Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 456: Yên tâm, ta vẫn là ngươi



Cái kia hồn hoàn vừa mới xuất hiện tỏa ra một loại đặc thù quang minh chính khí. Lệnh cho Ám Thiên không thể không lui lại một chút để không bị những thứ chính khí này ảnh hưởng.

Trong mắt của Ám Thiên lúc này đã tràn ngập sự khiếp sợ. Hắn không phải vì Vân Chính Thiên bên kia sở hữu khí tức đối lập với mình mà khiếp sợ. Nguyên nhân trọng yếu là vào thời khắc này, Vân Chính Thiên phản phất nắm giữ không phải là Đấu La vị diện lực lượng nữa, mà là một loại lực lượng đến từ một vị diện khác có khả năng cùng ma lực chính thống trên người Ám Thiên chống lại.

Ám Thiên hàng lông mày khẽ nhướng lên. Dựa theo suy đoán của hắn, mảnh vỡ Thiên Sứ kia bị Vân Chính Thiên hấp thụ, trực tiếp hóa thành tinh khiết Thiên Sứ năng lượng rót vào trong cơ thể.

Cái này năng lượng trước tiên đối với trái tim của Vân Chính Thiên đang bị hư tổn mà tiến hành khôi phục. Bất quá năng lượng rót vào quá tràn đây, rốt cuộc dẫn động hồn lực trong cơ thể hắn tự vận chuyển.

Hồn lực của Vân Chính Thiên vốn đã trải qua hai lần thăng hoa tình huống, về bản chất đã phi thường vượt xa hồn lực phẩm chất trên Đấu La đại lục này. Cho nên nó đối với Thiên Sứ năng lượng vốn đến từ Thần Giới vị diện cực kỳ ưa thích.

Phản phất Thiên Sứ năng lượng chính là chiếc chìa khóa cuối cùng để nó hoàn thành lần lột xác cuối cùng.

Thiên Sứ năng lượng cùng hồn lực giao thoa với nhau, rốt cuộc hình thành kim sắc hồn lực vòng xoáy.

Cũng chính thời điểm kim sắc vòng xoáy ổn định, nó lại tiếp tục áp súc xoay tròn cực kỳ mãnh liệt, sau cùng sinh ra một loại tương tự như lực lượng đến từ Thần Giới.

Vân Chính Thiên có thể cam đoan, cái này lực lượng mới chính là thần lực.

Hồn lực rốt cuộc hoàn thành lần thăng hoa cuối cùng, trực tiếp tiến hóa thành thần lực. Cho nên hơi thở mà hắn tỏa ra bây giờ mới có thể làm Ám Thiên sở hữu ma lực chính thống phải miễn cưỡng rút lui lại.

Hết thảy mọi chuyện xảy ra, đều do Thiên Sứ năng lượng làm chất xúc tác, cầu dẫn mà thành. Không những thế, vào những giây phút cuối cùng, Thiên Sứ năng lượng cùng thần lực kết hợp với nhau, phá tan Hồn Thánh bình cảnh, ban cho hắn đệ thất hồn hoàn.

Hồn hoàn này màu sắc không giống bất cứ màu sắc nào Vân Chính Thiên từng nhìn thấy.

Kim sắc óng ánh hồn hoàn, bên ngoài lại có một tầng ánh bạc hào quang bao phủ. Nếu như để ý kỹ sẽ có thể nhìn thấy mười đạo đồ án tỉ mỉ ôm lấy hồn hoàn ở hai bên.

Vân Chính Thiên nhất thời không thể đoán được cái hồn hoàn này cấp bậc như thế nào. Thế nhưng hồn hoàn do Thiên Sứ năng lượng cùng thần lực giao phó cho, há lại có thể dùng bình thường khái niệm để cân đo đong đếm.

Không biết trôi qua bao nhiêu lâu, Vân Chính Thiên rốt cuộc từ trong minh tưởng thanh tỉnh lại.

Trong miệng thở ra một ngụm trọc khí, thoáng có thể nhìn thấy bụi kim tuyến lấp lánh tan đi.

