Kiều Thê Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 43: Phát hiện



"Mộng Uyên, nếu ngài ấy đã nói như vậy hay là cậu thử một lần xem sao"

"Mình không muốn!"

Mộng Uyên dường như sắp khóc đến nơi. Sau này cô không biết làm sao để đối mặt với Cao Trọng nữa.

"Cậu để mình suy nghĩ thêm có được không?"

"Được cậu cứ từ từ "

" Dương Dương cậu có thể đừng nói gì thêm về chuyện mình bị thương với chủ tịch không?!!"

"Cậu bị ngốc thật mà, mình đang giúp cậu đó"

"Mình biết, nhưng mà mình đang nợ tiền của người ta đó. Mình sợ...."

"Được, được, được rồi mình hiểu cậu muốn nói gì mà. Mình. Sẽ ngậm miệng có được chưa hả?!"

"Cậu nghĩ ngơi đi mình về trước đây, sau này có việc gì nhớ gọi báo cáo với tớ đó biết chưa?"

"Tuân lệnh". Mộng Uyên làm động tác nghiêm túc với Dương Dương.

Dương Dương rời khỏi phòng của Mộng Uyên, đi xuống lầu đã thấy Cao Trọng đứng nhìn về phía phòng Mộng Uyên.

Thấy chỉ có một mình cô đi xuống Cao Trọng thở phào nhẹ nhõm, lúc này anh chỉ sợ Dương Dương sẽ đưa cô rời khỏi đây.

" Cậu ấy đã ngủ rồi, tôi chỉ mong ngài bảo vệ an toàn cho cậu ấy. Tôi không muốn cậu ấy gặp phải chuyện như hôm nay nữa "

"Được"

Dương Dương đi được gần đến của liền quay đầu lại bổ sung thêm một câu.

"Ngài cứ từ từ mà theo theo đuổi cậu ấy, vì cậu ấy vẫn còn chấp niệm quá lớn với một người "

Khi nghe Dương Dương nói câu này Cao Trọng không thể tin được, bình thường thấy cô hoạt bắt, vui vẻ như vậy mà trong lòng vẫn chấp niệm người đó sao. Vậy cô có đồng ý chấp nhận anh không?. Nhưng anh nhất định sẽ đợi được đến ngày hồi tâm chuyển ý mà yêu anh.

Cao Trọng hôm nay cũng không hề phạt bất kỳ một vệ sĩ nào, nhưng đã nhớ rõ từng người nếu bọn họ còn để Mộng Uyên xảy ra việc như hôm nay thì bọn học chết chắc thật rồi.

Mộng Uyên ở trong phòng mãi vẫn không hề ra ngoài, giờ cơm dì Dương gọi cô nhưng cô lại nói mình không đói, cô đang trốn tránh Cao Trọng không muốn ra khỏi căn phòng này, không biết đối diện với anh như thế nào.

Buổi chiều đã bữa không ăn, buổi tối Mộng Uyên lại có chút đói, nhưng sợ sẽ phải đối diện với Cao Trọng. Mộng Uyên thật sự không biết làm sao. Lại nghe tiếng gõ cửa. Mộng Uyên mở hé cửa nhìn ra thì thấy Cao Trọng đang bưng một chén cháo, bánh ngọt mà cô thích ăn.

" Em mau ăn chút gì đó đi!". Vừa nói vừa bưng khây thức ăn đưa đến trước mặt Mộng Uyên.

Bởi vì Mộng Uyên không hề xuống ăn cơm, Cao Trọng lại thêm lo lắng nhưng lại không biết làm sao. Liền cho người hỏi Dương Dương.

Cao Trọng tự mình mang đồ lên cho cô, đương nhiên khó mà từ chối. Mộng Uyên nhận lấy khẩu thức ăn trên tay anh.

"Cảm ơn chủ tịch, một lát tôi sẽ ăn. Chúc chủ tịch ngủ ngon"

Mộng Uyên vội vàng đóng cửa lại không để anh có cơ hội nào nói tiếp.

Cao Trọng còn chưa kịp nói gì thì Mộng Uyên đã đóng cửa lại làm anh có chút thất vọng, nhưng anh đã vui vẻ hơn một tý vì cô cũng chịu nhận đồ ăn không để bị đói.

Cao Trọng quay về phòng làm việc nhưng lại không thể nào tập trung được vào việc gì cả. Cao Trọng đang nghĩ tại sao cô lại trốn tránh anh, nếu cô không chấp nhận thì có thể nói thẳng với anh. Đương nhiên, dù cô có từ chối thì anh vẫn sẽ theo đuổi cô cho đến khi cô chấp nhận anh.

Cao Trọng gọi nhất điện thoại lên gọi đến một dãy số.

"Cậu điều tra lại tất cả thông tin của Mộng Uyên từ lúc đi học cho bây giờ. Tôi chi cậu thời hạn một tuần"

Nói xong liền tắt máy.

Trong phòng lại trở về yên ắng như lúc đầu. Cũng đã khuya rồi anh mới có thể bắt đầu tập trung làm việc.