Kỳ Nghỉ Dài Của Ảnh Hậu

Chương 5: Thỏa Hiệp



Tạ Hiểu Đông ngồi trên ghế giám đốc, hai cái há cảo nhân tôm trong suốt như pha lê trong miệng, anh ta giả vờ bối rối, mơ hồ hỏi

"Nếu không thì em còn có thể ăn cái gì nữa, không phải nghe bác sĩ khuyên nên ăn thanh đạm sao?”

"Đúng là như thế ... nhưng em nghĩ những món anh đặt cũng khá ngon."

"Ha Ha, em còn muốn ăn thịt sao? Em không nghe lời bác sĩ dặn à. Làm sao em có thể ngoan ngoãn nghỉ một năm như bác sĩ nói?

Tạ Hiểu Đông ăn vài ba miếng đã xong, không thèm nhìn cô, khịt mũi.

"Em muốn nghỉ một năm, em nghĩ thời hoàng kim của nữ diễn viên là bao nhiêu năm? Bây giờ em còn có thể đóng vai học sinh cấp ba sao? Sau một vài năm, những bạn học của em sẽ có nhiều kinh nghiệm hơn em rất nhiều! "

Tô Minh Nguyệt rụt cổ lại, lời nói của anh ta thật sắc như dao. Ngày xưa mang cô đi đóng phim mới ôn hòa làm sao, hiện tại thì thái độ thật khốc liệt.

Cô ấy không phục nghĩ, “Phải, bây giờ tôi không thể đóng phim, xem như là lỗi của tôi. Nhưng tôi có muốn thế này đâu. Xảy ra tai nạn , chẳng lẽ là lỗi của tôi à?”

Càng nghĩ đến đây cô càng cảm thấy khó chịu, trong đầu hiện lên cảnh tượng bị treo lủng lẳng trên trời, cô lắc đầu không muốn nhớ lại. Lại cảm thấy khóe mắt hơi nhức, cô khẽ khịt mũi, cúi đầu không nói gì, húp một ngum cháo.

Bầu không khí trong văn phòng có chút đông lạnh. Tạ Hiểu Đông nhìn bộ dạng oan ức của Tô Minh Nguyệt khiến anh ta nhớ rằng anh ta bảy năm trước anh vẫn còn là một quản lí đưa nghệ sĩ đi khắp nơi casting và đến trường quay, dù gia đình bề thế nhưng anh ấy không muốn dựa hoàn toàn vào nguồn lực của bố mẹ mà chỉ biết dựa vào sự nỗ lực của bản thân cũng có thể dẫn dắt một vài diễn viên nổi tiếng.

Lần đầu tiên gặp Tô Minh Nguyệt, Đạo diễn Vương đã liên lạc với anh ấy và nói rằng có một người mới tài năng khá được và muốn giới thiệu cô với anh ấy.

Nhân tài quả nhiên như miếng ngọc thô.

Anh không ngần ngại nói chuyện với cô ấy về hợp đồng, và cũng cho cô rất nhiều kinh nghiệm trong việc cân bằng giữa việc học và đóng phim. Anh ấy muốn sử dụng tài nguyên này trong tương lai. Cố gắng hết sức đào tạo cô ấy trở thành siêu sao quốc tế.

Không lâu sau đó, bộ phim với sự tham gia của Tô Minh Nguyệt đã được công chiếu và đúng như dự đoán của anh, cô ấy đã sớm giành được giải thưởng, Vào thời điểm cô ấy quyết định đi học, để giành được các điều kiện hợp đồng thoải mái nhất, anh đã thề với cha mình: "Cô ấy cần có bằng cấp ,như vậy sau khi tốt nghiệp, nếu cô ấy không thể nổi tiếng, con sẽ múa lân cho cha xem!”

Tạ Hiểu Đông thầm thở dài, sau bao nhiêu năm trong nghề, Tô Minh Nguyệt có lẽ là nghệ sĩ cần anh nhất.

Một cuộc điện thoại làm gián đoạn dòng suy nghĩ của họ.



Tô Minh Nguyệt ăn cháo xong, cảm thấy hơi no, cô xoa bụng, nhìn Tạ Hiểu Đông nhấc điện thoại, mơ hồ nghe thấy đầu dây bên kia nói gì đó rất rất căng thẳng, nhưng ở bên này anh ấy chỉ ậm ừ vài câu, cuối cùng nhẹ nhàng nói: " Con hiểu rồi, con đang nói chuyện với cô ấy.” rồi đặt điện thoại xuống.

Tạ Hiểu Đông nghiêm túc nhìn cô nói: "Được rồi, không còn lựa chọn nào khác ... Nhưng một năm có vẻ hơi dài, hay là em cứ nghỉ ngơi nửa năm rồi hãy xem lại, nếu thấy khỏe hơn thì quay lại bất cứ lúc nào, còn việc này cứ để anh thu xếp cho. "

Để bày tỏ sự áy náy của mình, anh ấy mỉm cười và đẩy món mì cua nãy giờ chưa động tới trước mặt cho cô, "Nếu em thấy ổn, nhanh ăn xong rồi ký vào giấy báo nghỉ, sau đó anh sẽ đến chỗ chủ tịch nộp đơn."

Tô Minh Nguyệt ngay lập tức đứng dậy, cắn vài miếng phô mai, rồi hỏi, "Ồ? Vừa rồi có phải là Chủ tịch Tạ không? Làm sao ông ấy biết em đang ở đây chứ?”