“Phù. Ta minh tưởng bao lâu rồi?” Vân Chính Thiên chợt hỏi.

Tiên Dao Tử vội đáp: “Mười ngày a. Muội thì tỉnh lại trước huynh ba ngày.”

Dứt câu, nàng bất giác nhìn sang Ám Thiên, chỉ thấy hắn đứng ở đằng sau, không hé nữa lời. Thấy vậy nàng lại nhìn Vân Chính Thiên, phản phất một loại cảm giác làm vật ngáng đường xuất hiện trong đầu nàng.

“Hà hà, hai người nói chuyện đi. Muội ra đằng kia một lát.”

Tiên Dao Tử nhanh chân chạy đi, để lại Vân Chính Thiên cùng Ám Thiên hai người.

Vân Chính Thiên từ trong giới chỉ lấy ra một bộ trường bào trắng, tiện thể khoác vào, tóc bạch kim dài sau gáy cũng búi gọn ghẽ. Xong hết, hắn mới ngẩng lên nhìn Ám Thiên, cười hỏi:

“Ngươi đã cảm thấy chuyện kỳ lạ?”

“Ừm!” Ám Thiên gật đầu.

Vân Chính Thiên chấp hai tay sau lưng, khẽ bước đến gần, lại hỏi:

“Nói cho ta nghe, ngươi là ai?”

Ám Thiên nghe xong câu hỏi, tự khắc giật mình. Trong đầu chợt có tiếng ong ong vang lên, Ám Thiên khẽ lung lay cái đầu một chút, cười nói:

“Yên tâm đi, ta vẫn là ngươi, là Vân Chính Thiên!”

Vân Chính Thiên khóe miệng nhếch lên, một tay giơ lên đặt lên vai Ám Thiên:

“Đúng, ngươi là ta, ta cũng là ngươi. Chúng ta tuy hai thân thể, hai ý thức độc lập, hai năng lực riêng biệt. Nhưng ngươi đừng bao giờ quên, ngươi cũng là Vân Chính Thiên. Chúng ta sẽ cùng nhau vấn đỉnh thế giới này, được chứ?”

Ám Thiên nghiêm túc gật đầu, chắc nịch nói: “Tuyệt đối! Chúng ta tuy hai mà một. Bất quá, ngươi có biết làm sao tình huống này lại có thể xảy ra không?”

Vân Chính Thiên cười khổ: “Ngươi không nghĩ ra, ta lại có thể nghĩ ra sao? Trước mắt vô pháp nghiên cứu thì không nên để tâm làm gì.”

“Ngươi nói phải, chúng ta còn việc phải làm.” Ám Thiên hạ giọng, từ trong ánh mắt lóe lên cực độ âm lãnh.

“Dao Tử, muội lại trốn đó nghe lén?” Vân Chính Thiên bỗng nhiên quát lên, tinh thần lực hóa thành kim sắc ánh sáng bay tới một bên bụi cây.

“Á. Chính Thiên ca ca, huynh thật xấu.” Tiên Dao Tử mặt mày bậm trợn từ bên trong bụi cây nhảy ra.

Vân Chính Thiên cười ha hả: “Muội nghe lén mới là chuyện xấu a.”

Tiên Dao Tử giật mình, sau đó bĩu môi nói: “Muội còn tưởng sắp được nhìn thấy viễn cảnh chỉ có trong tiểu thuyết.”

“Tiểu thuyết?” Vân Chính Thiên cùng Ám Thiên đồng thanh.

“Ân, là tiểu thuyết. Nói về hai chàng đẹp trai gặp gỡ nhau, sau đó sản sinh tình cảm với nhau. Thú thực khoảnh khắc hai người nói chuyện, muội còn liên tưởng đến chuyện sâu xa hơn nha.” Tiên Dao Tử hí hửng nói.

“Đồ dở hơi!”

“Con tào lao!”

...

Tại một chỗ không xác định bên trong Thú Vực.

