Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 452: Cảm giác



Lỗ Hình hai đại gia tộc tập kích trận chiến kết thúc với Lỗ Kỳ cùng Hình Lâm Phong hai vị gia chủ đồng loạt tử trận. Trước mắt tin tức này còn rất lâu mới có thể truyền ra bên ngoài, bởi vì người tham chiến đều đã chết hết, còn sống thì tuyệt đối không hé nữa lời và đã mau chóng rời đi.

Vân Chính Thiên đã chiến thắng trận chiến nhưng bù lại cái giá là Mã Thiên Hoa cùng Ân Minh Tuyết đều bị mất tích.

Còn nữa, Dương Viêm mà hắn hữu ý xem như bằng hữu rốt cuộc tại sau lưng hắn làm chuyện mờ ám. Hắn dám cấu kết với người khác bắt đi nữ nhân của mình. Mà những kẻ này chắc chắn không phải Tà Hồn Điện nhân thủ, cũng không thể nào là cường giả hồn thú được. Cho nên Vân Chính Thiên đi đến kết luận.

Bên trong Thú Vực rất có thể còn tồn tại thế lực thứ ba ngoại trừ Tà Hồn Điện và hồn thú đại quân. Dương Viêm có lẽ cũng đã gia nhập thế lực bí ẩn này. Lý do vì sao lại bắt đi nữ nhân của hắn, hiện tại còn không có câu trả lời.

Nhanh chóng thu dọn chiến trường, ngụy tạo một cái hiện trường giả, trông như những tà hồn sư này tự đánh giết lẫn nhau cho đến chết. Xóa bỏ những dấu vết đã tồn tại của Tàn Nguyệt Ảnh Lâu, sau đó Vân Chính Thiên cùng Tiên Dao Tử cấp tốc rời đi.

Đầu óc trống rỗng, vô kế định hướng.

Hắn mặc kệ Tiên Dao Tử luôn khổ sở đuổi theo ở phía sau, cả người phóng như bay về phía trước, không cần biết đó có phải phương hướng mà Dương Viêm đi hay không. Thế nhưng hắn đúng là đi sâu vào lãnh thổ Thú Vực. Cũng chỉ có sâu trong Thú Vực mới có thể gặp được những thế lực khủng bố hơn.

“Chính Thiên ca ca, huynh bị thương không nhẹ, cần trước tiên trị thương.” Tiên Dao Tử một mặt lo lắng nói.

Vân Chính Thiên kiên quyết lắc đầu: “Thiên Hoa và Minh Tuyết còn chưa rõ tung tích, ta không an tâm.”

“Nhưng mà huynh bị thương rất nặng, máu vẫn còn đang chảy.”

“Ta không sao, muội mặc kệ ta. Ta phải đi tìm hai người bọn họ.”

Tiên Dao Tử nghe đến đây, ánh mắt trở nên tức giận. Nàng nắm lấy cánh tay Vân Chính Thiên kéo ngược lại, đồng thời quát lớn:

“Bây giờ huynh có cắm đầu vào đó, không những không cứu được người mà bản thân tính mạng còn khó giữ. Khi đó huynh làm sao ăn nói với bọn họ. Còn nữa, không phải huynh luôn nói trên vai gánh nặng rất lớn sao? Mới gặp một chút khó khăn liền không còn sáng suốt? Huynh xem như vậy có xứng với kỳ vọng của mọi người, kỳ vọng của mấy vị tỷ tỷ, kỳ vọng của Đấu La địa lục hay không?”

Khựng!

Vân Chính Thiên cước bộ dừng lại, khẽ xoay đầu nhìn về Tiên Dao Tử, chỉ thấy nàng một thân áo quần xộc xệch, mồ hôi đầm đìa, sắc mặt tái nhợt. Lồng ngực còn đang phập phồng vì tức giận quát tháo khi nãy.

Hắn quên, hắn thực sự quên Tiên Dao Tử vẫn chưa có khôi phục. Trận chiến vừa rồi nàng tiêu hao cũng đáng kể, nếu không nhờ vào một chút thủ đoạn bí mật e rằng cũng đã bị bắt đi.

Tiếng quát của nàng bất ngờ làm Vân Chính Thiên thanh tỉnh lại, hắn dùng hai tay vỗ vỗ mặt của mình, sau khi ngẩng mặt lên, ánh mắt đã trở lại dáng vẻ nguyên thủy.

“Đa tạ muội đã cảnh tỉnh. Ta nhất thời nông nỗi.”

Tiên Dao Tử ôm lấy cánh tay của hắn, cười nói: “Đây mới là Chính Thiên ca ca mà muội quen biết.”

Vân Chính Thiên mỉm cười, tâm tình cũng đã hoàn toàn thu liễm lại. Chợt ngẩng đầu lên trời, tự vấn. Thiên Hoa, Minh Tuyết, hai người cố gắng chờ ta. Ta nhất định sẽ cứu hai người ra.

Bọn hắn tìm đến một cái sơn động ngầm, dừng chân lại nghỉ ngơi, tiến hành chữa thương.