Tạ Tiêu Đông không phủ nhận, chỉ quay mặt vào tường nói: “Bộ phim này em không cần quay, công ty đã cử người khác quay lại từ đầu rồi.”

Sau đó Tô Minh Nguyệt đã rõ. "Ồ, nghe theo kế hoạch đi... Vậy em có thể nghỉ ngơi sao?" Xem ra Anh Đông làm người ở giữa cũng không dễ dàng gì.

Nhận được sự đồng ý, cô ấy xem ra phải lên kế hoạch cho kỳ nghỉ đột ngột này thật tốt.

Tạ Hiểu Đông vẫn còn đang lo lắng, anh ta quay lưng lại suy nghĩ một chút rồi nói: “Thôi thế này đi, chúng ta thỏa thuận ba điều: Thứ nhất, bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với em, không được phép tắt máy. Hàng tháng đi khám lại nhớ gọi anh đi cùng.”

“Được ạ!"

"Thứ hai, đi du lịch nghỉ ngơi cũng được. Nhất định phải che chắn kĩ. Nếu bị người qua đường phát hiện, không được chụp ảnh cũng không được cho chữ kí, Đi ra ngoài phải tránh các tay săn ảnh, và nếu em cảm thấy mình bị chụp ảnh, hãy cho anh biết ngay. "

"Không vấn đề gì anh Đông ạ!"

"Thứ ba, không được yêu đương, đừng để đến lúc lại dắt bạn trai đến gặp mặt anh."

" Bạn trai á? Bạn trai của em ở đâu ra?" Tô Minh Nguyệt lúng túng.

"Đừng nghĩ rằng anh không biết có bạn học đang theo đuổi em, chính là người bao cả rạp mời em đi xem phim.”

"Nhưng mà chúng em đi xem phim theo yêu cầu của giáo viên. Xem phim về để còn viết luận văn!"

"Đừng giải thích, dù sao cũng không được phép."

"Hình như không có yêu cầu cấm yêu trong hợp đồng mà em đã ký?"



"Vậy thì bây giờ có, em có thể coi nó như một thỏa thuận bổ sung cho kỳ nghỉ của em."

Tạ Hiểu Đông nhanh chóng in ra những gì anh ấy vừa nói và cùng Tô Minh Nguyệt ký vào đó.

Tô Minh Nguyệt liền nghĩ, sếp của mình thật độc ác.

Nhưng nếu cô ấy có thể chiến đấu, cô chắc chắn sẽ không thừa nhận thất bại một cách dễ dàng.

"Anh Đông, có phải anh vì chuyện chị Chu Nghiêu sắp kết hôn mà suy nghĩ không? Anh đã theo đuổi chị ấy lâu như vậy rồi..."

Những năm cô ấy còn đi học, nghe nói anh đã rất cố gắng theo đuổi, dùng mọi cách để chiếm được tình cảm của mỹ nữ đó.

Vì công việc bận rộn nên cả hai ít gặp nhau và xa cách nhau hơn, không ngờ cuối cùng cô người mẫu trẻ này lại kết hôn với một nhiếp ảnh gia và đi du lịch khắp nơi trên thế giới.

Không ngờ, Tạ Hiểu Đông lại bỏ ngoài tai lời nói của cô và tiếp tục nói: "Hừm, nếu em cảm thấy trong giai đoạn này tình trạng của mình nghiêm trọng, đừng đi du lịch mà hãy đi đến bệnh viện ... anh quên viết câu này, tí nữa em kí cái khác nhé "

“Anh Đông, anh tỉ mỉ quá, đàn ông mà dài dòng quá cũng không tìm được bạn gái đâu! Thôi, nếu mà tình hình của anh có nặng quá, em sẽ nhờ bố em đến khám cho anh, anh đừng lo ”.

"Em muốn anh tức chết sao? Biết nhau bao nhiêu năm như vậy, anh còn không biết bố em là bác sĩ thú y sao?"

Máy in vẫn đang phun ra giấy, nghe thấy giọng anh như súng liên thanh làm Tô Minh Nguyệt đang kí tên cũng giật mình.

"Anh Đông, đây là cái gì?"

Tạ Hiểu Đông đưa cho cô xem .Đây là kế hoạch trở lại của Tô Minh Nguyệt do anh ấy viết, dày hàng chục trang .

Tạ Hiểu Đông cũng cảm thấy chua xót cho bản thân. Anh ấy quay lại máy tính và bắt đầu sửa đổi kế hoạch. Anh ấy cũng lên kế hoạch nửa cuối năm cho Tô Minh Nguyệt, anh ấy thực sự rất lo lắng.

Sau một lúc, anh ấy vươn vai sau khi viết, nhìn lên thấy Tô Minh Nguyệt đang nằm trên ghế sô pha, lật vài trang báo cáo trên tay, cái đầu nhỏ tựa vào gối tựa trên ghế sô pha, đôi mắt của cô không biết từ khi nào đã nhắm lại, lông mi của cô rất dài, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô hơi nhăn lại, như thể cô ngủ không ngon.

Anh mỉm cười bất lực, tìm một cái áo từ phòng chờ và đắp lên cho Tô Minh Nguyệt, dặn dò người trợ lý vài câu, và rời đi với một số tài liệu.