Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 221: Biến cố



Long Thần thành, tiểu thôn phụ cận.

Nơi này tiểu thôn không khí có một chút ảm đạm, sắc mặt người dân lui tới không mấy vui vẻ, trái lại còn hiện rõ vài nét lo âu. Một tên thương lái từ thành phố khác tới lập chỗ bày bán, nhìn thấy gương mặt không có sức sống người dân, hắn nghi hoặc kêu một đứa trẻ lại gần hỏi:

“Tiểu hài tử, ngươi cho ta hỏi trong thôn có chuyện gì mà mọi người nhìn như đưa đám.”

Tiểu hài tử ánh mắt lanh lợi, nước da trắng hồng, thản nhiên đáp:

“Ngài không biết chuyện gì sao, ta nghe phụ thân nói Thành Chủ chết rồi, không những vậy mà cao tầng lãnh tụ của nơi này cũng theo hắn mà chết hết luôn.”

Tiểu hài tử ngô nghê thanh âm thốt lên, hoàn toàn không ý thức được việc mình đang nói đến bậc nào nghiêm trọng.

Tiểu thương lái bán tin bán nghi, lại lần nữa tìm một lão thúc phụ bên đường, gặn hỏi, lão trả lời:

“Cái gì mà chết cơ chứ, sai rồi, ta mới nghe đám binh sĩ gần đây nói. Thành Chủ lão nhân gia ngài cùng đoàn tùy tùng bị hồn thú vây hãm tại nơi của Vực Chủ, hiện thời chưa có trở ra mà thôi. Có thể nói là không rõ tung tích a. Ngươi là tiểu thương lái mới tới chỗ này, ta khuyên ngươi nên nhanh chóng vào thành a. Thời điểm hiện tại, thảo khấu hoạt động tần suất nhiều lắm.”

Tiểu thương lái nghe vậy, mặt mũi kinh sợ lập tức gói gém đồ đạc, trực chỉ cổng thành mà đi tới.

Đã gần một tháng kể từ khi Đế Thiên dẫn quân tấn công Vực Chủ Điện, những người có mặt tại thời điểm đó, vẫn không có trở ra. Không ít người nghĩ Đế Thiên đã chiến thắng trận chiến này, miểu sát toàn bộ tinh anh của Nhân Vực.

Bất quá một số người thông thái lại không nghĩ như vậy, bản chất trận đại chiến kia là vận mệnh chi chiến. Nếu như hồn thú thực sự chiến thắng, Nhân Vực há còn tồn tại đến bây giờ.

Cho nên bọn hắn liều lĩnh công bố, đám Vực Chủ, Thành Chủ chỉ đang bị mất tích mà thôi, chủ yếu là để an ủi tâm lý lo sợ của bá tánh, có như vậy mới không tạo nên cục diện hỗn loạn.

Từ khi Long Thần thành mất đi Thành Chủ chưởng quản, thảo khấu vốn bị dẹp yên lại một lần nữa nổi dậy. Bọn hắn ra tay cướp bóc các tiểu thương, bắt cóc người dân đòi tiền chuộc, thậm chí giết người, tội ác hoành hành khắp nơi.

Nhưng vì Chung Cực Quân Đoàn đang trong trạng thái rắn mất đầu, vẫn không có tiến hành càn quét qui mô lớn, chỉ lo tập trung ổn định tình hình bên trong thành.

Ngoại vi thành phố khoảng cách không xa.

Một cái hư vô vầng sáng lặng yên hiện ra trên không trung, từ trong vầng sáng đó có ba đạo thân ảnh, hai nam, một nữ. Bọn hắn vừa nhấc chân bước ra khỏi thông đạo vòng xoáy, liền cảm thấy có chút không đúng. Cả ba bất thình lình giật mình, té đập mặt xuống đất, tư thế tiếp đất không thể xấu hơn.

“Ui da, tại sao lại xuất hiện ở trên trời.”

Hàn Thanh Chi một tay xoa xoa vùng mông ê ẩm nói.

Ba người này còn không phải Vân Chính Thiên, Lương Thế Nhân cùng Hàn Thanh Chi hay sao. Sử dụng Truyền tống đại trận hồn đạo khí, rốt cuộc thành công trở về Nhân Vực, chỉ có điều vị trí xuất hiện hơi sai thôi.

