La Phù

Chương 691: Ai là ma thật sự



Dịch giả: Xanh trời xanh nước

Phốc phốc phốc!

Ánh mắt Hoàng Vô Thần đẩy vẻ châm biếm bỗng chốc sững sờ.

Khi ánh mắt hắn đọng lại, tất cả cột sáng tím đều bị vỡ tan, hóa thành từng dòng nguyên khí, sau đó chúng bị một thứ năng lượng kỳ lạ làm cho hoàn toàn tiêu tán. Còn năng lượng khổng lồ phản xung lên trời, xông lên hư không vô tận.

Tất cả tiếng gầm rú, tiếng nổ mạnh trên không trung đã hoàn toàn biến mất.

Vô số quầng sáng màu vàng trong nháy mắt đã xuất hiện dày đặc quanh người Hoàng Vô Thần. Mà những quầng sáng màu vàng kim đó liên tục tan vỡ, ngăn cản uy năng thuật pháp của Nạp Lan Nhược Tuyết.

Hơn trăm đệ tử Côn Luân trên khắp đảo Côn Luân Trọng Hoàn đã phát hiện ra rằng, Thiên kiếp bọn chúng dẫn động đã hoàn toàn biến mất. Nguyên khí thật sự trong cơ thể bọn chúng chảy ra ngoài, cũng lập tức bị tiêu tan hoàn toàn không còn bóng dáng tăm hơi.

Một nỗi hoảng sợ không thể kiềm chế đang lan tràn trong lòng đám đệ tử ngu ngốc trung thành với Hoàng Vô Thần.

Bắc Minh Vương đã chết…nhưng thuật pháp của lão, những pháp thuật cực mạnh bảo hộ núi Chiêu Diêu mấy chục năm, lại xuất hiện trong thời khắc này.

- Rầm!

Cùng với sự xuất hiện của bánh xoay màu vàng khổng lồ, trong hư không cũng xuất hiện một cánh cửa màu vàng. Vô số tia sáng từ những ngôi sao sáng lấp lánh tỏa ra từ cánh cửa màu vàng khiến cho uy năng độc đáo trong thiên địa rốt cục đã biến mất.

Tu vi ngũ trọng Thiên kiếp của Hoàng Vô Thần có thể dẫn động nguyên khí mà hầu hết mọi người tu đạo đều khó mà tưởng tượng. Liên tục thi pháp, thuật pháp mà Nạp Lan Nhược Tuyết phát ra vẫn bị hắn ngăn cản được, không thể làm chân nguyên của hắn mất đi nhưng lần đầu tiên trong mắt hắn xuất hiện sự hốt hoảng như vậy.

Bởi vì đây là lần đầu tiên vượt ngoài sự tính toán của hắn.

Vào thời khắc này, hắn đột nhiên phát hiện, mình và hai người kiêng kỵ nhất trong cuộc đời này, chiến tranh giữa Nguyên Thiên Y và Bắc Minh Vương cũng chưa kết thúc.

- Hoàng Vô Thần, chỉ sợ ngươi cũng không ngờ rằng, tuy rằng Bắc Minh Vương tiền bối đã ngã xuống nhưng cuối cùng tiền bối vẫn truyền thuật pháp và bộ phận tu vi của mình cho Nhược Tuyết, đúng chứ?

Trong thanh âm băng lạnh, Lạc Bắc động, Hoàng Vô Thần cũng động, trăm đệ tử Côn Luân cũng động.

Mặc dù Thiên kiếp mà trăm tên đệ tử Côn Luân dẫn động đã bị thuật pháp của Nạp Lan Nhược Tuyết xua tan toàn bộ song trong lúc toàn lực dẫn động Thiên kiếp, nguyên khí kịch liệt dao động dù sao cũng đã lay động khiếu vị trên người. Trên thực tế chúng đã gần như thành công vượt qua Thiên kiếp, trở thành tu sĩ nhất trọng Thiên kiếp. Chỉ là bởi vì không hấp thụ được bao nhiêu nguyên khí mà Thiên kiếp rơi xuống, lại thêm vào bị thuật pháp của Nạp Lan Nhược Tuyết làm mất rất nhiều chân nguyên, cho nên giờ phút này, thực lực của chúng có thể nói là ở giữa nhất trọng Thiên kiếp và Độ kiếp hậu kỳ.

