn không ra một tia dao động. Có lẽ, do bởi vừa rồi nàng đã hỏi được nguyên nhân sự việc đó. “Ta chỉ nói là lời nói thật, ta thật sự không biết.” Mộ Dung Xá Nguyệt nhấn mạnh lần nữa . “Cho dù những điều này là thật, nhưng trước kia ngươi làm những gì đối với ta , cũng là sự thật không thể chối cãi , Mộ Dung XáNguyệt, ta nhẫn ngươi đã lâu rồi.” Long Y Hoàng đột nhiên đứng lên, rấtnhanh chỉ vài bước tiêu sái đến trước mặt Mộ Dung Xá Nguyệt , khôngbiết từ khi nào trong tay nàng đã cầm một viên thuốc, thừa dịp MộDung Xá Nguyệt còn không chưa kịp hoàn hồn, thì trực tiếp nhét thẳng vào trong miệng hắn: “Mấy ngày nay, nên biểu hiện tốt cho ta, nếu biểu hiện tốt, ta sẽ cho ngươi giải dược.” “Này… Này đó là cái gì !” Mộ Dung Xá Nguyệt ấn cổ họng,sắc mặt trắng bệch, vốn dĩ muốn phun viên thuốc ra, nhưng viên thuốc kia vừa vào miệng lập tức tan ra, rất nhanh đã biến mất trong miệng củahắn. “Không có gì, chỉ là khóa đi nội lực của ngươi , cho ngươi càng an phận mà thôi, mà tên của nó sao? Ta chưa nghĩ ra.” Long Y Hoàng tay áo, nhìn thấy nét mặt Mộ Dung Xá Nguyệt càng ngày càng khó coi,nàng cười vô cùng đắc ý. “Sáng mai ta muốn nhìn thấy ngươi xuất hiện ở trước mặtta, nhưng mà hiện tại đã khuya rồi, ta muốn nghỉ ngơi, nếu như sau khi tỉnh dậy nhìn không thấy ngươi… Từ nhỏ ta luôn tin rằng, người sống có thể tùy tiện chạy loạn, nhưng người chết thì không thể, thời buổi bâygiờ tìm kiếm một khối thi thể, so với tìm người sống thì dễ dàng hơn, ”Long Y Hoàng hết sức hài lòng với khả năng kiềm chế của Mộ Dung XáNguyệt dù mình đã hiếp bức hắn, nàng nhìn Phượng Trữ Lan vẫn luôn imlặng: “Phượng Trữ Lan, đã khuya rồi, chúng ta đi nghỉ ngơi thôi, thứcđêm đối với thân thể không tốt.” “Được.” Phượng Trữ Lan từ trên ghế đứng lên, không lưu lại dấu vết liếc mắt nhìn vẻ mặt Mộ Dung Xá Nguyệt đã xám thành tro, đi vềphía giường. “Đúng rồi, ngày mai ta sẽ phân phó cung nữ chuẩn bị y phục xinh xinh đẹp đẹp, Mộ Dung Xá Nguyệt, ta thập phần chờ mong vẻ kinhdiễm của ngươi.” Long Y Hoàng suy nghĩ rồi cười nói, xoay người đi vàomàn lụa phía bên kia, lại không hề nói gì nữa, chắc là đã nghỉ ngơi rồi. Trong bóng tối đầy quỷ dị, Mộ Dung Xá Nguyệt vạn phần đau đầu hối hận che trán, vẻ mặt thống khổ chịu không nổi. Đêm hôm đó giống như thoi đưa trôi qua rất nhanh, hắn chỉlà ngồi thất thần trên ghế, cũng không lâu lắm, mặt trời mọc lên từphía đông , chiếu ánh sang rực rỡ vạn trượng khắp nơi. Mộ Dung Xá Nguyệt có cảm giác như có người bóp chặt timmình, toàn thân từ trên xuống dưới đều tràn ngập dự cảm không tốt, lạigiống như có nước lạnh hất vào, lạnh đến thấu xương. Hắn bắt đầu lâm vào đấu tranh đầy đau khổ giữa —— muốn chết, hay là muốn tôn nghiêm? Trước đây hắn đối với Long Y Hoàng, nhất định nàng đã tích lũy rất nhiều oán hận, hơn nữa lại là nói được là làm được là nữ nhân tâm ngoan thủ lạt [2]…[2]: thủ đoạn độc ác Ngay lúc nội tâm hắn đang giãy dụa vô cùng, Long Y Hoàngđã ngủ đầy đủ, kéo màn lụa ra, nhìn bình thản tiêu sái đi qua mặt hắnmở cửa ra, để cung nữ tiến vào hầu hạ rửa mặt. Vẻ mặt Mộ Dung Xá Nguyệt đều cau mày. Các cung nữ ra ra vào vào đều cho hắn ánh mắt kỳ quái,nhưng hai vị chủ nhân đều không nói gì thêm, các nàng cũng không dámthảo luận
