Kinh Hồng Vũ

Chương 124



Sau khi rời thuyền, các nàng quyết định trở lại trà lâu trước tiên. Quỷ nha kia quá phức tạp, không còn thích hợp để các nàng lưu lại nữa, các nàng cũng không nghĩ sẽ lưu lại.

Khi đến nơi thì Trấn lâu đã thổi hết đèn, chỉ còn nhỏ nhoi một tia sáng từ bên trong khe cửa hắt ra mặt đường bên ngoài.

Tiểu Thụy đưa tay gõ ba hồi, không lâu sau cửa gỗ chậm rãi hé mở ra, bên trong là khuông mặt của một cái nam nhân, hắn chính là tại trong lâu làm cái tiểu nhị, gọi A Bạc.

A Bạc đưa ánh mắt dò xét nhìn qua khe cửa, nhận ra được bốn người các nàng liền nhanh chóng mở cửa làm người đi vào. Sau khi các nàng đã vào hết bên trong thì hắn lại nhìn quanh một lần rồi nhanh chóng đóng cửa lại.

"Các vị đại nhân trước lại ngồi đợi một hồi, ta lập tức thì đi gọi Huyên Hinh tỷ tới đây!" A Bạc thu dọn một nơi bàn ghế, lại đặt xuống một bình trà liền gấp gáp đi khỏi.
Các nàng ngồi đợi không lâu sau, Huyên Hinh cũng tới rồi.

"Tiểu Hắc, Tiểu Thụy các ngươi về tới!" Huyên Hinh mang theo một ít điểm tâm nóng cùng tới, nàng để điểm tâm lên bàn xong quan tâm hỏi thăm bọn họ.

"Huyên Hình tỷ ta thật lâu không có ăn được điểm tâm ngươi làm rồi đi, oa những thứ kia khó nuốt muốn chết, ta đã lâu thì không được ăn ngon rồi!" Tiểu Thụy không hề khách sáo liền đưa tay lấy tới một khối điểm tâm cho vào miệng, vừa nhai vưa nói.

"Ngươi là cái quỷ đói a ngươi! Ăn nhanh như vậy làm gì a, thật thất lễ. Gia xem bọn họ chính là không để ngươi ăn cơm nên ngươi hiện tại mới là cái này bộ dạng đi!" Tiểu Du châm chọc cười thành tiếng.

"Ngươi lại biết cái gì! Ta cùng Tiểu Hắc chính là ăn đủ loại khổ sở. Hồng thành cái nữ nhân kia chính là có bệnh đi, hẳn là hận muốn chết Vương Thượng đại nhân đem nàng địa phận ra gϊếŧ gà dọa khỉ cho nên ôm hận trong lòng, nàng thì đem chúng ta hai người ra trút giận, một việc nhỏ nhoi như dẫn hồn, tuần lộ đều bắt chúng ta đi làm, quỷ hồn bọn họ mất một cái a miêu a cẩu cũng đều muốn bọn ta tới giải quyết, nàng đúng là điên rồi!" Tiểu Thụy tự nhiên lại tức giận, càng nói càng phẫn uất, nói liền một tràng cũng không nghỉ ngơi qua.
"Không phải nói Vương Thượng đại nhân làm các ngươi đi Hồng thành đương cái giám sát sao? Như thế nào lại biến thành cái chạy việc vặt người đâu?"

