Kim Bài Đả Thủ

Chương 65



Lúc Dương Lỗi bị Phòng Vũ lôi ra khỏi Loạn Thế, hắn vẫn còn cười, cười như một thằng ngốc.

“Mẹ nó… Phòng Vũ… anh được lắm đấy! …”

Hắn thật sự không ngờ Phòng Vũ lại bạo đến vậy, còn bạo hơn cả mình, bảo hôn là hôn thật, ngay tại chỗ này! Dùng cách như thế!

“Lần sau em còn điên nữa không??”

Phòng Vũ mắng. Phòng Vũ cũng là thanh niên trẻ tuổi khí thịnh.

“Anh dám làm tôi dám điên!” Dương Lỗi càn rỡ hét to, hắn cảm thấy vừa rồi thật kích thích, thật sung sướng!

“Đắc chí!”

Phòng Vũ bước lên xe gắn máy, lúc đến đây hắn lười lái xe hơi vì ngại tìm chỗ đỗ, cho nên quyết định lái một chiếc Honda 400, mặc dù cánh tay bị thương nhưng không ảnh hưởng gì nhiều. Dương Lỗi ngồi lên ghế sau ôm eo Phòng Vũ, Phòng Vũ nổ máy rồi phóng như bay ra ngoài.

Gió đêm thổi bay tóc Dương Lỗi, ngã tư đường không một bóng người, tấm lưng vừa căng đầy vừa ấm áp của Phòng Vũ làm cho lòng Dương Lỗi xao xuyến, say như điếu đổ… Dương Lỗi ôm lấy Phòng Vũ, siết chặt Phòng Vũ vào lòng, đoạn thò tay vào khe hở của chiếc áo khoác, hết sờ ngực rồi lại sờ xuống thân dưới của Phòng Vũ…

“… Lấy tay ra!” Phòng Vũ khàn giọng nói, âm thanh xuyên qua tiếng gió, nhưng tay vẫn tiếp tục cầm lái.

Dương Lỗi không thèm để ý, tách hai chân áp sát vào Phòng Vũ, không hề che giấu vật cứng bên dưới đang tì vào mặt sau của Phòng Vũ…

Sau khi bỏ lại xe ở dưới lầu, hai người im lặng lên cầu thang, chỉ nghe thấy hơi thở dồn dập của đối phương.

Vừa vào cửa, Dương Lỗi vội vàng kéo Phòng Vũ lại, Phòng Vũ cũng đưa tay nắm cổ hắn, kéo hắn về phía mình, thô bạo bịt kín miệng của hắn…

Hai người đã nhịn suốt quãng đường, bây giờ nhịn hết nổi rồi, chưa chi đã quấn lấy nhau ngay trước cửa. Phòng Vũ dùng sức lật người Dương Lỗi lại, để hắn tựa lên cửa, chẳng buồn cởi quần áo, loạt soạt hai cái đã tụt quần Dương Lỗi xuống, tiếp theo kéo khóa quần của mình, đứng ngay đó đâm vào trong…

Đây là lần đầu tiên hai người dùng tư thế đứng, ai cũng cảm thấy phấn khích một cách khó kiềm chế. Dương Lỗi tựa lên cửa, thừa nhận động tác va chạm thô bạo của Phòng Vũ ở phía sau, đau đớn xen lẫn khoái cảm và sự kích thích mới mẻ khiến hai chân Dương Lỗi run rẩy… Hắn không ngăn được tiếng rên rỉ bật ra từ miệng mình, Phòng Vũ dùng cánh tay không bị thương giữ hông Dương Lỗi, tiếng thân thể va vào nhau quanh quẩn nơi hành lang tối tăm yên tĩnh, ánh trăng rọi xuống mặt đất phản chiếu hai bóng người đang chồng lên nhau… Chiếc áo da của Phòng Vũ ma sát dữ dội với áo khoác ngoài của Dương Lỗi, phát ra tiếng vang nặng nề mà dồn dập, ngay cả không khí cũng bị châm lửa, đốt cháy…

Sau khi bình ổn lại, Phòng Vũ nằm trên giường, áo sơmi mở rộng để lộ lồng ngực trần trụi, hắn vừa hút thuốc vừa suy nghĩ gì đó.

“… Anh chưa từng sợ thật sao?”

Dương Lỗi hỏi Phòng Vũ. Cả hai đều hiểu Dương Lỗi đang hỏi điều gì.

“Sợ rồi.”

Một lát sau, Phòng Vũ nói.

“… Làm chuyện này với đàn ông… tôi làm vậy là không đúng!”

Phòng Vũ cau mày, lời nói thẳng thắn không hề che giấu.

