Lạc Tích

Chương 106: Mẫu Hoàng



Tiêu Yến tiếp tục đùa Tịnh nhi trong lòng, Bạch Lạc Tích thì là đứng ngây ra ở một bên, vốn tưởng rằng Tiêu Yến sẽ nghiêm hình bức cung, kết quả bây giờ hiển nhiên ngoài ý muốn. Xem ra sự tình không hề đơn giản như tưởng tượng, giương mắt nhìn về phía Trang Ôn, người sau đang quăng tới ánh mắt lo lắng.

"Thế nào, còn muốn bị đánh?" Tiêu Yến quay người phát hiện Bạch Lạc Tích vẫn đứng ở đó, không khỏi trêu ghẹo.

"Không.. Thần cáo lui."

Gục đầu lùi về sau hai bước, tuy vừa rồi cung nhân ra tay không phải rất nặng, mấy chục cái lại cũng chặt chẽ vững vàng đánh vào người, Bạch Lạc Tích cũng không muốn lại bị Tiêu Yến nắm lấy nhược điểm.
"Chờ chút, còn không có dùng bữa, ăn một chút gì rồi đi." Tiêu Yến nhớ tới cái gì, kêu lấy bóng người lùi về sau.

".. Vâng."

Bạch Lạc Tích chỉ có thể dừng chân lại, chính mình từ sáng sớm đi ra ngoài vẫn không có dùng bữa, hiện tại xác thực đói bụng vô cùng.

Mặc dù không có món ăn phong phú trong cung, nhưng cũng là đồ vật trân quý.

"Tịnh nhi thích ăn cái gì?" Bốn người ngồi ở bên cạnh bàn ăn, Tiêu Yến cười hỏi.

"Cái này cái này." Tịnh nhi duỗi ra tay nhỏ chỉ chỉ chỏ chỏ ở trên bàn.

"Nè, di mẫu gấp thức ăn cho ngươi." Tiêu Yến cầm cái đĩa của Tịnh nhi, gấp lên món ăn ngón tay út chỉ.

"Tịnh nhi! Không cho hồ nháo." Trang Ôn nhìn Bạch Lạc Tích một bên yên lặng cúi đầu, có chút đau lòng.

"Mẫu thân."

Tịnh nhi oan ức nhìn về phía Trang Ôn, ánh mắt trong suốt sáng sủa.

"..."

Trang Ôn bất đắc dĩ, chỉ có thể đem ánh mắt liếc nhìn Tiêu Yến.

"Làm sao vậy, không hợp khẩu vị?" Tiêu Yến đem cái đĩa đặt ở trước mặt Tịnh nhi, liếc mắt nhìn về phía Trang Ôn.

"Ta không đói, các ngươi ăn thì được rồi." Trang Ôn chỉ có thể đem Tịnh nhi ôm vào trong lồng ngực, để nàng rời xa Tiêu Yến, nhìn đứa nhỏ vui mừng ăn, khóe miệng hơi vung lên.

"Đừng chỉ ăn cơm trắng, ăn nhiều chút đồ có dinh dưỡng." Tiêu Yến lúc này mới thấy được Bạch Lạc Tích cúi đầu chỉ lo ăn cơm trắng, giơ tay đem món ăn bên cạnh kẹp đến trong đĩa của đứa nhỏ.

"Tạ ơn hoàng thượng."

Bạch Lạc Tích vẫn yên lặng ăn, tuy không muốn thừa nhận, nhưng chua xót trong lòng bán đứng tâm tư của chủ nhân, nàng xác thực hâm mộ Tịnh nhi, nếu như có thể, nàng đồng ý dùng tất cả đi đánh đổi, dù cho chỉ có thời gian một bữa ăn, nàng cũng đồng ý.

"Hoàng thượng, thần trước tiên mang theo Tịnh nhi đi nghỉ ngơi." Mấy người thật chậm thật chậm, cuối cùng Trang Ôn kéo dài không nổi, đứng dậy gật đầu, nàng không muốn quấy rối hai mẹ con này.

".. Được." Tiêu Yến nhìn Trang Ôn, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Trang Ôn rất ít kêu chính mình như vậy, cô đương nhiên biết rõ dụng ý của bạn tốt, một tiếng hoàng thượng, cảm giác khoảng cách tăng gấp bội, đây là ám chỉ, Bạch Lạc Tích vẫn kêu chính mình như vậy, thời gian lâu dài, tình cảm cũng là phai nhạt.

Trang Ôn sau khi rời đi, trong điện chỉ còn lại hai người, không khí ngột ngạt khiến người ta cả người không khỏe, Bạch Lạc Tích tự biết hôm nay đuối lý, thu liễm tất cả phóng túng. Kỳ thực nàng vốn thì không phải người nhiều lời, phóng túng trong mắt người ngoài chỉ là vì che giấu mềm mại và mẫn cảm của nội tâm.

"Đêm đã khuya, hôm nay ở đây ngủ đi Tiểu An không theo tới, một lúc trẫm giúp ngươi xử lý thương thế phía sau." Tiêu Yến đánh vỡ trầm mặc.

"Thần.. Vẫn là."

"Trẫm không hỏi hướng đi hôm nay của ngươi, coi như trao đổi, sau này trong lúc riêng tư đừng kêu hoàng thượng, vẫn là gọi Mẫu Hoàng đi." Tiêu Yến đánh gãy từ chối của Bạch Lạc Tích, nhẹ giọng mở miệng, mang theo một chút chờ đợi.

"..."

Trái tim thủng trăm ngàn lỗ từ lâu, cho rằng sẽ không.. thể nghe được câu này nữa, viền mắt vẫn không khỏi ướt át, tuy trước đó Tiêu Yến đã từng ép chính mình kêu, nhưng khi đó rõ ràng cho thấy tâm huyết dâng trào, trong giọng nói tràn đầy nói đùa. Lần này không giống, ước ao rõ ràng trong ánh mắt không lừa được người, thì ra chính mình chỉ cần một chút quan tâm này sẽ thỏa mãn, cũng thật là..

"Được.. Mẫu Hoàng." Lặng im chốc lát, Bạch Lạc Tích lấy dũng khí, gọi ra danh xưng giấu ở đáy lòng kia, đã từng cho rằng chính mình đời này cũng không có cơ hội không tư cách gọi ra xưng hô này nữa.

Tiêu Yến nhìn viền mắt ướt át của đứa trẻ, chậm rãi đem nàng ôm vào lòng, cô biết hôm nay Bạch Lạc Tích đi gặp Bạch Hiên, nhìn trạng thái của đứa trẻ liền biết kết quả, không biết nên an ủi ra sao, chuyện chính mình cũng nhiều năm không muốn tin tưởng để một đứa bé đi tiếp nhận.. Quá khó, chỉ là bình tĩnh hôm nay của Bạch Lạc Tích cũng là cô không nghĩ tới, thà đứa nhỏ này tùy ý phát tiết một phen, cũng tốt hơn hiện tại bình tĩnh như vậy.