Long Y Hoàng không biết ở bên tai một cung nữ thấp giọngnói gì đó, cung nữ kia hơi kinh ngạc, lập tức đi đến trước tủ y phục hoa lệ tinh mỹ , đem tất cả y phục của nàng lấy ra, từng cái từng cái sắpxếp rất ngay ngắn, vừa liếc mắt là có thể thấy. Vẻ mặt Mộ Dung Xá Nguyệt càng thêm khó coi, trong đầu đều hiện lên điều Long Y Hoàng nói đêm qua , y phục xinh xinh đẹp đẹp … Phượng Trữ Lan sau khi rửa mặt xong, khóe môi trước saunhư một luôn mỉm cười ấm áp, mười ngón tay thon dài ôm lại mớ tóc dàicủa mình, luôn luôn cấp cho Mộ Dung Xá Nguyệt một cái ánh mắt kỳ lạ làmhắn không thoải mái, giống như đã dự tính âm mưu gì. Long Y Hoàng vừa chải đầu, vừa đi đến y phục đỏ đỏ vàngvàng trước mặt, nhìn như đang chọn lựa rất phiền não, Phượng Trữ Lancũng ở bên cạnh đưa ra chủ ý giúp nàng —— nhìn thấy này tình này cảnh,Mộ Dung Xá Nguyệt chỉ có thể nhắm mắt lại lo lắng bất an mà cầu nguyện. Hắn mệnh cũng muốn, mặt mũi cũng muốn… Hy vọng Long Y Hoàng không cần làm quá mà cắt đứt đường sống của hắn! Y phục hoa lệ kiều diễm đủ mọi màu sắc, Long Y Hoàng chọn đến hoa mắt, nàng cũng không biết mình còn có nhiều y phục đẹp đẽ quý giá như vậy , bình thường chỉ mặc những thứ đơn giản: “Phượng Trữ Lan, ngươi nói, màu nào đẹp?” “Tím nhạt đi, ta thấy màu tím nhạt rất xinh đẹp.” Phượng Trữ Lan trợ trụ vi ngược nói, trả lời lưu loátrõ ràng . “Nhưng, y phục tím nhạt đều rất bảo thủ, nhìn rất nghiêmchỉnh, dáng người tốt như vậy , làm sao có thể bị mai một chứ? Vẫn nênnhìn lại đi.” Long Y Hoàng đánh giá y phục Phượng Trữ Lan nói , lắc đầu thở dài, cuối cùng bỏ qua. “Cũng đúng, hơn nữa hiện tại cũng lạnh lắm, mặc nhiềunhư vậy cũng không được.” Phượng Trữ Lan cười ưng thuận, khó có khi haingười tâm ý tương thông như vậy. Đối thoại của hắn cùng Long Y Hoàng bay tới taiMộ DungXá Nguyệt , làm hắn xúc động muốn trốn —— đương nhiên, nếu không phảimạng mình đang trong tay Long Y Hoàng thì… Đáng chết… Chẳng lẽ tạm thời thật sự bị nàng phế bỏ công lực như vậy sao? Hắn tuyệt vọng nhìn tay của mình, âm thầm vận công, lại không có một chút ngoại lúc nào nổi lên. “Mộ Dung… tiểu Mộ Dung đáng yêu…” Long Y Hoàng đột nhiên ôn nhu kêu hắn, bắt đầu thúc giục hắn: “Nhanh lên nào, lại đây nè,vẫn ngồi ở chỗ kia có ý nghĩa gì đây?” Mộ Dung… Toàn thân Mộ Dung Xá Nguyệt bắt đầu nổi da gà, đang địnhhờ hững với lời gọi của nàng, Long Y Hoàng bỗng nhiên vừa chuyển đề tàivừa quát: “Mộ Dung Xá Nguyệt! Lại đây cho ta!” Hắn thống khổ cau mày, chầm chập từ ghế trên đứng lên, nửa ngày không có di chuyển thân thể, cảm thấy tay chân đều run lên, hắnmột bước nhỏ một bước nhỏ di chuyển đến trước mặt Long Y Hoàng đang mỉm cười với mình , không cam nguyện nói: “Chuyện gì…” “Cũng không có chuyện gì, chỉ cảm thấy y phục ngươi mặc cả ngày cũng dơ bẩn rồi nên thay thôi, ngươi nhìn xem , chỗ này của