Kính Vị Tình Thương

Chương 134: Cũng chỉ là muối bỏ biển



Mấy năm trước, "Thái uý đảng" và "Trung thư lệnh đảng" đã biến thành "Nhị đảng", "Tam đảng", "Tứ đảng" và đảng trung lập. Sau khi vụ án vu cổ ba năm trước đây hạ màn, Nhị đảng và Tứ đảng hoàn toàn rơi đài, vây cánh của Tam hoàng tử như mặt trời ban trưa. Nam Cung Tĩnh Nữ còn tưởng rằng, người luôn luôn ôn hòa như Ngũ ca của nàng sẽ gặp nhiều khó khăn, nhưng không ngờ hắn đã có thể bồi dưỡng ra thế lực của mình chỉ trong hơn một năm. Nam Cung Đạt là hoàng tử giám quốc, quan chủ khảo kỳ thi hội ba năm trước đây cũng là tâm phúc của hắn, cho nên hắn lập tức bồi dưỡng được rất nhiều "môn sinh" thề trung thành với hắn đến chết. Nam Cung Tĩnh Nữ không thể không thừa nhận, dù rất thân thiết với nhau, nhưng mấy năm nay nàng đã nghĩ sai về Ngũ ca. Bởi lẽ, nàng nhận ra một sự thật: Đây là lợi ích thật sự của việc khống chế quan chủ khảo kỳ thi hội.

Hiện giờ địa vị trong triều của hoàng tử giám quốc Nam Cung Đạt và Tam hoàng tử Nam Cung Vọng ngang nhau, không ai nhường ai. Tuy thế lực trong tay đế vương cũng không thể khinh thường, nhưng vấn đề là bọn họ nguyện trung thành với đương kim bệ hạ Nam Cung Nhượng chứ không phải là Nam Cung Tĩnh Nữ. Nếu có một ngày rèm châu rơi xuống...những người đó vẫn sẽ giữ lập trường như vậy sao? Nam Cung Tĩnh Nữ không dám nghĩ.

Nàng cho rằng: Nàng học cách đảm đương triều chính bốn năm, thế cục trong triều rất ổn định, cuộc sống của bá tánh cũng an yên.

Nếu nói về năng lực, thủ đoạn và tư tưởng trị quốc, Nam Cung Tĩnh Nữ nàng không hề kém hơn bất cứ kẻ nào, nàng sở dĩ rơi vào thế khó chỉ vì nàng là nữ tử. Từ bao đời nay đều là nam tôn nữ ti, dù nàng có là đích nữ duy nhất đi chăng nữa...nàng vẫn không có đủ sức chống lại hoàng tử trên triều đình.

Nam Cung Tĩnh Nữ chậm rãi nhắm hai mắt lại, nàng cân nhắc các đại thần trong triều một lượt, không khỏi chậc lưỡi thành tiếng.

Không ai có thể khiến nàng yên tâm phó thác...

"Hầy...."

Nam Cung Tĩnh Nữ mệt mỏi than một tiếng, xem ra vẫn là phụ hoàng nhìn xa trông rộng, vị trí quan chủ khảo này không ai phù hợp hơn Tề Nhan.

Nếu ba năm trước nàng chịu nghe theo những gì phụ hoàng an bài, thì hôm nay nàng cũng không đến mức bị động như vậy.

Trách thì chỉ trách Tề Nhan giẫm đạp tôn nghiêm của nàng hết lần này đến lần khác. Năm đó nàng ra lệnh cưỡng chế Tề Nhan một mình quay về phò mã phủ, không ngờ mấy ngày sau Tề Nhan lại dẫn nữ tử kia theo.

Nam Cung Tĩnh Nữ giận quá mất khôn, mệnh Tề Nhan đến Tấn Châu làm Thái thú, hơn nữa còn không cho phép Tề Nhan mang nữ tử kia theo.

Vì thế Tề Nhan tự mình vào cung cầu tình, nói rằng nữ tử kia bị kích thích nên sinh bệnh, cho nên không thể tự chăm sóc bản thân. Nam Cung Tĩnh Nữ cười lạnh rồi châm chọc Tề Nhan vài câu, không ngờ người luôn ôn hòa biết lễ như Tề Nhan lại vì nữ tử kia mà cãi lý với nàng. Tề Nhan nói: "Nàng ấy thậm chí không giữ được nữ nhi thân sinh của mình, điện hạ còn muốn như thế nào nữa?"

