Kỳ Huyễn Dị Điển

Chương 196



Phi thuyền chậm rãi bay lên.

Vô cùng bình ổn, bên trong khoang thuyền tiếng nhạc du dương từ đầu đến cuối chưa hề dừng lại, một điểm tạp âm đều không nghe thấy.

Chỗ ngồi bên cạnh Thâm Bạch vẫn trống không, bất quá cùng máy bay bất đồng, chỗ không ai ngồi cũng không đại biểu không có người, bởi vì trên phi thuyền phương tiện nhiều lắm, người đi ăn cơm, tập thể hình cũng có thể.

Yếm đã tò mò đọc tạp chí thương phẩm trên phi thuyền, Nạp Đức Lý Khắc thì đang tra khí trời địa phương, Hà Thanh Thanh cũng hết nhìn đông tới nhìn tây một hồi, cuối cùng bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nàng nhìn Lâm Uyên và Thâm Bạch:

"Bất quá không phải nói trên đường sẽ kiểm tra sao? Nếu như đến Kha Lâm Đức thị, chúng ta phải trả lời nghi vấn bọn họ đề ra thế nào?"

"Thì nói nhóm ta tới chơi game lấy số lượng da, Bố Lỗ đặt vé tàu mục đích vốn chính là cái này, tửu điếm đã phát số lượng da internet phụ cận, chúng ta nếu đi qua, thuận tiện giúp hắn lấy một tay, trước khi xuất phát ta đã cùng Bố Lỗ bọn họ nói, bọn họ còn đem tài khoản mật mã của mình nói cho ta biết." Thâm Bạch hiển nhiên sớm có kế hoạch.

"Bất quá cái kia..." Hắn nghĩ tới một cái khó xử: "Ta và Hà Thanh Thanh không thành vấn đề, A Uyên cũng bắt đầu chơi, ngược lại Nạp Đức Lý Khắc và Yếm, các ngươi biết đánh xx liên minh không?"

"xx liên minh là cái gì?" Một nhíu, một thiêu mi, Nạp Đức Lý Khắc và Yếm khó có được trăm miệng một lời nói.

Thâm Bạch:...

"Xem ra, phải đến lúc huấn luyện hai ngươi chơi game rồi, chí ít không thể quá rác, vạn nhất bọn họ kiểm tra tỉ mỉ, cả trình độ trò chơi cũng nói, thì có điểm không ổn."

Nạp Đức Lý Khắc:... ; Yếm:...

"Ta chơi hỗ trợ ( support), A Uyên chơi xạ thủ ( adc), Hà Thanh Thanh chơi đả dã ( jungler), hai người các ngươi... Ở đường trên và đường giữa chọn một đi!" Thâm Bạch rất nhanh đều phân phối xong vị trí hai người.

Vì vậy, Yếm tạp chí cũng không nhìn, Nạp Đức Lý Khắc cũng thu hồi khí trời tuần tra, hai người bắt đầu cúi đầu nghiên cứu giới thiệu vắn tắt trò chơi trước.

Thâm Bạch lúc này rốt cục rảnh rỗi, mở ra địa đồ mang theo người: "Thật ra kỳ thực ta vẫn có một vấn đề, Kha Lâm Đức thị rốt cuộc là đâu a? Địa lý ta học luôn luôn không sai, cái thành phố này là do quá nhỏ và vắng vẻ sao? Cư nhiên hoàn toàn chưa từng nghe qua..."

Hắn từ lần đầu tiên nghe được tên thành phố đã sửng sốt một chút, bất quá nhìn những người khác đều không phản ứng, cho nên hắn vẫn nghĩ rằng chỉ là một nơi hắn vừa mới không biết mà thôi, sau lại vẫn bề bộn nhiều việc, hắn cũng không có thời gian đi xác nhận địa điểm, cho tới bây giờ mới có thời gian.

Thâm Bạch tra tìm khu vực lạnh trên bản đồ.

"Chắc là phụ cận La Bố Lạp thị, một thành thị diện tích không coi là nhỏ." Lâm Uyên ở bên cạnh gợi ý một chút.

"Tốt." Cười cười với Lâm Uyên, Thâm Bạch tiếp tục cúi đầu tra cứu.

Ngay khi hắn chăm chú tìm, Hà Thanh Thanh bên cạnh xen vào nói: "Ta còn tưởng rằng chỉ ta không biết Kha Lâm Đức thị là nơi nào, nguyên lai Thâm Bạch cũng không biết a..."

