Kỳ Thiên Lộ

Chương 30: Ngũ lôi oanh đỉnh



Rạng sáng, sáu hắc y đại hán, tay cầm đao côn, đứng trước phòng Tần Tiểu Thiên, mặt khác hai mươi mấy người đã đoàn đoàn vây quanh gian phòng.

Lục Minh đứng ngay cửa, hướng một hắc y đại hán gật đầu, người nọ đi tới cửa gian phòng, một cước đá văng cánh cửa.

" Tiểu tử, đi ra!"

Tần Tiểu Thiên thản nhiên từ trong phòng đi ra, nhìn trang khách đang đứng trên tường viện, cười nói: " Ta đoán các ngươi sẽ đến sớm hơn, kết quả đã muộn một canh giờ...Lục tổng quản, ngươi thật không chịu thả ta đi a, a a, ta chẳng qua chỉ là một tiểu nhân vật, cũng không hiểu rõ những chuyên linh tinh gì của ngươi, có cần phải làm như thế không?" Hắn có chút châm chọc nói.

Vừa mới bước ra cửa phòng, một chiếc lưới võng từ trên trời giáng xuống. Tần Tiểu Thiên mỉm cười, ngón tay hư hoa, võng lưới giống như bị lưỡi dao sắc bén cắt đứt, trong nháy mắt đã vỡ vụn ra.

Hắn nói: " Không có thủ đoạn gì mới mẻ hơn hay sao? Ta không phải cá...không cần dùng lưới ca đối phó ta, a a."

Lục Minh giống như bị chùy lớn đánh trúng, Tần Tiểu Thiên nói ra từng chữ đều giống như là mũi tên nhọn, từng mũi xuyên thấu trong ngực, hắn cả kinh tay chân tê dại, vạn vạn không nghĩ tới tiểu tử này lợi hại như thế.

Dưới sự kính sợ, hắn quát to: " Bắn tên! Bắn chết hắn! Yêu nhân!" Tay không mà có thể phá vỡ võng lưới, không phải yêu nhân thì là gì?

Tiếng dây cung vang lên bần bật, bảy tám mũi tên giao xoa bắn ra. Đây là những mũi tên đã được tính toán cẩn thận, người bình thường không có khả năng tránh thoát, cho dù là hạng người võ nghệ cao cường, cũng rất khó hoàn toàn tránh ra.

Tần Tiểu Thiên đứng bất động, một cánh tay hoa một vòng trên không trung, những mũi tên giống như bắn vào trong vũng bùn, toàn bộ rơi vào trước người hắn.

" Lục tổng quản, ta không phải yêu nhân, ha ha, cho dù là yêu nhân nhìn thấy ta...cũng sẽ có bao xa trốn bao xa." Hắn tiện tay phát ra một tiểu cấm chế, trang khách đứng trên tường viện giống như bị đẩy mạnh một cái, một đám sợ hãi từ trên tường viện rơi xuống.

Một cỗ lương ý từ trong đáy lòng Lục Minh dâng lên, tự mình không ngờ lại bị người trêu chọc. Hắn không hổ là người đã kinh qua mưa gió, bước lên một bước, trầm giọng nói: " Ngươi muốn làm gì?"

" Ha ha! Ha ha ha!"

Tần Tiểu Thiên nhịn không được ha ha cười to: " Hình như không phải ta chủ động yêu cầu tiến vào Lục gia trang a? Ngươi cứ nói...nghĩ ta muốn làm gì?"

Lục Minh nói: " Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn rời đi thôi sao? Ngươi không phải muốn bất lợi đối với Lục gia trang?"

Tần Tiểu Thiên hoắc nhiên nói: " Nguyên bổn chỉ muốn đi thôi, bất quá...nếu Lục tổng quản dẫn theo nhiều người muốn đến lấy mạng của ta, hắc hắc, vậy thì khó mà nói...Lục Minh, ngươi nói nên như thế nào?"

Lục Minh con mắt loạn chuyển, len lén nhìn đám thuộc hạ của mình.

Tần Tiểu Thiên lạnh lùng nói: " Không nên dò xét kiên nhẫn của ta nữa, ta không muốn giết người, nhưng không có nghĩa là ta không giết người."

Đám trang khách lui bước về phía sau, đối mặt với người lợi hại như vậy, trong lòng bọn họ so sánh với Lục Minh càng thêm sợ hãi.