Nam Cung Tĩnh Nữ khó thở, tùy tay cầm lấy một món gì đó ném về phía Tề Nhan. Đồ gác bút nện ngay giữa trán Tề Nhan, máu tươi lập tức trào ra.

Nam Cung Tĩnh Nữ ra tay liền hối hận, nhìn thấy Tề Nhan đổ máu thì nàng càng luống cuống. Ai ngờ Tề Nhan vậy mà thẳng lưng, lạnh lùng nói: "Thần nhất định phải dẫn theo nàng ấy, trừ phi điện hạ trói thần đến Tấn Châu nhậm chức."

- --

Sau đó, Tề Nhan thật sự bị trói đi nhậm chức, còn được hai đội thị vệ "hộ tống" đến Tấn Châu, tất nhiên cũng không thể dẫn theo Tiểu Điệp.

Ba năm, Tề Nhan chưa bao giờ trở về.

Theo lý thì mỗi năm Thái thú đều phải báo cáo sự vụ một lần, nhưng đó cũng chỉ là quy củ bất thành văn. Theo như những gì luật điển viết: Cứ cách ba năm, Thái thú ở các nơi cần phải báo cáo sự vụ.

Nam Cung Tĩnh Nữ chậm rãi mở mắt, cũng không biết nàng đã tựa vào lưng ghế tự khi nào. Khuôn mặt nàng lấm tấm mồ hôi, hốc mắt thì xanh đen.

Nam Cung Tĩnh Nữ không muốn nhớ tới lần cãi vã với Tề Nhan ba năm trước đây, bởi lẽ ánh mắt Tề Nhan lúc ấy quá kiên quyết, khiến nàng không khỏi hốt hoảng.

Nam Cung Tĩnh Nữ chậm rãi ngồi dậy, bởi vì đã lâu không có nghỉ ngơi nên trước mặt nàng tối sầm. Nàng chợt tới cảnh tượng lúc ấy: Khi nàng ném đồ gác bút, rõ ràng là Tề Nhan theo bản năng muốn né tránh, nhưng vào khoảnh khắc cuối cùng, người đó lại thẳng lưng hứng trọn nó. Máu tươi ứa ra chảy đầy mặt của Tề Nhan, còn nhiễu xuống vết sẹo bên má trái của người nọ.

Đôi mắt màu hổ phách kia toát ra vẻ lạnh lẽo đến tận xương. Tề Nhan nhìn chằm chằm Nam Cung Tĩnh Nữ, kiên quyết nói: "Thần nhất định phải dẫn theo nàng ấy, trừ phi điện hạ trói thần đến Tấn Châu nhậm chức."

- --

Nam Cung Xu Nữ: "Tiểu muội."

Nam Cung Tĩnh Nữ kinh sợ thốt thành tiếng, đột nhiên ngẩng đầu. Nhìn thấy Nhị tỷ của mình tới, nàng mới thoáng định thần, nàng thở dài một hơi: "Nhị tỷ, sao ngươi lại tới đây?"

Nam Cung Xu Nữ cau mày. Tuy chỉ lướt qua giây lát nhưng nàng vẫn nhận ra sự bất lực và mê mang của Nam Cung Tĩnh Nữ khi tiểu muội mình ngẩng đầu lên.

Nàng đi đến bên cạnh Nam Cung Tĩnh Nữ, nhẹ giọng nói: "Làm sao vậy? Có phải là vì quá mệt mỏi hay không?"

Nam Cung Tĩnh Nữ lắc đầu, nàng chỉ vào cái ghế dựa bên cạnh: "Nhị tỷ ngồi đi."

Nam Cung Xu Nữ yên lặng than một tiếng, nàng vốn tới đây để "hưng sư vấn tội", nhưng thấy bộ dạng này của tiểu muội, nàng chợt có chút không đành lòng.

Nam Cung Tĩnh Nữ xoa xoa giữa mày, nhanh chóng thay đổi thần sắc: "Sao hôm nay Nhị tỷ rảnh rỗi đến đây?"

Vì Tề Ngọc Tiêu mà mối quan hệ giữa tỷ muội các nàng dần khập khiễng, dường như không còn thân thiết như ngày xưa.

