Lâm Nam

Chương 44



Tiếng nói của anh vọng vào tai, không thua gì tiếng sấm vang dậy mặt đất, khiến Đồ Nam sững sờ đến ngây người.

“Em xem, khách trọ như anh có được không?

Một câu này, chỉ họ mới hiểu được nó có ý gì.

Đồ Nam nhìn anh, gương mặt hiện vẻ ngơ ngác.

Ý anh là, anh đối với cô…

Đầu óc trống rỗng, Thạch Thanh Lâm quá khó hiểu, cô vẫn luôn đoán tới đoán lui, nhưng lại không dám chắc, kể cả vừa rồi bị anh nắm tay, thì cũng chỉ là hoài nghi mà thôi.

Hoài nghi anh đang trêu cô hay có ý đồ khác, con người nhiều lúc là thế, bản thân mình động lòng, lại sợ sự rung động ấy chỉ là đơn phương, ban nãy cô ngồi đây đã nghĩ đi nghĩ lại về chuyện này không biết bao nhiêu lần.

Cho đến tận lúc này, đột nhiên anh nói ra câu ấy, khiến cô trở tay không kịp.

Cô quá kinh ngạc, thậm chí còn quên luôn việc nên mở miệng đáp lời.

Dường như Thạch Thanh Lâm đã nhìn ra suy nghĩ của cô, anh hạ tay xuống, mỉm cười với cô, nói ra một câu xong liền cầm bóng và vợt quay lại sân đấu, về đúng chỗ anh vừa rời đi.

Tiết Thành đang gọi anh.

Đồ Nam nghe thấy câu anh vừa nói, anh bảo: “Để nói sau.”

Anh đang cho cô thời gian tiêu hóa ư?

Cô chầm chậm xoay người, không nhìn thấy anh thì mới hoàn hồn, vừa rồi tim nhảy nhót không ngừng, tới giờ mới từng chút từng chút bình phục lại.

Trong tai, trong đầu, quẩn đi quẩn lại giọng anh khi nói câu ấy…

***

Thạch Thanh Lâm quay về sân bóng, cách tấm lưới, anh đứng đối diện Tiết Thành, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười.

Trước nay anh chưa từng thư thái thế này, cuối cùng cũng nói ra được lời đã đè nặng trong lòng, có lẽ bởi đã đến lúc, nên khi nói ra mới cảm thấy thoải mái như vậy.

Tiết Thành cũng nghe thấy câu anh vừa nói, vẫn còn đang mơ hồ không hiểu, “Khách trọ gì cơ, cậu vẫn phải đi thuê nhà à?”

Nụ cười của Thạch Thanh Lâm càng sâu hơn, người khác đều không hiểu, hội thoại giữa họ có vẻ như chứa đầy ẩn ý, nhưng anh lại rất hưởng thụ cái cảm giác bí mật ấy.

Anh giơ tay, phát bóng sang.

Tiết Thành vội vàng đỡ, nhưng đỡ trượt, nhặt bóng lên rồi bảo: “Cậu phát bóng cái kiểu gì đấy? Còn chẳng đúng kĩ thuật.”

“Không đúng thì không đúng.”, anh nói: “Đánh bừa đi.”

Tâm tư vốn đang không đặt vào trận bóng, thích đánh thế nào thì đánh thế ấy.

Anh ngoảnh đầu liếc lên khán đài, Đồ Nam đã không còn ở đó nữa rồi.

Có lẽ không đến nỗi sợ quá mà bỏ chạy đâu.

Quay đầu về, đường bóng của Tiết Thành bay tới, anh cũng không thèm đón.

Chẳng quan tâm, những lúc như thế này, ai mà nghĩ đến chuyện thắng thua nữa.

Kết quả thế nào thì đã rõ ràng, trận tennis này diễn ra vô cùng tùy hứng.

Sau cùng Tiết Thành không thể nhịn được nữa, hô dừng lại trước, “Thôi thôi, không đánh nữa, từ lúc đến tới giờ, cậu không có một phút nào là bình thường cả.”

“Tiết Thành.”, Thạch Thanh Lâm xoay cái vợt trong tay, cách tấm lưới nhìn về phía anh ta, “Tôi tỏ tình với Đồ Nam rồi, thế nên sau này đừng nhắc đến người khác trước mặt tôi, đặc biệt là lúc có Đồ Nam, một chữ cũng đừng nhắc đến, không thích hợp.”

Tiết Thành thoáng ngây người, rồi cười khẽ một tiếng, “Cậu tưởng là tôi muốn nhắc đến à?”

