Lạc Tích

Chương 22



Sáng sớm hôm sau, Bạch Lạc Tích kiên trì muốn đứng dậy ra khỏi thành, Tiểu An không cưỡng được, chỉ có thể theo nàng cùng đi ra thành.

Trên đỉnh ngọn núi ngoài thành, gió thu lạnh rung, Bạch Lạc Tích một bộ bạch y đứng ở bên cổ thụ, hướng về phương xa nhìn tới. Tiểu An theo tầm mắt của nàng nhìn sang, áo bào vàng sáng trong đội ngũ cúng tế bên dưới ngọn núi chỉnh tề đặc biệt dễ thấy, Ninh Vương và Hạ vương phân chia hai bên, vẻ mặt ngưng trọng dị thường.

"Điện hạ?" Tiểu An nghi hoặc.
"Hôm nay là đại hoàng huynh.." Bạch Lạc Tích nói đến một nửa không có tiếp tục.

Tiểu An cuối cùng đã rõ ràng rồi, hàng năm vào lúc này, Bạch Lạc Tích đều sẽ yên tĩnh dị thường, hoặc là ngồi một mình ở bên trên vách núi cheo leo, hoặc là một mình yên lặng uống rượu. Nàng không nói, Tiểu An cũng không dám hỏi, chỉ là lẳng lặng hầu ở bên cạnh.

Tế điện có thứ tự tiến hành, Bạch Lạc Tích an tĩnh nhìn, giờ khắc này tâm tình của mỗi người cũng khác nhau, bây giờ có thể cũng chỉ có Tiêu Yến, Ninh Vương và Hạ vương thật lòng vì sự rời đi của hắn cảm thấy bi thống, đa số đại thần cũng đã quên thái tử năm đó chủ trương giảm bớt thuế má, yêu nước thương dân, dường như chỉ có lăng mộ to lớn này có thể chứng minh hắn đã từng tới.

Mãi đến tận tế điện kết thúc, mọi người tản đi, Bạch Lạc Tích vẫn đứng ở nơi đó.

"Hoàng huynh, nếu như năm đó người chết là ta, sẽ có nhiều người như vậy ghi nhớ hay không?" Bạch Lạc Tích lầm bầm lầu bầu.

"Chắc sẽ không, ở trong mắt họ, ta chỉ chẳng qua là sự tồn tại không quan trọng gì. Ngươi đang trách ta chứ, làm sao một lần cũng chưa tới trong mộng của ta."

Tiểu An nhìn dáng vẻ của Bạch Lạc Tích, có chút đau lòng, thân phận như vậy cả đi tế điện đều không có tư cách, chỉ có thể lén lút ở phía xa..

"Hoàng huynh, nợ ngươi, chỉ có thể kiếp sau trả lại rồi." Sắc trời dần tối, Bạch Lạc Tích quay người rời đi.

Trở lại phủ đệ, đã vào đêm.

"Đi đâu, vết thương còn chưa khỏe, thì chạy khắp nơi." Trúc Minh không dám tùy ý ra khỏi cửa phòng, hiển nhiên có chút nóng nảy.

"Tùy tiện đi dạo." Bạch Lạc Tích tùy ý qua loa.

"Không có chuyện gì là tốt rồi." Trúc Minh biết trên người Bạch Lạc Tích bí mật rất nhiều nàng cũng không nguyện hỏi nhiều.

"Sư phụ, ta muốn tham gia khoa cử."

Bạch Lạc Tích tựa hồ làm một quyết định quan trọng, nếu Tiêu Yến không cho nàng một vị trí danh chính ngôn thuận, vậy thì chính mình tranh một chút, nàng không muốn mỗi lần đều lén lén lút lút như vậy, cuối cùng cũng có một ngày nàng muốn quang minh chính đại..