Tiểu Du cau mày, nàng trước đó biết được rằng Diêm Hạ Vu muốn chỉnh đốn lại Minh Giới khi liền làm nhân khẩu trong quỷ nha phân tán ra các tiểu thành, nói là để họ giám sát quá trình chỉnh đốn tại các nơi, sau đó cách một đoạn thời gian nhất định liền phải viết thư báo cáo lại tiến triển mọi việc cho nàng. Mà người trong quỷ nha lần lượt bị điều đi, chỉ còn lại một số ít ỏi lưu lại gọi là trông coi sổ sách, nhưng là tới ngày đó Tiểu Thụy cùng Tiểu Hắc lại được Diêm Hạ Vụ triệu kiến, sau khi trở lại các nàng nói rằng nàng làm bọn họ đi một chuyến Hồng thành làm đốc sư. Nhưng bây giờ Tiểu Thụy lại có loại này than vãn thì thực sự là không thể không nghi hoặc.
"Khi ta cùng Tiểu Thụy đến đó, Hồng thành thì đã loạn thành gà bay chó chạy, khắp nơi đều là quỷ hồn chạy loạn, cũng không biết là cố tình hay vô ý, nữ nhân Lan Y Hạ kia làm chúng ta tới dẹp loạn, sau đó chúng ta mới biết được thì ra là nàng trước đó bị Vương Thượng đại nhân giáo huấn một trận liền trở về cố tình mở cửa địa lao để quỷ hồn trốn ra ngoài chạy loạn!" Tiểu Hắc cũng ôm lấy ấm ức này đã lâu, bây giờ được dịp nói liền cũng không màng cái gì lễ tiết thì nói hết một hơi dài.

"Vậy ngươi nói các ngươi ở Hồng Thành là thực khó qua?" Tiểu Bạch cũng hỏi một câu.

"Thực sự là khó qua nhất đoạn thời gian. Vương Thượng đại nhân đột nhiên đổi tính, ngược lại nữ nhân Lan Y Hạ kia còn điên hơn cả nàng. Chúng ta ở Hồng Thành hai tháng nàng thì phiền chúng ta đúng hai tháng, ta cùng Tiểu Hắc chính là không ngày được yên, cũng chính do Vương Thượng đại nhân ban cho!" Tiểu Thụy ném vào miệng một miếng bánh, ực một cái nuốt xuống bụng.
"Chúng ta ở Hồng Thành chịu nhiều khuất nhục như vậy, muốn tìm Vương Thượng đại nhân cáo trạng, nhưng là nàng đều không để chúng ta vào mắt, chỉ biết bên cạnh có một tên Hàn Dự Mạch kia, ta còn hận không thể đem hắn đánh lết trở về!" Tiểu Hắc nghiến răng đập bàn một cái khiến Tiểu Du ở đối diện giật mình.

"Ngươi còn nói! Lần trước ta đi ngang qua con đường nhỏ phía sau quỷ nha, nhìn thấy được Hàn Dự Mạch kia lén lén lút lút kéo một cô nương đi vào trong đó, ta nghi ngờ liền đi theo bọn họ mới phát hiện tên khốn kia có ý đồ xấu, ta chính vì như vậy mới ra tay cứu giúp nàng, đem hắn đánh. Không nghĩ tới hắn trở lại khi thực sự đi tìm tới Vương Thượng đại nhân tố giác ta, dù ta có như thế nào thanh minh nhưng là Vương Thượng đại nhân đều bỏ ngoài tai, nàng lại làm ta đi ra để Hàn Dự Mạch đánh một trận, không cho phép ta phản kháng, tên khốn kia hắn ra tay đủ tàn nhẫn, cuối cùng chính là ta bị đánh nằm trên giường một tháng sau mới miễn cưỡng hồi phục được. Nàng rõ ràng là không nói lý lẽ!" Tiểu Du uống xong trà liền theo đó đập mạnh ly trà rỗng xuống bàn, nước trà còn sót lại trong ly văng ra tung tóe.
"Ha...! Xem ra là ý tốt muốn diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân của ngươi cũng chỉ là tốn công vô ích rồi đi!" Tiểu Thụy che miệng đắc ý cười nhạo.

"Ngươi!" Tiểu Du nghe thấy bản thân lòng tốt việc tốt bị kẻ khác đem ra cười nhạo liền không vui ra mặt, ức nghẹn đến mức không thể nói thành câu.

"Tiểu Bạch ta còn chưa hỏi ngươi, ngươi làm sao mà... "

Ngày lúc Tiểu Hắc lên tiếng gọi Tiểu Bạch muốn nói gì đó, vừa mới chỉ nói được một nửa thì nơi khóe mắt kia dường như là nhìn thấy điều gì đó làm tới nàng nhất thời đình trệ, đôi mắt mở to biểu hiện ngạc nhiên vô cùng.

