Kiều Nữ Lâm Gia

Chương 71-2



Lâm Đàm biết người cậu này của mình từ trước đến giờ không để ý đến chính sự trong triều, nên kiên nhẫn nói cho cậu biết: “Ngự sử đài phụ trách duy trì trật tự, vạch tội quan viên, giữ vững kỷ cương, vừa có thể nghe gió tấu lên, giám thẩm án lớn, quan trọng, quyền hạn vô cùng lớn. Quan trọng nhất là, Ngự sử đài dùng để giám sát bách quan, có thể trực tiếp tấu trình với hoàng đế bệ hạ, cũng không cần thông qua Thừa tướng, nói cách khác, Ngự sử đài độc lập, không bị quyền thần khống chế.”

La Giản giống như đã hiểu ra điều gì.

Lâm Đàm buông mí mắt xuống, kín đáo than thở, “Lần này, chỉ sợ cháu liên lụy đến cậu rồi. Nếu như tương lai cháu không phải là hoàng trưởng tử phi, dù sớm hay muộn gì Ngôn đại nhân cũng sẽ bị cậu và Văn Nhân đả động, nhận lấy con rể, cháu ngoại. Nhưng mà, cháu sắp kết hôn, nếu như Ngôn đại nhân kết thân với phủ Tấn Giang Hầu, đại khái sẽ bị cho rằng đang đứng vào hàng các hoàng tử đi?”

“Đây cũng quá phức tạp.” La Giản choáng váng.

“Cậu, là cháu liên lụy đến cậu.” Lâm Đàm tỏ vẻ đau thương, xót xa nói.

Thật ra thì lòng La Giản rất mềm, vừa thấy Lâm Đàm như vậy đã không chịu nổi, vội an ủi nàng, “Đừng nghĩ như vậy, cháu đã giúp cậu rất nhiều việc rồi, nếu không có cháu, vào lúc này cậu vẫn đang trong ngục đấy. A Đàm, người một nhà không nói lời hai nhà.”

Hắn đang moi ruột moi gan coi còn có lời nào có thể an ủi Lâm Đàm hay không, lại thấy Lâm Đàm nghịch ngợm nở nụ cười.

“Được đó, thì ra cháu cũng giống như tiểu a Thấm, nghịch ngợm như vậy!” La Giản thế mới biết Lâm Đàm đang chọc hắn chơi, không khỏi bật cười.

Lâm Đàm nhẹ giọng nói, “Cậu, cháu đây không phải định trêu chọc cậu vui vẻ đâu. Ngự sử đài vốn nên lấy Ngự sử đại phu cầm đầu, nhưng chức vụ Ngự sử đại phu ở bổn triều khi thì làm bài trí khi thì phế bỏ, nên thường thường bỏ trống, cho nên Ngự sử Trung thừa thật sự là trưởng quan của Ngự sử đài không thể nghi ngờ. Vị trí này của Ngôn đại nhân rất quan trọng đó, trong triều thần bất cứ phái nào đều muốn lôi kéo. Cháu và Ngôn đại nhân chưa từng tiếp xúc, cũng chẳng hiểu rõ tính tình của hắn, nhưng mà từ những gì mà hắn làm đến xem, nhất định là một vị quan viên rất chính trực và kiên định. Người như vậy, hoặc không tham dự vào chuyện tranh trữ, hoặc có chủ trương có đích lập đích, không đích lập trưởng.”

“Hoài Viễn vương là trưởng.” La Giản vui mừng.

“Đúng, hắn là hoàng trưởng tử.” Lâm Đàm mỉm cười.

Chỉ cần hoàng đế vẫn còn không lập hoàng hậu, Hoài Viễn vương liền có ưu thế hơn bọn đệ đệ của hắn.

Ít nhất trong suy nghĩ của quan viên bảo thủ kiên trì đích trưởng kế thừa, không có đích hoàng tử, hoàng trưởng tử chính là đối tượng hoàng trữ tốt nhất.

“Vậy, Ngôn đại nhân sẽ không phản đối cậu?” La Giản hưng phấn xoa xoa tay, vừa vui mừng lại rất lo lắng.

“Cái này còn thật không dám chắc chắn.” Lâm Đàm có ý tốt nhắc nhở, “Cậu, cháu chỉ suy đoán thôi, còn phải xem rốt cuộc Ngôn đại nhân có tính tình như thế nào. Cậu có nghĩ tới không, Ngôn tiên sinh có thể ở trên núi thủ thân nhiều năm như vậy mà không bị người nhà bức bách, như thế, Ngôn đại nhân có khả năng là vị phụ thân cưng chiều nữ nhi đó? Nếu quả thật là vậy, Ngôn đại nhân sẽ không phải quan tâm nhất là tranh giành trữ vị gì, mà là cuộc sống của Ngôn tiên sinh có hài lòng hay không. Nếu như ai muốn cưới nữ nhi của hắn, vậy khiến lão nhân gia hắn tin tưởng người đó thật lòng đối xử tốt với Ngôn tiên sinh đi.”