“Thanh Chi ngươi không sao chứ?” Lương Thế Nhân hớt ha hớt hải hỏi.

“Ta không sao, té xuống đau nhưng có thể rời khỏi cái thông đạo đó, ta liền mãn nguyện rồi.” Hàn Thanh Chi cười híp mắt nói.

Lương Thế Nhân nghe tới hai chữ thông đạo lại không khỏi rùng mình, thời điểm bọn hắn cùng Lưu Vân Long tiễn biệt, là cách đây vừa vặn mười ngày a. Trong mười ngày đó bọn hắn ở trong thông đạo vòng xoáy ăn không ít khổ.

“Chịu thôi, Lưu tiền bối đã nói cái Truyền tống đại trận đó gần hư rồi, may mắn trở về lành lặn là được rồi. Ta còn sợ bị lạc tới chỗ nào trong Thú Vực nữa thì khổ. Mặc dù thân thể không thành vấn đề nhưng tinh thần vẫn không chịu nổi nữa a.”

Vân Chính Thiên cười nói, sau đó hắn không chờ được mà đứng dậy lập tức vươn vai rộng, hít đầy bụng một ngụm dương khí, mạnh mẽ thở ra.

“Vẫn là ở nhà thoải mái nhất.”

Dứt lời, cả ba người liền hướng cửa thành đi vào.

“Ngươi nói xem, bọn Thành Chủ nhìn thấy chúng ta an toàn trở về không biết sẽ có bộ dạng gì đây.”

Lương Thế Nhân hí hửng nói. Hắn trong lòng đang muốn nhân cơ hội Thành Chủ kinh hỷ mà ngỏ lời qua lại với Thanh Chi a.

Vân Chính Thiên hội biết người huynh đệ này nghĩ gì, chỉ cười không đáp. Đã một tháng trôi qua kể từ khi đại chiến diễn ra, bốn phía Long Thần thành vẫn bình an như vậy, có lẽ Vực Chủ cùng mấy vị Thành Chủ đã thành công đuổi đám hồn thú trở về rồi.

Nếu không thì cảnh sắc nơi đây đâu có thanh bình như thế.

Đi tới cổng thành, một tên binh sĩ đứng trên chòi gác nói vọng xuống, thanh sắc có vài phần ngưng trọng:

“Các ngươi từ đâu đến, vào thành làm gì?”

Cả ba người có phần ngạc nhiên, từ khi nào binh sĩ gác thành lại nghiêm túc làm việc đến như vậy. Vẫn nghĩ Thành Chủ tăng cường canh gác, Vân Chính Thiên không do dự tiến lên một bước, lấy trong ngực ra Hoàng cấp huy hiệu, giơ lên cho tên binh sĩ đó nhìn, sau đó nói:

“Ta là Hoàng cấp Vân Chính Thiên, hai người này là thuộc hạ của ta. Phiền ngươi bẩm báo với Thành Chủ, bọn ta đã thành công cứu được Thanh Chi công chúa.”

Vân Chính Thiên lên tiếng trình bày, tên binh sĩ canh gác không khỏi há mồm trợn mắt, lóng ngóng nói:

“Ngài là Vân Chính Thiên... được, được. Phiền ngài chờ ta một chút ta liền mở cửa thành.”

Cót két!

Cửa thành vừa mở ra, ba người bọn hắn lại bất ngờ thêm một phen. Ngay phía sau cửa thành là hai hàng binh sĩ thân mặc giáp trụ chỉnh tề, trên tay gươm giáo lăm le, thái độ cực kỳ ngưng trọng, tựa như có thể chiến đấu bất kỳ lúc nào. Bất quá bọn hắn nhìn thấy Vân Chính Thiên, thần sắc lập tức thả lỏng, lại có không ít tiếng reo hò từ đằng sau vang lên.

“Này là...”

Vân Chính Thiên bước vào trong, thần sắc nghi hoặc hỏi:

“Tại sao lại cẩn mật đến như vậy, rốt cuộc có chuyện gì.”

Tên binh sĩ canh gác lúc nãy đã trèo xuống, tiến tới cung kính nói:

“Hồi bẩm đội trưởng, ngài trở về thì thật tốt quá. Một tháng qua xảy ra không ít chuyện.”