Tiểu Thụy cùng Tiểu Du thấy vậy cũng theo hướng Tiểu Hắc nhìn tới quay đầu lại xem xem là chuyện gì, quả nhiên là có người tới, Tiểu Du chỉ thản nhiên quay đầu lại tiếp tục ăn điểm tâm của nàng. Tiểu Thụy tròng mắt dường như nhìn đến mức muốn rơi ra ngoài, há to miệng nói không nên lời.
"Ngươi... n-ngươi..!" Tiểu Thụy nhìn người kia đi lại gần, nàng không dám tin chớp chớp đôi mắt, muốn chứng thực rằng bản thân không phải nhìn lầm.

"Ngươi như thế nào lại ở đây? Không lẽ là...!?" Tiểu Hắc còn chưa dám thực sự tin rằng nữ nhân này đang ở trước mặt của nàng, chẳng lẽ là gặp phải oan khuất, nghĩ quẫn liền tự sát rồi sao?

"Hai người các ngươi thì ra cũng là!?" Vương Dĩ Cơ cũng đồng thời kinh ngạc không thua kém gì bọn họ, thì ra là từ lâu nàng đã gặp phải nhiều cái người đã chết như vậy, chẳng trách khi nhìn thấy bọn họ lần đầu tiên nàng thì đã cảm thấy bọn họ kỳ lạ, ra là tất cả chỉ còn lại là cái quỷ hồn. Mà bọn họ cũng thực tài giỏi, đều che giấu thân phận tốt như vậy, nếu như không phải do nàng từ nhỏ đã để ý tiểu tiết liền đã khó có thể cảm nhận được đi.
Bọn họ cùng Vương Dĩ Cơ mặt đối mặt trơ mắt nhìn đối phương, sau một lúc mới có thể bình tĩnh trở lại, Tiểu Thụy tự biết bản thân nhìn chằm chằm nữ nhân kia đúng là có điểm thất lễ liền xấu hổ xoay mặt đi.

Tiểu Hắc ho khan hai tiếng cũng ngại ngùng không dám nhìn tiếp nữa.

Vương Dĩ Cơ cũng là cúi đầu nhìn đến mũi giày, không dám lại ngẩn đầu lên.

"K-kia nói thái phi ngươi trên nhân gian không phải là chịu khuất nhục lớn liền thắt cổ tự vẫn rồi chứ?" Tiểu Thụy dè dặt nhìn qua bên này, cố ý dò hỏi thử xem.

"Nói bậy! Người là do hắn dẫn đến đây. Các ngươi có gì thắc mắc liền tự mình đến hỏi hắn đi!" Tiểu Du đưa một ánh mắt kỳ quái cho Tiểu Bạch, ý nói mọi chuyện xảy ra này người bên cạnh chính là nguyên nhân chủ yếu.

"Tiểu Bạch ngươi thật mang nàng cùng về đến!?" Tiểu Thụy khó tin vẫn cần lời xác nhận. Phải biết trước nay người này vẫn là hành động cẩn thận kỹ lưỡng, chưa từng làm ra sơ sót điều gì, vậy thì lần này có thể là gì mới khiến cho người này trở về khi còn dẫn theo một cái đại nhân như vậy a?
"Các ngươi đừng như vậy quá gấp gáp tra hỏi. Kỳ thực hắn cũng chỉ là tiến thoái lưỡng nan mà thôi." Huyên Hinh giúp đỡ Tiểu Bạch chặn đi vài câu nói trách cứ.

"Đều do ta, không liên quan hắn. Trước đó ta nghe thấy hắn cùng một cái thần bí nữ nhân nói chuyện, vô tình biết được thân phận của hắn, cũng trùng hợp trước đó ta đã nhặt được của hắn đồ vật, thì như vậy mới uy hϊếp làm hắn dẫn ta tới nơi này. Ta nghĩ nhìn hài nhi của ta một lần, là ta một phút suy xét lỗ mãng, đã liên lụy các ngươi." Vương Dĩ Cơ càng giải thích thì càng cảm thấy hổ thẹn, nàng không dám đi đối mặt với bọn họ liền chỉ có thể một mực cúi đầu nhìn xuống đất.