Lục Minh cũng không tự chủ được lui về phía sau, phía sau hắn đứng một hắc y trung niên nhân, người nọ chậm rãi tiến lên.

Tần Tiểu Thiên nhàn nhạt nói: " Dịch Bộ Hoa, ngươi nếu dám động thủ, sau này vĩnh viễn cũng không thể động thủ được nữa."

Dịch Bộ Hoa đúng là một hảo thủ võ nghệ cao cường, tại Lục gia trang ngoại trừ trang chủ Lục Giang ra, thì hắn lợi hại nhất, chuyên môn đi giải quyết những chuyện khó khăn, giết người không chút nương tay.

" Yêu nhân! Xem kiếm!"

Tần Tiểu Thiên giận dữ đánh ra Lôi Hỏa Quyết. Đây là Lôi Hỏa Quyết đơn giản nhất, dùng một tia tiên linh khí có thể dẫn động lôi hỏa.

Một đạo ngân quang nhàn nhạt từ đầu ngón tay hiện lên, một tiếng sét đánh vang thật lớn, một đạo tia chớp màu bạc từ trên trời giáng xuống, hung hăng bổ vào trên đầu Dịch Bộ Hoa.

Dịch Bộ Hoa cả người run rẩy, một đầu ngã quỵ trên mặt đất.

Phác thông! Phác thông! Mấy trang khách không còn đứng thẳng được, đặt mông ngồi dưới đất, có ai từng nhìn thấy qua người có thể phát ra thiên lôi. Người của niên đại này vốn cũng rất mê tín, một Lôi Hỏa Quyết trấn áp mọi người.

Bắp chân Lục Minh như nhũn ra, vịn cửa, trong đầu một mảnh hỗn loạn.

Tần Tiểu Thiên coi như là tránh được một kiếp, nếu là tỷ thí võ nghệ, hắn không cách nào chống lại Dịch Bộ Hoa.

Kiếm thuật âm độc của Dịch Bộ Hoa thật tàn nhẫn, chuyên môn công kích người có thể chất bạc nhược, Tần Tiểu Thiên nếu như đi tới đánh nhau chết sống, rất có thể ở ngay yết hầu phải lưu lại một lỗ thủng, cho nên thả ra Lôi Hỏa Quyết là biện pháp tốt nhất.

Tuy nhiên làm cho Tần Tiểu Thiên không nghĩ tới chính là, một Lôi Hỏa Quyết đơn giản nhất, lại làm cho tiên linh khí trong người toàn bộ rỗng không, không có hơn mười ngày tu luyện đừng nghĩ là khôi phục.

Trong lòng hắn thở dài, cho dù đến được Yên Cảnh, vẫn còn xa xa không đủ, nếu đạt tới tầng thứ hai Lan Cảnh của Yên Lan Tung, hẳn là sẽ không gặp phải tình cảnh này.

" Các ngươi còn ai không phục khí?"

Không có một người nói chuyện. Nhưng Lục gia trang lại náo nhiệt, trời còn chưa sáng, đột nhiên vang lên một tiếng sét đánh kinh thiên động địa, mọi người đều bị đánh thức.

Nhìn thấy Dịch Bộ Hoa bị sét đánh, Lục Minh biết ngay đại sự không tốt.

Hắn cũng không rõ, người lợi hại như vậy tại sao lại đi làm tùy tùng cho mình suốt một năm, mà lúc hắn muốn đi, mình lại giống như bị mù mắt muốn giết người diệt khẩu.

Hai chân hắn run run không ngừng, nói: " Ngươi...ngươi...ta cho ngươi ngân lượng..bồi thường, bồi thường tổn thất cho ngươi..."

Trong lòng không khỏi ngầm hối hận, sớm biết cứ để cho hắn đi là được rồi, sao lại chọc phải một cừu gia lợi hại như vậy.

Tần Tiểu Thiên ngầm thở phào nhẹ nhõm, biết cửa ải khó khăn trước mắt tạm thời đã qua.

Nếu như Lục Minh mang theo cả đám trang khách xông lên, tự mình cần phải đại khai sát giới, kết quả rất có thể là lưỡng bại câu thương. Dù sao vừa mới tu nhập vào Yên Cảnh, vận công độ cao đối với hắn không có lợi, cho nên chỉ có thể lấy lý do thị uy hù dọa làm việc chính, động thủ chỉ là phụ.