Vân Chính Thiên có chút mất kiên nhẫn đáp:

“Có chuyện gì mà ngươi ấp a ấp úng, mau nói đi.”

Tên binh sĩ hơi do dự chưa nói, đột nhiên lúc này sau lưng có một đạo quen thuộc thanh âm vang lên:

“Tất cả lui xuống đi, để ta nói chuyện với hắn.”

Vân Chính Thiên vui mừng hô lên:

“Lam đội trưởng.”

Chủ nhân của đạo thanh âm này, ngoài Lam Tiêu ra còn người nào khác. Vân Chính Thiên vẫn quen gọi hắn là đội trưởng a, đây chính là lòng tôn trọng hắn dành cho Lam Tiêu vì đã chiếu cố hắn những ngày đầu tiên gia nhập quân đoàn.

“Ngươi bây giờ là anh hùng của tòa thành này rồi, Lam Tiêu ta không dám nhận làm đội trưởng của ngươi nữa đâu.”

Lam Tiêu cười nói.

“Ha ha có gì mà không dám, nếu không có đội trưởng chiếu cố, căn bản cũng không có Chính Thiên hiện tại. Bất quá ngươi có thể nói cho chúng ta biết, có chuyện gì xảy ra mới được. Đám binh sĩ này thần sắc tại sao lại ngưng trọng như thế.”

Nghe vậy, Lam Tiêu thở dài, sau đó hai mắt có phần ảm đạm bắt đầu nói:

“Chuyện đám Vực Chủ, Thành Chủ bị Đế Thiên kéo quân tấn công tại Vực Chủ Điện, chắc hẳn ngươi cũng biết rồi. Thế nhưng chuyện này có lẽ ngươi chưa nghe qua, một tháng kể từ khi đại chiến xảy ra, Thành Chủ cũng cao tầng lãnh tụ vẫn chưa có trở về. Hơn thế nữa, mười một vị Thành Chủ khác cũng như vậy. Tựa hồ bọn họ đều đồng loạt mất đi liên lạc. Vực Chủ cùng Thiên Quân, cũng là như thế.”

“Cái gì?”

Ba người bọn hắn trăm miệng một lời hét lên. Không chỉ mười hai vị Thành Chủ cùng cao tầng lãnh tụ mà Vực Chủ cũng biến mất. Không lẽ bọn họ thực sự bị Đế Thiên miểu sát toàn bộ.

“Không thể nào, nếu như hồn thú chiến thắng tuyệt đối như vậy, Nhân Vực há còn yên bình?”

Lương Thế Nhân nói.

Lam Tiêu gật đầu nói tiếp:

“Bọn họ mất tích, nhưng đám hồn thú dẫn đầu bởi Đế Thiên cũng mất tích. Vì vậy Nhân Vực vẫn chưa có bị bọn chúng thôn tính qua, thế nhưng vì đảm bảo an toàn, ta đã tạm thời thay mặt thống lĩnh ra lệnh tăng cường phòng thủ. Duy trì ròng rã gần một tháng nay rồi.”

Lam Tiêu lời ít ý nhiều, vừa nói Vân Chính Thiên liền đem tình hình sơ bộ thông hiểu. Như vậy kết quả trận đại chiến kia, vẫn chưa có người nào biết được. Cường giả hai phe đồng dạng mất liên lạc, cuối cùng không biết đã xảy ra cớ sự gì.

Hàn Thanh Chi gương mặt thất thần, Thành Chủ là phụ thân của nàng, hiện tại sống chết không rõ, khiến nàng nội tâm bắt đầu dấy lên sự lo lắng tột cùng. Lương Thế Nhân ôm lấy bờ vai nàng, không ngừng an ủi.

Vân Chính Thiên nghĩ nghĩ, lại hỏi:

“Nếu như bọn họ chưa từng trở về, làm sao các ngươi biết tình huống Thanh Chi bị bắt đi sau đó ta cùng Thế Nhân tham gia giải cứu.”

Lam Tiêu lần đó cũng không có tới Vực Chủ Điện, tự nhiên không thể biết trước đó Vương Hạo ra tay bắt cóc Thanh Chi được.