Nam Cung Xu Nữ ngồi đối diện với Nam Cung Tĩnh Nữ, nàng đi thẳng vào vấn đề: "Bao lâu rồi ngươi không đến thăm Ngọc Tiêu?"

Nam Cung Tĩnh Nữ cong cong khóe miệng: Quả nhiên!

Nàng nhìn chằm chằm đôi mắt Nam Cung Xu Nữ, nhẹ giọng hỏi: "Nhị tỷ, ngươi có nhớ lần cuối ngươi đến thăm ta là lúc nào không?"

Câu này khiến cho Nam Cung Xu Nữ không nói nên lời, nàng mím môi đáp: "Hẳn là dạo gần đây."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Lần trước Nhị tỷ tới 'thăm ta' vẫn là vào sinh thần ba tuổi của quận chúa, tính ra là đã ba tháng. Tỷ muội chúng ta cùng sống ở Vị Ương cung...ở đây cũng chỉ có hơn một trăm cung điện nhưng chúng ta lại có ba tháng không gặp nhau. Lúc trước..." Lúc trước, khi Trăn Trăn công chúa phủ mới xây xong, dù có cách một cánh cửa cung thì lâu nhất là nửa tháng tỷ muội các nàng sẽ gặp nhau một lần.

Thư phòng rơi vào yên tĩnh, tỷ muội hai người đều bị tổn thương, ai cũng đều trầm mặc.

Nam Cung Tĩnh Nữ cảm thấy, từ khi nàng tiếp xúc với triều chính tới nay, Ngũ ca và Nhị tỷ vốn thân thiết đột nhiên xa cách nàng, thật đúng với câu: Chỗ cao không thắng nổi hàn. [1]

[1] Chỗ cao không thắng nổi hàn: Người quyền cao chức trọng sẽ không tránh được cảnh cô đơn lạnh lẽo, không có bạn tri kỷ.

Nhưng điều Nam Cung Xu Nữ nghĩ chính là: Mấy năm trước, tiểu muội nhà nàng đột nhiên "bận rộn". Nàng không dám, cũng không muốn nghĩ sâu. Hơn nữa, tiểu Ngọc Tiêu bước vào cuộc sống của nàng, lấy đi gần hết sức lực của nàng, nàng quả thực đã không để ý tới tiểu muội...

Nam Cung Xu Nữ nhẹ giọng thương lượng: "Thỉnh thoảng ngươi đến thăm Ngọc Tiêu có được không? Ba năm nay, ngoại trừ ngày Tết và sinh thần, có khi nào ngươi đi thăm đứa nhỏ này hay không? Hài tử còn nhỏ cái gì cũng không biết, ở trong lòng nàng, ngươi chính là sinh mẫu của nàng... Hài tử rất nhớ ngươi."

Thấy Nam Cung Tĩnh Nữ không đáp, Nam Cung Xu Nữ tiếp tục nói: "Còn nữa...người nọ đến Tấn Châu nhậm chức cũng đã ba năm rồi đúng không? Năm nay người nọ có về hay không? Ngọc Tiêu cũng không nhớ rõ dáng vẻ của phụ thân nữa..."

- --

Ban đêm, Nam Cung Tĩnh Nữ xuất hiện ở noãn các.

Nghe thấy tiếng xướng của nội thị, Tiên Thảo và Linh Chi còn tưởng mình nghe lầm. Bọn họ vội vàng vọt tới cửa, thấy nghi trượng và mấy chục người ở phía xa thì bọn họ mới tin đây là thật.

Tiên Thảo lập tức quỳ bên ngoài noãn các, Linh Chi thì vọt lên lầu mời Yến Dương quận chúa. Ban ngày tiểu gia hỏa này ngủ có chút lâu, cho nên hiện giờ nàng rất có tinh thần, nghe vậy nàng lập tức mang giày rồi chạy xuống dưới lầu.

Linh Chi ôm Tề Ngọc Tiêu ra ngoài noãn các, sau đó quỳ bên cạnh Tiên Thảo.

Nam Cung Tĩnh Nữ vừa đến thì đã nhìn thấy một thân ảnh nho nhỏ chạy tới ôm lấy đùi nàng: "Mẫu thân!"

Trong nháy mắt, lòng Nam Cung Tĩnh Nữ có chút xúc động, nhưng khi đối diện với cặp mắt màu hổ phách giống Tề Nhan như đúc, lòng nàng lại cứng rắn thêm vài phần.