“Cậu rất thật lòng.” La Giản vội thổ lộ, “Cậu thật... cậu là thật tâm đối với Ngôn tiên sinh đó.”

“Cậu nói với cháu thì có ích lợi gì.” Lâm Đàm cười, “Cậu ngược lại tìm cách nói với Ngôn đại nhân đi, chỉ cần khiến hắn tin, cậu sẽ có thể như nguyện cưới được thê tử về, một nhà ba người đoàn tụ.”

“Thật lòng, thật lòng.” La Giản lẩm bẩm trong miệng.

Lâm Đàm cười cười, “Cậu thêm chút sức đi, chúng cháu đều chờ uống rượu mừng của cậu đấy.” Xoay người rời đi.

La Giản vẫn còn đang lẩm bẩm, “Thật lòng, thật lòng, khiến Ngôn đại nhân tin tưởng ta thật lòng.”

Lâm Thấm dồi dào sức sống đi qua, “Cậu, hiện giờ cậu đã biết nói câu nào sai rồi chứ?”

La Giản ôm Lâm Thấm lên án kỷ bên cạnh để cho nàng ngồi xuống, nghiêm túc thỉnh giáo nàng, “Tiểu a Thấm, nếu như cháu muốn khiến người khác tin tưởng cháu thật tâm, sẽ làm như thế nào?”

Vào lúc này hắn đã tẩu hỏa nhập ma, do đó, lôi kéo cháu ngoại nhỏ hỏi vấn đề cao thâm như vậy.

Lâm Thấm cực kỳ kinh ngạc, ánh mắt trong suốt thuần túy, “Nói chứ sao, nói cho người đó biết, còn có thể làm như thế nào chứ?”

Cậu là người lớn rồi, lại hỏi vấn đề ngốc như vậy, không đáng nhắc tới như vậy, Lâm Thấm tiểu cô nương tỏ vẻ khinh bỉ cậu, quyết định về sau phải cẩn thận nói cậu, thuyết phục cậu, còn tận tâm tận lực hơn đại Bạch và tiểu Hôi.

“Đơn giản như vậy?” La Giản kinh ngạc nhướng mày.

“Vốn rất đơn giản mà.” Lâm Thấm cười hì hì, cơ trí nhảy xuống án kỷ, sôi nổi đi làm nũng với phụ thân, ca ca nàng.

Cậu thật sự quá ngốc, Lâm Thấm tiểu cô nương đã không có cách nào nhìn thẳng vào cậu được rồi.

La Giản ngơ ngác đứng ngây đó một lúc, “Muội muội, muội phu, ta có việc đi trước. A Khai, a Đàm, a Hàn, a Thấm, hôm nào khác cậu lại tới tìm các cháu chơi.” Giống như một trận gió ra cửa.

“Cậu đây là đi làm gì vậy.” Lâm Hàn và Lâm Thấm đồng thời nhào tới cạnh cửa, vừa bám khung cửa, vừa kinh ngạc đưa mắt nhìn La Giản đi xa.

Lâm Khai chậm rãi thong thả bước tới đây, “Đi cưới mợ cho tiểu a Thấm chúng ta đó.”

“Thật sao.” Lâm Thấm cười thành một đóa hoa.

Lâm Hàn cảm thấy dáng vẻ muội muội như vậy ngốc không thôi, mắt không đành lòng nhìn, đầy cõi lòng tịch liêu xoay người.

Lâm Đàm thương lượng với Lâm Phong, Lâm Khai, “Cha, ca ca, nếu như muốn chu toàn chuyện tốt cho cậu và Ngôn tiên sinh, để cho một nhà ba người bọn họ được đoàn tụ, vậy chúng ta phải tìm bậc thang cho Ngôn đại nhân bước xuống, hai người nghĩ sao?”

“Cha cũng nghĩ như vậy.” Lâm Phong cười gật đầu, “Nếu như đổi lại là cha, có một nữ nhi nuôi trong khuê phòng đến ba mươi tuổi mới thích người ta, hơn nữa còn là thế tử phủ Tấn Giang Hầu mới vừa ly duyên với vợ trước, nếu như gả con gái tới, cha cũng cảm thấy thật mất mặt, sợ rằng chọc người chỉ trích, phải có cách nói hay nào đó mới được.”

Lâm Đàm tự phụ cười cười, nụ cười rất giảo hoạt.

