Là Họa Không Thể Tránh

Chương 104: Phiên ngoại 4



Lần đầu tiên Lâm Kiều ăn hết một viên kẹo theo kiểu như vậy, ăn nóng người, kẹo cũng tan.

Cuối cùng Hoắc Ngập hôn lên trán cô, hơi lui về sau một chút, “Chị, ăn ngon không?”

Không biết từ lúc nào Lâm Kiều đã ngồi ở trên đùi anh rồi, chân dài của anh hơi cong, đặc biệt còn giẫm lên bậc thang cho cô làm ghế ngồi, lúc nãy hôn môi đều do một mình anh chống đỡ, cũng không biết có mệt hay không?

Lâm Kiều vội vã đạp lên bậc thang, từ trên đùi anh đứng lên, có chút bối rối, trả lời khó khăn, vừa rồi ngay cả mùi vị kẹo cô cũng không nếm ra được.

“Thật ngọt.”

Lâm Kiều cắn môi, “Không phải cậu không thích đồ ngọt sao?”

Hoắc Ngập thu chân về, nghiêng người dựa lên tường nhìn cô cười, “Tôi nói là chị mà.”

“Tôi phải đi học.”

Lòng Lâm Kiều run lên, vội vã thu tầm mắt đi xuống khỏi bậc thang.

Hoắc Ngập nâng chân dài, trực tiếp giẫm lên bức tường ở đối diện, bụng của cô đυ.ng phải chân của anh, vừa vặn bị ngăn cản lại.

“Cậu làm gì vậy?”

Lâm Kiều đẩy chân anh ra, “Tôi phải đi học, không đi nữa sẽ bị giáo viên phát hiện.”

Chân của Hoắc Ngập vẫn ngăn ở đó, “Về sau chị chỉ có thể ăn kẹo của tôi, kẹo người khác đưa không thể cầm, nếu không… Một viên kẹo của người khác cũng có thể lừa chị đi.”

Về sau ngay cả kẹo của cậu tôi cũng không nhận.

Lâm Kiều âm thầm ai oán, gật đầu qua loa, “Tôi phải quay về, sắp đến lượt tôi lên tập rồi.”

Lúc này Hoắc Ngập mới buông chân, khom lưng nhìn về phía cô, “Chị, cố gắng rèn luyện nhé.”

Lâm Kiều nghe thấy anh cổ vũ rèn luyện, trong lòng hoảng hốt, cúi thấp người, chui ra ngoài từ bên cạnh anh, chạy nhanh tới sân thể dục, vừa lúc đến lượt nhóm cô lên tập.

Lâm Kiều vội vã vào hàng, mọi người cũng không thấy lạ, dù sao khi học đi vệ sinh cũng rất bình thường.

Bạn học nữ bên cạnh nhìn cô một cái, lại vô ý thức nhìn về phía môi cô, “Lâm Kiều, sao miệng của cậu lại đỏ như vậy?”

Giọng của cô ấy không nhỏ, bạn học gần đó đều nhìn lại.

Lâm Kiều vội vã nhấp miệng, “Ăn hơi nhiều kẹo, có chút cáu.”

Câu nói dối này quá phù hợp với lúc này, bởi vì cô quả thực rất thích ăn kẹo, nóng người cũng không phải chuyện không thể.

Mọi người cũng không chú ý nữa, tập hợp đông đủ chuẩn bị tập.

Lâm Kiều thừa dịp mọi người không chú ý, giơ tay che miệng, vừa nãy anh thật quá phận, còn cắn cô…

Lần sau sẽ không ăn kẹo anh đưa nữa, mỗi lần cũng không biết là ăn kẹo của anh, hay là bị anh coi làm kẹo ăn nữa…



Hoắc Ngập nhìn Lâm Kiều chạy khỏi đây, chỉ cười nhẹ.

Nam sinh trong phòng học đang cầm điện thoại nói chuyện, “Cậu và bạn gái cậu chụp ảnh chung thích thế, nhìn qua đã biết tình yêu đẹp đẽ rồi.”

Nam sinh ở hàng trước có chút tự luyến, “Cứ bắt ép tôi chụp, không có cách nào cả, ai bảo tôi đẹp trai làm cô ấy có cảm giác nguy cơ rồi.”

“Thôi đi, phải đẹp như A Ngập kia kìa, mới có thể làm cho nữ sinh có cảm giác nguy cơ.”

Hoắc Ngập nhìn thoáng qua điện thoại của bọn họ, quả nhiên là mấy bức chụp ảnh chung, nhìn qua liền biết là bị bạn gái quấn quýt đòi chụp.

Nam sinh ngồi cùng bàn thấy anh đi tới, hơi khó hiểu, “A ngập, cậu đi đâu vậy, vừa rồi giáo viên có tới.”

Hoắc Ngập về chỗ ngồi, lấy sách trong ngăn bàn ra, “Xuống lầu gặp bạn gái.”