Nàng lạnh lùng nói: "Tiên sinh dạy ngươi như thế nào? Sao lại không có tác phong như vậy?"

Nụ cười trên mặt Tề Ngọc Tiêu biến mất, nàng buông đùi Nam Cung Tĩnh Nữ ra, quệt miệng rồi lui về phía sau hai bước: "Nữ nhi tham kiến mẫu thân."

Nam Cung Tĩnh Nữ "ừ" một tiếng, chủ động nắm tay Tề Ngọc Tiêu đi đến noãn các.

Linh Chi và Tiên Thảo ép đầu xuống thấp, hiển nhiên là bọn họ rất sợ uy nghi từ người Nam Cung Tĩnh Nữ. Bốn năm nay, mỗi ngày Nam Cung Tĩnh Nữ đều đến chỗ Nam Cung Nhượng, hơn nữa nàng còn tiếp nhận triều chính, cho nên nàng dần hình thành khí chất của một vị bề trên. Hai tiểu cung tì này suốt ngày ở bên một đứa nhỏ, cho nên tất nhiên khó có thể thích ứng.

Nam Cung Tĩnh Nữ tất nhiên cũng nhìn thấy, nàng cau mày, hơi không hài lòng về hai cung tì này.

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Lui xuống đi, bản cung có chuyện muốn nói với quận chúa, không cần ai ở lại hầu hạ."

Tiên Thảo và Linh Chi như được đại xá, bọn họ thỉnh an rồi lui xuống.

Tề Ngọc Tiêu hoàn toàn không sợ Nam Cung Tĩnh Nữ. Nàng đứng bên cạnh Nam Cung Tĩnh Nữ, ngưỡng đầu nhỏ đánh giá mẫu thân của mình, trong mắt tràn đầy vui mừng.

"Ngồi đi, ngồi ở bên cạnh bản cung."

Tề Ngọc Tiêu ép cánh tay mũm mĩm của mình sát vào hông: "Dạ!" Sau đó, nàng mỉm cười rồi tự bò lên ghế dựa. Ngồi lên ghế được rồi, nàng lắc hai chân qua lại, đôi mắt ngập nước nhìn chằm chằm Nam Cung Tĩnh Nữ.

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ngươi nhìn bản cung làm gì?"

Thấy Tề Ngọc Tiêu cúi đầu không nói, Nam Cung Tĩnh Nữ thầm than nhẹ: Nhìn đôi mắt kia, nàng không thể nào bình thản được...

Nàng dời mắt sang nơi khác, bắt đầu đánh giá noãn các. Thật sự mà nói, đây là nơi tốt nhất ở Vị Ương cung. Lầu trệt có rải hỏa long trên mặt đất, lầu hai thì rải ngọc ấm, đông ấm hạ lạnh, cảnh sắc ở đây cũng rất đẹp.

Khi còn nhỏ, Nam Cung Tĩnh Nữ cũng lớn lên ở tòa noãn các này. Mãi đến khi tròn mười tuổi, nàng mới dọn tới chính điện. Nếu nói đến chỗ không tốt của nơi này...thì đại khái chỉ là hơi hẻo lánh một chút.

Nam Cung Tĩnh Nữ phát hiện, vật được bày biện trong noãn các đều là đồ của nàng khi còn nhỏ, chúng đều đã rất cũ rồi.

Nàng không khỏi nhíu mày, đột nhiên nàng nhớ tới một chuyện cũ từ rất lâu...

Nàng nhớ, khi nàng vừa mới thành hôn với Tề Nhan, một nơi to lớn như công chúa phủ vậy mà không có chuẩn bị cơm cho người nọ. Khi đó Nam Cung Tĩnh Nữ không hiểu, nhưng hiện tại nàng đã rõ ràng mọi chuyện.

Đại khái là hạ nhân trong phủ thấy phò mã "không được sủng" cho nên mới ngầm ngáng chân. Hiện giờ noãn các cũ kỹ như vậy, có phải Ngọc Tiêu cũng bị người ta xem thường như thế không?

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Mấy ngày nữa...gọi Nội đình ty tới sửa lại noãn các đi."

Tề Ngọc Tiêu ngẩng đầu, nàng nghiêm túc đánh giá một vòng, tò mò hỏi: "Vì sao phải sửa?"

