Kiều Nữ Lâm Gia

Chương 169



Cao Nguyên Dục theo thông lệ đến trước mặt hoàng đế bái tạ, khua tay múa chân, vui mừng hớn hở, cười giống như kẻ ngu không nói, hắn còn nói chuyện không mạch lạc, lúc thì công bố phải đi tự miếu hoàng gia cúng bái thần linh lễ tạ thần, lúc lại nhớ tới Sở Vương phủ của hắn nên sửa chữa như thế nào, “Cũng không biết nàng thích nhà như thế nào, nếu sửa chữa không hợp tâm ý nàng, nên làm thế nào cho phải.”

Hắn nghĩ tới chuyện quan trọng này, lo lắng trùng trùng mặt ủ mày ê kéo hoàng đế đòi chủ ý, “Phụ hoàng, con nên làm như thế nào?”

Hoàng đế thật sự không nhìn nổi dáng vẻ này của hắn, đuổi hắn đi rồi.

Sau khi bị hoàng đế đuổi đi, Cao Nguyên Dục vẫn chưa thỏa mãn, lại đến Dưỡng Ninh cung bày tỏ tâm sự với Chu thái hậu.

Chu thái hậu lão nhân gia hiền lành bao nhiêu, bà còn lâu mới ngại Cao Nguyên Dục luôn miệng dài dòng, vui vẻ nghe hắn nói hai sọt lời nói lung tung chuyện không đâu, cung nhân trên dưới Dưỡng Ninh cung đều cười bò.

Khóe miệng a Hạo nhếch nhẹ, “Đúng, như thập tứ thúc mới gọi là ngốc.”

Cao Nguyên Dục thật sự mừng như điên, dáng vẻ kia quả thật không thể nhìn nổi. Cho nên hoàng đế mới không thể nhịn nổi nữa, dứt khoát đuổi hắn đi.

Sau người một nhà Tề Vương và Lâm Đàm, mấy người Ngôn Yên, La Văn Nhân, Vi thị cũng lục tục đến chúc mừng Lâm Phong và La Thư, thêm trấn an Lâm Thấm, “A Thấm, lập gia đình cũng không có gì, không cần sợ hãi, đừng trốn tránh.”

Lâm Thấm vừa phải giải thích mình không sợ hãi, vừa phải giải thích mình không trốn tránh, còn phải chu đáo thỏa đáng chiêu đãi khách, bận tối mày tối mặt.

Sơn Trăn Trăn và Hướng Du Ninh cũng hẹn trước, cùng đi phố Trường Anh.

Bạn tốt cùng lớn lên từ nhỏ, hai nàng thấy Lâm Thấm tự nhiên không thiếu được muốn trêu ghẹo một phen, Lâm Thấm giương nanh múa vuốt, “Trăn Trăn, Du Ninh, hai người còn chưa đến cùng một nhà đâu, đã liên thủ đối phó với một mình ta rồi hả? Hai người gả đi, thành chị em bạn dâu, sau đó biến sắc mặt cũng không muộn.”

Nàng nói chuyện lộ liễu như vậy, không hề che đậy, Sơn Trăn Trăn và Hướng Du Ninh nào còn có thể khách khí với nàng chứ? Nên đi tới thọc lét nàng, Lâm Thấm cười mềm cả người, “Đừng mà, đại biểu tẩu, nhị biểu tẩu, muội nói sai rồi, muội thu hồi, muội thu hồi.”

Ba vị cô nương núp trong phòng nói vài lời riêng tư, thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười đùa.

Tương Dương trưởng công chúa vốn ngồi yên trong nhà dưỡng thai, lười biếng ra cửa, nhưng sau khi ý chỉ tứ hôn hạ xuống, ngày hôm sau nàng đã đích thân đến Lâm gia, “A Thấm, cô tới chúc mừng.”

Lâm Thấm cực kỳ cảm động, “Cô, ngài đối xử với cháu thật tốt nha, ngài đã lâu không ra cửa, vì cháu ngài mới phá lệ lộ diện…”

La Thư không khỏi vui vẻ, nhỏ giọng nói: “Công chúa, a Thấm nhà ta chính là như vậy, khi còn nhỏ con bé nói cậu cưới mợ cũng là vì mình đấy.”