“Đâu chỉ không đúng, còn phạm tội lưu manh nữa kìa!”

Dương Lỗi mỉa mai.

“Má.”

Phòng Vũ nói.

“… Anh có do dự bao giờ chưa?”

Dương Lỗi hỏi vấn đề mà mình vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Phòng Vũ hít khói, nhìn trần nhà, Dương Lỗi thấp thỏm chờ đợi câu trả lời của hắn…

“Do dự thì được gì chứ?”

Phòng Vũ nói, vẫn nhìn trần nhà.

“Là tôi dạy hư em, tôi không thể do dự…”

Sáng sớm, Phòng Vũ vẫn còn ngủ, Dương Lỗi ngồi bên cửa sổ, thất thần nhìn phong cảnh bên ngoài. Bầu trời xanh biếc, không có một áng mây, ánh mặt trời dần dần tỉnh dậy nơi thành thị, lại thêm một ngày bận rộn.

Dương Lỗi nhìn ra ngoài một lát, sau đó quay đầu lại ngưng mắt nhìn Phòng Vũ đang nằm ngủ trên giường. Gió buổi sớm nhẹ nhàng thổi bay bức màn, trong lòng Dương Lỗi vừa tĩnh lặng vừa kiên định.

Phòng Vũ tỉnh dậy, Dương Lỗi nhìn Phòng Vũ, mỉm cười.

Áo sơmi của Dương Lỗi không cài nút, mở bung ra để lộ lồng ngực trần, Dương Lỗi có dáng người đẹp, cơ thể cân đối, Phòng Vũ vừa tỉnh dậy đã thấy Dương Lỗi như vậy, hắn cũng nhìn Dương Lỗi rồi mỉm cười.

Phòng Vũ rửa mặt xong, thấy Dương Lỗi vẫn chưa chịu cài áo mà đang ôm đàn guitar.

“Tự dưng ngứa tay quá, luyện tập một chút.”

Dương Lỗi cúi đầu, gảy một cái, một chuỗi hợp âm phát ra.

Phòng Vũ nằm trên giường, dùng một tay gối sau đầu, nghe Dương Lỗi đánh đàn.

Dương Lỗi vẫn đàn bài “Tình khúc 1990”, vừa đàn vừa khẽ cất tiếng hát:

Đôi mắt đen láy và nụ cười của em,

Làm thế nào cũng không quên được từng sắc thái trên gương mặt em,

Những tháng ngày xa xưa cứ nhẹ dần trôi,

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Đến khi quay đầu lại, ngần ấy năm đã trôi qua…

Đường chân trời bao la chính là nơi phiêu bạt của em,

Bước chân anh mãi kiếm tìm bóng hình ấy,

Bên chiếc gối đơn trong đêm, nhớ tới sự dịu dàng của em,

Để rồi buổi sáng tỉnh dậy, anh lại thấy xót xa…

Phòng Vũ lẳng lặng lắng nghe, nhìn Dương Lỗi. Dương Lỗi đàn xong, ngẩng đầu nhìn Phòng Vũ, Phòng Vũ cười cười, vươn cánh tay đang gối sau đầu ra, ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo Dương Lỗi lại đây.

Dương Lỗi buông đàn guitar xuống rồi nhảy lên giường, dùng sức nhào vào lòng Phòng Vũ.

Hai người cười ôm lấy nhau, Phòng Vũ cúi đầu chăm chú nhìn Dương Lỗi một lát, đoạn cúi xuống hôn lên môi Dương Lỗi một cái.

Dương Lỗi cũng nhìn Phòng Vũ, đột nhiên kề sát vào tai Phòng Vũ, thấp giọng nói một câu.

“Chờ em đánh thắng tôi rồi nói sau!”

Phòng Vũ nói, vẫn còn cười, gương mặt trông thật đẹp trai.

“Má! Anh tưởng tôi đánh không lại anh chắc? Là tôi nhường anh thôi! Nếu tôi không nhường anh… tôi đã chơi anh từ lâu rồi!”

Dương Lỗi lỗ mãng nói, sau đó bắt đầu động tay, Phòng Vũ nhanh nhẹn chụp tay hắn lại, hai người lại dùng chân đấu đá nhau, anh tới tôi đến quấn quýt đối phương, lăn vòng vòng trên giường…

“… Anh còn bảo tôi đi nữa không?”

Đùa giỡn đủ rồi, Dương Lỗi nằm xuống, thở hổn hển hỏi Phòng Vũ.

“… Em nghĩ tôi muốn sao? …”

Phòng Vũ nghẹn nửa ngày mới thốt ra một câu, thô lỗ, không kiên nhẫn…

Dương Lỗi nằm trên giường, lặng lẽ nở nụ cười…