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Không ít vật trưng bày ở đây đều là những thứ bản cung dùng khi còn nhỏ, đều cũ rồi."

Tề Ngọc Tiêu lập tức rạng rỡ hẳn lên, nàng bi bô hỏi: "Khi còn nhỏ, mẫu thân cũng ở đây sao?"

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Phải."

Tề Ngọc Tiêu: "Vậy thì không cần sửa! Nữ nhi thích như vậy!"

Nam Cung Tĩnh Nữ dời mắt: "...Tùy ngươi."

- --

Nam Cung Tĩnh Nữ chỉ ở noãn các nửa canh giờ, phần lớn là đứa trẻ ba tuổi Tề Ngọc Tiêu kéo nàng rồi nói đến mấy đề tài ấu trĩ hoặc là hỏi nàng vài chuyện, không khí cũng không tính là quạnh quẽ.

Dù chưa từng có hài tử, nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ vẫn cảm thấy Tề Ngọc Tiêu rất thông minh. Tuy lời Ngọc Tiêu nói còn trẻ con, nhưng đứa nhỏ này đã hình thành tư duy của mình.

Cũng phải, phụ thân của đứa nhỏ này chính là "hai nguyên một hoa" độc nhất của triều đại này. Nữ nhi của người nọ sao có thể thua kém được?

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ngươi muốn gặp phụ thân ngươi sao?"

Tề Ngọc Tiêu đang "líu lo" đột nhiên sửng sốt, nàng đáp: "Nhị di mẫu nói phụ thân đang ở Tấn Châu, không thể về ngay được."

Nam Cung Tĩnh Nữ lại hỏi một lần nữa: "Ngươi muốn gặp hắn sao?"

Tề Ngọc Tiêu quan sát sắc mặt của Nam Cung Tĩnh Nữ, thấy Nam Cung Tĩnh Nữ không có không vui thì mới đáp: "Muốn."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Được rồi, sắc trời hôm nay không còn sớm, ngươi nghỉ ngơi sớm đi. Bản cung về đây."

Tề Ngọc Tiêu nhảy xuống ghế: "Nữ nhi cung tiễn mẫu thân."

- --

Mấy ngày sau, quan truyền lệnh cưỡi khoái mã, vác một ống trúc màu đỏ được niêm phong ở phía sau và vọt vào nha phủ ở Tấn Châu.

"Báo..."

Ngựa chưa kịp dừng thì quan truyền lệnh đã nhảy xuống. Một nha dịch xoay người chạy vào trong để mời Thái thú tới.

Tề Nhan đang phê duyệt tấu do các quận huyện ở Tấn Châu trình lên, đột nhiên nàng nghe thấy nha dịch bẩm báo: "Đại nhân, bên ngoài có một vị quan truyền lệnh mang ống trúc đỏ niêm phong tới."

Tề Nhan đậy tấu lại, cầm mũ quan rồi đội ở trên đầu: "Bảo hắn chờ một chút, ta tới ngay."

Quan truyền lệnh thấy Tề Nhan tới, hắn chắp tay: "Tiểu nhân tham kiến Thái thú đại nhân. Kinh thành truyền đến công văn khẩn cấp tám trăm dặm, mời đại nhân xem ngay lập tức để tiểu nhân trở về phục mệnh."

Quan truyền lệnh không thể nhìn thẳng vào Tề Nhan, nhưng hắn vẫn không chịu nổi sự tò mò, vì thế bèn trộm ngắm nàng. Tuy mặc quan phục của Thái thú, nhưng vị đại nhân này không hề có chút tự cao tự đại nào, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy nàng giống như một vị thế ngoại cao nhân.

Hắn đã sớm nghe nói phò mã của Trăn Trăn công chúa có đôi mắt khác hẳn người thường, hôm nay gặp quả nhiên là danh bất hư truyền.

Theo lý, vị đại nhân trước mặt đã hai mươi bốn tuổi, lại còn giữ chức vị Thái thú, người này nên để râu mới phải... Nhưng quan truyền lệnh không khỏi nghĩ: Gương mặt người này đẹp như vậy, để râu thì chẳng phải là quá đáng tiếc sao?

Có lẽ là bởi vì không để râu, cho nên Tề Nhan thoạt nhìn giống một vị thiếu niên thư sinh, thanh nhã ôn hòa.