Tương Dương trưởng công chúa cười tươi, nhìn La Thư cùng cười một tiếng.

Nghĩ đến dáng vẻ ngây thơ đáng yêu khi còn bé của Lâm Thấm, lại nhìn nàng duyên dáng yêu kiều, xinh đẹp động lòng người bây giờ, làm trưởng bối thật sự suy nghĩ phập phồng, cảm khái muôn vàn.

“Cô một là muốn tới chúc, khác là cũng phải di chuyển chút.” Tương Dương trưởng công chúa cười híp mắt, cúi đầu nhìn bụng vẫn còn bằng phẳng, trong mắt tràn đầy dịu dàng và trìu mến, “Hàn đại phu nói rồi, dưỡng thai không thể luôn ngồi, phải hoạt động một chút mới được.”

Ánh mắt Lâm Thấm cũng rơi lên trên bụng Tương Dương trưởng công chúa, tò mò đưa tay sờ, “Cô, sẽ là tiểu muội muội chứ?”

Tương Dương trưởng công chúa mừng rỡ, hỏi vội: “A Thấm, sao cháu biết là tiểu muội muội?”

Lâm Thấm cười đáng yêu, “Cô đã có Luân ca ca rồi, nếu có thêm một tiểu muội muội, không phải nam nữ song toàn rồi sao? Cô, ngài người tốt như vậy, nhất định sẽ tâm tưởng sự thành. Ngài muốn nữ nhi, vậy nhất định sẽ sinh nữ nhi nha.”

Tương Dương trưởng công chúa có đôi mắt rất to đẹp, vào lúc này thật vui mừng, cười đến híp thành đường chỉ.

“Nhờ lời lành của cháu, nhờ lời lành của cháu.” Nàng luôn miệng nói.

Tương Dương trưởng công chúa thật sự là thiên chi kiêu nữ, cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu một tiểu khuê nữ mềm mại đáng yêu.

“Đến lúc đó ngài có tiểu muội muội, không còn thương cháu nha.” Lâm Thấm khẽ vuốt ve bụng Tương Dương trưởng công chúa, có phần không cam tâm nói.

Tương Dương trưởng công chúa dịu dàng, “Hài tử ngốc, cháu thấy nhà ai làm mẹ có tiểu nữ nhi thì sẽ không thương đại nữ nhi nữa rồi hả? A Thấm, cô vẫn coi cháu như nữ nhi ruột thịt, cháu biết chưa?”

Lâm Thấm lệ nóng lưng tròng, gật đầu lia lịa, “Cô, cháu biết rõ.”

Tương Dương trưởng công chúa trìu mến ôm nàng vào trong ngực, “A Thấm, qua thời gian này ta bày tiệc rượu, nhận cháu làm nghĩa nữ. Đến lúc đó ta sẽ danh chính ngôn thuận thành người nhà mẹ đẻ của cháu rồi, nếu Cao Nguyên Dục dám khi dễ cháu, cô sẽ là người đầu tiên đến cửa dạy dỗ hắn.”

Lâm Thấm cảm động không thôi, lúc này nàng lại nghịch ngợm, cười hì hì, “Cao tiểu bàn xui xẻo, ông ngoại, cha cháu mẹ cháu, đại ca, nhị ca, tỷ tỷ và anh rể, kể cả tiểu a Hạo đều thiên vị cháu đấy, thêm cả cô nữa, hì hì, nếu hắn khi dễ cháu, nói không chừng sẽ bị đánh thành dạng gì…”

Tương Dương trưởng công chúa cười, “Không chỉ vậy. A Thấm, còn có thái hậu, bà lão nhân gia nhất định thiên vị cháu. Còn có hoàng đế ca ca, cô xem chừng cũng thiên vị cháu nhiều hơn chút.”

Lâm Thấm lâng lâng, “Đúng vậy, cháu còn có bà nội, còn có cậu hoàng đế, đều thiên vị cháu đấy! Không được không được, cháu oai phong như vậy, về sau nếu cháu không đi ngang, quả thật có lỗi với ưu ái của mọi người đối với cháu!”

Nàng dang cánh tay, chân hơi cong, làm dáng vẻ đi ngang, Tương Dương trưởng công chúa và La Thư bị nàng chọc cho ôm bụng cười.

