Kim Phong Ngọc Lộ - Mộc Hề Nương

Chương 5



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Nha thừa dịp Thẩm Vu Uyên say giấc, chạy về phòng thu dọn đồ đạc định chạy trốn, kết quả đụng phải Ngưu lão đầu nên giật mình, lui về phía sau thì va chạm thắt lưng, đau đến nhe răng trợn mắt. Cả khuôn mặt y vặn vẹo nhưng vẫn phải nén đau đớn trên thắt lưng, cười miễn cưỡng: “Có việc sao?”

Ngưu lão đầu nhìn Lâm Nha từ trên xuống dưới: “Dưa chuột bị phá rồi hả?”

Lâm Nha chửi ầm lên: “Có ông mới bị phá! Già rồi mà không đứng đắn! Có thể nói như thế sao?” Y chỉ có thể lặp đi lặp lại vài câu như vậy, không mắng mấy câu hạ cửu lưu thô tục. Bởi vì có một sư phụ học đòi văn vẻ, cực kỳ coi thường xuất khẩu thành dơ, ngày xưa Lâm Nha dám mắng một câu sẽ bị đánh một trận, dẫn đến bây giờ y nói chuyện sẽ không phun ra một câu thô tục nào.

Ngưu lão đầu nghe xong, sắc mặt càng cổ quái. Mặc dù lúc này Lâm Nha mặc y phục nhưng rất lỏng lẻo, dấu vết trên cổ rất rõ ràng. Khóe mắt đuôi mày đều là phong tình, vành mắt đỏ ửng, lại nghe thấy giọng y khàn khàn, chỉ có đồ ngu mới không nhìn ra y gặp chuyện gì. Nhưng thấy Lâm Nha sắp xếp tay nải, hiển nhiên là bị đả kích rất lớn, muốn rời khỏi nơi này. Ngưu lão đầu cho rằng y bị người trong phủ ức hiếp, đã nhiều ngày trôi qua, trong phủ rối loạn, không chừng có tên khốn nạn nào đó trà trộn vào đây.

Nghĩ như vậy, trong lòng Ngưu lão đầu tràn đầy đồng cảm cùng tiếc thương, một thiếu niên tuấn tú biết vươn lên bị vũ nhục là chuyện thê thảm biết bao nhiêu, vì vậy ông đề nghị: “Nếu ngươi muốn đi, chờ lát nữa ta nhờ Phúc thẩm đưa ngươi ra ngoài. Hiện nay trong phủ cảnh giới nghiêm ngặt, ra vào không dễ.”

“Có thật không?” Lâm Nha đứng đó ngẩn ngơ, mắt ngấn nước làm người thương tiếc.

Ngưu lão đầu thở dài: “Mau thu dọn đi, rời khỏi nơi này, ra ngoài tìm một việc mưu sinh, đừng cà lơ phất phơ nữa, cũng đừng vọng tưởng một bước lên trời.”

Lâm Nha khoát tay: “Ta biết.” Nhưng tâm tư y đã sớm không ở đây, lúc nãy đứng dậy quá nhanh, kéo căng thắt lưng, một trận đau xót dâng lên. “Vậy phải nhanh lên một chút, ta đã thu dọn xong rồi. Ngưu lão đầu, cám ơn ông.”

Ngưu lão đầu thở dài, xoay người đi nhờ cậy người quen trong phủ đưa y ra ngoài. Phúc thẩm là người của phòng bếp được giao việc mua sắm hàng ngày, bảo Lâm Nha giả trang thành trợ thủ rồi dẫn y ra ngoài, đương nhiên không thể đi cửa chính nên phải đi bằng cửa sau từ đường tắt ra ngoài. Nội uyển canh phòng nghiêm mật, ngoại viện dù không bằng nhưng cũng có trọng binh canh gác.

Người ở cửa sau thấy Lâm Nha xa lạ bèn nói: “Người này ở lại, kiểm tra một chút.”

Phúc thẩm dúi một ít bạc xin châm chước, quân binh ở cửa sau thu bạc, con ngươi đảo một vòng rồi nói: “Không tra cũng được, nhưng không thể ra khỏi đây dù chỉ nửa bước.”

Người này có chút thông minh, thu bạc là biết có chuyện, chẳng qua không nhìn ra lai lịch của đối phương có vấn đề gì, tưởng trong phủ có vài người dựa vào quan hệ thân thích nên được kéo vào, bây giờ trong phủ kiểm tra từng người, không gạt được bên trên lại sợ trách phạt nên mới làm thế. Bởi vậy thu bạc cũng không có vấn đề gì, chẳng qua không muốn gánh hậu quả nên giữ người lại không cho đi.