Lục Minh bị trấn trụ hoàn toàn, hắn kinh hãi đảm chiến nhìn Tần Tiểu Thiên, sợ tiểu ma đầu đại khai sát giới.

Tần Tiểu Thiên cười hì hì nói: " Ân, hắc hắc, nếu ngươi nguyện ý bồi thường, vậy nói thử xem...hắc hắc."

Lục Minh không vội vàng trả lời, nhìn đám trang khách nói: " Trước tiên mang Dịch tiên sinh đi đi, những người khác đều lui ra, phải im miệng, nếu nói lung tung, đừng trách ta không khách khí."

Chỉ cần Tần Tiểu Thiên nguyện ý nói chuyện, vậy dễ xử lý, hắn đã lăn lộn ở hắc bạch lưỡng đạo lâu như vậy, biết đối phương đồng ý đàm phán là ý nghĩa sẽ không động thủ lần nữa.

Tần Tiểu Thiên cũng không nói chuyện, chẳng qua chỉ cười hì hì đứng nhìn xem.

Lục Minh khách khí nói: " Tiểu Thiên...ách, Tần tiên sinh, thỉnh đến Kì Vân Các nói chuyện." Cách xưng hô từ Tiểu Thiên cải thành Tần tiên sinh, đã không còn ngữ khí mệnh lệnh như trước.

Tần Tiểu Thiên cũng không chối từ, nói: " Được, xin mời!"

Kì Vân Các là một trong những địa phương bí ẩn nhất của Lục gia trang, tọa lạc tại phía đông bắc của Lục gia trang, không phải quyền quý hay hảo hán nổi danh trên giang hồ căn bản không được vào, bên trong còn có mười mấy nha hoàn xinh đẹp hầu hạ khách nhân.

Tần Tiểu Thiên phất tay cho đám nha hoàn rời đi. Người tu luyện sẽ không hứng thú đối với mỹ nữ, trừ phi có loại tình cảm đặc thù trong đó, mới có thể làm cho người tu hành động tâm, mỹ nữ người phàm rất khó hấp dẫn người tu chân.

Lục Minh một mực cẩn thận quan sát Tần Tiểu Thiên, trong lòng hối hận không thôi với tầm mắt thấp kém của mình, sớm biết Tần Tiểu Thiên lợi hại như thế, hắn sẽ dùng hết thủ đoạn nhờ vả, tuyệt không nháo đến bước như bây giờ.

Một nha hoàn tiến đến nói: " Tam lão gia, đại lão gia tới."

Tần Tiểu Thiên biểu hiện rất trầm ổn, trên mặt thủy chung mang theo một tia mỉm cười, nói: " Khó được, khó được, ta đợi ở Lục gia trang đã hơn một năm, hôm nay mới coi như được nhìn thấy đại trang chủ của Lục gia trang."

Lục Minh vẻ mặt cười khổ, vội vàng nghênh tới cửa, kêu lên: " Trang chủ."

Lục Giang được tin tức từ trang khách, một tiếng sét đánh kinh thiên động địa, tự nhiên cũng kinh động hắn, vội tìm người tới hỏi, mới biết trong trang lại có một nhân vật lợi hại như thế.

Hắn cũng là bá chủ một phương, đương nhiên rõ ràng giá trị của Tần Tiểu Thiên, sau khi hỏi rõ ràng tình huống, lập tức chạy tới Kì Vân Các.

Nhưng thật ra Tần Tiểu Thiên cũng có gặp qua Lục Giang một lần, đó chính là khi Lục gia trang tấn công sơn trại, người này uy phong lẫm lẫm dẫn người xông lên sơn trại.

Lúc ấy Tần Tiểu Thiên và hầu tử bị bắt, nhưng hắn lại không hạ lệnh giết chết hai người, mà là trước khi tiến vào sơn trại thì buông tha, bởi vậy Tần Tiểu Thiên đối với Lục gia trang ấn tượng cũng không tệ, vì vậy lúc bị vây công ở Trương Thiết Tập mới không liều chết phản kháng.