Thạch Thanh Lâm cười, không nói thêm lời dư thừa nào. Giữa đàn ông với nhau, có thể nói được đến đâu, tự họ phải biết.

Anh đặt vợt xuống, nhặt cái áo khoác cạnh lưới, vắt lên tay, rồi rời khỏi sân bóng.

Thời gian một trận bóng, không biết có đủ để Đồ Nam tiếp nhận thông tin ấy không.

Đến lúc này, đột nhiên lại có chút lo lắng, lo lắng về câu trả lời của cô sau khi đón nhận thông tin kia.

Thời gian của một trận bóng kia là dành cho cô, có lẽ cũng là cho chính anh.

Lên khán đài, từ cửa đi ra, quay về khu khách sạn.

Anh không đủ kiên nhẫn đi tìm từng chỗ một, mà lấy điện thoại ra gửi tin nhắn.

Thạch Thanh Lâm: Đi đâu rồi?

Đồ Nam trả lời khá nhanh, chỉ sau vài giây.

Nam: Ở gần đấy thôi.

Anh cười, mím môi, gõ chữ tiếp.

Thạch Thanh Lâm: Căng thẳng à?

Nam: Đâu có.

Thạch Thanh Lâm: Thế sao phải trốn?

Nam: Tôi không trốn.

Cảm giác như có một cặp mắt đang nhìn mình, Thạch Thanh Lâm ngẩng đầu lên, vừa vặn trông thấy Đồ Nam.

Cô thật sự không hề trốn tránh, chỉ đứng chờ trong sảnh khách sạn mà thôi.

Có một cái bể cá hình chữ nhật, bên trong thả mấy con cá nhiệt đới lững lờ bơi giữa đám tảo, cô đợi ở ngay đầu bể, cả người gần như bị che khuất, một tay cầm điện thoại, đứng cách bể cá nhìn về phía anh.

Khoảng cách chỉ chừng mười mấy mét, không xa, cũng không gần.

Thạch Thanh Lâm cúi đầu, lẳng lặng gõ chữ.

Thạch Thanh Lâm: Lại đây.

Anh ngẩng đầu, nhìn Đồ Nam cúi xuống xem điện thoại, sau đó lại ngước lên nhìn anh.

Cuối cùng, cô cũng vòng qua bể cá mà đi đến chỗ anh.

Bước chân của cô rất nhẹ, tốc độ không nhanh, nhưng chẳng hiểu vì sao lại như thể đang giẫm lên tim anh, cứ thêm một bước là anh lại cảm thấy nhịp thở tăng lên.

Anh sờ mũi, lẳng lặng cười, thế nên nói cô căng thẳng cái gì chứ, bản thân anh cũng chẳng khá hơn là bao.

***

Đồ Nam đi đến trước mặt anh.

Đúng là Đồ Nam không hề trốn, chỉ lơ đễnh đi sang bên đó mà thôi.

Sân thi đấu không phải là nơi để nói chuyện, nhưng rõ ràng, ở đây cũng không phải. Tuy không phải ngày lễ nghỉ gì, kiểu khách sạn nghỉ dưỡng như thế này không có mấy khách qua lại, nhưng ở quầy lễ tân thì vẫn có người.

Cô nhìn Thạch Thanh Lâm, vừa chơi bóng xong, anh vắt áo khoác lên khuỷu tay, cởi bỏ cúc cổ áo, một tay cầm điện thoại, trong vẻ mệt mỏi mang theo cả vẻ thoải mái và ngang tàng, nhưng ánh mắt nhìn cô lại vô cùng chuyên chú.

Còn chưa kịp nói gì, thì từ gian sảnh rộng lớn bỗng có tiếng bước chân.

Đồ Nam ngoảnh lại nhìn theo nơi phát ra âm thanh, người đến là Lê Chân Chân.

Có lẽ do vừa luyện múa xong, nên cô ấy đã thay quần áo, ăn vận rất đơn giản, trông có cảm giác thân thiết hơn nhiều.

“Thanh Lâm.”, cô ấy đi tới, rồi cười bảo: “Ở đây có phòng máy tính, bọn mình sang đấy chơi thử game của cậu đi, vừa hay để tôi làm quen một chút.”

Thạch Thanh Lâm vẫn luôn nhìn Đồ Nam, nghe thấy cô ấy gọi mình thì mới liếc sang một cái.