Lâm Nha ngẩng đầu, cảm thấy nếu bây giờ mình xông ra thì khả năng thành công được bao nhiêu. Với khinh công của y mà nói, chỉ cần ra cửa là có thể chạy không thấy tăm hơi. Chỉ là không biết bên ngoài có cao thủ hay không. Nếu có cao thủ thì y chạy không thoát.

Giữa lúc tình thế khó khăn, có người quát: “Lằng nhằng cái gì?”

Quân binh thu bạc bẩm báo sự tình với người nọ, người nọ liếc Lâm Nha, nói: “Ta biết người này, không có vấn đề gì, để hắn ra ngoài.”

“Nhưng…”

“Hử?”

“Vâng, không có vấn đề. Này, ra ngoài đi, nhanh, đừng làm chậm trễ thời gian.”

Người đến là thị vệ trong phủ, dẫn theo tiểu đội, lời nói có chút trọng lượng. Người này chính là tình lang của tỳ nữ Linh Nhi chăm sóc hoa cỏ trong hoa viên nội uyển, ngày thường Lâm Nha hay làm cầu nối cho hai người, lúc này đến phiên họ báo đáp ân tình.

Lâm Nha thuận lợi rời khỏi Thẩm phủ, chạy đến nơi trước kia y ở trọ, đó là một nơi ở ngoại thành. Vốn đây là nhà sư phụ mua lại, mười mấy năm qua không ai ở, lúc mới tới còn phủ đầy bụi. Y dọn dẹp sạch sẽ, ở được một tháng rồi chạy vào Thẩm phủ, kết quả lại bị một vố đau điếng.

Y về nhà, chuyện đầu tiên cần làm là ngủ một giấc, vừa ngã đầu đã ngủ, mệt không chịu được. Lâm Nha ngủ một giấc, lúc tỉnh lại trời đã tối, cả người dính nhớp, hoàn toàn chưa tắm rửa. Y bèn đi nấu nước, kết quả loay hoay nửa ngày vẫn không đốt được củi, vừa mệt vừa tức. Y quyết định ra ngoài tìm một gian phòng trọ, yêu cầu chút nước nóng.

Lúc tắm rửa, Lâm Nha ngượng ngùng với ngón tay vào mở rộng nơi xấu hổ kia, kết quả chỉ móc ra được chút chất lỏng. Y rất kinh ngạc, bị làm cả đêm đến mức bụng phồng lên, không lý nào chỉ còn lại chút ít như thế này. Nhưng ngẫm lại sáng nay di chuyển nhiều, có lẽ đã chảy ra. Lâm Nha nghĩ như vậy nên thôi, tắm rửa xong xuôi rồi vứt tất cả quần áo mang theo từ Thẩm phủ ra ngoài.

Y nhắm mắt làm ngơ, thở phào nhẹ nhõm.

Bên kia Thẩm phủ, đêm nay cũng không được yên ổn. Thẩm Vu Uyên mất tích trở về đã nổi giận, trách phạt toàn bộ nhân thủ canh gác Càn Nguyên Lâu, lại ra lệnh làm tường chắn mương nước ở Càn Nguyên Lâu. Sau đó hắn gọi Ngưu lão đầu đến, dò hỏi một phen rồi đuổi những người này ra khỏi Thẩm phủ, đưa đến thôn trang ngoại thành, e rằng rất khó trở về.

Sau khi chỉnh đốn một lần, Thẩm phủ mới khôi phục yên tĩnh, chẳng qua bầu không khí vẫn nghiêm trọng như cũ. Thẩm Trường Ninh cho mọi người lui, đến khi trong phòng chỉ còn nàng và Thẩm Vu Uyên thì mới mở miệng hỏi: “Huynh trưởng, ai bắt cóc huynh? Là người trong phủ? Mục đích là gì?”

Thẩm Vu Uyên mở hai tròng mắt đen kịn, bình tĩnh nhìn Thẩm Trường Ninh: “Một tiểu tặc mà thôi. Ta không sao, muội không cần lo lắng. Muội đã cực khổ nhiều ngày rồi, về nghỉ ngơi đi.”

Thẩm Trường Ninh không muốn về, nàng dựa trên tháp, vẻ mặt dò xét không có ý tốt: “Huynh trưởng, huynh đừng trách ta. Ta thật sự muốn biết, rốt cuộc là vị nữ tử nào trói huynh đi chỉ vì một đêm xuân phong.”

Thẩm Vu Uyên đanh mặt: “Nói bậy bạ gì đó?”

Thẩm Trường Ninh: “Ta không nói bậy.” Nàng cười mập mờ: “Ta nhớ lúc xông vào, thấy trên cánh tay, sau lưng huynh trưởng đều là vết cào. Aiz, đúng là thâm tình, cố ý trói huynh đi chỉ vì muốn ngủ một đêm. Huynh nói xem, diễm phúc của huynh đúng là ——”

“Thẩm Trường Ninh!”