Tuy nhiên, má trái của nàng có một vết sẹo như bị đao cắt, nhờ vậy mà khuôn mặt nàng càng ngạnh lãng và cuồng dã, khiến khí chất của nàng thêm phức tạp, thật sự là... dùng dăm ba câu thì chẳng thể miêu tả chuẩn xác được.

Phối hợp với đôi mắt yêu dã này nữa, dù quan truyền lệnh đã là nam tử ngoài ba mươi, nhưng hắn vẫn không khỏi nhìn nàng nhiều hơn. Đó như là một chấn động vượt qua cả giới tính.

Tề Nhan cũng không có chú ý tới thần sắc của quan truyền lệnh, nhưng vị thiếu niên lang chưa đến hai mươi bên cạnh nàng đã chứng kiến tất cả.

Chỉ thấy hắn cong cong khóe miệng, ánh mắt hơi khinh miệt. Nhưng hắn khống chế rất tốt, biểu tình ấy chỉ lướt qua giây lát rồi thôi.

Tề Nhan cầm ống trúc và vặn nó ra, bên trong là một phong thánh chỉ màu minh hoàng. Ngay khi nàng lấy thánh chỉ ra, tất cả người trong nha phủ đều quỳ trên mặt đất hô ba lần vạn tuế.

Tề Nhan giũ quyển trục, trên đó viết: Phụng thiên thừa vận hoàng đế, chiếu viết: Thái thú Tấn Châu Tề Nhan hồi kinh báo cáo công tác, lập tức lên đường sau khi nhận được thánh chỉ. Khâm thử.

Chữ viết rồng bay phượng múa trên thánh chỉ toát ra sự sắc bén và mạnh mẽ, nhưng ở nét bút cuối cùng, nó mơ hồ lộ ra vài phần khí khái của Mục Dương cư sĩ ngày xưa. Tề Nhan cầm thánh chỉ, vô cùng hoảng hốt.

"Thần tuân chỉ."

Lúc này người của nha phủ mới đứng lên, quan truyền lệnh lại chắp tay với Tề Nhan: "Nếu đại nhân đã xem qua, vậy thì tiểu nhân sẽ lập tức trở về phục mệnh."

Tề Nhan: "Tiền Thông, ngươi tiễn người thay bản quan đi."

Quan truyền lệnh: "Không cần làm phiền, tiểu nhân cưỡi ngựa tới."

Tề Nhan hất cằm, Tiền Thông hiểu ý, hắn lập tức đi theo quan truyền lệnh đến cửa. Hắn lấy một túi tiền căng phồng từ trong lồng ngực ra, đưa tới quan truyền lệnh: "Sai gia đi đường vất vả, đây chính là chút tâm ý của lão gia nhà chúng ta."

Quan truyền lệnh nhìn chằm chằm túi tiền, từ chối: "Như vậy sao được? Tại hạ cũng chỉ phụng mệnh hành sự..."

Tiền Thông tiến lên một bước, nhét thẳng túi tiền vào tay quan truyền lệnh: "Sai gia đừng từ chối, ngươi và ta đều phụng mệnh hành sự, xin sai gia đừng khiến tiểu nhân khó xử có được không? Dù cho sai gia không uống trà thì con ngựa này cũng cần nhai chút gì đó mới có sức hồi kinh."

Quan truyền lệnh cười và nhận túi tiền, thầm nghĩ: "Không hổ là phò mã gia đương triều, hạ nhân bên cạnh cũng thông minh như vậy."

Tiền Thông quay về nha phủ, Tề Nhan cất thánh chỉ vào trong lồng ngực: "Ngươi đi theo ta."

Tiền Thông: "Vâng."

Hai người một trước một sau bước vào thư phòng, Tề Nhan ngồi vào chỗ rồi đặt thánh chỉ lên bàn: "Bệ hạ mệnh ta hồi kinh báo cáo sự vụ, ngày mai phải đi ngay."

Tiền Thông nghe thế thì lập tức lớn mật hỏi: "Vừa không phải là cuối năm vừa không phải là ngày lễ, sao phải trở về ngay lúc này? Còn đi gấp như vậy nữa chứ?"

