Kiêm Gia Kỷ Sự

Chương 7



"Nếu không biết có nên nói điều gì đó ra hay không, thì tốt nhất đừng nói gì hết, nhớ chưa?"

Tạ phủ cũng không khác gì ngày thường, không khí trong phủ cũng không vì Tạ Minh được nhậm chức mà có bao nhiêu sôi nổi, chỉ là sắc mặt nhóm hạ nhân hiển nhiên có thêm vài phần vui mừng. Bách Nhiễm đến cùng với phụ mẫu, trước bái kiến Tạ Hồi, sau đó lại chúc mừng chính chủ, tất nhiên phải có hạ lễ, hạ lễ Bách Nguyên chuẩn bị là một thanh kiếm làm từ thép tinh thuần, chém sắt như chém bùn, bảo kiếm tặng anh hùng, cũng có ý nghĩa cầu chúc cho chí lớn của Tạ Minh.

Điểm hay của món lễ vật này, chính là do Bách Nguyên tỉ mỉ chọn lựa.

Tạ Minh cũng không ngại ngùng, thoải mái nhận lấy, quay người đưa cho hạ nhân cất giữ, nói vơi vẻ hào hùng: "Sau này đi trấn giữ biên quan, phải nhờ vào thanh bảo kiếm này của muội phu giúp ta giết địch rồi!"

Nhị lang Tạ Đạo cười: "Với tâm huyết này của ngươi, đợi đến lúc đó rồi nói đi".

Mọi người nghe vậy thì cười rộ lên.

Tạ Hồi quay sang nhìn Bách Nhiễm đang cười lộ ra lúm đồng tiền nhỏ ngồi cạnh Tạ thị, sắc mặt cũng dịu dàng hơn, nói với Tạ thị: "A nương chờ con đã lâu, dẫn A Nhiễm đến trò chuyện với bà ấy đi".

Tạ thị liền dẫn Bách Nhiễm cùng cáo lui, đi đến hậu viện.

Nhà mẹ của phu nhân Tạ Hồi họ Quý, cũng là một thế gia, chỉ là niên đại ngắn hơn, thuộc kiểu thế gia mới phát. Quý thị nổi lên vào những năm cuối của tiền triều, tổ tiên được biết đến là những ngôn sĩ, học giả trung thành và chính trực. Bách Nhiễm cảm thấy chữ 'trung' trong trung thành chính trực này bị tổn hại khá nhiều, bằng không, sao Quý thị lại làm quan trong tân triều này cơ chứ? Khụ, đương nhiên, tuy rằng nhiệm vụ của một văn nhân là đưa ra lời can gián, chỉ là dù ở trên triều có phải đâm đầu vào chỗ chết cũng phải làm, nhưng Quân vương lại là kẻ hôn nịnh (Ngu muội và nịnh bợ), làm nguội lòng phần lớn cựu thần, vì kế sinh nhai trong thiên hạ, nên cũng có nhiều người quay lưng và thể hiện sự trung thành với tân đế lật đổ chế độ chuyên chế cũng phải thôi.

Bách Nhiễm cũng kính thỉnh an ngoại tổ mẫu Quý thị, mỗi lần Quý thị gặp ngoại tôn thông minh lanh lợi này thì trên mặt cũng không giấu được hết ý cười, bà và Tạ Hồi có bốn người con, nhưng chỉ có một nữ nhi, nhi tử vẫn thường ở bên cạnh bà, ngày ngày đều có thể nhìn thấy, nữ nhi gả ra ngoài đã thành người khác họ, một năm cũng không gặp được mấy lần, tất nhiên bà lo lắng phần hơn, theo đó Bách Nhiễm là ngoại tôn duy nhất nên cũng yêu thương càng nhiều.

Tạ thị vẫy tay, để Bách Nhiễm đến ngồi đến cạnh bà, cẩn thận đánh giá nàng hồi lâu, mới gật đầu nói: "A Nhiễm lại cao hơn rồi".

Tạ thị nói: "Dáng người nàng cao lên rất nhanh, xiêm y mặc mùa xuân, qua mùa hạ cũng không mặc vừa được nữa".

"Tuổi này của hắn, là thời điểm phát triển vóc dáng, con xem trọng việc đọc sách của hắn, cũng phải lưu tâm đến việc cơm áo của hắn, quan sát xem ngày thường hắn làm gì, gặp gì". Quý thị biết Lâm Truy Hầu ký thác kỳ vọng lớn thế nào với đích tôn này, hài nhi mới nho nhỏ, đã sớm ngày dạy hắn viết chữ đọc sách rồi. Như vậy cũng tốt, trưởng tử đích tôn, vẫn nên dạy dỗ tốt từ khi còn nhỏ. Quý thị không quên nhắc nhở nữ nhi ngoại trừ quan tâm thành tích học hành của ngoại tôn, còn phải quan tâm đến thể xác và tinh thần khỏe mạnh cho hắn, đừng để hình thành tâm lý vặn vẹo lại sai lệch.

Bách Nhiễm yên tĩnh ngồi bên cạnh, nghe vậy thì nhìn về phía mẫu thân của nàng.