Thẩm Trường Ninh lập tức che miệng: “Huynh trưởng, Trường Ninh đi liền.”

Nàng đi tới cửa thì bỗng nhiên quay đầu: “Huynh trưởng, hoa nào nên hái thì cứ hái. Người ta đã cho huynh hái, huynh cứ ——” Nàng vội vàng chạy trốn, cửa ở sau lưng thủng một lỗ lớn.

Sau một lúc lâu, trong phòng chỉ còn lại một mình Thẩm Vu Uyên. Ánh nến lúc sáng lúc tối, dưới ánh nến người như trích tiên*, bình tĩnh ung dung, bỗng nhiên trích tiên bật cười, vô cùng đáng sợ.

(Trích tiên: Tiên mắc đọa, bị giáng xuống trần)

Một tháng sau, Lâm Nha gặp mặt Khương công tử trong tửu lầu ở Tây thị, chẳng qua y không hăng hái lắm, vẻ mặt mỏi mệt, ngay cả rượu cũng không uống. Khương công tử đặt chén rượu lên bàn, không vui: “Lâm huynh đúng là kiêu ngạo, đến Thẩm phủ một chuyến thấy Thẩm thái phó liền coi thường người đệ đệ này.”

Lâm Nha rã rời ngước mắt nhìn, ho một cái: “Nếu ta thật sự coi thường thì đã không gặp ngươi.”

Có lẽ Khương công tử thích người khác khó chịu với hắn, cơn tức giận lập tức tiêu tan, tò mò hỏi: “Ngươi gặp chuyện xui xẻo gì sao? Bên bờ có nhiều nữ tử xinh đẹp tặng khăn tay cho ngươi mà ngươi lại không nhận, đổi tính rồi à?”

Lâm Nha: “Nhận cái gì mà nhận? Toàn mùi son phấn, ngửi đã muốn nôn —— này! Ngươi có thể dọn toàn bộ rượu và thức ăn xuống không? Buồn nôn quá.”

Rượu và thức ăn đầy bàn, sắc hương câu toàn, có điểm nào buồn nôn? Khương công tử không hiểu nổi, nhưng thấy sắc mặt Lâm Nha tái nhợt không phải cố ý làm ra, bèn quan tâm hỏi một câu: “Đừng nói là ngươi bị bệnh nhé?”

Lâm Nha liếc mắt: “Chỉ là bị đầy bụng, ăn chút đồ tiêu thực là được.”

“Đừng giấu bệnh sợ thuốc, hay là đi y quán xem thử. Không phải đầu đường có y quán sao? Ngươi đi xem thử đi.”

Lâm Nha tức giận: “Ta chính là đại phu, không cần đi.”

“Chậc, y giả bất tự y*, Lâm huynh không biết sao?” Khương công tử hiếm khi khoe khoang văn nhã, đắc ý dào dạt.

(Y giả bất tự y: thầy thuốc không thể tự xem bệnh cho mình)

Lâm Nha bĩu môi, bèn bắt mạch cho mình: “Ta đã nói chỉ là chướng bụng, ngươi còn không tin. Ta sẽ bắt mạch cho chính mình, rồi bắt mạch cho ngươi để ngươi xem ta có bản lĩnh hay không ——” Sau đó, sắc mặt y trở nên cực kỳ cổ quái. Y bắt mạch mấy lần, sắc mặt vô cùng khó coi.

Lâm Nha bỗng nhiên kéo cổ tay bắt mạch cho Khương công tử, rồi lại bắt mạch cho chính mình, một lúc sau mới cười xấu hổ: “Khương huynh nói đúng, y giả bất tự y. Ha ha, ta đến y quán xem thử.” Nói xong, y đứng dậy xuống dưới lầu.

Khương công tử không dám ngăn cản, thật sự là sắc mặt Lâm Nha rất khó coi, hắn không dám chọc ghẹo y ở nơi này.

Lâm Nha đến hiệu may ở đối diện y quán mua mịch ly*, vào y quán xin đại phu bắt mạch. Đại phu không phát hiện kỳ quái, bắt mạch xong liền nói chúc mừng, sau đó dặn dò y những điều cần chú ý cùng phương thuốc. Đại phu chưa nói xong, Lâm Nha đã đứng dậy chạy trốn.

(Mịch ly: một loại khăn trùm đầu)

chapter content



‘Mạch tượng lưu loát, như hạt châu lăn trên mâm ngọc, hẳn là hoạt mạch.’

‘Chúc mừng phu nhân, người đã mang thai hơn một tháng.’

Y muốn giết Thẩm Vu Uyên!