Lục Giang võ nghệ cao cường, ở hắc bạch lưỡng đạo hơn nữa trong lục lâm danh khí rất vang, nghe nói Tần Tiểu Thiên có thể tay không phát ra lôi hỏa, trong lòng hắn mừng rỡ vô cùng, âm thầm oán giận biểu thúc của mình, cao thủ lợi hại như thế mà không biết lung lạc, còn muốn đi diệt khẩu giết người, thật sự làm cho người ta khó hiểu.

" Ha ha, vị này chính là Tần Tiểu Thiên Tần tiên sinh phải không, tại hạ chính là Lục gia trang Lục Giang...Di, là ngươi?"

Lục Giang có bản lãnh mà khó ai có được, chỉ cần gặp qua người nào một lần, hắn đều có thể nhớ kỹ: " Ngươi không phải Thanh Phong Lĩnh cái...kia...ách...cái...này..."

Hắn không biết nên nói thế nào mới tốt. Trong ấn tượng Tần Tiểu Thiên là một tên tiểu lâu la thổ phỉ bị mình bắt được, lúc đầu nếu hắn thi triển bản lĩnh ra tay phản kháng chống lại, Thanh Phong Lĩnh không thể nào bị đánh bại

" Là ta!"

Lục Minh mơ hồ nghĩ: " Cái gì mà là ngươi là ta?" Hắn khó hiểu nói: " Trang chủ, ngươi nói cái gì?"

Lục Giang cười khổ nói: " Biểu thúc, đừng hỏi nữa, Tần tiên sinh có bản lĩnh giả vờ không nhỏ."

Tần Tiểu Thiên nhịn không được cười nói: " Ta có hay sao?"

Đây cũng không phải do chính hắn, khi vừa nhập vào xác của một tên ăn mày, cho dù có kinh nghiệm tu hành cũng không được gì, thân thể quá yếu chỉ có thể ẩn nhẫn mà thôi. Nhưng dưới ánh mắt của Lục Minh và Lục Giang, người này rõ ràng là đang giả vờ.

Lục Giang không dám tiếp tục đề tài này, nói: " Tần tiên sinh, Lục mỗ hướng ngươi cáo lỗi, Lục gia trang có chỗ nào đắc tội, xin tiên sinh lượng giải, a a." Hắn mở miệng đã nói xin lỗi, cũng làm cho Tần Tiểu Thiên không tiện phát tác.

Tần Tiểu Thiên mỉm cười, đưa tay bảo hắn tiếp tục nói hết.

Lục Giang cảm thấy muốn nổi giận, nhưng hắn kinh lịch giang hồ, trong chớp mắt đã khôi phục bình thường, nói: " Tần tiên sinh, chẳng lẽ Tần tiên sinh không tha thứ cho ta?"

Tần Tiểu Thiên không nhịn được buồn cười, hắn sẽ không để ý đến những chuyện vặt vãnh này, cười khoát khoát tay, đưa tay bảo hắn tiếp tục.

Lục Giang cũng từng gặp nhiều sóng gió, chứng kiến Tần Tiểu Thiên có thần thái không chút quan tâm, trong lòng cũng không khỏi nói thầm.

Trong nháy mắt, hắn tựa hồ hiểu rõ ràng, người như Tần Tiểu Thiên không thể mua chuộc, ngạnh da đầu nói: " Ta cũng không dám làm phiền Tần tiên sinh chuyện gì, chỉ là hy vọng Tần tiên sinh tiếp tục ở lại Lục gia trang, bất luận có yêu cầu gì, chúng ta sẽ đem hết toàn lực thỏa mãn..." Hắn len lén nhìn trộm Tần Tiểu Thiên, trầm ngâm chờ đợi trả lời.

Tần Tiểu Thiên lúc đánh ra Lôi Hỏa Quyết thì cũng biết, một khi bại lộ bản lĩnh của mình, thì những phàm nhân có quyền thế này nhất định sẽ điên cuồng, sẽ dùng hết thảy thủ đoạn giữ lại, cũng quả nhiên không ra ngoài sở liệu của mình.

Lưu lại hay bỏ đi, trong lòng hắn có chút khó khăn, đồng thời cũng lo lắng Lục Giang quá khẩn cấp sẽ làm loạn, âm thầm suy tư, chỉ cần qua mấy tháng thời gian, chờ khi hắn hoàn toàn củng cố Yên Cảnh, sẽ luyện chế một ít vũ khí và pháp bảo phòng ngự, khi đó dù đối phương có đông người hơn cũng không có tác dụng...bỏ đi, tạm thời nên nhẫn nhịn thêm chút nữa.