tacũng không có cái gì y phục gì khác, mặc vào thử để ta nhìn xem, giữ gìn vệ sinh sạch sẽ là một thói quen tốt —— đến đây, ngươi không cần phảinói, ta biết ngươi muốn cảm tạ ta, không cần cảm tạ, coi như là quà đáplễ chúng ta đã làm bạn tốt với nhau lâu như vậy!” Long Y Hoàng tiếp tụccười cười, dường như cũng không cảm thấy mệt, nàng một phen đem MộDung Xá Nguyệt đang có ý né tránh kéo đến bên cạnh mình, mười phầnthiện lương chỉ chỉ y phục trên giường mình mới vừa chọn xong : “Sauđó, ngươi còn chưa quen thuộc hoàn cảnh trong cung đình này đâu, tasẽ mang ngươi đi ra ngoài xem một chút, thuận tiện nhận thức… nhậnthức bằng hữu mới.” Phượng Trữ Lan ở bên cạnh cúi đầu mỉm cười, nhìn bình tĩnh, kỳ thật đã nhịn cười đến mức không chịu được. “Ta không cần!” Mộ Dung Xá Nguyệt lui một bước lớn, mộtthân mồ hôi lạnh nhìn y phục mà Long Y Hoàng chỉ kia , hoảng sợ đếnkhông nói được. “Không phải sợ mà, hiện tại thời tiết chưa lạnh mà, mặcvào cũng không có sao đâu.” Long Y Hoàng gắt gao lôi kéo tay hắn khôngtha: “Hơn nữa y phục này cho tới bây giờ ta chưa từng mặc qua, đối vớingươi như vậy là đặc biệt chiêu đãi rồi!” Một bộ y phục lẳng lặng nằm ở trên giường, quần lụa mỏngmàu hồng phấn, đường viền thêu hoa màu tím, hơn nữa cổ áo mở rất thấp,phỏng chừng là trang phục lộ bả vai … Làn váy đều được may từ lụa màunước biển, rất là phiêu dật, đai lưng màu trắng tinh tế thật dài, cònthêu một con bướm nhỏ trông đáng yêu. Mộ Dung Xá Nguyệt tránh thoát khỏi tay Long Y Hoàng xoayngười sẽ đào tẩu, Phượng Trữ Lan bay nhanh vọt đến trước mặt hắn, gắtgao chặn lại đường đi của hắn, sau đó nhân tiện điểm huyệt trúng trênngười hắn như tia chớp : “Không nghe lời lời nói, chỉ có thể mạnh bạo.” Long Y Hoàng vỗ tay gọi cung nữ : “Đem vị công tử nàydẫn đi đổi trang phục , tốc độ nhanh , không cần trì hoãn thời gian quý giá của người ta .” Các cung nữ nhìn nhìn y phục váy hồng phấn trên giường,lại nhìn Mộ Dung Xá Nguyệt bị điểm huyệt đạo mà không thể động đậy chỉcó thể nhận mệnh tiến hành , mỗi người che miệng mà cười trộm, chỉ cóthể dựa theo phân phó của Long Y Hoàng làm việc, kéo hắn tới phía saubình phong, nhân tiện cũng mang bộ váy kia vào trong. Phượng Trữ Lan ho khan vài tiếng: “Y Hoàng đừng quá đáng, chuẩn bị không tốt hắn sẽ tự sát.” “Vậy cũng tốt nha, ta chính là muốn tra tấn đến khi hắnthống khổ.” Long Y Hoàng cười chầm chậm đợi Mộ Dung Xá Nguyệt, để cungnữ búi tóc đơn giản giúp mình. Phượng Trữ Lan cũng phân phó người đổi y phục cho mình,Long Y Hoàng từ gương đồng nhìn đến, không khỏi hỏi: “Sao vậy, ngươicũng muốn đi ra ngoài à?” “Ừm, cảm thấy rất thú vị, coi như đi vô giúp vui đi.”Phượng Trữ Lan cười nhẹ, nhận y phục cung nữ đưa lên , tự mình thay. Rất nhanh, Mộ Dung Xá Nguyệt bị người ta dẫn ra, y phụctrên người sớm đã được thay, biến thành một mảnh phấn hồng kia . Long Y Hoàng mắt vừa thấy, nhất thời kinh ngạc: “Mộ Dung Xá Nguyệt, thật sự… Ngươi nên mặc nữ trang đi, cam đoan kinh diễm [2] tất cả mọi người.”