Ám Thiên thương thế không đáng kể, phụ trách cảnh giới.

Quang Thiên cùng Tiên Dao Tử chọn lấy một chỗ vắng vẻ, chuẩn bị minh tưởng điều trị.

“Cho huynh.” Tiên Dao Tử từ trong giới chỉ lấy ra hai cái bình ngọc, mùi thơm thoang thoảng làm Vân Chính Thiên chú ý.

“Đây là cái gì?” Vân Chính Thiên tò mò hỏi.

“Đương nhiên là thuốc trị thương rồi, huynh còn tưởng là cái gì? Xuân dược chắc?” Tiên Dao Tử nói xong cười nắc nẻ.

“Ai mà biết được muội.” Vân Chính Thiên cười khổ.

“Muội còn chưa có lá gan này a. Nếu không khi gặp lại hai vị tỷ tỷ, muội sẽ bị họ lóc xương mất.” Tiên Dao Tử híp mắt cười nói.

“Còn tốt suy nghĩ.”

“Bình ngọc này là Tập Trung dược phẩm. Có thể giúp chúng ta đề thăng sự tập trung, không bị ngoại giới quấy phá. Rất tốt để minh tưởng điều tức, may mắn còn có thể tiến vào chiều sâu minh tưởng trạng thái.” Tiên Dao Tử có chút đắc ý nói.

“Tốt như vậy đồ vật, còn không sớm lấy ra.” Vân Chính Thiên trợn mắt nói.

Nàng nghe vậy liền hừ lạnh: “Đồ tốt tự nhiên rất mắc. Vả lại muội còn chưa có lãnh lương Luyện Dược Sư mà huynh hứa đã bị kéo trở lại Thú Vực. Gần đây ăn uống sinh hoạt khổ sở, cho nên muội tất nhiên phải thủ sẵn mấy cái này dược phẩm. Để khi có đấu giá hội thì xuất ra bán kiếm chút tiền tự nuôi thân. Ai nha, khổ quá.”

Nhìn bộ dạng như vừa bị ủy khuất của nàng, Vân Chính Thiên có chút buồn cười.

“Được rồi. Đợi khi nào khôi phục thương thế, tìm được Thiên Hoa cùng Minh Tuyết thì mọi người sau đó trở về Thiên Vực đi, không cần đi cùng ta nữa.”

Vân Chính Thiên chợt nói.

“Á. Muội muốn đi với huynh cơ.” Tiên Dao Tử theo bản năng kêu lên, sau đó tự ý thức được điều mình nói hơi chút khác thường, mặt đỏ lên bĩu môi nói:

“Ăn hiếp người ta.”

Vân Chính Thiên xoa xoa đầu nàng, sau đó đi tới một mỏm đá, khoanh chân ngồi xuống, tiện tay đem Tập Trung dược phẩm bình ngọc tháo nắp ra. Đưa mũi ngửi ngửi dược hương bay ra, Vân Chính Thiên không nhịn được cảm thán: “Tốt dược phẩm. Dao Tử, đa tạ muội.”

“Chuyện nhỏ.” Tiên Dao Tử cười, sau đó chính mình cũng khoanh chân ngồi xuống, tu ừng ực bình dược phẩm, rất nhanh đã chìm vào minh tưởng trạng thái.

Vân Chính Thiên thấy vậy liền trố mắt ra. Nhanh như vậy liền có thể minh tưởng, không những thế mà nàng hình như đã tiến vào chiêu sâu minh tưởng.

Tiên Dao Tử thiên phú bẩm sinh, quả thực ngoài sức tưởng tượng của hắn.

Chẳng trách lấy tuổi nhỏ như vậy tu luyện đến bát hoàn tu vi.

Tuy rằng một thân tu vi của nàng bảy phần mười là nhờ ngoại vật bổ sung, thế nhưng không thể phủ nhận được Tiên Dao Tử là một thiên tài tu luyện.

Vân Chính Thiên hiện tại, có chút không muốn giúp nàng luyện hóa cái kia độc đan. Bởi vì một khi độc đan biến mất, tu vi của Dao Tử sẽ tụt xuống thê thảm. Hắn đúng là tiếc một thân bát hoàn Hồn đấu la tu vi của nàng a.

Nâng Tập Trung dược phẩm lên miệng uống, Vân Chính Thiên cảm nhận được nơi đầu lưỡi của mình ngọt liệm, đến khi chất lỏng chạy xuống cổ họng, một cỗ ấm áp khí lưu bắt đầu thẩm thấu vào từng tế bào.

Vân Chính Thiên phản phất cảm thấy mọi mệt mỏi trên phương diện tinh thần nháy mắt được khôi phục. Quả là một cái thần diệu dược phẩm.

Tập Trung dược phẩm có thể đề bạt trị số tinh thần lực trong một quãng thời gian ngắn, gia tăng sự tỉnh táo cùng khả năng chính xác. Bất quá, tốt nhất dùng vẫn là đánh vào chiều sâu minh tưởng trạng thái.