" Ân, như vậy...tốt lắm, ta sẽ lưu lại Lục gia trang thêm một năm, sau một năm...xem tình huống rồi quyết định."

Tần Tiểu Thiên không quan tâm sẽ tu luyện ở nơi nào, trải qua trường chiến đấu hôm nay, hắn hiểu mình còn thiếu sót rất lớn, không chỉ cần thời gian, mà còn cần hoàn cảnh yên ổn, còn cần thực vật sung túc doanh dưỡng, đương nhiên chính mình cũng có thể tìm được, nhưng có Lục gia trang trợ giúp sẽ đỡ hơn rất nhiều. Hắn cười hì hì nhìn Lục Giang.

Lục Giang mừng rỡ, Lục Minh cũng lộ ra ánh mắt mừng rỡ, chỉ cần có thể lưu hắn lại, cho dù là một năm thời gian, thì cũng có thể thi triển các loại thủ đoạn, để cho hắn vì Lục gia trang phục vụ.

" Được, như vậy đã quyết định, Kì Vân Các này sẽ cấp cho tiên sinh ở lại, ân, ta sẽ phái mấy nha hoàn lanh lợi tới hầu hạ, có cái gì xin cứ việc phân phó, chỉ cần chúng ta có thể làm được...tuyệt đối sẽ không từ chối."

Vẻ mặt Lục Giang chân thành, nếu không biết hắn là đại hào của hắc bạch lưỡng đạo, Tần Tiểu Thiên sẽ rất tin mà không nghi ngờ.

Hắn cười nói: " Lúc đầu còn có mấy người bị bắt cùng với ta, ta hy vọng có thể nghe ý kiến của bọn họ, nếu như bọn họ muốn đi, thỉnh không nên ngăn trở."

Chuyện này Lục Giang cũng không biết.

Lục Minh sắc mặt ửng đỏ, nói: " Phải, tổn thất của bọn họ do Lục gia trang bồi thường."

Lục Giang lại ráng nhịn xuống, rốt cuộc cũng không nhịn được, hỏi: " Tần tiên sinh, ngươi...bổ ra...ân, thiên lôi...đó là cái gì?"

" Ngũ Lôi Oanh Đỉnh!" Tần Tiểu Thiên nhắm mắt nói hưu nói vượn.

" A? A!"

Lục Giang có chút khó hiểu nói: " Ngươi là...đạo trưởng tu đạo? Chân nhân?"

Người tu đạo đời Tống rất nhiều, nhưng không có nghe nói có ai có thể bổ ra thiên lôi. Lục Giang mặc dù kiến thức rộng rãi, cũng chưa nhìn thấy người tu đạo chân chính, cho dù gặp qua, cũng không có nhìn thấy bọn họ hiển lộ bản lĩnh.

Tần Tiểu Thiên nghiêm trang nói: " Ta tu tiên." Nghĩ thầm: " Nếu ai tin tưởng mới là lạ."

Hắn là người có lối suy nghĩ hiện đại, nếu như một người hiện đại mà nghe hắn nói tu tiên, chỉ sợ rằng sẽ cho hắn một cái tát, đây không phải đang nói láo a. Nhưng Lục Giang và Lục Minh lại phản ứng hết sức bất ngờ.

" Tu tiên? Tiên nhân!"

Hai người đôi mắt sáng lên, sau khi kinh ngạc thì thần thái phát ra càng cung kính, Lục Giang không ngờ lại quỳ xuống nói: " Xin...xin thu ta làm đồ đệ..."

Tần Tiểu Thiên nói: " Ngươi học không được đâu."

Nếu như không có kinh nghiệm tu luyện trước kia, chính hắn cũng không thể học xong Cổ tu tiên pháp môn, cho dù học cũng rất khó nhập môn.

Lục Minh cũng quỳ xuống, thỉnh cầu thu mình làm đồ đệ.

Tần Tiểu Thiên lúc này mới ý thức được nói hưu nói vượn lại có hậu quả gì, vừa chuyển niệm, hắn nghĩ ra một chủ ý, nói: " Tu tiên cũng không phải dễ dàng a, phải nhớ tu tiên, đầu tiên không được...lại không được...cuối cùng là không được gần nữ sắc, ân, còn có...phải làm ăn mày một năm." Hắn tiếp tục nói hưu nói vượn.