Năng lượng thuật pháp 100 đệ tử Côn Luân cũng đã không phải là 100 đạo tu Độ kiếp hậu kỳ tu vi có thể so sánh được.

Chỉ thấy cả thiên không, đột nhiên xuất hiện 100 bàn tay màu tím khổng lồ. Mỗi bàn tay khổng lồ đều tỏa ra hơi thở khủng khiếp.

Nhưng trong nháy mắt 100 bàn tay thoáng hiện, một đạo kiếm ý kinh thiên cũng từ một bóng người màu trắng bên cạnh Lạc Bắc tán phát ra. Vô số kiếm quang đột nhiên từ vô số khiếu vị trên người hắn chui ra , hình thành một kiếm trận khổng lồ quanh người. Một tiếng “xuy”, toàn bộ bàn tay tím hồng đều bị từng mảnh kiếm khí dài hẹp làm cho dập nát.

- Nhất kiếm khuynh thành. Diệp Khuynh Thành?

Hoàng Vô Thần nhìn người đàn ông mặc trường sam ở trong kiếm quang mà hai đồng tử hơi co lại.

- Ta là Diệp Khuynh Thành.

Sau đó tên nam tử mặc mặc trường sam nguyệt sắc này chỉ cười mỉm:

- Ta đến giúp Lạc Bắc giết ngươi.

Trong ánh mắt kinh hoàng của 100 đệ tử Côn Luân, một Kiếm Tôn màu vàng khổng lồ đồng thời hiển hiện phía sau Diệp Khuynh Thành và Lạc Bắc.

Sau đầu Phá Thiên liệt Kiếm Tôn bay lượn vô số kiếm khí kinh thiên trong suốt như những con cá. Có hai cái vòng tròn kiếm tỏa ra hào quang sáng chói. Đó không phải là nguyên khí và kiếm khí cùng ngưng tụ thành kiếm cương mà là một phi kiếm thật sự.

Mỗi thanh có kiểu dáng khác nhau nhưng lại tản ra sát khí cực mạnh, quay xung quanh một chỗ, hợp thành kiếm luân.

Khi nhìn kiếm luân của Kiếm tôn do mình và Lạc Bắc tu luyện kiếm pháp phá thiên liệt tạo thành, thần thức Diệp Khuynh Thành bỗng nhiên xuất hiện một hình ảnh như vậy.

Có hai người có vẻ như huynh đệ đứng ở một chỗ, đâu đâu trong sơn cốc cũng có dấu vết kiếm. Trong đó sau một người cũng là Kiếm Tôn Phá Thiên liệt như vậy:

- Sư huynh, huynh xem, bộ kiếm quyết này sửa chữa không có gì sai chứ. Theo bộ kiếm quyết này của đệ, sau khi tu đến nhất trọng Thiên kiếp, quả thực có thể dẫn vạn kiếm vào khiếu vị, biến Phá Thiên liệt Kiếm Tôn hóa thành vạn kiếm, lợi dụng sát ý của vạn kiếm.

Lúc người này nói với người bên cạnh, người kia có vẻ như cùng là sư huynh chỉ cười vui vẻ.

Bức họa giống như một gợn sóng thoáng cái đã tiêu tan trong não Diệp Khuynh Thành.

Nhưng không hiểu vì sao, trong lòng Diệp Khuynh Thành lại đau xót như vậy.

- Răng rắc.

Một đạo kiếm quanh khủng khiếp trước người Lạc Bắc đang bình tĩnh và ổn định sáng lên, chém về phía Hoàng Vô Thần.

Trong lòng Diệp Khuynh Thành cóhơi nhói đau, khiến cho kiếm quang của hắn bốc lên chậm hơn so với Lạc Bắc nhưng kiếm khí phát ra trên người hắn lại tăng lên gấp bội!

Tất cả mọi người đều nhìn ra được, Diệp Khuynh Thành chỉ có tu vi Thiên kiếp thứ hai, nhưng không biết ngoài trừ vạn kiếm khuynh thành cùng với Phá Thiên liệt Kiếm quyết, còn tu luyện công pháp như thế nào. Uy năng kiếm hoa từ cơ thể hắn phát ra trong nháy mắt đã vượt qua uy lực thuật pháp mạnh nhất mà bất cứ người tu đạo Thiên kiếp thứ hai nào có thể phóng ra, thậm chí vượt qua uy lực kiếm hoa mà Lạc Bắc phát ra.