“Cậu rủ cậu ta chơi game?”, người tiếp lời là Tiết Thành, anh ta vừa hay đi từ phía sân tennis lại, đúng là nhắm thời gian rất chuẩn, “Đừng có tự ngược đãi mình, chơi game với cậu ta thì có gì hay ho chứ, ai mà đánh thắng được cậu ta?”

Thạch Thanh Lâm tiện đà nói theo anh ta: “Thế thì đừng chơi nữa.”

Lê Chân Chân nhìn anh, “Vậy thì chơi cái khác đi, hiếm lắm bọn mình mới tụ tập được, cũng phải chơi với nhau một lúc chứ. Hay là đánh bài đi, lấy một phòng riêng, gọi ít đồ ăn nữa.”

Tiết Thành nói: “Phải chơi cùng nhau chứ, Đồ Nam cũng đến mà.”

Từ vừa nãy Đồ Nam vẫn luôn quan sát Lê Chân Chân, bị anh ta gọi tên nên mới ngoảnh sang. Tiết Thành giơ một tay ra bấu vai Thạch Thanh Lâm, rồi chỉ vào cô, “Cô cũng chơi đi, bốn người chơi, yên tâm, lần này cô mà còn không biết chơi nữa thì để Thanh Lâm dạy cô.”

Thạch Thanh Lâm nhìn Đồ Nam, lần này ánh mắt anh hiện đầy vẻ hứng thú.

Đồ Nam nói: “Lý do cũng bị anh chặn trước rồi, tôi còn nói được gì nữa?”

Thạch Thanh Lâm cười, “Vậy thì đi.”

Lê Chân Chân liếc nhìn Tiết Thành, rồi lại nhìn Thạch Thanh Lâm, sau đó dẫn đầu đi đến quầy lễ tân để lấy phòng.

Căn phòng nhanh chóng được sắp xếp, ở tầng 27.

Bốn người lần lượt đi vào thang máy, kỳ lạ là, chẳng ai nói câu nào.

Đồ Nam đứng ở vị trí gần cửa, Thạch Thanh Lâm đứng cạnh cô, chạm cả cánh tay vào cô. Cô cố ý liếc sang, Lê Chân Chân đứng ngay kế bên anh, cách anh rất gần, mà anh đã đút tay bên đó vào túi quần rồi.

Lúc này cô có thể chắc chắn rằng Lê Chân Chân có quen anh, nhìn tình huống này thì thậm chí không chỉ đơn thuần là quen biết. Trước đây cô chưa từng phát hiện ra mình có trực giác với phụ nữ, mãi đến giờ, đột nhiên lại trở nên nhạy bén như thế.

Đồ Nam không phải kiểu người tự xem thường mình, nhưng cô gái xinh đẹp tự tin lại xuất thân ưu việt trước mặt đây rõ ràng là có ý với Thạch Thanh Lâm, cô vẫn không kiềm chế được mà nghĩ, rốt cuộc thì Thạch Thanh Lâm nhìn trúng cô ở điểm gì.

Thậm chí còn không dám chắc câu kia là thật hay giả.

Thang máy đến nơi, cô không nghĩ ngợi tiếp nữa.

Lê Chân Chân lấy phòng tổng thống, bên ngoài có phòng nghỉ, đồ để chơi bài gì cũng đều được chuẩn bị đủ cả.

Tiết Thành đẩy Thạch Thanh Lâm ngồi xuống trước, rồi ngồi sang bên cạnh anh, định đánh poker hai đấu hai.

Kiểu chơi này bắt buộc phải chia đội, Thạch Thanh Lâm nhìn Đồ Nam, “Ngồi đối diện anh.”

Vậy là muốn cùng một đội với cô rồi.

Đồ Nam ngồi xuống, nhìn thấy Lê Chân Chân đứng bên cạnh mấy giây rồi mới ngồi xuống cạnh Tiết Thành.

“Biết chơi không?”, Thạch Thanh Lâm hỏi cô.

“Một chút chút.”, bài poker thì cô biết, trước đây đã từng chơi với Phương Nguyễn, tuy số lần chơi không nhiều.

“Vậy để anh nói lại một chút về cách chơi.”, anh thật sự có đủ nhẫn nại để dạy cô, chậm rãi nói cho cô nghe một lượt về luật chơi trò này, “Nói một cách đơn giản, chính là em phối hợp với anh để thắng họ.”

“Ừm.”, Đồ Nam lơ đễnh, vào lúc thế này, tâm tư của cô sao có thể đặt trên mấy lá bài được.

Bắt đầu chơi, quả nhiên là hỏng bét, chưa được bao lâu thì cô đã ra sai quân, vừa hay bị Lê Chân Chân chặn lại.