Hai từ “Bạn gái” này làm nam sinh không phản ứng kịp, ở dưới lầu, vậy là tiết thể dục rồi, “Tiết này có lớp nào học thể dục không?”

Nam sinh không đoán ra được, cũng không tiện đi ra ngoài xem, “Có ảnh chụp hay không, là nữ sinh nào vậy?”

“Chúng tôi rất ít chụp ảnh.”

Hiển nhiên Hoắc Ngập không hề cảm thấy hứng thú với đề tài này.

Nam sinh không tin, “Không thể nào, ảnh chụp chung cũng không có? Không hề quấn quýt lấy cậu đòi đăng lên vòng bạn bè để tuyên bố chủ quyền, cô bạn gái này của cậu lòng dạ có hơi lớn đấy?”

Tay Hoắc Ngập đang lật sách hơi ngừng.

Nam sinh phía trước thuận tay tắt điện thoại, “Nào có nữ sinh nào khi ở cùng A Ngập mà không có cảm giác nguy cơ, đoán chừng là lớp trưởng của chúng ta không thích chụp, người ta không ép được.”

Hoắc Ngập nghe vậy không nói gì, đối với việc chụp ảnh anh không hề cảm thấy hứng thú, thế nhưng không có nghĩa là anh không thích Lâm Kiều tuyên bố chủ quyền.



Mấy ngày nay Hoắc Ngập có việc ở Hội học sinh, khó có khi được nghỉ một ngày, không phải lo lắng hãi hùng sợ bị anh kéo vào rừng cây nhỏ.

Lâm Kiều mở nắp bút, chuẩn bị bắt đầu làm bài tập, nghĩ đến việc Hoắc Ngập không quan tâm đến vết thương trên tay, không chú ý chút nào, vẫn nên đi mượn trước mấy quyển sách chăm sóc vết thương để xem.

Lâm Kiều đang chuẩn bị đứng dậy, liền nghe thấy tiếng thảo luận phía sau.

“Người đang yêu đương với học trưởng Hoắc Ngập chính là chị ấy, tớ nghe một học tỷ ở Hội học sinh nói, lần trước còn thấy hai người bọn họ hôn môi, không biết khi yêu đương với học trưởng Hoắc Ngập sẽ có cảm giác gì?”

“Chắc chắn sẽ rất ngọt rồi, học trưởng Hoắc Ngập là người dịu dàng mà! Đối với bạn gái chắc chắn sẽ rất tốt.”

“Tớ nghe nói là vô cùng chiều chuộng, lúc nói chuyện với bạn gái, cùng với lúc nói chuyện với nữ sinh khác không hề giống đâu.”

Lâm Kiều nghe nói như thế, động tác ngừng lại, nhìn về phía nhóm nữ sinh, ba nữ sinh thấy cô nhìn lại, lúc này mới cúi đầu tiếp tục làm bài tập.

Lâm Kiều có chút đứng ngồi không yên, không nghĩ tới học sinh lớp mười cũng đã biết, vậy giáo viên có khi nào đã biết hay không?

Cô im lặng một lát, nghĩ đến tình huống hiện tại giữa mình và Hoắc Ngập, trong lòng trầm đi một ít.

Cô thở dài, đứng dậy đi đến giá sách, bắt đầu tìm sách ở từng hàng, tâm tư có chút tán loạn, hoàn toàn không hề phát hiện Hoắc Ngập ở giá sách đối diện.

Anh đi theo cô, cô gái nhỏ nhìn rất chăm chú, ngẩng đầu xem từng hàng, chỉ là không hề phát hiện ra anh.

Hoắc Ngập hơi nhíu mi, cũng không gọi cô, chỉ vậy mà đi theo, nhìn xem cô sẽ phát hiện lúc nào.

Lâm Kiều tìm nửa ngày, mới tìm được sách cần tìm, nhấc tay lấy sách, đã nhìn thấy Hoắc Ngập đứng đối diện ở giá sách bên kia.

Anh đã đeo kính, thấy cô nhìn mình, cười khẽ đi ra, trong lời nói đều là sủng nịnh, “Lâu như vậy mới nhìn thấy tôi?”

Đột nhiên cô có một loại cảm giác ngạc nhiên tràn lan lên, sau khi phát giác, vội vàng áp chế.

Hoắc Ngập đã vòng qua giá sách đi sang phía bên cô, cầm lấy sách trong tay cô nhìn qua, mặt mày khẽ cong, “Chị lo lắng tôi như vậy à?”

“Tôi chỉ tiện tay cầm, vốn là muốn lấy sách khác.”

Lâm Kiều vội vã lấy lại sách trong tay anh trả về, len lén nhớ kỹ vị trí, tính đợi lần sau lại lặng lẽ tới lấy.

Hoắc Ngập giả bộ không nhìn ra tâm tư của cô, ý cười trên mặt lại không giấu được.

Lâm Kiều thấy anh nhìn mình cười, nhịn không được ngầm liếc nhìn anh, “Sao cậu biết tôi ở chỗ này?”

