Kim Bài Bảo Phiêu

Chương 16: Cứu viện



Ngón tay dính đầy máu tươi của Ace đặt lên cò súng, đôi mắt đen xinh đẹp nheo lại, súng trong tay dường như đã liền thành một thể với cánh tay, băng đạn chạy dài uốn lượn như mười ngón tay đang nhảy múa.

Một chọi tám, thế nhưng đối phương không ai dám nổ súng trước, không ai dám coi thường người đàn ông mang gương mặt non nớt nhưng ánh mắt lại chứa đầy hơi thở tử vong trước mặt, chỉ sợ vừa khai hỏa thì mạng mình cũng đi luôn.

Song phương lẳng lặng đối lập, yên lặng đến mức chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng có thể khiến tất cả mọi thứ nổ tung.

Không khí trong phòng dường như đông đặc, giằng co giữa hơi nóng của nòng súng và sát khí lạnh lẽo của con người, phảng phất như không gian và thời gian đều ngưng đọng lại trong khoảng khắc này, biến thành tiếng kêu gào của quỷ dữ không ngừng đánh mạnh vào lồng ngực, gõ thẳng vào trái tim đang đập điên cuồng.

Thời gian của Ace có hạn, tiếp tục giằng co sẽ chỉ càng thêm bất lợi. Nếu như không ai muốn chủ động phá vỡ cục diện bế tắc này, anh ta tình nguyện làm một cú mở màn ngoạn mục để kết thúc tất cả.

Ngón tay trỏ dính máu hơi co lại…

Nhưng Ace còn chưa kịp siết cò, tên đứng ngoài cùng bên trái đã nặng nề ngã xuống. Chưa ai kịp phản ứng được tình huống hiện tại là gì, tên đứng ngoài cùng bên phải và tên đứng ngay cạnh cũng đồng loạt ngã xuống.

Người đàn ông mặc âu phục vội hô lên: “Tránh xa khỏi cửa sổ! Có bắn tỉa!”

Nhưng đã quá muộn.

Một tay bắn tỉa cộng thêm Ace, giải quyết sạch bảy tám người này chỉ là chuyện sớm muộn.

Khi tay bắn tỉa bên ngoài bắn trúng tay cầm súng của người đàn ông mặc âu phục, Ace lập tức chĩa súng ngắm thẳng vào ngực trái đối phương. Máu chảy dọc theo ống tay áo vest xuống bàn tay đang run rẩy, người nọ đã không còn bất kỳ khả năng chiến đấu nào.

Chỉ vài giây nữa thôi, trận đấu súng như hài kịch này sẽ nhanh chóng đến hồi kết.

Ace không nổ súng vội, nheo mắt hỏi: “Cậu muốn đào thông tin gì từ trong miệng Kane?”

Người đàn ông mặc âu phục cố gắng duy trì vẻ trấn định: “Anh ta là mục tiêu của nhiệm vụ mà tôi đảm nhiệm, tôi chỉ có nghĩa vụ bắt người.”

Ace hơi di chuyển nòng súng, bắn nát đầu gối đối phương, người nọ kêu lên một tiếng rồi lại cắn chặt răng, cơ mặt căng lên vặn vẹo, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.

“Ngại quá, tôi không thích người khác đùa cợt mình.” Ace chậm rãi nhả từng chữ, trên trán cũng bắt đầu thấm ra một tầng mồ hôi, tơ máu bắt đầu vằn lên, “Nếu Kane chỉ là mục tiêu của nhiệm vụ, cậu đã sớm giết cậu ta, chứ không phải đánh đập thẩm vấn như thế này. Dùng hình tra khảo, ngoài muốn moi thông tin ra, tôi thật sự không nghĩ được lý do nào khác.”

Tần suất chớp mắt của Ace bắt đầu hơi tăng lên, chậm rì rì nói tiếp: “Lực lượng đặc biệt có quy định, đối với mục tiêu được chỉ định bắt sống, không được lén lút dùng nhục hình thẩm vấn. Các người dám róc da cậu ta thế kia, nhất định là cấp trên ngầm cho phép. Có chuyện gì không thể chờ áp giải về trụ sở, mà phải vội vàng muốn tra khảo…”

Tay cầm súng của Ace đột nhiên run lên. Người đàn ông mặc âu phục vẫn luôn nhìn anh ta chằm chằm, lập tức nhạy bén phát hiện ra cơ hội, dồn tất cả sức lực lao thằng đến hất văng súng máy, nện một quyền vào bụng Ace, tay trái lành lặn bóp chặt cổ anh ta.

Cơ thể Ace chỉ trong giây lát đã mất hết toàn bộ sức lực, bất động như một con rối mặc người xâu xé.

Ngón tay người đàn ông mặc âu phục càng ngày càng siết chặt lại. Nhìn nhịp thở của Ace càng ngày càng yếu ớt, trong mắt người nọ tràn đầy sự hưng phấn tàn nhẫn, “Anh rất thông minh, chắc cũng là người trong nghề, nhưng mà… A —— “

Hai mắt người đàn ông mặc âu phục trợn trừng, ống giảm thanh của súng lục phía đối diện bắn ra một viên đạn, găm thẳng vào giữa cổ họng người nọ.

Ace vừa ho khan vừa gào lên: “Đừng giết hắn!”

Người phụ nữ kia tao nhã hạ súng xuống, âm thanh nhẹ nhàng quyến rũ vang lên trong căn phòng trống, “Ngại quá, tay hơi nhanh, giết mất rồi.”