“Nương.” Lâm Thấm khoác cánh tay Tương Dương trưởng công chúa, thân thiết gọi.

Tương Dương trưởng công chúa mở cờ trong bụng, trong miệng lại nhún nhường, “Đừng, a Thấm, để cho mẫu thân con nghe thấy, nàng sẽ ghen tỵ đấy.”

La Thư vội nói: “Ta không ghen tỵ. Ta ấy, ước gì con bé nhận ngài làm mẫu thân, nhiều thêm một người thương con bé.”

Lâm Thấm cười híp mắt nghĩ kế, “Nếu đều gọi là nương, sẽ không phân ra được rốt cuộc đang gọi ai, cũng không tiện. Nếu gọi là nghĩa mẫu, con cứ cảm thấy hơi miễn cưỡng. Hay là thế này đi, gọi là a nương, như thế nào? Vừa thân thiết, lại có thể phân biệt ra.”

“Thật tốt quá!” La Thư và Tương Dương trưởng công chúa đều rất đồng ý.

Lâm Thấm đã đổi giọng gọi là “A nương” rồi.

Bây giờ Tương Dương trưởng công chúa mới mang thai thời kỳ đầu, thai còn chưa vững vàng, Hàn đại phu không cho nàng vất vả, cho nên tiệc nhận thân phải đợi một hai tháng sau mới có thể cử hành.

La Thư là người từng sinh bốn hài tử, tự nhiên biết phụ nữ mang thai thời kỳ đầu vẫn nên lấy nghỉ ngơi làm chủ, huống chi Tương Dương trưởng công chúa là thai phụ lớn tuổi, cần cực kỳ cẩn thận, cho nên nói đùa với nàng một chút rồi thúc giục nàng về phủ, “Không phải đuổi ngài đi, là sợ ngài mệt nhọc. Nếu như ngài nhớ a Thấm, vậy để a Thấm đến phủ trưởng công chúa thăm ngài đi.”

Tương Dương trưởng công chúa cười, “Hiện giờ ta là phụ nữ có thai, cũng không phải người tùy tùy tiện tiện, tự nhiên không thể tùy tiện ra cửa được. Hàn đại phu gật đầu, ta mới dám đi chuyến này.”

Đang nói chuyện, thị nữ tới bẩm báo, “Thẩm đại phu nhân và Khang Vương phi cùng tới chúc mừng.”

Sắc mặt La Thư lập tức không được tốt, “Đây là khách ít đến.”

Tương Dương trưởng công chúa cũng cau mày, “Nghe nói Thẩm gia náo loạn rất lợi hại.”

Không ngờ La Anh còn có mặt mũi ra cửa, không ngờ Thẩm gia còn có thể để cho nàng ta ra cửa.

Đều lắm mồm gây họa ở Tiên Cư điện, Lô thị của phủ Tề Quốc công sau khi trở lại phủ đã bị Tề Quốc công làm chủ đưa đi tự miếu khổ tu, để mất đi lệ khí trên người, thêm mấy phần Phật tâm, Trấn Quốc công phu nhân tuổi tác đã cao không ai dám trêu chọc, cũng bị Trấn Quốc công trách mắng, mặt mày xám tro, cực kỳ bẽ mặt. Chỉ có Thẩm gia, giống như không hề để chuyện này trong lòng, thế mà lại cho La Anh đến cửa Lâm gia. Không biết Lâm gia cực kỳ phiền chán nàng ta sao, không biết Lâm gia vốn không nguyện giao thiệp với nàng ta sao? Tới chúc mừng cái gì.

La Thư không biết La Anh và Thẩm Minh Họa đến làm gì, không muốn để Tương Dương trưởng công chúa vị thai phụ này gặp mặt người phụ nữ chanh chua, nghĩ ngợi chốc lát, nói: “Công chúa, ngài đang có thai, cũng không thể bị chọc tức. Nếu không, để a Thấm đi dạo với ngài một lúc đi?”

Tương Dương trưởng công chúa lại nghĩ khác, “Vậy không được. Mặc dù nể mặt lão Hầu gia ta không tiện đi Thẩm gia mắng nàng ta, nhưng nếu nàng ta đã tìm tới cửa, ta mắng một chút cũng không sao.”