Một hắc động tối om, chỉ có ánh nến le lói trên bàn phát ra ánh sáng. Một đạo bóng người khoác áo choàng đen lẳng lặng nhắm mắt ngưng thần.

Đột nhiên vào lúc này hắn hai mắt mở ra, đồng tử khẽ phun ra lưu quang, khóe miệng bỗng nhiên nhếch lên, tự vấn:

“Hà, rốt cuộc cũng phân tách. Ta đúng là đến không có sai thời điểm.”

Gần đó có một tên thanh niên đang nằm ngủ dưới đất, chợt nghe có tiếng động nên mò dậy, nhìn thấy người mặc áo choàng đen đang cười, vội hỏi: “Tiền bối, người vừa nói cái gì thế?”

Người mặc áo choàng đen kia mỉm cười đáp lại: “Nhiệm vụ của ta sắp xong rồi, nên có chút vui mừng thôi.”

...

Vân Chính Thiên, Ám Thiên cùng Tiên Dao Tử sau một hồi trò chuyện tán gẫu, cũng đến lúc vạch ra kế hoạch cho mấy ngày tiếp theo.

Lấy Vân Chính Thiên đã rút cạn Thiên Sứ năng lượng bên trong Thánh Khiên, cái này khiên bạc đã trở nên ảm đạm vô quang, bất quá nó vốn được rèn đúc từ mấy loại quí hiếm kim loại, tạo thành bền vững hợp kim, cho nên Vân Chính Thiên quyết định giữ lại để sử dụng nếu cần.

Vả lại, hắn cũng cần đi một chuyến tới Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc để giải trình mọi thứ, tự nhiên không thể thiếu khiên bạc này được.

Thiên Sứ năng lượng hiện đã hoàn toàn bị hắn hấp thu, hóa thành hồn hoàn thứ bảy. Hiện tại dù có tham gia rửa tội nghi thức cũng không cách nào đem phần năng lượng này rút ngược trở ra. Sớm muộn chuyện này cũng sẽ đến tai Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc, bọn họ nhất định sẽ tìm đến hắn.

Thay vì để người ta tìm đến, hắn đã quyết định tự mình triệu kiến, sau đó sẽ dốc sức thuyết phục bọn họ về chuyện ngoại dự tính này. Hoặc nếu bọn họ có cách nào khả thi trong việc chuyển giao lại Thiên Sứ năng lượng, hắn tuyệt đối sẽ hợp tác đến cùng.

Trước mắt đây là ý định của Vân Chính Thiên. Vì thế nhiệm vụ tìm kiếm Thiên Hoa và Minh Tuyết, đành giao lại cho Ám Thiên cùng Tiên Dao Tử.

“Dao Tử, muội làm sao thế?”

Tiên Dao Tử vẻ mặt nũng nịu: “Tại sao chúng ta không đi chung? Có thêm huynh thì sẽ có cơ may cứu được hai vị tỷ tỷ một cách chắc chắn hơn.”

Ám Thiên hướng nàng giải thích: “Hắn có lý do riêng của hắn. Muội cũng thấy Thiên Sứ mảnh vỡ mất đi năng lượng tạo ra động tĩnh như thế nào rồi. Chắc chắn mặt kia hai cái mảnh vỡ cũng đã sinh ra cảm ứng. Chắc chắn bây giờ Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc đã bắt đầu rục rịch tìm kiếm.”

“Vậy thì sao? Bọn họ cũng không nhất định tìm thấy chúng ta!” Tiên Dao Tử nói.

Vân Chính Thiên trả lời: “Sẽ tìm thấy. Sở hữu một phần Thiên Sứ năng lượng trong người, ta rõ ràng cảm nhận được từ phương xa truyền đến mời gọi ý tứ. Đó chính là hai mảnh vỡ Thiên Sứ khác đang đối với ta tiến hành cảm ứng. Chuyện họ tìm đến ta là sớm hay muộn thôi!”