Tề Nhan cúi đầu nhìn thánh chỉ, nàng chạm vào nét chữ trên đó, buồn bã nói: "Có lẽ là vì có chuyện khác, hồi kinh báo cáo sự vụ chỉ là cái cớ mà thôi."

Tiền Thông: "Tiểu nhân cũng nghĩ như thế, bằng không sao nội định sẽ phái một nội thị tới tuyên thánh chỉ cơ chứ?"

Tề Nhan cong cong khóe miệng: "Có một số việc, chúng ta biết rõ trong lòng là được, không cần phải nói ra, càng không cần thể hiện ở trên mặt."

Tiền Thông lập tức yếu thế, hắn cúi đầu, dáng vẻ như đang chăm chỉ lĩnh hội: "Tiểu nhân biết sai."

Tề Nhan bình tĩnh nói: "Thật sự thì đây cũng không có gì sai... Chỉ là bị người ta dễ dàng nhìn thấu thì sẽ có hại."

Thấy Tiền Thông càng cúi đầu thấp, Tề Nhan lại nói: "Đi thu chỉnh hành trang đi, thời gian không nhiều lắm, ta còn phải đi sắp xếp vài chuyện nữa."

Tiền Thông: "Vâng!"

Tề Nhan: "Chậm đã."

Tiền Thông: "Chủ tử còn gì phân phó?"

Tề Nhan trầm ngâm một lát, thấp giọng nói: "Sau khi dọn xong hành lý, ngươi hãy qua bên kia một chuyến, nói rằng giờ mẹo chúng ta sẽ xuất phát. Ngươi bảo hắn tính toán thời gian, chờ ta ở cái miếu nhỏ cách thành mười lăm dặm."

Tiền Thông: "Vâng."

Tiền Thông đẩy cửa thư phòng rồi ra ngoài. Tề Nhan cuộn thánh chỉ, lại dùng một miếng vải thô bọc lại, sau đó mới tiếp tục phê duyệt sự vụ.

Sáng sớm hôm sau, Tiền Thông mang hành lý lên xe ngựa, chiếc xe ngựa chỉ chở chủ tớ hai người lên đường.

Tại một miếu nhỏ cách thành Tấn Châu mười lăm dặm

Đây là một cái miếu cũ đã bỏ hoang từ lâu. Miếu thờ rách nát lọt gió, tượng thần đều nghiêng đổ, có thể dễ dàng thấy mạng nhện khắp trong ngôi miếu. Đây cũng chính là nơi mà năm đó đoàn người Tiểu Điệp ẩn náu.

Tề Nhan đảm nhiệm chức vị Thái thú Tấn Châu ba năm, người người nhà nhà không ngừng ùa về Tấn Châu, hưởng thụ cuộc sống vui sướng an bình. Đa số công trình trong thành đều được tu sửa, nhưng Tề Nhan mãi vẫn không hạ lệnh tu sửa ngôi miếu nhỏ cách thành mười lăm dặm này.

Tề Nhan nhảy xuống xe ngựa, Tiền Thông kéo dây cương canh giữ ở tại chỗ. Miếu nhỏ chỉ còn một nửa ván cửa, Tề Nhan nghiêng người bước vào, một vị nam tử mang mặt nạ sắt quỳ một gối xuống đất: "Tham kiến chủ tử."

Tề Nhan nâng người đứng dậy: "Xuân Thụ huynh không cần đa lễ, ngươi hãy xưng hô huynh đệ với ta như trước kia đi."

Nam tử gỡ mặt nạ xuống, trên mặt hắn là một chùm râu quai nón lôi thôi. Khóe môi bên trái của hắn có một vết sẹo kéo dài từ chòm râu đến cằm. Bên má phải của hắn còn thình lình xuất hiện một ấn ký hình vuông, đó là vết tích của việc khắc chữ lên mặt.

Tề Nhan vỗ bả vai nam tử: "Xuân Thụ huynh, lâu rồi không gặp."

Vị nam tử râu quai nón này họ Cốc, tên Phong, tự Xuân Thụ. Vào trận đố đèn Tết Nguyên Tiêu mấy năm trước đây, hắn từng đối đầu với Tề Nhan, sau đó thì nương nhờ làm phụ tá trong phủ Nhị hoàng tử. Nhưng bởi vì vụ án vu cổ, hắn bị sung quân đến bắc Cửu Châu làm lao dịch, cũng không biết vì sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này.