La Thư nghe Tương Dương trưởng công chúa nói như vậy, nên không kiên trì nữa.

“Con cùng với a nương.” Lâm Thấm khôn khéo nói.

“Ngoan.” Trên mặt Tương Dương trưởng công chúa có ý cười.

La Anh đỡ Thẩm Minh Họa đứng trước đại môn Lâm gia, sắc mặt mệt mỏi, “Họa nhi, nương thật sự không muốn đến Lâm gia. La Thư đang hả hê, không biết sẽ bày sắc mặt như thế nào đây, nương không muốn gặp nàng, không muốn nhìn dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của nàng.”

Thẩm Minh Họa than thở sâu xa, “Con biết rõ ngài không muốn đến, con cũng sao bằng lòng đến nhìn sắc mặt của La Thư và Lâm Thấm chứ? Nhưng Châu nhi như vậy, ông nội mặc kệ, ông ngoại cũng không quan tâm, phụ thân ngược lại có quan tâm nàng nhưng năng lực có hạn, không có kế gì hay. Nương, chúng ta trừ tới Lâm gia nghĩ cách, còn có thể thế nào? Chẳng lẽ mở mắt nhìn Châu nhi nước cơm không vào, hương tiêu ngọc vẫn sao? Phụ thân cũng không đành lòng nhìn Châu nhi ngày ngày gầy đi, mới có thể để ngài ra cửa.”

La Anh bất đắc dĩ nói: “Haizzz, chuyện cho tới bây giờ, không có cách nào khác, đành ngựa chết chữa thành ngựa sống thôi. Nếu con thật sự có thể hù dọa được Lâm Thấm đáp ứng, Châu nhi cũng có một con đường sống.”

Nhớ tới Thẩm Minh Châu đã không muốn sống nữa, La Anh vừa hận vừa thương tiếc.

Mẹ con hai người đỡ nhau, ngược lại có vài phần sống nương tựa lẫn nhau.

La Anh không nhịn được oán hận, “Khang Vương và Sở Vương là huynh đệ, sao con không kêu Khang Vương đi nói một tiếng với Sở Vương. Đó dù sao cũng là nhị ca của hắn, nếu như Khang Vương mở lời, Sở Vương còn không biết xấu hổ từ chối sao? Huống chi là để trong Vương phủ của hắn thêm một vị mỹ nhân, hắn có gì không vui chứ? Nam nhân đều háo sắc, hắn ước gì đấy.”

Thẩm Minh Họa cười khổ, “Ngài cho rằng Khang Vương là người tốt gì sao? Hắn háo sắc, tính tình lại thô bạo, mặc dù con quý làm Khang Vương phi, thật ra cuộc sống rất khổ sở. Nương à, Khang Vương không dựa vào được.”

La Anh mặt âm trầm, “Đều là hoàng tử, con rể lớn của La Thư lại hoàn toàn khác Khang Vương. Hừ, Tề Vương là hoàng trưởng tử, thân vương, đến trước mặt Lâm Đàm lại giống như thê nô, ngàn cưng vạn chiều, ngàn theo trăm thuận, thật buồn cười.”

Thẩm Minh Họa giống như bị người cầm gậy sắt đón đầu ra sức đánh, đau tận xương cốt, đau tận tim gan.

Mỗi lần có người nhắc đến Tề Vương, nàng lại đau đớn không chịu nổi.

Thẩm Minh Họa suy nghĩ bề bộn, “Đều là Vương phi, Lâm Đàm và Tề Vương giống như thần tiên quyến thuộc, con lại rơi vào tình trạng này… Hao tổn tâm cơ, mọi cách lấy lòng, mới miễn cưỡng mang thai hài tử này, Lâm Đàm đã có ba trai một gái rồi… Tề Vương so sánh với Khang Vương, thật đúng là một trên trời, một dưới đất. Nữ sợ gả sai chồng, nữ nhân chọn chồng quá quan trọng, nếu gả sai người rồi, sẽ hủy diệt cả đời. Con đã bỏ qua Tề Vương rồi, Châu nhi nhất định không thể bước theo gót chân con, nhất định không thể…”

La Anh cực kỳ tức khổ, “Nữ nhi của ta phải làm trắc phi, ta còn phải hạ mặt xuống cầu người, đây là chuyện gì chứ?”