Hai người trợn mắt há hốc mồm, yêu cầu tu tiên này, chẳng khác gì bắt bọn họ vứt đi hết thảy sở hữu của chính mình, trong lòng không khỏi do dự.

Lúc này Tần Tiểu Thiên không mất thời cơ nói: " Hai vị cứ suy nghĩ đi, không vội bái sư, hiểu rõ rồi hãy nói, như thế nào?"

Nghe được Tần Tiểu Thiên nói ra nhiều yêu cầu như vậy, hai người cũng thấy hối hận, nhưng Tần Tiểu Thiên lại cho họ bậc thang để leo xuống, hai người đồng thời đứng lên. Lục Giang nói: " Là ta quá gấp gáp lỗ mãng, a a, Tần tiên sinh đừng trách."

Tần Tiểu Thiên cười hì hì nói: " Không trách, có gì đáng trách chứ."

Hầu tử và vợ chồng Ngụy bàn tử vẫn quyết định rời đi, bọn họ mang theo mấy trăm lượng bạc do Lục Giang cấp cho, muốn đi Đại Danh phủ mưu sinh.

Tần Tiểu Thiên không ở lại Kì Vân Các, mà là bảo Lục Giang tu kiến một ngôi nhà cỏ ở phía sau núi, cơm nước có người chuyên môn đưa tới.

Trải qua nửa năm thời gian, Yên Cảnh đã hoàn toàn củng cố. Tốc độ tu luyện như thế phi thường kinh người, nếu không có kinh nghiệm tu hành trước kia, thì không có khả năng đạt tới tiến cảnh nhanh như thế.

Đến bây giờ Tần Tiểu Thiên mới biết, bước vào tu tiên, ít nhất cũng phải đạt được tới cảnh giới tầng thứ nhất, cũng chính là Yên Lan Tung cảnh giới, bây giờ trình độ còn xa viễn không đủ.

Gần đây, Tần Tiểu Thiên phát hiện mình khó tiến bộ, trong lòng hắn hiểu rõ ràng, tiếp tục tu luyện phải nhớ vào trường kỳ tích lũy, không có khả năng gấp gáp thành tựu.

Bất luận tu chân cũng tốt, tu tiên cũng tốt, ngoại trừ thời gian tu luyện cố định, có nhiều thời gian có thể kiên trì.

Sau khi hắn phát giác khi mình tu luyện đã tiến vào bình cảnh, thì quyết định đi tìm những chuyện khác để làm. Hắn cần vũ khí, phòng cụ và dược phẩm, tất cả đều cần tài liệu luyện chế.

Ngày nọ, hắn tìm tới trang chủ Lục Giang, nói: " Lục trang chủ, ta cần ba ngàn cân sinh thiết, ba ngàn cân thục thiết, một ngàn hai trăm cân đồng, ba trăm cần duyên, mười cân ngân, năm cân tích, ba cân thủy ngân...một trăm bảy mươi cân giả thạch, chín mươi tám cân thạch lục...bốn ngàn cân môi, hai vạn năm ngàn cân mộc thán..."

Lục Giang há mồm cứng lưỡi nói: " Tần tiên sinh...ngươi, ngươi cần nhiều thứ đó để làm chi?" Đồ vật này giá trị mấy vạn xâu tiền, cho dù hắn là đại trang chủ, chỉ một chút mà xuất ra nhiều đồ vật như vậy, cũng phải cố hết sức.

Tần Tiểu Thiên cười nói: " Luyện chế cho ngươi một thanh bảo kiếm tuyệt thế."

Lục Giang am hiểu nhất chính là kiếm pháp, bởi vậy đặc biệt yêu thích thu tập các loại bảo kiếm, tàng kiếm các của hắn có rất nhiều bảo kiếm.

Tần Tiểu Thiên từng đi thăm qua một lần, Lục Giang cho hắn xem các loại bảo kiếm hắn thu tập, Tần Tiểu Thiên có từng đánh giá qua một câu: " Phế đồng sắt nát." Làm cho Lục Giang không còn chút mặt mũi, lúc này nghe Tần Tiểu Thiên nói muốn luyện chế cho hắn một thanh bảo kiếm, hắn nhất thời hăng hái tăng nhiều.