Lâm Khai khẽ sờ cằm, “Một khi a Đàm cười như vậy, ca lại cảm thấy muội muốn làm chuyện xấu. A Đàm, sẽ không phải mượn chuyện này hung hăng cho Tiêu Lan một kích đó chứ.”

“Tại sao lại không chứ?” Lâm Đàm lẽ thẳng khí hùng, “Nhiều năm nay nàng ta đối xử với nương chúng ta như thế nào, lại gieo họa cho cậu ra làm sao, chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng thôi sao? Hơn nữa, cho Ngôn đại nhân một bậc thềm thì phải ghê tởm Tiêu Lan, đây là chuyện không có cách nào.”

“A Đàm thật xấu.” Lâm Phong và Lâm Khai đều vui vẻ.

Cha con ba người mỗi người cầm một chiếc ghế ngồi chung một chỗ, thương lượng chi tiết.

“Nói gì thế, chúng con có thể nghe không vậy?” Lâm Thấm kéo tay Lâm Hàn tới tham gia náo nhiệt.

“Không thể.” Lâm Phong mỉm cười kéo tiểu nữ nhi qua, mở hai bàn tay nhỏ bé của nàng ra, “A Thấm, chờ con một năm lại một năm, đếm đủ mười đầu ngón tay rồi, đến lúc đó có lẽ mới có thể.”

Trên mặt Lâm Thấm đầy niềm nở tươi cười, “Chờ khi con mười tuổi?”

Lâm Phong cười lắc đầu, “Không phải, là qua thêm đúng mười năm.”

Lâm Thấm giơ hai bàn tay nhỏ bé lên nhìn qua xem lại, trên khuôn mặt nhỏ bé tràn đầy vẻ thất vọng, “Qua thêm mười năm nữa sao, thật lâu nha.”

Lâm Đàm nhìn dáng vẻ nhỏ bé ngây thơ đáng yêu của muội muội, không nhịn được cúi đầu hôn nàng một cái, “A Thấm, mười năm sẽ đi qua rất nhanh, thời gian qua mau, ngày tháng thoi đưa.”

Lâm Thấm yêu kiều dựa sát bên người tỷ tỷ.

Ngày đó La Giản lấy hết dũng khí đến Ngôn phủ cầu hôn, Ngôn đại nhân ngược lại gặp mặt hắn rồi, nhưng mà vừa gặp mặt đã nhắm đầu hắn mà chửi rủa, nói đến chỗ tức còn thuận tay cầm chổi lông gà lên đánh hắn mấy cái, đánh xong đuổi hắn đi;

La Giản bất khuất, ngày hôm sau lại đi; ngày hôm sau vẫn bị mắng bị đánh, ngày thứ ba hắn lại lấy sức, dũng cảm tiến tới, lại một người một ngựa đi. Kết quả vẫn giống như hai ngày hôm trước.

Tấn Giang Hầu bái phỏng Ngôn đại nhân, thay La Giản nói rõ ý cầu hôn: Ban đầu La Giản chọn trúng là vị cô nương này, những năm gần đây vẫn tâm tâm niệm niệm là cô nương này, hiện giờ La Giản hoàn khố đệ tử này nguyện ý nỗ lực muốn mạnh lên vì cô nương này, tại sao Ngôn đại nhân lại không cho hắn cơ hội chứ?

Thấy Ngôn đại nhân thở phì phò định cự tuyệt, Tấn Giang Hầu giơ tay ngăn lại, lạnh nhạt nói: “Ngôn đại nhân, sao ngươi biết vị cô nương kia không muốn cho hắn cơ hội này chứ? Coi như vị cô nương kia không có ý tứ gì với La Giản, cũng sẽ thương yêu Văn Nhân.”

“Ngươi còn có mặt mũi nói Văn Nhân.” Ngôn đại nhân hết sức tức giận, “Trả Văn Nhân lại cho ta!” Đòi cháu ngoại của hắn từ chỗ Tấn Giang Hầu.

Tấn Giang Hầu tới vì muốn người, sao lại sẽ góp thêm một người vào được chứ? Dĩ nhiên không đồng ý.

Tấn Giang Hầu và Ngôn đại nhân lý luận tới lý luận đi, ai cũng không rõ có thể thuyết phục được ai; La Giản ngày ngày mặc gió mặc mưa đi tới Ngôn gia tỏ rõ quyết tâm, hắn cũng không nói lời ngon tiếng ngọt gì, chính là lật tới lật lui mấy câu nói kia, “Ban đầu ta trúng ý chính là nàng, ta thích vẫn là nàng, ta muốn cưới nàng, cùng thê tử, nữ nhi một nhà đoàn tụ, về sau sống yên ổn qua ngày.” Nói đến Ngôn đại nhân đều thuộc lòng.

