Lá Bài Cuối Cùng

Chương 99



Khi Lâm Dược suy nghĩ, Ike lại gào lên, lần này thật sự là gào, không mangtheo chút giả tạo: “Đại đế đã lấy thuốc lá ra, bảy năm nay, anh ta chỉlấy thuốc ra trong hai cuộc đấu! Lần đầu tiên là mười bảy năm trước, lần đó, đại đế đấu với Lão Mạo tử, cũng từ sau ván đó, anh ta được kết nạpvào cá mập! Lần thứ hai, là mười bốn năm trước, Daniau liên tục chiếnthắng tới, trong ván cuối cùng, anh ta đã lấy thuốc lá ra. Nhưng mườibốn năm sau đó, đại đế từng tham tia WPS tám lần, lại chưa từng lấythuốc lá ra, tất cả chúng ta đều biết, cuộc đấu công khai không có! Đềukhông có!”

“Mà lần này, anh ta lại lấy ra! Đây có nghĩa là, Kẹoque đã có thực lực khiêu chiến anh ta rồi? Đã mang tới áp lực lớn choanh ta rồi sao?”

Mấy lời này may mà các cao thủ không nghe được,nếu không nhất định sẽ nói, thực lực có lẽ không sai, áp lực thì chưachắc, có lẽ quả thật là áp lực, nhưng tuyệt đối không quan hệ tới vánđấu.

Đương nhiên, lúc này các cao thủ cũng không quan tâm chuyệnđó, bọn họ ai nấy nhìn chằm chằm Lâm Dược, không bỏ qua bất cứ động tácnhỏ nào của y.

Câu nói đó của đại đế có nghĩa là, ván này LâmDược sắp thắng rồi. Hiện tại mới vào tới vòng Flop, khi ở vòng Flop, đại đế hoàn toàn có thể cược all, vậy nếu thật sự là Lâm Dược thắng, thì ysẽ chính thức gia nhập cá mập, vậy cũng có nghĩa là, sau này y sẽ bướcvào cái vòng này.

Các cao thủ không hiểu rõ tình huống cụ thể,nhưng trí thông minh của họ tuyệt đối là bình thường, năng lực logic suy luận càng cao, không cần phí sức đã có thể suy đoán ra bảy tám phần.

Hiện tại đại đế đang giữ người, nếu Lâm Dược thắng ván này, thì chính là đồng ý ở lại, nếu y bỏ bài, thì chính là không đồng ý.

Đồng ý? Hay là không đồng ý?

Các cao thủ đều khẩn cấp muốn biết đáp án, nhưng Lâm Dược vẫn không có phản ứng, y vừa không nói bỏ bài, vừa không nói muốn theo, cứ cúi đầu nhưvậy, nhìn bàn bài, giống như cái bàn màu xanh có trổ hoa, kết quả.

Thời gian đã tới, nhà cái bắt đầu nhắc nhở, y vẫn không có phản ứng.

Nhà cái lại nhắc nhở, y vẫn không có phản ứng.

Sau đó, nhà cái thu bài của y lại.

Đây là… bỏ bài?

Trong nhất thời, bầu không khí cả căn phòng đều trở nên có chút quái dị, ngay cả nhà cái cũng cảm thấy không khí xung quanh bắt đầu phát lạnh, đámngười Vua sư tử thì càng hận không thể xem như bản thân chưa từng xuấthiện.

Bọn họ thích hóng chuyện, bọn họ muốn hóng chuyện, nhưng,đó là hóng chuyện thành công, hiện tại Caesar ở trước mặt đông đảo giữngười, bên được giữ vẫn không nể mặt cự tuyệt…

Không nói gì khác, chỉ lúng túng thôi đã đủ.

“Ủa, bài của tôi đâu?”

Khi da đầu mọi người đang căng chặt, đột nhiên nghe Lâm Dược kinh ngạc kêu lên.

“Bài của tôi sao không thấy nữa? Bài trên bàn sao cũng không thấy nữa?” Ánhmắt y nhìn từ bên mình sang bên Caesar, “Đại đế, bài của anh sao cũngkhông có nữa?”