Từ khi các nàng tới đây thì đã liên tiếp xảy ra nhiều chuyện không thể lường trước, nhiều lần gặp phải hiểm cảnh nguyên nhân chính cũng do nàng gián tiếp gây ra, người này cứu nàng không biết bao nhiêu lần, lại đắc tội quỷ binh, ngày tháng sau này có lẽ là phải tao ngộ nhiều khó khăn, nhưng hắn vẫn là không hề bỏ lại nàng tự sinh tự diệt, nàng vẫn nguyên vẹn không chút tổn hại, còn có thể hoàn thành tâm nguyện của nàng, mà nàng lại không thể giúp đỡ được gì, càng nghĩ nàng càng cảm thấy xấu hổ đến cực điểm.
"Ngươi biết dẫn một cái dương thọ chưa tận quỷ hồn đến Minh Giới là phạm luật, ngươi vẫn như vậy phạm luật rồi! Bình thường trong bốn người chúng ta ngươi lại là người suy xét thấu đáo nhất, nay lại một phút giây nóng nảy thì đã không nghĩ mà làm, ngươi không lo sợ sẽ gặp phải nhiều phiền toái a ngươi!"

Tiểu Hắc cùng Tiểu Bạch giống như là một đôi tri kỷ như vậy, các nàng luôn biết được suy nghĩ của đối phương, ăn ý vô cùng, chưa từng có qua Tiểu Hắc dùng loại này ngữ khí đến rống giận Tiểu Bạch, nhưng lúc này thì nàng thực sự tức giận chết đi được. Nàng không biết đối phương có phải là ở nhân gian thời gian kéo dài tiếp xúc dương khí quá lâu liền đại não cũng biến thành ngu ngốc như những người đó hay không. Phải biết rằng Minh Giới nay đang rối loạn, Diêm Hạ Vu đột nhiên lại tính khí thất thường, Tông Miếu thừa cơ xen vào việc của Phong Đô bọn họ để tìm cách đẩy ngã Diêm Hạ Vu, vậy mà người này còn muốn tìm thêm phiền phức vào người, là sợ bản thân chưa đủ phiền phức sao!
"Những việc này đều do ta, có lỗi phải nhận, ta hướng các vị nhận lỗi. Nhưng là Phạm Vô Cứu hắn chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, các ngươi cũng đừng trách cứ nữa hắn!" Vương Dĩ Cơ hướng những người còn lại cúi đầu tạ lỗi, đầu cúi thấp đến ngang ngực, ngữ điệu run rẫy vô cùng.

"A... Không dám nhận! Ngươi đừng hướng chúng ta cúi đầu, chúng ta nhận không nổi loại này đại lễ đi!" Tiểu Du nhanh đem nàng đỡ đứng lên, xua xua tay từ chối.

"Thái phi không cần lại hướng chúng ta cúi đầu. Chuyện cũng đã xảy ra, không đến cũng đã đến rồi, cũng không thể làm gì khác." Tiểu Hắc thở dài, thôi bỏ đi, người đã ở đây, không lẽ các nàng còn có thể đem người đuổi đi sao.

"Như vậy ngươi khi nào thì trở lại nhân gian? Việc này phi thường hệ trọng, một ngày ở nơi này bằng một tháng trên nhân gian, ngươi nếu còn không mau trở lại thì ngươi thân xác sẽ không còn nhận thức ngươi phần này hồn phách a, đến lúc đó dù là chết giả cũng liền biến thành chết thật rồi đi!" Tiểu Thụy cố ý nhắc nhở mấy câu.
"Ta ngày mai liền làm nàng rời đi. Ở nơi này ngốc có như vậy lâu, nhân gian hẳn là đã qua đi ba ngày."