Trong giọng nói của nàng hơi có chút thở phào nhẹ nhõm.

"Nga, không biết là bình thường a ~ Kha Lâm Đức thị là đô thị ma vật từ đầu đến đuôi, trên bản đồ nhân loại căn bản không có đánh dấu a!" Nạp Đức Lý Khắc cũng chen lời nói.

"Ai?" Hà Thanh Thanh ngây người công phu, Thâm Bạch đã xem xong địa đồ. Hắn không tìm được thành phố này trên bản đồ, dựa theo tên thành thị "Kha Lâm Đức thị" kiểm tra, hắn đồng dạng không có phát hiện, thậm chí còn dựa theo lời Lâm Uyên, ở La Bố Lạp thị phụ cận tỉ mỉ tra tìm một lần, vẫn không có...

Chính là ở phía sau nghe được câu nói này của Nạp Đức Lý Khắc.

"Còn có... thành thị như thế?"

"Có a, như thành thị bây giờ đã có một ít, tất cả sinh hoạt ở bên trong đều là ma vật và người có dị năng cao cấp, đối với nhân loại bình thường mà nói, cái thành phố này dĩ nhiên chính là không tồn tại." Nạp Đức Lý Khắc nói: "Kỳ thực, địa đồ cũng tốt, đường cũng tốt, cho thấy cùng đi thông đều là người khác nghĩ cho ngươi đi, hoặc nói là địa phương cho phép ngươi đi, còn địa phương không muốn cho ngươi đi, thì tắt đi đường, xoá sạch tồn tại trên bản đồ thì tốt rồi a ~ " "Nói như thế nào đây? Từ khi có địa đồ và đường, tinh thần thăm dò của nhân loại trái lại giảm xuống ni ~" Nạp Đức Lý Khắc nói, nhấp một hớp cà phê nóng, phi thuyền phục vụ đã bắt đầu, lúc bồi bàn thúc xe đẩy đi qua, nàng tò mò gọi một ly cà phê.

"Ngô ~ cũng không tệ lắm, so trong tưởng tượng uống ngon hơn nhiều." Nạp Đức Lý Khắc hài lòng nói.

Hà Thanh Thanh kinh ngạc di một tiếng, mà Lâm Uyên và Thâm Bạch đều là ngây ngẩn cả người.

"Còn có loại chuyện này sao?" Hà Thanh Thanh kêu lên.

"Ừ, cầm, nhìn phần địa đồ trong tay ta đây, cái trong tay ngài nhìn tới nhìn lui, nhìn bao lâu, cũng tuyệt đối tìm không được Kha Lâm Đức thị." Nạp Đức Lý Khắc gật đầu, sau đó từ trong túi của mình lấy ra một tờ địa đồ đưa cho Thâm Bạch.

Bắt được địa đồ, Thâm Bạch lập tức nghiên cứu: Quả nhiên, trước tìm nửa ngày cũng không tìm được Kha Lâm Đức thị, ở chỗ này dễ dàng bị hắn tìm được.

Tỉ mỉ so sánh hai phần địa đồ trong tay, hắn lập tức phát hiện hai chỗ lớn bất đồng: Không chỉ trên bản đồ của Nạp Đức Lý Khắc xuất hiện mấy thành thị không có trên bản đồ trong tay hắn, trừ đó ra, bản hình của hai phần địa đồ kỳ thực cũng có khác biệt, nói cách khác, phần lõm xuống phía dưới trên bản đồ của hắn, bị vẽ thành bộ phận nước biển thế nhưng ở trên bản đồ Nạp Đức Lý Khắc không phải là khu vực nước biển, mà là một thành thị.

Này...Thâm Bạch lần thứ hai lâm vào triết học mê tư.

Thế giới này... Nguyên lai còn có thể như vậy?

Không chỉ thế giới chúng ta cho rằng như vậy không nhất định là bộ dáng như vậy, ngay cả chúng ta nhìn địa đồ... Kỳ thực cũng không nhất định là hoàn chỉnh?

Thâm Bạch giật mình, thẳng đến Nạp Đức Lý Khắc hạ một câu nói cắt đứt hắn trầm tư.

"... Cho nên nói, không biết là bình thường, nhưng A Uyên biết cái chỗ này, khiến ta nghĩ ngoài ý muốn ni ~ "

Nạp Đức Lý Khắc nói xong, nhìn thoáng qua Lâm Uyên, cười cười, lập tức quay đầu đi, tiếp tục một bên uống cà phê một bên nghiên cứu trò chơi.