Cũng may đến phiên Thạch Thanh Lâm, anh lại xoay chuyển tình thế.

“Sao thế em gái Đồ, cô cố ý bẫy Thanh Lâm phải không?”, Tiết Thành trêu.

Ai cũng có thể nhìn ra được rằng cô phạm phải lỗi rất sơ đẳng.

Đồ Nam nhìn Thạch Thanh Lâm, không lên tiếng.

Anh cũng nhìn cô, “Không sao, người do tôi dẫn, có bẫy tôi thì tôi cũng vui.”

Cô xòe mấy lá bài, cảm giác như chúng đang dính chặt vào nhau, không sao xòe nổi.

Thì ra sau khi bày tỏ, anh nói gì cũng rõ ràng như vậy.

Tiết Thành ngồi bên cạnh bật cười, “Bái phục, bái phục.”, nói liên tiếp hai lần.

Đến khi bị một câu hô bài của Lê Chân Chân chen vào, ba người mới tập trung lại vào ván bài được.

***

Chơi khoảng hơn nửa tiếng, Thạch Thanh Lâm một chọi hai mà vẫn thắng mấy ván.

Tiết Thành bất mãn, “Đến cả đánh bài mà cậu cũng không nhường người ta được à?”

“Nhường cái gì, đều là trò chơi, mà trò chơi thì phải có thắng thua.”, Thạch Thanh Lâm ra quân bài cuối cùng, lại thắng thêm ván nữa.

Lê Chân Chân đặt bài xuống rồi bảo: “Cậu vẫn lợi hại như xưa.”

Tiết Thành cười khẽ một tiếng, dường như cười vì cô ấy thua mà vẫn khen đối thủ.

Vừa lúc phục vụ mang đồ ăn và rượu đến, tạm thời ngắt ngang câu chuyện.

Không chơi bài nữa, mà chuyển sang tán gẫu hàn huyên.

Lê Chân Chân mở đầu, kể về những chuyện ở Mỹ, còn nói con phố nơi anh từng sống trước kia đã thay đổi thế nào, trong số những người bạn năm xưa đã có ai kết hôn, toàn chuyện vụn vặt, nhưng lại rất thân thiết.

Thỉnh thoảng Tiết Thành mới tiếp được mấy câu, Đồ Nam thì hoàn toàn không chen vào được.

Cô mượn cớ đi uống nước để ra gian phòng bên ngoài, đứng cạnh xe đồ ăn thả lỏng tâm trạng.

Rõ ràng chỉ là một cuộc chơi bài bình thường, nhưng hình như lại ẩn giấu rất nhiều tâm tư.

Điện thoại trong túi bỗng rung lên, cô lấy ra, mở Wechat.

Thạch Thanh: Quan hệ giữa anh và cô ấy không sâu.

Cô ngó vào nhìn ba người ngồi bên trong, hai người kia đều đang nói chuyện, chỉ có Thạch Thanh Lâm là dựa vào ghế, uể oải nghịch điện thoại.

Điện thoại lại rung lên, cô cúi đầu nhìn.

Thạch Thanh: Không muốn em hiểu lầm.

Thạch Thanh: Nếu em muốn về, thì giờ mình về luôn.

Đồ Nam: Các anh không tụ tập nữa à?

Gửi xong lại nhìn vào trong, phát hiện ra anh đang xem điện thoại.

Thạch Thanh: Tụ tập gì chứ, nếu không phải em xem trọng tài múa của người ta, thì anh lại ở đây lâu thế này chắc?

Hóa ra nguyên nhân là vì cô ư? Đồ Nam gõ chữ: Vậy thì đi thôi.

Trong phòng nghỉ, Thạch Thanh Lâm đứng dậy, “Thôi, chơi cũng chơi rồi, tụ tập cũng tụ tập rồi, tôi phải về đây.”

Lê Chân Chân đứng dậy theo, “Nhanh vậy? Thật ra mọi người ở lại đây một đêm cũng được mà.”

“Còn công việc, đến giờ tôi vẫn chưa về nhà.”, Thạch Thanh Lâm đã đi ra bên ngoài, liếc nhìn Đồ Nam, đưa mắt ra hiệu.

Đồ Nam khẽ gật đầu với hai người kia, rồi đi ra theo.

Lê Chân Chân ra cùng, tiễn đến tận cửa.

Tiết Thành theo sau, “Cái gì nên nói, tôi đã nói rồi, cậu cũng thấy đấy, trong lòng cậu ta có người khác rồi.”