Lam Tiêu nói:

“Cái này có thể gọi là may mắn, bởi vì trước khi đại chiến xảy ra vài phút, Vực Chủ đã đem toàn bộ binh sĩ tu vi từ Hồn Đế trở xuống, cưỡng chế trục xuất khỏi vị diện của ngài. Tiếu Phong, Hoa Quyển Sinh cùng Mã Thiên Hoa vẫn bình an vô sự. Chính bọn hắn đã nói cho ta nghe cớ sự của Thanh Chi.”

“Bọn họ thực không sao, như vậy tốt quá.” Vân Chính Thiên vui mừng nói, ít ra vẫn còn tin tốt kể từ khi bọn hắn trở về.

Lam Tiêu nói:

“Được rồi vào thành đi, chúng ta vừa đi vừa nói.”

Long Thần thành vốn là tòa thành náo nhiệt bậc nhất Nhân Vực, thế nhưng bây giờ không khí ảm đạm đi rất nhiều, dân chúng lo sợ ít dám ra đường. Các thương lái cũng không dám tiếp cận mấy tòa thành lớn nữa. Tựa hồ trên đường chỉ còn binh sĩ tuần tra di chuyển.

Thông qua Lam Tiêu tường thuật, những ngày gần đây Liên Minh Thảo Khấu lại bắt đầu quấy nhiễu. Không biết bọn hắn từ đâu có được tin tức cao tầng quân đoàn đều bị mất tích, vì vậy bọn chúng liền thừa nước đục thả câu, cướp bóc vô độ.

Lam Tiêu từng dẫn quân xông ra chém giết một lần, nhưng bọn này thấy đánh không lại liền bỏ chạy, căn bản không thể nào truy sát quá xa được.

Cũng vì điều này mà người dân không dám ra khỏi thành a, chỉ quanh đi quẩn lại trong nhà mà thôi. Tình hình hết sức thê thảm.

“Nếu tiếp tục như vậy, ta e rằng lòng dân sẽ bất an, không khéo bọn thảo khấu lại cho người trà trộn vào, kích động dẫn tới hỗn loạn thì rất phiền toái.”

Lam Tiêu thở dài nói.

Kể từ khi cao tầng mất tích, Lam Tiêu đứng ra tạm thời quản lý hết thảy. Bất quá hắn kinh nghiệm không đủ, hiện tại bắt đầu cảm thấy có chút bế tắc vô lực a. Thế nhưng may mắn sao hôm nay Vân Chính Thiên trở về, đá hết tất cả sang cho hắn là tốt nhất.

“Chính Thiên, ngươi trở về thì tốt quá. Mau mau tiếp quản cương vị của ta, binh sĩ đều cần một vị lãnh tụ tạm thời a.”

Lam Tiêu cười nói.

Vân Chính Thiên nghe vậy giật nảy cả mình, liền muốn từ chối thì bị Thế Nhân cùng Thanh Chi cản lại.

“A Thiên, ngươi hiện tại là người thích hợp nhất, chiến tích của ngươi tòa thành này không ai không biết. Tạm thời lãnh đạo, không phải ngươi thì còn ai nữa.”

“Ca ca, Thế Nhân nói đúng đó.”

Vân Chính Thiên trong lòng cười khổ, nếu cho hắn lựa chọn, hắn tự nhiên không ôm hết thảy đống hỗn loạn này vào mình. Dù sao lãnh đạo không phải nói là làm được, đó là công việc cần bề dầy kinh nghiệm đúc kết mà ra.

Thế nhưng trong tình huống hiện tại, hắn đích thị là người thích hợp để trở thành lãnh đạo tạm thời.

Nghĩ nghĩ một lát, Vân Chính Thiên rốt cuộc đồng ý: “Được rồi, nhưng mà ta có một điều kiện.”

“Điều kiện gì?” Lam Tiêu, Thế Nhân cùng Thanh Chi đồng thanh hỏi.

“Ta chỉ đồng ý quản lý việc quân binh, đảm bảo trị an cho Long Thần thành, đánh dẹp thảo khấu mà thôi. Còn mấy chuyện như sổ sách, chính trị, triều chính ta thực không làm được, cũng không có tư cách làm. Cái này Thanh Chi tự nhiên vô cùng hợp tình hợp lý.”

..............