Thế nên kiếm quang này của hắn vừa phát ra, khiến cho bánh xoay kim sắc của Hoàng Vô Thần phóng như băng tuyết tan chảy. Trước khi tan biến vào kiếm quang, ngoài Lạc Bắc, hầu hết hai mắt mọi người đều bị kiếm khí trên kiếm quang mà hắn phát ra đâm vào đau nhức.

Kiếm quang khủng khiếp này của hắn rõ ràng là chém trước người Hoàng Vô Thần, nhưng kiếm quang lại xé rách hư không, xuất hiện phía sau Hoàng Vô Thần.

Hai kiếm quang của Lạc Bắc và Diệp Khuynh Thành chỉ là một trước một sau chém về phía Hoàng Vô Thần, nhưng lại phong tỏa toàn bộ thiên địa, đoạn tuyệt đường lui của Hoàng Vô Thần.

Đồng tử Hoàng Vô Thần co rút lại. Nhưng trong thời điểm hai kiếm quang như hai tia chớp xuất hiện, mặt hắn lại bỗng nhiên tỏa ra một vệt sáng không đồng dạng, sau đó y cũng giơ tay lên.

Cùng lúc, hai bánh xoay bên trong lóe ra vô số tinh quang đã đụng vào kiếm quang.

Đổi là bất cứ người tu đạo nào còn lại trên thế gian, lúc này đều tuyệt đối không thể ngăn cản được đòn tấn công này của Lạc Bắc và Diệp Khuynh Thành. Nhưng hai bánh xoay màu vàng mà Hoàng Vô Thần phát ra lúc này lại khiến thời gian của cả thế gian bị dừng lại.

- Rầm!

Hai đạo kiếm quang bị đánh lui, Lạc Bắc và Diệp Khuynh Thành bị đánh bay ra ngoài.

Nhưng dù vậy, trên người Lạc Bắc và Diệp Khuynh Thành vẫn phát ra kiếm quang, làm cho hơn chục tên đệ tử Côn Luân thành từng đám sương máu.

- Đùng đoàng!

Vào lúc này, tiến quang của Toái hư thần cung cũng đã tới trước mặt Hoàng Vô Thần.

Trước người Hoàng Vô Thần xuất hiện một quầng sáng màu vàng, mạnh mẽ ngăn cản tiến quang khủng bố. Nhưng Hoàng Vô Thần sau khi bị đánh cũng bị văng đi, đạo bào trên người hắn trong nháy mắt cũng hiện ra vô số vết nứt.

Lúc này, hình dáng của Lạc Bắc và Diệp Khuynh Thành vốn vô cùng mạnh mẽ đã dừng lại trên không trung.

Lúc này, rõ ràng là Diệp Khuynh Thành bị thương không nhẹ, trường sam màu tắng trên người hắn cũng đã thấm máu. Nhưng hắn không thèm để ý, bởi vì lúc này hắn đã hoàn toàn trở thành một thanh kiếm, một thanh kiếm sát thần diệt phật!

Hai đạo kiếm quang tuyệt thế, lại một trước một sau chém về phía Hoàng Vô Thần.

Nhưng lúc này, điều khiến tất cả mọi người không ngờ tới… “Rầm” những tên đệ tử Côn Luân còn lại nổ tung, biến thành từng làn sương máu.

Mười tên đệ tử Côn Luân còn lại đã bị nổ tung! Hơn nữa đám tên đệ tử Côn Luân này còn không phải tự nổ xác thịt cùng nguyên anh mà dường như là bị tiếp động cấm chế nào đó, chỉ là huyết nhục thuần túy và nguyên anh sụp đổ.

Cùng lúc đó, một pháp bảo hình cái bát của Hoàng Vô Thần bắn ra một cái bóng đỏ như máu!

- U Minh Huyết Ma!

Một cái bóng người đầy ma khí, mùi máu tanh khiến người ta ngạt thở dĩ nhiên là U Minh Huyết Ma.

Mà lúc này U Minh Huyết Ma dường như đã bị tàn phá thần thức và ý chí, giống như trở thành Khôi Lỗi của Hoàng Vô Thần.