" So với kiếm trong Tàng Kiếm Các của ta thì sao?"

Tần Tiểu Thiên nói: " Kiếm của ngươi là để người phàm dùng, mà kiếm ta luyện chế là kiếm của tiên nhân, hai thứ không thể so sánh với nhau."

Lục Giang cả kinh nói: " Tiên nhân chi kiếm!"

Lòng tham của con người luôn khó thể ức chế, hắn hưng phấn nói: " Được, ngươi lặp lại lần nữa, ta ghi chép lại, nội trong một tháng sẽ đủ mọi thứ."

Chỉ bằng vào những tài liệu này vẫn không thể luyện chế kiếm tiên, bây giờ cho dù có tài liệu luyện chế kiếm tiên, Tần Tiểu Thiên cũng không cách luyện chế, tu vi của hắn không đủ.

Những tài liệu luyện chế này là hắn tìm được trong ngọc đồng giản ghi pháp môn tu chân, bởi vì bây giờ lại ngang hàng với tu vi hiện giờ của hắn, tài liệu cũng dễ tìm hơn một chút, đều là tài liệu bình thường trên địa cầu, cho nên mới dùng chúng để luyện khí.

Tần Tiểu Thiên đọc lại một lần, lại nói: " Môi, Mộc thán và lưu hoàng toàn bộ phải thành phấn, đồng...cố gắng là hoàng đồng...phân cắt thành khối nhỏ."

Lục Giang nhanh chóng ghi chép lại, đối với hắn mà nói, việc này chỉ cần dùng tiền là có thể làm được, hắn hỏi: " Tần tiên sinh, có cần thợ rèn và đỉnh lô với chùy không?"

Tần Tiểu Thiên không khỏi cười nói: " Không cần."

Bây giờ hắn không cách nào dùng cấm chế lô, nhưng có thể vận dụng một ít cấm chế thủ pháp, chỉ cần vận dụng xảo diệu, thì cũng có thể luyện khí. Dùng thợ rèn và lò rèn, đó là phương thức chế tạo của người phàm.

Trong lòng của Lục Giang hy vọng có thể đề cao thực lực thêm một chút, không dùng công cụ của lò rèn, nói rõ Tần Tiểu Thiên có phương pháp chế kiếm khác.

Hắn tìm một quản sự, phân phó vài câu, cười nói với Tần Tiểu Thiên: " Tần tiên sinh, lâu thì một tháng, nhanh thì hai mươi ngày, đồ vật nhất định sẽ đầy đủ..."

Một gã sai vật đang lấp ló nơi cửa, Lục Giang đứng dậy quát: " Quỷ quỷ túy túy làm gì? Đi vào!" Trong phút chốc hắn đã khôi phục uy nghiêm của trang chủ.

Gã sai vặt áo đen vội vã tiến vào, quỳ xuống nói: " Đại lão gia, nhị lão gia bị người đánh trọng thương, vừa mới đưa về trong trang."

Lục Giang liền biến sắc, vội vàng nói: " Nhanh, dẫn đường...ách, Tần tiên sinh..."

Tần Tiểu Thiên nói: " Đi nhìn xem một chút."

Nhị lão gia là huynh đệ kết bái của Lục Giang, không phải nhị trang chủ của Lục gia trang.

Người này võ nghệ cao cường, ở Hà Bắc rất có uy vọng trong lục lâm, họ Âu Dương, tên là Song Thành, thích dùng đại đao, làm người hào sảng, đối địch hung hãn vô cùng, cùng Lục Giang là huynh đệ sinh tử.

Âu Dương Song Thành đã trúng một chưởng, một chưởng này không ngờ lại làm cho hắn vô lực chiến đấu, liều mạng chém giết xuất vòng vây, trong một đám hãn tặc cũng liều mạng mà chạy thoát đi ra, dùng mười bảy ngày thời gian chạy tới Lục gia trang, thì thân thể đã không được nữa.

Tần Tiểu Thiên đi theo tới gian phòng, nhìn mấy đại phu đang vội vã, Lục Giang ngồi bên giường, một tay đặt lên cổ tay của Âu Dương Song Thành, híp mắt, không biết suy nghĩ cái gì.

