Ký Sự Của Bồ Câu Tinh

Chương 23: Gù gù





Trans: Toffee

Tinh Biến tay cầm tay dạy Cốc Tắc Minh xong, tuy rằng còn lưu luyến, nhưng vẫn rời khỏi phòng. Trên người Cốc Tắc Minh còn có thương, vì tương lai về sau về dài, y quyết định không bắt nạt người ta thêm nữa.

Nhưng Cốc Tắc Minh nhìn cực dễ bắt nạt, y cảm thấy cứ ngốc ở đó tiếp chắc chắn không nhịn nổi, vì thế đành mắt không thấy tâm không phiền.

Lúc Thương Thương vào phòng, Cốc Tắc Minh còn đang ngây người.

Thương Thương vừa thấy liền biết đã xảy ra chuyện gì, lấy tay áo che miệng cười: "Còn tưởng tôn thượng không có hứng thú với phương diện này, có vẻ là do ta tìm lầm người."

Cốc Tắc Minh trầm tư: "... Cái này gọi là song tu?"

Thương Thương nghĩ thầm, đây giỏi lắm gọi là giúp đỡ lẫn nhau.

Nhưng nàng không biết ý của Ma Tôn, vì thế trả lời: "Tạm có thể coi là một phần trong đó nha."

"Nhưng ta không thấy tu vi mình cao lên." Cốc Tắc Minh nói, "Hơn nữa ta cũng biết qua quá trình nam nữ song tu... Tuy rằng ta mới chỉ nghe nói qua đồng tính...... Nhưng hình như khác nhau hơi nhiều? "

"Đây mới là nhập môn." Thương Thương nghiêm trang nói.

Cốc Tắc Minh trầm mặc một lát: "Nhưng không phải người ta nói song tu là chuyện khiến nhân tâm say mê sao? Vì sao ta khó chịu như vậy?"

"Chỉ có khó chịu thôi?" Thương Thương nhìn dấu vết trên giường.

"..." Cốc Tắc Minh vô cùng đáng thương nói, "Nhưng hầu hết thời gian đều rất khó chịu nha."

"Ừm..." Thương Thương miễn cưỡng đè ý cười xuống, nói, "Có thể là do ngươi chưa thả lỏng, hoặc là tôn thượng cố tình trêu chọc ngươi...... Ngươi lấy lòng y, đương nhiên sẽ không khó chịu như vậy nữa."

Cốc Tắc Minh lại trầm tư: "Hai chúng ta ... gọi là đạo lữ sao?"

"Phì." Thương Thương nhịn không được cười ra tiếng.

Trong ánh mắt nghi hoặc của Cốc Tắc Minh nàng nhanh chóng sửa đổi biểu tình, bộ dạng cực kỳ chuyên nghiệp giảng: "Vậy phải dựa vào chính ngươi tranh thủ. Hiện tại ngươi mới đang trong thời gian thử việc, nếu y không vui, thẳng tay giết ngươi cũng không phải không thể. Nhưng nếu có thể trở thành đạo lữ... Đương nhiên là không giống nhau. Chúng ta thường đối xử với đạo lữ, đều rất ôn nhu."


Cốc Tắc Minh: "......"

Cho nên hắn lại đi một vòng quay về chỗ cũ? Lại phải bắt đầu con đường cầu hôn dài đằng đẵng?

... Hình như có chỗ nào không đúng lắm? Thôi, đi một bước tính một bước vậy.

"Vậy ta phải làm thế nào?" Hắn hỏi Thương Thương.

"Trước tiên hãy học làm thế nào lấy lòng người đi, được không?" Thương Thương ngồi cạnh giường, lấy một tập tranh từ trong túi trữ vật đưa cho Cốc Tắc Minh.

Cốc Tắc Minh lật từng tờ: "Cốt truyện là gì vậy? Sao cứ ngắt quãng thế?"

Trên tập tranh có nam có nữ, muôn vàn tư thái.

"... Không phải xem như vậy," Thương Thương nói, "Ngươi phải thế vào, thế bản thân với tôn thượng vào, hiểu chưa?"

Cốc Tắc Minh nghĩ nghĩ, mặt đỏ bừng. Hắn vội vàng đóng tập tranh lại.

"Nhất định phải như vậy sao?" Hắn ho nhẹ một tiếng, "Ta... khôngh hiểu lắm."

"Vậy mới phải học mà." Thương Thương cười giúp Cốc Tắc Minh mở lại tập tranh.

Cốc Tắc Minh nghĩ, cảm thấy cũng đúng, ánh mắt lại nhìn xuống tập tranh.

Đầu ngón tay Thương Thương chỉ một bức tranh, nói với Cốc Tắc Minh: "Ngươi muốn câu dẫn tôn thượng như thế này, vừa chủ động cũng phải ẩn nhẫn, nhưng phải bộc lộ thẳng thắn thành khẩn tất cả cảm thụ của ngươi về phía y; lúc thừa hoan, phải biết phối hợp, khiến tôn thượng thoải mái......"

"Phức tạp vậy," Cốc Tắc Minh lẩm bẩm, "Khó quá."

Thương Thương nhìn Cốc Tắc Minh tiếp thu tự nhiên như thế, trong lòng lại dâng lên một chút hoài nghi.

"Tôn thượng đối đãi ngươi như vậy," Nàng giả bộ lơ đãng thử hỏi, "Ngươi không hận y à?"

"Vì sao ta phải hận y?" Cốc Tắc Minh chớp mắt, "Y đã cứu ta, còn giúp ta tìm sư phụ... Ta không nên cảm kích sao?"

"Vậy ngươi liền cam tâm... chịu làm kẻ dưới?" Thương Thương khẽ cười nói, "Kém một bậc?"

"..." Cốc Tắc Minh nhìn Thương Thương, một lát sau, mới nói: "Ngươi là nữ hài tử, sao lại có thể trọng nam khinh nữ như vậy?"

"...?"

"Ngươi nói như vậy, chẳng lẽ mọi cô nương sinh ra đều thấp kém hơn một bậc sao?" Cốc Tắc Minh chân thành cầm tay Thương Thương, "Kỳ thị giới tính là không nên đâu."

Hết chương 23.