Lúc này Tiểu Bạch từ đầu đều im lặng cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện. Nàng nghe hết những lời trách cứ của Tiểu Hắc bọn họ, nhưng là không có lấy một lời phản bác nào, bởi vì nàng chính là đã làm sai, nông nổi nhất thời không tính toán thì đã hành động, cuối cùng là gây ra nhiều chuyện. Hơn hết, bọn họ chửi được bao lâu liền chửi bao lâu đi, nàng buồn chán đi đáp trả, bọn họ chửi mệt rồi liền sẽ tự khắc ngừng lại thôi.

"Càng sớm càng tốt, quỷ nha hiện tại do Hàn Dự Mạch cai quản, hắn điên khùng không ai bằng, mỗi ngày nếu không phải đi khắp nơi trong Uông Thành hống hách, thì chính là quấn lấy Vương Thượng không chịu rời đi. Ngươi trước đó làm ra nhiều chuyện như vậy đã đánh tới hắn trên mặt rồi, mà này việc hẳn cũng truyền tới rồi Vương Thượng nơi đó, hắn một cái có thù tất báo tâm tư nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua ngươi. Trời vừa sáng ta cùng Tiểu Thụy sẽ đến Tế Âm điện đánh lạc hướng Hàn Dự Mạch cùng Vương Thượng, ngươi mang nàng rời đi, Du sẽ tiễn các ngươi, thời gian tới trước mắt ngươi ở nhân gian một thời gian, đừng lại tự kiếm phiền phức là chúng ta đã cảm tạ trời đất rồi!"
Tiểu Hắc vạch ra kế hoạch, nàng biết được người này nhất định sẽ không muốn rời đi, nhưng là nếu như đối phương lưu lại lúc này thì chắc chắn rằng Minh Giới sẽ bị đối phương cùng Hàn Dự Mạch lật tung lên tới đi! Chỉ sợ đến khi đó Diêm Hạ Vu nổi giận đem người đánh tới hồn phách tiêu tan, thật không dám lại nghĩ đến cảnh tượng kinh thiên động địa kia.

"Du sẽ mang nàng rời khỏi trước, ta còn sự vụ vẫn chưa giải quyết." Tiểu Bạch thản nhiên nói. Đúng như Tiểu Hắc suy đoán, nàng không có ý định sẽ đi, Diêm Hạ Vu nơi đó vẫn là việc ưu tiên trong lòng nàng.

"Ngươi bị điên a ngươi! Rời đi trước để trách rắc rối, ngươi còn sợ chúng ta mấy người cản trở nổi ngươi về lại đây sao!" Tiểu Du thẳng mặt mắng chửi Tiểu Bạch.

"Tránh hại tìm lợi. Đợi tình hình ổn định lại khi ta đích thân đến thỉnh ngươi trở về được sao!" Tiểu Thụy nóng nảy đứng lên khỏi ghế đi lại bên cạnh Tiểu Bạch, vỗ vỗ người đầu vai.
"Các ngươi không cần lại nói nữa." Tiểu Bạch nghe đến đau đầu, bọn họ không biết trong lòng nàng lúc này nóng như lửa đốt, chỉ hận không thể lập tức chạy đến bên cạnh Diêm Hạ Vu xem xem nàng trạng huống, còn lại Hàn Dự Mạch gì đó cùng nàng thì có can hệ gì?

Tiểu Bạch nói xong câu nói liền đứng lên xoay người bước đi, những người kia nhìn thấy khuyên không được kẻ cứng đầu này liền cũng đành bất lực, không lại nói nữa.

Khi chỉ vừa mới đi tới dưới cầu thang, đột nhiên Tiểu Bạch cảm thấy cơ thể giống như mất hết sức lực, không cảm nhận được tứ chi cử động, bên tai vang lên từng hồi chát chúa loại âm thanh, đầu óc không ngừng xoay chuyển đau nhức, trước mắt mơ mơ hồ hồ không nhìn rõ được thứ gì, dần dần tối sầm lại, liền như vậy cơ thể mất đi trọng tâm mà ngã về phía trước.
"Tiểu Bạch!"