Hà Thanh Thanh không có suy nghĩ nhiều.

Ngược lại đường nhìn Thâm Bạch lại rơi vào trên mặt Lâm Uyên, vẫn không có ly khai.

"A Uyên." Thâm Bạch nhỏ giọng kêu một tiếng tên của hắn.

Sau đó, hai phần địa đồ trong tay hắn liền bị Lâm Uyên cầm đi.

Lâm Uyên tỉ mỉ nhìn bản đồ trong tay, một lát thấp giọng nói một câu gì đó, thanh âm quá nhỏ, thế cho nên ngồi ở bên cạnh hắn - Thâm Bạch cái gì cũng không nghe được, Thâm Bạch phải tái tiến tới một điểm, Lâm Uyên lại lập lại một lần, lúc này mới nghe được hắn nói là:

"Tôi ở địa đồ trên trấn thấy qua, đều là như vậy."

"Thực sự?" Thâm Bạch nhìn về phía hắn.

Lâm Uyên liền gật đầu: "Bất quá trấn trên cũng chỉ một tấm bản đồ mà thôi, treo ở trung tâm hoạt động, bình thường căn bản không có người nhìn, vừa bẩn vừa cũ, hầu như thấy không rõ tên thành thị trên đó."

Thế nhưng anh lại nhìn, Kha Lâm Đức thị không tính lớn, vị trí cũng rất chếch, anh còn nhớ kỹ tên một thành phố như vậy.

Nhìn vẻ mặt Lâm Uyên như ngày thường không có bao nhiêu khác biệt, trong lòng Thâm Bạch suy nghĩ, lại không có đem những lời này nói ra.

Nhưng Lâm Uyên chợt mở miệng lần nữa ——

"Tấm bản đồ kia không ai nhìn, cho nên tôi sẽ xem, chính là bởi vì người kia."

"Người kia?" Thâm Bạch nhỏ giọng hỏi.

"Người tôi phải gọi là phụ thân."

"Tôi đã nhớ không rõ tướng mạo của ông, bất quá lại nhớ kỹ tay ông."

"Sơn Hải trấn vào buổi chiều tràn đầy ánh dương quang vàng rực, trong trung tâm hoạt động vắng người, ông lấy xuống địa đồ treo trên tường, dùng khăn lau lau đến khi sạch sẽ sau đó một lần nữa treo lên."

Lâm Uyên thấp giọng nói: "Ông ôm lấy tôi, đưa ngón tay ra chỉ một lại một thành thị trên bản đồ, dạy tôi nhớ kỹ từng cái tên."

Nói xong câu này, Lâm Uyên thật lâu không có lên tiếng nữa, thẳng đến hắn lần thứ hai cúi đầu, đường nhìn rơi vào tấm bản đồ trên tay phải ——

"Đó là hồi ức không nhiều lắm của tôi và ông."

"Thời gian dài như vậy, tôi đã cho rằng mình đều quên mất không sai biệt lắm, không nghĩ tới còn nhớ rõ, nếu như không phải Nạp Đức Lý Khắc nói, tôi thậm chí đã cho là mình nhớ tên thành thị chính là thông thường thường thức mà thôi."

Lâm Uyên bỗng nhiên cười cười:

"Ký ức lúc đó chính là ngoan cố như vậy sao?"

Tầm mắt của hắn ở trên bản đồ di động tới từng tên thành thị xa lạ lại quen thuộc, tới cuối cùng, hắn thấp giọng nói một câu:

"Không có Sơn Hải trấn."

"?" Trong đầu còn ở trong tràng cảnh Lâm Uyên vừa miêu tả, Thâm Bạch có điểm hoảng thần.

"Tôi nói... trên hai tấm bản đồ... Cũng không có Sơn Hải trấn." Lâm Uyên lập lại một lần. Thâm Bạch nhìn nơi ngón tay hắn dừng lại ——

Quả nhiên, chính như lời Lâm Uyên, trên hai tấm bản đồ, đều không có Sơn Hải trấn.

"Có thể là Sơn Hải trấn quá nhỏ đi?" Hơi kiều kiều khóe miệng, Lâm Uyên dùng những lời này kết thúc đối thoại giữa hai người.