Caesar cầm thuốc, khói trắng quanh quẩn, khiến gương mặt hắn có chút mơ hồ, chỉ là ánh mắt đưa tới, lại sắc bén.

“Cậu Lâm.” Nhà cái có chút lúng túng mở miệng, “Tôi nhắc nhở cậu hai lần,cậu không xin tạm dừng, cho nên tôi sẽ xử lý như bỏ bài.”

“Là vậy sao?”

“Phải.”

“A, vậy thì tốt, vừa rồi tôi còn đang nghĩ, người ngoài hành tinh tới rồi, tại sao chỉ cần bài không cần người.”

Ván đấu tiếp tục, Lâm Dược nhìn Caesar đối diện nói, “Cái này, đại đế, vừa rồi tôi đang suy nghĩ.”

“Ừ.”

“Anh biết tôi mà, đặc điểm lớn nhất chính là chuyên chú, tôi mà đã chuyêntâm, thì sét đánh không động, lúc trước khi tôi xem [Anh hùng xạ điêu],ngay cả mẹ tôi đứng bên cạnh kêu tôi, tôi cũng không nghe thấy. Chỉ đáng tiếc sự chuyên chú của tôi không sử dụng trên mặt số học, nếu không khó bảo đảm không phải là Trần Cảnh Nhuận thứ hai. Nói ra thì từ nhỏ tôivẫn luôn thích số học, nhưng tại sao sau đó thì không được nữa?”

Y vừa nói, vừa cược mù, lại tiếp: “Tôi mà chuyên chú rồi thì dễ suy nghĩvấn đề, đương nhiên, tôi là nói khi không xem sách, tôi nếu xem sách,thì chỉ xem sách chứ không suy nghĩ. Khi không xem sách, tôi dễ suy nghĩ vấn đề, tôi mà suy nghĩ thì sẽ nghĩ rất nhiều, đúng rồi, vừa rồi chúngta đang nói gì?”

Caesar không nói gì, chỉ lặng lẽ hút thuốc, nhìn y, lời lên tới miệng Lâm Dược lại không nói ra, một đoạn ký ức hiện lên trong đầu.

“Nè, Lạc Lạc, anh có hút thuốc không?”

Đó làmột tháng trong phòng tối, rốt cuộc đã qua bao lâu, bọn họ cũng khôngmấy rõ ràng, ban đầu y còn đánh dấu lại, nhưng vì ngay cả một cục đácũng tìm không thấy, nên đánh dấu cũng là dùng móng tay của y rạch lêntường. Căn phòng đó tuy không trang trí gì, nhưng vách tường cũng cóquét sơn, móng tay của y muốn lưu vết lại trên đó cũng phải rạch vàilần.

Vì thế sau đó, y cũng không đếm rõ được.

Không biếtlà ban ngày hay ban đêm, cũng không biết đã qua bao lâu, trong hoàn cảnh đó, sẽ cho rằng toàn thế giới điều biến mất, hoặc là nói, thật ra làmình biến mất.

Y không ngừng nói, Caesar, bình thường cũng sẽ đáp lời y.

“Không thường hút.”

“Tại sao?”

“Mẹ tôi chết vì viêm phổi, bà không nấu cơm không hút thuốc, sống lành mạnh, chỉ vì bên cạnh có một người đàn ông hút thuốc.”

“Quả thật, hút thuốc không tốt, nhưng anh vẫn hút, hút khi nào?”

“Khi tâm tình không tốt.”

Đây là một khúc đệm, lúc đó bọn họ còn nói rất nhiều, mà sau đó y cũng quên mất đoạn này, hoặc nên nói, ký ức lúc đó của y đều hỗn loạn, cũng phânkhông rõ là do mình nghĩ ra, hay thật sự đã từng nói.

Chỉ là lúc này khi y thấy Caesar hút thuốc, ký ức đó lại đột nhiên xuất hiện, sau đó, có cảm giác đau lòng.