Một đại phu cẩn thận nói: " Đại lão gia, mấy người chúng ta đã lập ra một phương thuốc...ngươi nhìn xem."

Nhìn lướt qua phương thuốc, Lục Giang thở dài, nói: " Các ngươi đi khố phòng, mỗi người lĩnh một xâu tiền, trở về đi thôi, phương thuốc để lại trên bàn."

Mấy đại phu xoa mồ hôi lạnh, cung kính hành lễ, lặng lẽ rời khỏi gian phòng.

Tần Tiểu Thiên lạnh nhạt bàng quan, hỏi: " Phương thuốc không thể dùng?"

Lục Giang thở dài nói: " Có thể sử dụng...nhưng cũng không hiệu quả gì." Hắn lấy ra mấy cây ngân châm đâm vào huyệt đạo của Âu Dương Song Thành, lại nói: " Đây là nội thương...huynh đệ của ta gặp cao nhân rồi."

Tần Tiểu Thiên vẫn không thể trực tiếp dùng thần thức quan sát, hắn đưa tay bắt mạch, nói: " Để ta bắt mạch cho."

Lục Giang đối với Tần Tiểu Thiên rất tin tưởng, nghe vậy lập tức vọt qua một bên, khẩn trương nhìn xem.

Nhưng thật ra Tần Tiểu Thiên cũng không hiểu trung y, chẳng qua là thông qua việc thăm mạch, dùng thần thức xem xét thương thế của đối phương.

Một hồi lâu, hắn đứng dậy, nói: " Không thành vấn đề, cho hắn chút bổ dược là được."

Có thể xác định, Âu Dương Song Thành là bị người tu chân đả thương, trong cơ thể hắn lưu lại chính là chân nguyên lực đặc hữu của người tu chân. Đây là sau khi hắn đi tới Đại Tống triều, Tần Tiểu Thiên là lần đầu tiên mới biết nơi này cũng có người tu chân. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Lục Giang cũng đưa tay bắt mạch, không khỏi kinh ngạc vạn phần, quá thần kỳ, chỉ mới bắt mạch là đã chữa hết nội thương của Âu Dương Song Thành.

Hắn vội vàng kéo chiếc mền ra, lộ ra ngực của Âu Dương Song Thành, chưởng ấn màu tím xanh đã trở nên vô cùng nhạt. Hắn hoảng sợ nói: " Ngươi...Tần tiên sinh, làm sao ngươi làm được?"

Âu Dương Song Thành có một bộ râu xồm rất dày, hắn đột nhiên mở mắt, nghi hoặc nhìn quanh mọi nơi., vừa nhìn thấy Lục Giang thì không khỏi mừng rỡ, nói: " Đại ca, là ngươi cứu ta? Ai nha, mau bố trí nhân thủ, cừu gia của ta sẽ truy đuổi tới đó."

Lục Giang mỉm cười nói: " Huynh đệ, không cần lo lắng, có đại ca ở đây..."

Âu Dương Song Thành vẫn lo lắng, nói: " Đại ca, lần này không giống, có một người mặc đạo bào rất lợi hại, chỉ một thoáng đã giết bảy, tám huynh đệ của ta, ai, không ngờ ta cũng không ngăn được hắn một chưởng, nếu không phải mấy huynh đệ kia liều mạng...ta thiếu chút nữa chạy không thoát, đại ca...ngươi cần phải cẩn thận, ngàn vạn lần đừng khinh thường, tốt nhất là dùng ngạnh nỗ phòng bị hắn."

Dù sao thương thế vừa mới khôi phục, vừa nói mấy câu, hắn đã thở dồn dập.

Lục Minh từ bên ngoài vội vã tiến vào, nói: " Trang chủ, bên ngoài có một đạo nhân áo xanh cầu kiến."

Hắn lại rất nhanh bổ sung một câu: " Lão đạo kia...đả thương mấy trang khách của chúng ta."

Âu Dương Song Thành thấp giọng nói: " Chính là hắn...cũng quả nhiên đã đuổi tới nơi này! Cho ta một cây đao!" Hắn xoay người ngồi dậy.

Lục Giang và Lục Minh liếc nhau, cùng quay đầu nhìn về phía Tần Tiểu Thiên.

Trong lòng Tần Tiểu Thiên nói thầm: " Nhìn ta làm chi chứ?"