Đối thoại của hai người những người khác không nghe được, kết thúc xong đoạn đối thoại lúc này, Lâm Uyên nghiêm túc nhìn video —— video trò chơi, không có quên chính mình qua bên kia phải lấy thân phận game thủ xuất hiện, hắn là người làm cái gì đều rất nghiêm túc.

Còn Thâm Bạch thì mang theo Nạp Đức Lý Khắc và Yếm đã bắt đầu đấu võ, hắn cấp mỗi người đều dẫn theo máy vi tính xách tay, ngồi tại chỗ có thể chơi game, tuy rằng ngay từ đầu biểu hiện loạn thất bát tao, bất quá Nạp Đức Lý Khắc và Yếm cư nhiên thật sự đối trò chơi nổi lên hứng thú, cũng không lâu lắm, hai người còn hẹn nhau cùng đi phòng game trên phi thuyền luyện tập —— trên phi thuyền có phòng game chuyên môn, võng tốc thiết bị đều trang bị tốt hơn máy tính xách tay.

Thâm Bạch cũng đi theo, không lâu lắm, Hà Thanh Thanh đau bụng đi nhà vệ sinh, chỗ ngồi liền lưu lại mình Lâm Uyên.

Vẫn không nhúc nhích, Lâm Uyên tiếp tục ngồi ở chỗ kia xem video.

Hắn hiện tại ngoạn một vai, mục tiêu là đem vai đó ngoạn hảo, cho nên xem đều là video liên quan nhân vật này.

Chủ nhân vị trí ghế trống bên cạnh Thâm Bạch chính là lúc này đến.

"Xin hỏi, có thể để cho ta đi vào ngồi sao?" Thanh âm rất trung tính, cũng rất có lễ phép. Lâm Uyên ngẩng đầu lên hướng thanh âm truyền tới nhìn lại, khi thấy rõ người tới, hắn sửng sốt một chút ——

Là một vị nữ tính, thân cao gầy, trên người mặc áo lông tuyết trắng, hạ thân xuyên một cái quần jean màu kem, thoạt nhìn rất nhẹ nhàng khoan khoái.

Đối phương bộ dáng rất đẹp.

Nhưng đó cũng không phải trọng điểm, Lâm Uyên đối với nhân loại xấu đẹp không tính là quá để ý, khiến hắn sửng sốt một chút chính là: Vị nữ sĩ này thoạt nhìn có chút quen mắt.

Hắn suy nghĩ hồi lâu mới nghĩ đến: Là mắt và lông mi, mắt và lông mi của vị nữ sĩ cư nhiên có bảy tám phần tương tự Thâm Bạch.

Bất quá hắn rất nhanh ý thức được chính mình làm cho người ta đợi lâu, gật đầu, hắn đứng lên, nhường ra lối đi nhỏ để cho đối phương đi vào.

"Cảm tạ." Đối phương cảm tạ hắn, quả nhiên ngồi xuống chỗ ngồi bên cạnh Thâm Bạch, cứ như vậy, hai người bọn họ cách vị trí trung gian của Thâm Bạch, ngồi chung một chỗ.

Cả hai vốn là không nói gì, nhưng cũng không lâu lắm, đối phương chú ý tới màn hình trên tay Lâm Uyên, chậm rãi bu lại.

"Thanh âm quá lớn sao?" Hơi nhíu mày, Lâm Uyên phản xạ nhìn âm lượng trên điện thoại di động của mình.

"Không không không ~ do ta cũng thích dùng nhân vật đó a! Mà cái video này ta vừa vặn chưa có xem qua, ngươi âm lượng quá nhỏ, ta ở bên kia nghe không được..." Nữ tử khoát khoát tay, lộ ra một nụ cười có điểm lúng túng.

Nụ cười kia lại cùng nụ cười quỷ dị của Thâm Bạch có điểm trùng hợp.

Nhìn nàng một cái, Lâm Uyên nói với nàng: "Nếu như không ngại, ta ngồi vào trung gian đi, trung gian là vị trí bằng hữu ta."

"Thật vậy chăng? Vậy quá tốt rồi!" Nữ tử lộ ra một cái thần sắc mừng rỡ, đợi được Lâm Uyên đi sang ngồi, hai người liền thực sự cùng nhau nhìn.

Tới lúc Thâm Bạch trở lại, thấy chính là tình cảnh Lâm Uyên và nữ nhân xa lạ cùng cúi đầu xem video.