Những người phía sau thấy cảnh này liền hốt hoảng, theo phản xạ chạy nhanh tới, Vương Dĩ Cơ khi này là người đứng gần nhất cũng lao tới, vừa vặn đối phương ngã vào trong ngực của nàng, cả hai theo đà mà ngã về sau, Vương Dĩ Cơ ôm lấy người trong lòng dùng tấm lưng mềm mại tiếp đất, một cơn đau nhói truyền đến dọc theo sống lưng, trên thái dương của nàng toát ra mồ hôi lạnh.

Bốn người kia đỡ nàng cùng Tiểu Bạch đứng lên, nhưng là cánh tay của nàng chưa từng buông lỏng qua trong sự vô thức.

"Tiểu Bạch ngươi tỉnh! Tỉnh lại a!"

"Rốt cuộc người làm sao nói ngất liền ngất đây!"

"Du, không phải ngươi cùng Bạch cùng nhau? Hắn như thế nào nói ngất liền ngất a!?"

Tiểu Hắc cùng Tiểu Thụy mỗi người đỡ một bên, gấp gáp hỏi Tiểu Du ở đối diện.

"Ta trước đó cùng hắn tách ra, sau đó gặp lại chính là lúc ta nhìn thấy hắn chìm trong Vong Xuyên hà, ta đem hắn vớt lên tới, sau khi tỉnh lại ta hỏi thì hắn lại không chịu nói, ta còn biết làm sao!" Tiểu Du giải thích.
"Khoan hãy nói, trước đem người mang về phòng đi!" Huyên Hinh đỡ lấy Vương Dĩ Cơ, vẫn là lo cho đại cuộc trước tiên. Nàng cảm nhận được nữ nhân này thân thể không ngừng ở run rẫy, hẳn là vừa mới ngã xuống kia đã bị thương rồi.

Bọn họ cùng nhau đem Tiểu Bạch đỡ về phòng của nàng, xong mới xem xét tình trạng của nàng.

Vương Dĩ Cơ được Huyên Hinh dìu về hướng một gian khác căn phòng, làm nàng cởi xuống ngoại y, thật là đã bị thương, trên tấm lưng trắng mịn kia lưu lại một vết bầm tím khó coi, còn hơi bị trầy xước, trên vết xước đã nhiễm ra một chút máu.

Huyên Hinh cho nàng xử lý vết thương cùng vết bầm, xong cũng rời đi.

Đợi Vương Dĩ Cơ xử lý xong thương thế cũng đã qua nửa canh giờ, cũng không biết người kia hiện tại như thế nào.

Khó kiềm nén lo lắng trong lòng, Vương Dĩ Cơ sau một hồi đắn đo cuối cùng cũng quyết định đi xem thử một lần.
Nàng nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, bên trong phòng đèn vẫn sáng, người đã nằm ngay ngắn trên giường, còn lại ba người kia thì không biết là đã đi nơi nào, trong phòng chỉ có nàng cùng người đang nhắm mắt kia.

Vương Dĩ Cơ chậm rãi tiến lại gần hơn, thấy được sắc mặt của đối phương trắng bệch, chân mày cau lại, mím chặt môi, hẳn là đang cảm thấy khó chịu.

Vương Dĩ Cơ đột nhiên ngồi xuống bên cạnh giường, đưa tay chạm vào tay của đối phương đang đặt bên cạnh, ôn nhu vuốt ve mu bàn tay của đối phương. Lúc này nàng thấy chân mày của người này cũng giãn ra, cũng không còn mím chặt môi nữa, trong lòng mới cảm thấy an tâm trở lại.

Vương Dĩ Cơ giật mình, nhận ra hành vi khác thường này của bản thân, nàng khuông mặt nóng đến muốn bốc cháy, trái tim đập nhanh hơn bình thường. Nàng không giải thích được bản thân là làm sao vậy, nàng là đang bị cái gì.
Vương Dĩ Cơ xấu hổ đỏ mặt, đứng dậy chạy nhanh về phòng của mình.

-----Hết chương 124-----

Tác giả: thái phi nương nương khi xấu hổ lại giống như thiếu nữ mới biết yêu vậy cơ....