Lê Chân Chân quay đầu nhìn anh ta.

“Cần gì phải thế?”, anh ta nói tiếp: “Người có thể khiến Thạch Thanh Lâm cúi đầu giải thích, còn ai xoay chuyển được nữa?”

Một người cao ngạo như thế, ngay cả khi bị người nhà cắt đứt nguồn kinh tế, lâm vào cảnh cùng quẫn ở Mỹ, mà vẫn không chịu cúi đầu, vậy mà giờ lại cúi đầu trước một cô gái, cậu nói xem có gì có thể xoay chuyển được?

***

Đồ Nam xuống lầu, Thạch Thanh Lâm đã nhận lại túi hành lý chờ ở ngoài cửa, còn gọi sẵn xe rồi.

Họ sống ở hai hướng khác nhau, thật ra không nên ngồi cùng xe, nhưng lại vẫn về cùng nhau.

Suốt dọc đường, chẳng thể nói được gì, vì còn có tài xế.

Cùng ngồi ở hàng ghế sau, nhưng chỉ có điện thoại là chốc chốc lại rung lên.

Đồ Nam cúi đầu, trong tầm nhìn có màn hình điện thoại của mình, và cả một chân của người đàn ông ngồi sát bên cạnh.

Thạch Thanh: Mình vẫn chưa nói xong chuyện khi nãy.

Trong nháy mắt, cảm giác như làn gió trên khán đài lại thoảng qua, cả giọng nói của anh, từng chữ từng từ đâm sầm vào lồng ngực cô.

Đồ Nam: Ừm.

Đúng là còn chưa nói hết.

Thạch Thanh: Đợi lát nữa thì nói.

Cô cất điện thoại đi, nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, trời tối mịt, trên ô kính phản chiếu gương mặt anh, từ nãy đến giờ vẫn nhìn về phía cô.

Sau chừng bốn mươi phút xe mới dừng lại, đỗ ngay ven đường bên ngoài khu nhà cô, anh tiễn cô về trước.

Thạch Thanh Lâm dặn tài xế đợi mình một chút, sau đó nói với Đồ Nam: “Xuống xe đi.”

Đồ Nam đẩy cửa xuống xe, anh xuống theo sau cô, vẫn không mặc áo khoác, chỉ vận đúng chiếc sơ mi phong phanh, nhưng trông có vẻ không bị lạnh.

Con đường đã từng cùng nhau đi vô số lần, hàng cây tỏa bóng, mờ mờ tỏ tỏ.

Hai người lặng lẽ đi hết một đoạn đường, bỗng nhiên cánh tay Đồ Nam bị tóm lấy, cô dừng bước, quay đầu lại, Thạch Thanh Lâm liền nới lỏng tay.

Cô biết, anh muốn nói chuyện.

Anh đứng đối diện cô, gương mặt như ẩn trong bóng tối, nhìn không rõ ràng, “Những lời trước đó, anh nói nghiêm túc đấy.”

Đồ Nam ngẩng đầu nhìn anh, không lên tiếng, hai tay chẳng biết đặt ở đâu, chỉ đành cho vào túi áo.

Chỉ một câu nói, đã xóa đi hết nghi ngờ trong cô, anh nghiêm túc.

“Từ lúc nào…”, cô không biết tại sao lại hỏi vậy, giọng nói cũng thay đổi, mặt đối mặt nói chuyện này thật sự là rất thử thách sức bền của trái tim.

Anh cười khẽ, “Làm sao anh biết được từ lúc nào, em còn chưa để anh bước vào tim em, thì đã chiếm hết địa bàn của anh rồi.”

“…”, Đồ Nam lại càng không đỡ nổi, cô mím môi, miệng lưỡi khô đắng.

“Cho anh một câu trả lời thuyết phục đi.”, giọng anh thấp đến mức không thể thấp hơn được nữa, anh cúi đầu, cuối cùng cũng để cô nhìn rõ đôi mắt anh, “Không phải bây giờ cũng không sao, anh đợi được.”

Đã đợi lâu thế rồi, với cô, anh còn có thể kiên nhẫn hơn nữa.

Đồ Nam gật đầu một cái, rất khẽ.

“Anh đợi em.”, anh quay đầu lên xe.

Đồ Nam nhìn anh ngồi vào trong, rồi nhìn theo chiếc xe rời đi, cả khuôn mặt vùi vào cổ áo, khóe miệng không kiềm chế được mà cong lên.

Hình như đây là cảm giác mà trước giờ chưa từng có.