Thẩm Minh Họa thu hồi suy nghĩ, nói: “Câu cửa miệng nói rất hay, ‘thà làm thiếp anh hùng, không làm thê người thường’, lập gia đình chỉ cần gả đúng rồi, chính thê tiểu thiếp không hề quan trọng. Từ xưa đến nay phi tần phù chính có rất nhiều tiền lệ, trong hoàng thất Vương gia trắc phi phù chính cũng không phải không có.”

La Anh lại vui mừng rồi, “Đúng, Châu nhi là cô nương tốt nhất, Sở Vương tạm thời bị Lâm Thấm che mắt, chờ hắn cưới Châu nhi, biết con bé tốt rồi, sẽ không giống trước.”

Nghĩ đến tương lai Sở Vương “Lạc đường biết quay về”, ân ái sống qua ngày với Thẩm Minh Châu, ném Lâm Thấm ra sau lưng, La Anh thoải mái hơn nhiều.

Thẩm Minh Họa lại dặn dò La Anh mấy câu, La Anh một mực đồng ý, hai mẹ con mới cùng nhau đi về phía phòng khách.

Đợi các nàng đi vào phòng khách, Thẩm Minh Họa vóc người cồng kềnh, vừa nhìn đã biết đang mang thai, La Thư và Tương Dương trưởng công chúa không hề biết, đều hơi kinh ngạc.

Tương Dương trưởng công chúa không được vui lắm, “Ngươi khó khăn lắm mới mang thai, không ở trong nhà nghỉ ngơi, đi lung tung làm gì?”

Thẩm Minh Họa ôn nhu giải thích, “Đã hơn năm tháng rồi, thai rất ổn, thái y nói có thể đi lại.”

Tương Dương trưởng công chúa cười một tiếng, “Thân thể chính ngươi, tự xem mà làm.” Không dây dưa chuyện này nữa.

Trên mặt La Anh thoa một tầng son phấn thật dày, nhưng không che giấu được vẻ tiều tụy. Nàng oán hận nhìn La Thư, lại nhìn Lâm Thấm, trong lòng ấm ức khỏi nói.

Nàng đã từng là cô nương được sủng ái nhất, nổi tiếng nhất phủ Tấn Giang Hầu, thời điểm đó La Thư ở bên người nàng chẳng qua chỉ làm nền mà thôi. Nhưng bây giờ, con cái La Thư đều có tiền đồ, lại dường như còn mạnh hơn nàng, đây thật sự khiến người ta tức giận! Càng làm cho người ta tức giận là, tiểu nữ nhi của La Thư tuổi còn nhỏ, lại tâm cơ sâu nặng, dám đoạt Sở Vương đi, làm hại Thẩm Minh Châu đau lòng muốn chết, cơm nước không vào… Trong mắt La Anh lóe lên hung ác.

Thẩm Minh Họa âm thầm siết chặt tay La Anh, dùng giọng nói cực nhỏ cảnh cáo, “Nương, không nên hành động thiếu suy nghĩ.”

La Anh nhẫn nhịn gật đầu, nói: “Được, Họa nhi, vậy xem con rồi.”

Thẩm Minh Họa khẽ cười cười, nhẹ nhàng nói mấy câu chuyện nhà với Tương Dương trưởng công chúa và La Thư, không nóng không lạnh, không vội vàng không nóng nảy.

Lâm Thấm thanh tú xinh xắn đứng bên cạnh Tương Dương trưởng công chúa, gò má trắng nõn mềm mại, như trăng non mới lên, như ánh bình minh chiếu lên tuyết, xinh đẹp xuất chúng.