Caesar đương nhiên đặc biệt, điểm này y đã biết từ rất sớm rất sớm trước đó.

Bọn họ dùng chung một thân thể, bọn họ liên hệ thân mật hai mươi bốn tiếng, bọn họ cùng trải qua sinh tử, tuy không có bất cứ quan hệ thân thuộcnào, nhưng, bọn họ lại có thể nói là huyết dịch tương liên.

Tỉnh lại sau vụ nổ, khi phát hiện Caesar chỉ dùng một tờ chi phiếu đuổi y đi, y có chút phẫn nộ.

Khi Caesar trở lại thân thể mình, quan hệ của họ, nhất định sẽ thay đổi,điểm này, y sớm đã biết, khiến y cảm thấy không thể tiếp nhận là, tạisao, ngay cả một câu nói cũng không cho y, tại sao ngay cả gặp mặt y một lần cũng không gặp?

Nếu nói đã quên y, tại sao lại cho y một tờchi phiếu mười triệu đô la? Nhưng sau khi y bình tĩnh lại thì lại sợCaesar có gì đó khó nói.

Cho nên khi y thấy được tin tức đó trên báo, y liền trở lại.

Có thể làm gì, y thật sự không biết, y chỉ nghĩ, cố gắng tiếp cận người này một chút, tỉ mỉ nhìn hắn.

Sau đó, y cảm thấy sự mờ ám của Caesar, y chấn động. Y luôn cảm thấy đã cóvấn đề ở chỗ nào, nhưng không đợi y nghĩ rõ, bọn họ đã xảy ra quan hệthực chất.

Nói tới cùng, hôm đó, y chạy ra, cũng là muốn suy nghĩ cho rõ, lại không ngờ bị Ngựa hoang bắt cóc.

Bị khóa lại, rất đau.

Roi quất lên người, rất đau.

Đinh đâm vào chân, rất đau.

Nhưng, khó chịu nhất vẫn là cái gì cũng không cảm thấy được, bạn có tư duy,nhưng không cảm thấy được thân thể của mình, không cảm thấy được tứ chicủa mình, cảm giác đó, khiến y cảm thấy mình giống như đã trở lại cănphòng tối, thế là y không tự giác lại một lần nữa bắt đầu quấy nhiễungười đó.

“Lạc Lạc, tôi cảm thấy…”

“Lạc Lạc, anh nói…”

“Lạc Lạc, anh biết không…”

Nhưng không có tiếng trả lời, vẫn không có tiếng trả lời, thế là, dần dần, yliền cảm thấy có lẽ tất cả đều biến mất rồi, lần này là thật sự biến mất rồi.

Thật ra biến mất toàn bộ cũng không có gì, ngay cả tư duycũng không có, cái gì cũng không thể cảm giác được. Nhưng vào lúc đó, ylại nghe thấy âm thanh của Caesar.

Âm thanh đó đang nói gì ykhông nghe ra, nhưng, y đột nhiên cảm thấy thế giới này không biến mất,cho dù biến mất, y cũng không thể để lại Caesar một mình.

Đúng, y không muốn để Caesar lại một mình. Y không muốn để Caesar buồn. Nhưng, nhưng bọn họ không thể có quan hệ khác sao?

Nói thật, y không phải vô cùng bài xích thế này thế kia với Caesar. Caesarkhông muốn để y đi, y không đi cũng được, nhưng, cũng không cần nhấtđịnh phải như thế mới đúng đi.

“Chuyện này, đại đế, anh đừng thấy tôi như thế, thật ra thân thủ của tôi cũng rất tốt, tôi còn biết làmcơm, tôi còn biết giặt quần áo, tôi còn biết đàn piano, tôi…”

“Tôi không thiếu vệ sĩ, không thiếu đầu bếp, không thiếu người giúp việc,cũng không thiếu nghệ sĩ diễn tấu.” Caesar nói, dụi tắt điếu thuốc trong tay, nhìn y, chậm rãi nói: “Tôi chỉ thiếu một người có thể cùng tôichung sống cả đời.”