Tiên Dao Tử vẻ mặt vẫn chưa cam lòng, thấy vậy hắn lại nói tiếp:

“Vậy ta hỏi muội một câu. Ta mặc dù là vô tình sử dụng Thiên Sứ năng lượng, là thứ đối với Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc vô cùng quan trọng. Không có Thiên Sứ năng lượng trong người ta, bọn họ căn bản sẽ không thể hồi sinh Thiên Sứ thần vị. Nếu như vậy muội nghĩ ta nên chủ động tìm đến bọn họ, hay là để bọn họ đối với ta tiến hành truy bắt? Cái nào lựa chọn sẽ tạo cơ sở cho mối quan hệ hòa giải sau này?”

Vân Chính Thiên từ tốn giải thích, Tiên Dao Tử nghe xong, gương mặt cũng bất đầu giãn ra, nàng cười khổ:

“Muội đương nhiên hiểu mấy cái này. Bất quá, người ta chỉ là muốn đi với huynh thôi mà...”

“À!” Ám Thiên cùng Vân Chính Thiên lại lần nữa hai miệng một lời.

“À à cái gì, hai người đừng có mà giả bộ hợp thanh như vậy.” Tiên Dao Tử rốt cuộc tức giận.

Vân Chính Thiên lại nói: “Đi với Ám Thiên đi, hắn so với ta càng mạnh hơn, thủ đoạn quyết liệt hơn nhiều. Cứu được Thiên Hoa với Minh Tuyết chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”

“Huynh làm sao chắc chắn như vậy chứ? Lỡ như thế lực thần bí đó đông người thì sao?”

Ám Thiên giơ tay xoa xoa đầu nàng, nháy mắt nói: “Chúng ta cũng đông mà. Muội còn nhớ lần trước sư phụ của ta đã đánh tới cái thông tin gì không? Đó là đám Can Hữu Long, Đường Minh, Vô Viêm Phong đang trên đường tới Thiên Vực, có lẽ bây giờ đã đến nơi rồi đi. Với lại chúng ta kế hoạch lần trước, chính là muốn bên trong Thú Vực xây dựng một cái bình phong tà hồn sư gia tộc. Đến lúc này cũng nên thực hiện là vừa.”

“Ám Thiên nói phải. Hiện tại dù thiếu đi Thiên Hoa với Minh Tuyết, ta vẫn phải đi Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc một chuyến. Chuyện thành lập bình phong gia tộc vẫn giao cho Ám Thiên ngươi phụ trách. Sau khi cùng đám A Nhân hội quân, liền nghĩ cách tìm kiếm hai nàng tin tức.”

Đi tới Thú Vực lần này, trên danh nghĩa là Thiên Minh Thần Triều cường giả, thế nhưng chủ yếu vẫn là mấy tên hảo huynh đệ của Vân Chính Thiên mà thôi.

Ngạo Thiên Long, Lương Thế Nhân, Can Hữu Long. Còn có ngoại viện từ Đường Môn và Vô Cực Tông là Đường Minh và Vô Viêm Phong. Coi như cộng lại tất cả chưa tới mười người, nhưng tất cả đều là thiên kiêu một đời, chỉnh thể thực lực tuyệt đối không thể xem thường được.

Bởi vì Ngạo Thiên Long cùng Lương Thế Nhân đều rời đi, cho nên Ám Thiên đã cẩn thận căn dặn Tiếu Phong từ Nhân Vực cấp tốc đi tới Thiên Vực hỗ trợ cho Đinh Hương đại cuộc. Có Tiếu Phong bên cạnh, Thiên Minh Thần Triều sẽ trụ được vững vàng a.

Tiên Dao Tử lắng nghe hai người bọn hắn tường tận đặt xuống bố trí, nàng mới bất giác nhận ra bản thân mình suy nghĩ quá đơn giản rồi. Nàng chỉ số thông minh không tài nào nghĩ được từng ấy đường đi nước bước.

Có chút đau não, Tiên Dao Tử uống một hơi hết bình nước, giơ tay lên quơ quơ, giọng khàn khàn nói:

“Được rồi, nhức đầu quá. Chúng ta tiến hành đi không nói nhiều nữa.”

...

Banhbaothit