Hồn sư mỗi khi từ trong chiều sâu minh tưởng trạng thái tỉnh dậy đều có sự biến đổi về chất, chính vì thế tồn tại một loại dược phẩm có thể tăng tỷ lệ tiến vào trạng thái này, có thể nói giá trị tuyệt đối không thể hình dung được a.

Tiên Dao Tử nha đầu này, luyện dược tạo nghệ không ngờ đã đạt tới trình độ kinh khủng như thế.

Sau khi dược chất hoàn toàn hòa tan, Vân Chính Thiên với ngộ tính của mình cũng nhanh chóng tiến vào chiêu sâu minh tưởng.

Quang Thiên thương thế không nhẹ, có thể nói là gần nhất mấy năm gần đầy bị thương trầm trọng sự tình.

Lồng ngực bị đánh lõm, tay trái bị phế gãy, hồn lực, tinh thần lực đều tiêu hao.

Cho nên lần này minh tưởng có lẽ không thể một sớm một chiều mà tỉnh dậy được.

Ngay tại thời điểm Quang Thiên tiến vào minh tưởng, mọi ý thức của hắn tự động phân tách làm hai. Một phần ý thức vẫn có thể chưởng khống Ám Thiên, thấy rõ Quang Thiên thân thể đang bắt đầu nở rộ kim sắc hào quang. Ý thức còn lại thì có thể cảm nhận từng ngóc ngách, từng tế bào trong cơ thể đang lấy tốc độ kinh khủng khôi phục lại.

Đích xác một cái trải nghiệm thú vị!

Thế nhưng đây cũng là lần đầu tiên, hắn cảm thấy Ám Thiên cùng Quang Thiên có sự phân biệt rõ ràng đến như vậy. Phản phất cả hai đã hoàn toàn tách ra thành hai cá thể độc lập, cả về ý thức lẫn hành động.

Dù là mong manh nhưng hắn vẫn có thể thấy được một điểm nhỏ này.

Thời gian không có gì níu giữ, cứ như thế trôi qua. Cho dù Ám Thiên bên ngoài tỏ ý sốt ruột lo lắng cho Thiên Hoa cùng Minh Tuyết tính mệnh, nhưng hắn cũng không thể làm gì ngoài chờ đợi Quang Thiên tỉnh giấc.

Vân Chính Thiên kỳ thực vẫn chưa nghiên cứu khoảng cách tối đa có thể duy trì được sợi dây liên kết ý thức của cả Quang Thiên và Ám Thiên. Cho nên hắn cũng không dám mạo hiểm để Ám Thiên một mình lên đường, vạn nhất đến khoảng cách nào đó, ý thức đứt gãy thì không biết sẽ dẫn tới hậu quả thế nào.

Bảy ngày thấm thoát trôi qua, Tiên Dao Tử tỉnh giấc.

Nàng trước tiên nhìn qua Quang Thiên vị trí, chỉ thấy hắn một thân trường bào đã hoàn toàn biến mất, cả người tràn ngập trong tinh quang sáng lạn.

Tiên Dao Tử đúng là lần đầu nhìn thấy cơ thể nam nhân, không ý thức được mà nuốt xuống một ngụm nước bọt, đồng tử càng là giãn nở ra để nhìn cho rõ.

Xoạt!

Một cái khăn lông bỗng nhiên trùm lên đầu nàng, đem tầm nhìn của nàng che khuất đi.

“Nha đầu, muội nhìn cái gì chăm chăm vậy.”

Ám Thiên thanh âm ở phía sau quanh quẩn.

“Muội... Đâu có nhìn gì đâu!” Tiên Dao Tử vội vàng ôm khăn xoay người bỏ chạy.

Ám Thiên thân thể nhẹ nhàng lướt theo, cười hỏi:

“Tình trạng thế nào?”

“Tốt a. Tiêu hao đã hoàn bình phục.” Nàng ứng phó vài câu, sau đó vẫn không kìm được chút hiếu kỳ nhìn về Quang Thiên vị trí, chợt hỏi:

“Huynh ấy làm sao? Y phục tại sao tiêu thất?”

Ám Thiên phì cười nhìn nàng nói: “Huynh ấy? Muội nói cứ như ta và hắn là hai người khác nhau.”

Tiên Dao Tử liếc hắn: “Quả thực có chút khác mà. Đừng khinh thường muội, tinh thần lực của muội sau khi minh tưởng đã tiến vào nữa bước Linh Vực cảnh rồi, vì thế có thể cảm thấy được hai người sợi dây liên kết không có như trong tưởng tượng hoàn mỹ như vậy a.”

“Ha ha, ta đã sớm biết muội có đột phá trên phương diện này mà.”

Ám Thiên mặt ngoài nói vậy, thế nhưng trong lòng càng thêm âm trầm. Tiên Dao Tử có thể cảm thấy điều này, chứng tỏ không phải chỉ một mình hắn mới có cảm thấy Quang Thiên cùng Ám Thiên ý thức đang có dấu hiệu phân tách.

Cái này dấu hiệu có lẽ cũng chỉ mới xuất hiện gần đây thôi. Thế nhưng là từ khi nào nhỉ?

...

Banhbaothit