[2]: vẻ đẹp làm người kinh ngạc Mộ Dung Xá Nguyệt bị điểm á huyệt, không thể nào biện hộ cho mình, nhưng nhìn ánh mắt, đã ủy khuất đến muốn khóc. “Phượng Trữ Lan, giải khai huyệt đạo cho hắn đi.” Long Y Hoàng cười nói. Phượng Trữ Lan đi qua , thuận tay giải huyệt . Mộ Dung Xá Nguyệt được tự do, bắt đầu xé rách lập tức y phục trên người. Dáng người hắn rất cao rất chuẩn, nhưng chiều dài của váyđối với hắn mà nói cũng rất tốt, cổ áo rất thấp, hiện ra rõ rang hai vai cũng xương quai xanh tinh tế xinh đẹp, vốn là bộ dạng rất yêu mị, bình thường nam trang đơn giản đều che không hết vẻ đẹp cửa hắn, hiện tạimột bước đổi thành nữ trang, càng là mỹ đến kinh người. “Ai nha đừng xé nha… Y phục tốt như vậy, rách rất đángtiếc?” Long Y Hoàng cười áp chế tay hắn , kéo hắn càng tới gần bàntrang điểm mạnh mẽ ấn xuống, tự mình động thủ cởi bỏ dây cột tóc cho hắn . Mộ Dung Xá Nguyệt bị ngân châm đâm trúng, lần thứ hai không thể động đậy, ánh mắt kia, thật sự rất muốn khóc . Mái tóc thật dài từ từ thả xuống, rơi hai bên gò má xinh đẹp, càng tôn them vẻ đẹp của người hắn. “Chậc chậc… Báu vật trời cho, báu vật trời cho!” Long YHoàng vừa tán thưởng, vừa lấy một chút phấn cùng son mà tự tay trangđiểm vì hắn , dệt hoa trên gấm. Nàng cẩn thận búi tóc cho Mộ Dung Xá Nguyệt , dung bạchngọc trâm cố định, rũ xuống sau đầu, không ít sợi tóc buông xuống ởtrên vai, từng sợi từng sợi nhè nhẹ, hiển nhiên làm cho người ta yêuthích không nỡ buông tay. Trang điểm rất tốt, Long Y Hoàng đi xa vừa nhìn, Mộ DungXá Nguyệt lúc này , bỏ qua dáng người cứng ngắc kia, dung nhan tuyệtđối yêu mỵ đến tột cùng, không có ai có thể nhận ra là một nam! “Tiểu Mộ Dung, ” Long Y Hoàng vừa lòng ung dung khều cằmhắn: “Không tồi, như vậy, mấy ngày nay, ngươi sẽ là thị nữ bên người ta đi, trở thành thị nữ xinh đẹp nhất chói mắt nhất trong hoàng cung này , ta cam đoan, nhất định sẽ có không ít vương công quý tộc bị mỹ mạo củangươi khuynh đảo.” Phượng Trữ Lan cười đến mức hiện rõ ràng: “Y Hoàng, ngươiđịnh thật để hắn như vậy mà đi ra ngoài sao? Đúng, rất xinh đẹp… khôngtồi… Nhưng nếu thực sự có người muốn hắn thì…?” “Kia đương nhiên là ta vui lòng mà dâng hai tay lên nha,dung mạo đẹp như vậy , tai sao ta có thể có không thẹn mà chiếm giữ choriêng mình chứ?” Long Y Hoàng dùng đầu ngón tay không ngừng xoa khuônmặt Mộ Dung Xá Nguyệt , làm cho hắn ủy khuất càng nhiều hơn, nàng không có ý tốt mà cười nói: “Như vậy, ta gọi ngươi là tiểu Mộ Dung được rồi,đi thôi, theo ta đi ra bên ngoài nhìn xem, nhận thức những hoàng tộchoàng thân quốc thích nhiều hơn , nói không chừng thân phận của ngươi sẽ một đêm phi thăng nha…” Long Y Hoàng lôi kéo tay ngọc của hắn, bất chấp tất cả, trực tiếp kéo ra bên ngoài . Lúc này Mộ Dung Xá Nguyệt bị tê liệt cả người, không thểtự chủ phản kháng, chỉ có thể tùy ý Long Y Hoàng mặc cho nàng tùy tiệnlàm bậy như vậy , Phượng Trữ Lan ở phía sau nhịn cười. Thất bại……… Ngu xuẩn……..Xong rồi…….. Hắn thống khổ nhắm mắt lại, phơi bày bộ dáng cải trang của mình giữa ban ngày, khóc không ra nước mắt…