Trong lúc cha con Tấn Giang Hầu và Ngôn đại nhân thường xuyên đàm phán, trong kinh thành nổi lên lời đồn đại.

Bởi vì lời đồn đại này có liên quan đến hai vị mẹ kế ác độc, cũng có liên quan đến hoàng trưởng tử phi sắp lấy chồng, cho nên truyền lưu cực kỳ nhanh, quả thật được xưng là đường lớn biết ngõ hẻm nghe thấy.

Lời đồn đại như thế này: Có một nhà Hầu phủ, thê tử chính thức của Hầu gia qua đời, vị đường tỷ lớn tuổi chưa gả của nàng thay đường muội gả vào, làm phu nhân tái giá của Hầu gia. Vị phu nhân tái giá này ngoài mặt đối xử rất tốt với nhi tử của vợ cả, nhưng trên thực tế lại một mực âm thầm tính toán vị thế tử số khổ này. Sau khi thế tử trưởng thành, nàng cố ý an bài thế tử đến gặp mặt hai vị cô nương một nhà thân thích, một đôi biểu tỷ muội, biểu tỷ tư chất thường thường, còn có bệnh kín, biểu muội lại là một vị thục nữ thiên sinh lệ chất, dịu dàng thanh tao nhã nhặn. Nhưng đáng tiếc thay, vị thục nữ này và thế tử đều mệnh khổ giống nhau, đều mất mẹ khi còn tấm bé, ở dưới tay mẹ kế kiếm sống. Mẹ kế của thế tử không muốn để cho thế tử cưới được hiền thê, mẹ kế thục nữ không muốn để cho kế nữ gả vào Hầu phủ, hai người cùng nhau phá hư, khi nói hôn sự rõ ràng là biểu muội, khi hạ lễ đính hôn cũng là biểu muội, biểu muội cho rằng chung thân của mình có chỗ dựa vào, đời này kiếp này đã là người của thế tử -- hạ lễ đính hôn, vốn chính là ý tứ hôn sự mọi chuyện đã định -- ai ngờ mẹ kế hai bên nổi lên ý xấu, thừa dịp phụ thân thục nữ ra ngoài làm quan, không ai làm chủ cho, khi dễ thế tử trẻ người non dạ, lại man thiên quá hải, đổi biểu muội thành biểu tỷ, đành chia rẽ một đôi nhân duyên. Sau đó, thế tử luôn luôn cứng rắn bị mẹ kế cắm vào, bất hòa với thê tử có ám tật, buồn bực không vui, còn biểu muội càng thêm thề không lấy chồng, thủ thân như ngọc. Một đôi hài tử số khổ như vậy, thật sự khiến cho người ta thổn thức mà.

Lời đồn đại này truyền lưu vô cùng rộng, thậm chí kể cả hoàng đế trong cung đều biết.

Hoàng đế nghe nói chuyện La Giản, lắc mạnh đầu: “Nhương thị có ám tật như vậy, hắn phải mười mấy năm sau mới biết được, ngốc này ngốc đến tận nhà rồi, nhưng cũng nói rõ hắn đã bao nhiêu năm cho tới nay đều chưa từng thân cận gì với Nhương thị, rất đáng thương.”

Hoàng đế thương hại La Giản, càng thương hại Ngôn Yên hơn, triệu Tấn Giang Hầu và Ngôn Trung thừa đến, tự tay viết hai bộ chữ, ban thưởng cho mỗi người một bức.

Trên bức ban thưởng cho Tấn Giang Hầu viết “Mất dê mới sửa chuồng, coi như không muộn”, trên bức cho Ngôn Trung thừa lại là “Người có tình sẽ thành thân thuộc”.

Tấn Giang Hầu và Ngôn Trung thừa không lời nào để nói, khấu đầu tạ ơn.

Từ Tử Thần điện ra ngoài, Tấn Giang Hầu hắng giọng một cái, “Ngôn đại nhân, vậy chúng ta làm hôn sự cho hai hài tử, được chứ? Văn Nhân cũng sắp cập kê rồi, nếu như lễ cập kê của con bé có thể do mẹ ruột đến chủ trì thì tốt biết bao. Khuyển tử và lệnh ái đã là hài tử số khổ, chúng ta không thể để cho Văn Nhân cứ vẫn đáng thương như vậy, đại nhân nói có đúng không?”

Ngôn Trung thừa thở dài: “Làm đi.”

Tấn Giang Hầu mừng rỡ, “Thân gia, thế quyết định như vậy rồi?”

Đối diện với ánh mắt mừng rỡ của Tấn Giang Hầu, trong mắt Ngôn Trung thừa cũng có nụ cười chớp động, “Quyết định.”