Ánh mắt Thẩm Minh Họa nhanh chóng rơi lên trên người nàng, mềm giọng nói, “A Thấm đây thật sự trổ mã thành đại cô nương, xuất sắc như vậy, cũng chỉ có ngươi mới xứng làm Sở Vương phi. A Thấm, biểu tỷ cũng gả vào Khang Vương phủ, thân là Vương phi, có khác biệt rất lớn với nàng dâu nhà bình thường, có thể hưởng thụ phú quý người bình thường không được hưởng thụ, cũng phải có khoan hồng độ lượng mà người thường không có mới đúng. Trong phủ Khang Vương điện hạ vô số giai nhân, người đời thường khen ta hiền huệ…”

“Ngươi thích hiền huệ thì ngươi cứ hiền huệ.” Lâm Thấm rất dứt khoát cắt lời nàng, “Còn ta, tự có quy tắc của ta. Năm đó ta đã định ra quy củ cho Tề Vương phủ rồi, muốn làm trắc phi, phải thi, thi không qua thì đánh về nhà mẹ đẻ. Về sau Sở Vương phủ cũng giống vậy, trắc phi mỹ nhân phải thi, nhưng mà đề thi không nhã nhặn như ngày trước, đổi thành võ học! Đề đầu tiên phải qua núi đao, đề thứ hai phải qua biển lửa, đề cuối cùng phải học được bát môn kim tỏa trận chỗ ông ngoại ta, phá giải được những thứ này lại đến nói chuyện với ta đi!”

Thẩm Minh Họa còn tưởng rằng hoàng đế mới hạ chỉ, lúc này cho dù giả bộ để cho người đời nhìn, cho hoàng gia nhìn, Lâm Thấm cũng sẽ biểu hiện rộng lượng khoan dung một chút. Không ngờ Lâm Thấm lại dứt khoát chặn nàng về, hai tay đỡ bụng hơi lộ ra, nhíu mày, “A Thấm, sao ngươi lại ngang ngược như thế?”

“Chỉ bằng ngươi hẹp hòi như vậy, cũng xứng làm Sở Vương phi?” Tuy La Anh được Thẩm Minh Họa liên tục dặn dò, lúc này vẫn bị tức hồ đồ, thốt ra.

“Khuê nữ của ta không xứng làm Sở Vương phi, ai xứng?” Tương Dương trưởng công chúa không thích nghe, vẫn ngồi vững vàng, liếc xéo La Anh, sắc mặt tràn đầy khinh miệt và coi thường.

“Khuê… khuê nữ?” La Anh trợn mắt há hốc mồm.

Mặc dù Lâm Thấm đã nói Tương Dương trưởng công chúa muốn nhận nàng làm nghĩa nữ, nhưng sau đó mấy ngày lại không thấy có động tĩnh gì, La Anh còn tưởng rằng lúc ấy Lâm Thấm chỉ thuận miệng bịa ra lời ấy mà thôi, ai ngờ không hề có điềm báo trước, Tương Dương trưởng công chúa đã thoải mái nói ra “Khuê nữ của ta” rồi.

Thẩm Minh Họa cơ trí hơn La Anh chút, sửng sốt trong chốc lát, nhanh chóng đáp lại khuôn mặt tươi cười, “Cô nhận a Thấm làm nghĩa nữ sao? Vậy cháu cần nói tiếng chúc mừng rồi.”

Tương Dương trưởng công chúa cười như không cười, “Vốn định qua một thời gian nữa rồi bày rượu, hôm nay xem ra vẫn nên nhanh chóng đi, bằng không, những người có mắt không tròng, muốn khi dễ khuê nữ ta ngay trước mặt ta.”

Da mặt Thẩm Minh Họa cũng coi như dày rồi, nghe lời này của Tương Dương trưởng công chúa, trên mặt lại lúc đỏ lúc trắng.

La Anh tự cho mình siêu phàm nữa cũng không dám đắc tội Tương Dương trưởng công chúa, bị Thẩm Minh Họa nháy mắt ra hiệu liên tiếp thúc giục, gấp gáp nhận lỗi với Tương Dương trưởng công chúa, “Không biết là nghĩa nữ của ngài, trong lời nói có nhiều đắc tội, kính xin trưởng công chúa thứ tội.”

Tương Dương trưởng công chúa lại nói: “Bản công chúa đã là người dễ nói chuyện nhất rồi, đắc tội ta cũng không có gì. Nhưng mà, hoàng đế ca ca ta là người xin cưới Vương phi cho Sở Vương, ngươi lại nói nàng không xứng, đạo lý này, ngươi nói rõ ràng cho ta.”