Ace chật vật bò dậy, mọi thứ trước mắt đều mờ mờ nhòa nhòa, nheo mắt một lúc lâu mới nhìn ra được hình dáng người phụ nữ trước mặt. Váy dài bó sát màu xanh sẫm, trên tay xách một chiếc túi đen dài, có thể mơ hồ nhìn thấy nòng súng bắn tỉa màu sáng bạc bên trong, mái tóc xoăn dài bồng bềnh mềm mại.

“Cô là ai?”

Người phụ nữ hơi khom người xuống, khẽ mỉm cười: “Tôi là người chuyên trợ giúp người khác giải quyết khó khăn.”

Tóc Ace ướt sũng mồ hôi bết xuống trán, ánh mắt trở nên hoảng hốt, trên gương mặt tái nhợt nặn ra một nụ cười căng thẳng, “Cô là thiên sứ sao?”

Người phụ nữ móc trong túi đựng súng ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng giúp Ace lau mồ hôi, “Trả đủ tiền thì tôi chính là thiên sứ. Cậu có thể đưa người đi được rồi, tôi bảo đảm hiện tại không ai dám ngăn cản.”

“Sợ là không được rồi.” Ace thều thào, “Phải làm phiền mỹ nhân xinh đẹp giúp một tay thôi.”

Anh ta vừa dứt lời, đầu đã gục xuống, nằm bất động trên đất.

***

Lúc người phụ nữ kia cho người khiêng Ace và Kane từ trong tòa nhà ra, Lyle không biết đang suy nghĩ gì, yên lặng nhìn chằm chằm điện thoại di động, thấy bọn họ thì lập tức chạy đến.

“Hai người họ sao rồi?”

Người phụ nữ chỉ vào Ace, “Còn sống”, lại chỉ vào Kane, “Không chắc.”

Lyle mím chặt môi, đầu ngón tay trắng bệch siết chặt điện thoại di động, người phụ nữ kia đứng cạnh thậm chí còn nhìn thấy tay trái đang buông thõng bên người của hắn khẽ run rẩy.

Người phụ nữ hứng thú hất cằm về phía Kane, “Tình nhân của cậu à?”

Lyle không có tâm trạng nói những chuyện này, đôi môi tái nhợt khẽ mấp máy: “Cứu bọn họ, trên hóa đơn cô muốn viết thêm bao nhiêu số 0 cũng được.”

Người phụ nữ im lặng nhìn hắn một lúc, cuối cùng cũng gật đầu, “Bình thường những chuyện không chắc tôi sẽ không làm, nhưng cậu Jasper đúng là rất bạo tay.”

Lyle không hỏi vì sao người này lại biết thân phận của hắn, chỉ khẽ nhướn mày: “Cho nên?”

“Thành giao.”

Lyle nhớ đến nội dung ban nãy người phụ nữ nói trong điện thoại, ngón tay bắt đầu vô thức gõ nhẹ, “Phía lực lượng đặc biệt phải giải quyết thế nào?”

“Bọn họ không thể đến đây.”

“Tại sao?”

Người phụ nữ mỉm cười đầy bí hiểm, “Vì Edward không hề hợp tác với bọn họ.”

***

Trong một phòng khám tư nhân, Kane hai mắt nhắm nghiền nằm trên bàn phẫu thuật. Vết thương chằng chịt trải kín nửa thân trên. Phần da trên cánh tay phải bị róc đến chỉ còn cơ gân và máu thịt nhớp nháp lẫn lộn, vết cắt trên lồng ngực và bụng đến không xuể, lưng và vai găm đầy mảnh sắt, máu tươi nhuộm đỏ cả tấm ga trắng.

Bác sĩ đang xử lý vết thương cho y, Lyle đứng bất động nhìn không chớp mắt, người phụ nữ với mái tóc xoăn dài đứng cạnh hắn.

“Phòng khám này có an toàn không?” Một lúc lâu sau hắn mở miệng, giọng nói dường như không phải phát ra từ cổ họng.

“Tuyệt đối an toàn. Thân phận của cậu, hành tung của bọn họ, tôi đều xử lý sạch sẽ, cớm không thể tìm được tung tích của các cậu, càng không thể đến đây.”

“Cô chắc chứ?”

“Ở thế giới bên ngoài, tôi không dám hứa trước. Nhưng đây là Naler, là địa bàn của tôi, tôi có thể lấy tên mình ra bảo đảm với cậu, cho đến khi cậu rời khỏi Naler, an toàn của cậu và hai người kia được đảm bảo tuyệt đối.”

“Tại sao?”

Người phụ nữ bật cười: “Vì cậu trả tiền cho tôi còn gì. Nếu không thì còn có thể tại sao nữa, chẳng lẽ cậu đồng ý lên giường với tôi à?”

Lyle không đáp, tiếp tục yên lặng nhìn về phía bàn giải phẫu. Lại qua một lúc, hắn nhàn nhạt nói: “Hóa đơn gửi cho ba tôi. Tôi tin loại chuyện này cô có thể dễ dàng làm được mà không bị người của lực lượng đặc biệt phát hiện.”

“Nếu ngài Jasper không chịu thanh toán cho tôi thì sao?”

“Ông ấy sẽ đồng ý. Tiện thể giúp tôi chuyển lời đến ông ấy, tôi sẽ sớm trở về.”

“Tôi nhất định sẽ chuyển lời giúp cậu.” Ánh mắt người phụ nữ trở nên sâu thẳm, “Tin tôi đi, sau này cậu vẫn sẽ cần đến tôi nhiều đấy.”