Kỳ Nghỉ Quyến Rũ

Chương 3-2: Minh Tuấn!



"Thật không công bằng!" Bình bất mãn chỉ vào Thuý An và Xuân Lâm," Tại sao những cô gái thẳng... mình cũng là... Quá bất công."

- Cậu xúc động quá rồi! Cậu ta đang nhìn tất cả chúng ta...

Có ai đó không khỏi nghi ngờ thật sự Xuân Lâm đang nhìn tình cảm mọi người hay đa nghi Thúy An, cái này...bản thân cậu ta...đang ghen rồi.

Thanh Anh thật sự mệt mỏi. Dường như cô cũng nhận ra sự khác lạ trong anh, cô liếc nhìn nói:" Thuý An đúng đây...!"

"Thôi được rồi bây giờ chúng ta làm gì đó chứ? " một trong những nỗ lực chuyển đề tài của Thúy An. Nhưng Thanh Anh và Bình không cảm xúc.

" Nếu không phiền. 2 bạn nữ có muốn nhảy với tôi không?" Dường như có một sự hi vọng rất lớn trong đôi mắt của hắn.

"Xin lỗi nhưng tớ không biết nhảy!" Thuý An từ chối, cô cũng nhìn cô bạn bên cạnh.

" Không hề gì,tớ có thể dạy."

Đến lúc này Giang ta thật sự không thể nhịn được, lên tiếng nói:"Cậu hẳn đang có ý định gì đó với các cô gái ở đây."

"Cậu định ăn cắp một vài cô gái chỗ này." Dù không muốn nói thêm vào,Tuấn cuối cùng vẫn không khỏi tiếp lời Giang.

" Ha! Cũng không hẳn vậy, chỉ là không muốn thấy Thuý An ngại khi đi riêng cùng tớ!" Cậu ta dường như khá vui.

Thuý An hơi ngượng:"... Thanh Anh là bạn gái cậu ấy, nên có thể cậu ấy khó chịu... Đừng để tâm."

" À... Hiểu hiểu..." Xuân Lâm dường như tâm trạng càng tốt lên, dù sao cậu ta cũng cảm thấy có gì đó may mắn, gật đầu nhìn Thuý An:" Vậy mình đợi Thuý An ở gần sân khấu A1 nhé!"

" Sẽ không ai đi tách với nhóm cả!", Thuý An, cậu sẽ đi với cậu ta? Tuấn nhướng mày, ánh mắt sâu không đáy đợi câu trả lời của cô.

" Không sao cả, dù sao Bình cũng đã kiếm được tiểu thịt tươi và đi cùng thằng đó nãy giờ rồi. Vậy nên cứ thoải mái đi Thuý An!" Giang nháy mắt với cô, chỉ về phía thằng bạn mặc quần đùi "lụa bóng" với người mới phía xa xa. Xuân Lâm nhìn cô, đợi.

Quay lại nhìn cậu, cô vui mừng trả lời:

- Tốt rồi, vậy mình đợi cậu ở đó.

Không hiểu sao nói xong, cô cảm thấy lạnh sống lưng nhỉ? Mặc hở quá nên lạnh chăng...

"Cẩn thận..." Có một giọng nói khá trầm, chứa đựng giận giữ bên trong phát ra ngay phía sau gáy cô. Là giọng Tuấn, tại sao...

...

ÙMMMM...

Phía trước cô mờ dần, khó thở cùng mùi clo trong bể...

Thì ra là ngã vào bể bơi bên cạnh...

Là cậu ta vừa nhắc cô khi thấy cô sắp ngã vào bể...

Có ai đó đang đang kéo cô lên, dù không rõ là ai, nhưng cô biết người đó đang ôm cô, rất rất chặt...Cố kéo cô ra khỏi nước...

...

Sao sao cô lại có suy nghĩ rằng, Tuấn không phải cảnh báo cô sẽ rơi xuống nước...

Mà là thách thức... Không phải, là đe doạ... Chính xác là nếu cô còn làm gì, cậu ta sẽ hành động...

Không hiểu sao, tự dưng cô tâm trạng cảm thấy bắt đầu sợ hãi...

...

"Vớt được cậu ấy rồi..."

" Cố thở đi cô gái..."

" Không sao rồi..."

"Huýtttt..."

Ai đó ra hiệu bên tai cô, một giọng nói gợi cảm, nó giường như càng tăng sự căng thẳng trong cô.

Cuối cùng Thuý An đã mở được mắt, Thanh Anh vô cùng lo lắng nắm lấy tay cô rất chặt, chăm chú nhìn cô.

" Cậu ổn không?"

" Mình không sao!"

"Tớ nghĩ cậu cần nghỉ ngơi.".Vẫn là giọng nói mang đến áp lực ấy, cậu ta muốn gì.

Tuấn vẫn ở phía sau cô, nắm lấy bờ vai mảnh khảnh:" May mắn cậu không có sao..."

Chứ không phải cậu vừa cố ý hả Tuấn, nực cười Tuấn ah! Cậu cảnh cáo được tôi?