“Tôi tới phòng học tìm chị.”

Ngón tay Hoắc Ngập nhẹ lướt qua một hàng sách ở bên cạnh, khó có khi nhàn nhã.

“Cậu tìm ai hỏi?”

Lâm Kiều nghe thấy mà có chút gấp, nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn giáo viên sẽ biết.

Ngón tay đang lướt của Hoắc Ngập dừng lại, quay đầu nhìn, “Cái này còn cần phải hỏi sao? Chị không ở phòng học, chắc chắn sẽ ở thư viện.”

Anh nói tay chống giá sách, cúi đầu nhìn qua, “Chúng ta mỗi ngày đều hôn nhau, sao có thể không đoán ra được?”

Việc này thì có liên quan gì tới chuyện hôn nhau.

Mặt Lâm Kiều không nhịn được đỏ tới mang tai, khi anh nói chuyện với cô quả thực khác xa khi nói với người khác, ngay cả ánh mắt nhìn cô cũng không giống, mỗi lần luôn có cảm giác anh muốn làm bậy.

Lâm Kiều không dám chống lại tầm mắt của anh, xoay người đi tới bàn bên kia, một lần nữa ngồi xuống, chuẩn bị tiếp tục đọc sách.

Một lát sau, Hoắc Ngập cũng cầm một quyển sách, ngồi xuống bên cạnh cô.

Lâm Kiều ngẩng đầu nhìn xung quanh, vò đã mẻ lại sứt, đành buông tha việc giải thích.

Hoắc Ngập ngồi bên cạnh nhìn sách một hồi, đột nhiên vươn tay tới cầm tay cô.

“Hoắc Ngập!”

Lâm Kiều vội vã hạ giọng nhắc nhở anh.

Hoắc Ngập không thèm để ý, lôi kéo tay cô nhẹ nhàng nắn, “Cũng không ở trong phòng học, sợ cái gì?”

Lâm Kiều vô lực phản bác, luôn cảm giác mấy nữ sinh phía sau đang nhìn bọn họ, làm cô đứng ngồi không yên.

Hoắc Ngập đột nhiên mở miệng hỏi, “Trong lớp chị không có nữ sinh nào đang yêu đương sao?”

Lâm Kiều hơi sửng sốt, đương nhiên là có, can đảm của cô tăng lên, cúi đầu nhìn về phía sách, “Có.”

Ngón tay Hoắc Ngập đè xuống trang sách, vờ như không quan tâm hỏi, “Sao chị biết người ta có bạn trai?”

Lâm Kiều cầm bút tiếp tục làm bài tập, “Mấy cô ấy nói chuyện, còn có ảnh chụp chung, tôi nhìn thấy trên vòng bạn bè của họ.”

“Vậy còn chị, không phải chị cũng có bạn trai à, không muốn công khai?”

Lâm Kiều ngẩng đầu nhìn về phía anh, vẻ mặt kỳ quái, “Không phải đa số mọi người đều biết chúng ta đang yêu đương sao?”

Hoắc Ngập nhìn đôi mắt nghiêm túc của cô, khó có khi nghẹn lời.

Lâm Kiều không biết anh đang suy nghĩ gì, thấy anh không nói lời nào, thu tầm mắt lại tiếp tục làm bài tập.

Hoắc Ngập nhìn cô làm bài tập, “Cuối tuần chúng ta đi ra ngoài chơi.”

“Cuối tuần còn phải nấu canh cho cậu.”

Miệng Lâm Kiều nhanh hơn não, đến khi nói ra rồi, mới phát hiện mình bị lộ.

Cô quay đầu nhìn lại, Hoắc Ngâp nhìn cô cười, mặt cô nóng hết lên, “Tôi… Tôi là nói…”

Hoắc Ngập vươn tới gần, “Thì ra chị vẫn muốn nấu canh cho tôi à?”

Lâm Kiều không trả lời được, nhẹ nhàng cắn môi dưới.

Hoắc Ngập nhìn cô, trong mắt đặc biệt sáng, “Vậy chờ uống xong canh chị nấu, chúng ta lại đi hẹn hò.”

Gió ngoài cửa sổ nhẹ nhàng thổi tới, lướt qua sách trên bàn, tiếng trang sách lật nhẹ nhàng truyền đến, như có gì đó xẹt qua ngực, nhẹ nhàng chạm vào.

“Ừm.”

Lâm Kiều nhìn anh cười, nhịn không được trả lời.

“Ừ.”

Hoắc ngập lại đáp trả, trong mắt chỉ có bóng của cô.

Lông mi của Lâm Kiều hơi run lên, thu tầm mắt lại tiếp tục làm bài tập.

Hoắc Ngập cũng không còn quấy rối, yên tĩnh ngồi bên cạnh cô đọc sách, thỉnh thoảng tiếng lật sách làm cô không thể tĩnh tâm được, chữ viết ra cũng run như tiếng tim đập, không thể vững vàng.