Tương Dương trưởng công chúa nói gay gắt, La Anh sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, “Công chúa, ta nhất thời lỡ lời, nhất thời lỡ lời.” Cầu cứu nhìn về phía Thẩm Minh Họa.

Trước khi đến Thẩm Minh Họa đã liên tục căn dặn La Anh không thể vô lễ, La Anh cũng đã đáp ứng rồi, nhưng nàng vẫn không khống chế được mình, thốt lên lời tổn thương người ta.

Trong lòng Thẩm Minh Họa cũng có oán hận La Anh, nhưng không có cách nào khác, không thể làm gì khác hơn đành cười nói tốt cho La Anh, “Gia mẫu chính là tính tình quá thẳng rồi, thật ra không có ác ý. Cô, ngài đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với nàng.”

Tương Dương trưởng công chúa càng thêm khinh miệt, “Thẩm đại phu nhân đã là người trung niên, đạo lý làm người tóm lại vẫn phải biết chút ít chứ? Lời nói của ngươi tổn thương người khác, chẳng lẽ không cần xin lỗi sao?”

Mặc dù lời này của Tương Dương trưởng công chúa không khách khí, nhưng rất có đạo lý, La Anh bị khí thế của Tương Dương trưởng công chúa chấn nhiếp, mặc dù không muốn, nhưng đành phải mặt dày xin lỗi Lâm Thấm, “A Thấm, mới vừa rồi dì hai lỡ lời.”

“Ta không chấp nhặt với ngươi.” Lâm Thấm thản nhiên cười.

La Anh xấu hổ khó tả.

Thẩm Minh Họa dù sao vẫn quan tâm đến muội muội ruột của mình, dịu dàng khuyên nhủ: “A Thấm, ngươi và Châu nhi là biểu tỷ muội, có đúng không? Những ngày qua tâm tình của nàng không được tốt, cơm nước không vào, ngươi có thể giúp nàng không?”

“Người quý tự ái, người quý tự trọng.” Lâm Thấm nghiêm mặt nói: “Thiếu nữ phủ Tướng mười sáu thanh xuân, ông bà, cha mẹ đều còn, tại sao lại tâm tình không tốt? Chỉ cần nghĩ đến cha mẹ sinh nàng nuôi nàng, cũng sẽ không nên cơm nước không vào đi?”

Mặc dù Thẩm Minh Họa lớn hơn Lâm Thấm mười mấy tuổi, vốn nên lão luyện hơn Lâm Thấm, lại bị Lâm Thấm hỏi á khẩu không trả lời được.

Đúng vậy, tự Thẩm Minh Châu không yêu quý bản thân, tại sao phải để Lâm Thấm đến quan tâm nàng? Lâm Thấm thiếu nàng sao?

La Anh và Thẩm Minh Họa vốn định mặt dày muốn tranh thủ một phen cho Thẩm Minh Châu, cuối cùng lại thành bị Tương Dương trưởng công chúa khiển trách, bị Lâm Thấm chế giễu, mất hết mặt mũi, tơi tả mà về.

Sau khi xác lập đối tượng Sở Vương phi, trong triều sóng ngầm cuồn cuộn.

Lúc trước tất cả nhà ông bà ngoại, nhà vợ hoàng tử đều theo đuổi tâm tư của mình, liều mạng lôi kéo, hết sức muốn nâng người trong nhà thượng vị. Nhưng sau khi Sở Vương phi định ra là thứ nữ Lễ bộ Thượng thư Lâm Phong, các triều thân mới giật mình: tiểu nhi tử Sở Vương được hoàng đế sủng ái nhất và hoàng trưởng tử Tề Vương có chung một vị nhạc phụ, điều này nói lên cái gì? Tề Vương và Vương phi thành thân nhiều năm, dưới gối đã có ba trai một gái, Lâm gia đương nhiên nên ủng hộ Tề Vương. Nếu như hoàng đế sủng ái nhất chính là tiểu nhi tử, cố ý lập làm thái tử, như vậy cũng sẽ không để cho hắn lựa chọn cô nương Lâm gia làm phi. Nói cách khác, thái tử mà hoàng đế cố ý lập vô cùng có khả năng không phải là Sở Vương…