Tạ thị là một mẫu thân rất có kiên nhẫn, Bách Nhiễm có cảm nhận sâu sắc về điều này, nàng ấy thường nói năng ý tứ, nhưng ngẫu nhiên nhoẻn miệng cười, liền khiến người ta như tẩm gió xuân, nàng ấy không nói nhiều lời, nhưng nhất cử nhất động đều là quan tâm dịu dàng, việc ăn, mặc, đi lại của nàng tất cả đều là hạ nhân chăm lo, kỳ thực mỗi một việc đều là Tạ thị tự mình kiểm tra. Nàng ấy còn rất uyên bác, có cơ hội có thể chỉ bảo nàng, thì sẽ không để lỡ mất, như khi trên xe ngựa đã giảng giải thứ bậc quan lại trong triều cho nàng vậy, truyền tải nội dung sâu sắc bằng những lời lẽ dễ hiểu thường nhật nhất.

Ánh mắt Tạ thị ấm áp nhìn lại Bách Nhiễm, rồi đáp lời quý thị: "Chuyện này thì không cần đến con, nghe lang quân của con nói, sang năm đại nhân công* sẽ thỉnh sư phó cho A Nhiễm, chính thức học tập".



(*công công/ba chồng, cách nói kính trọng)

Quý thị gật gật đầu: "Xưa nay hài tử nhà con khi được bốn tuổi luôn bắt đầu chính thức đọc sách. Cũng không biết là sư phó thế nào?"

"Việc này con cũng không biết, đều do đại nhân công tự thu xếp". Tạ thị nói. Dù cho có là ai, thì yêu cầu hàng đầu phải có học thức uyên bác, nhân phẩm cao quý. Nàng đoán với ý tứ của Lâm Truy Hầu, vị sư phó này sẽ chuyên biệt dạy lục nghệ của quân tử cho Bách Nhiễm như lễ, nhạc, xạ (bắn cung), ngự (cưỡi ngựa), thư, sổ (tính toán), về phần đọc sử hay những thứ liên quan để khai sáng tâm tính, có lẽ sẽ do Lâm Truy Hầu và Bách Nguyên tự mình đảm nhiệm việc dạy dỗ. Lâm Truy Hầu thật sự cực kỳ dụng tâm với a Nhiễm.

Quý thị nghe xong, thì sáng tỏ nói lời: "A gia con (mẹ chồng) qua đời sớm, đại nhân công con vẫn luôn không tái giá, trong ngoài phủ đều do một mình ông ấy lo liệu, không một chút lộn xộn, ngay ngắn gọn gàng, đã rất bản lĩnh rồi. Ông ấy làm việc, cho đến bây giờ đều có yêu cầu tốt nhất, con cứ yên tâm". Sau đó, lại vô cùng thương yêu nói với Bách Nhiễm: "Nhóm Lục lang đều đang ở trong hoa viên, con cũng đến đó chơi cùng bọn chúng đi." Lục lang ở đây chính là nhi tử của cữu cữu Bách Nhiễm, những hài tử trước đó chơi với lục lang đều đã lớn, không thích hợp chơi cùng bọn họ nữa.

Bách Nhiễm biết chuyện vào tháng ba năm sau sau khi qua sinh thần nàng sẽ theo sư phó đọc sách, nhưng với nàng mà nói chuyện này cũng không có gì khó khăn, dù sao, ở một mức độ nào đó việc xuyên qua đã là chuyện gian lận rồi, thanh danh thông tuệ từ nhỏ của nàng đã sớm truyền đi toàn bộ đế đô rồi.

Bất quá, đây là chuyện sang năm, hiện tại có thể đi chơi, đương nhiên nàng sẽ không cự tuyệt, nàng sẽ sống trọn và trân trọng từng phút giây trong cuộc đời, đặc biệt là tuổi thơ trong sáng, vui tươi.

Phong cảnh mùa thu ở hoa viên hơi tiêu điều. Mấy tên tiểu tử chen chúc trong đình, vây quanh một cái cửu liên hoàn* làm từ ngọc thạch, vừa thấy Bách Nhiễm đi đến, tiểu nữ nhi của nhị cữu cữu, Thất nương, đã hào hứng gọi nàng trước tiên: "A Nhiễm đến rồi".

Nghe vẻ kinh hỉ từ trong giọng nói của nàng, có thể thấy được A Nhiễm cực kỳ được hoan nghênh ở nơi này.

Đường huynh đệ đường tỷ muội nhà bọn họ nam nữ theo thứ tự xếp theo vai vế nhau. Tiếp sau đó hài tử lớn nhất của tam cữu là Lục lang liền dẫn mấy hài tử này cùng nhau đứng lên, nghênh đón Bách Nhiễm, song phương cúi người chào nhau theo lễ xong, Thất nương kéo tay áo Bách Nhiễm nói: "Để A Nhiễm đến giải, chắc chắn là hắn biết".

Lục lang gật gật đầu ra chiều đồng ý. Cửu liên hoàn ở trong tay Bát lang, hắn nhỏ hơn Bách Nhiễm, dáng người cũng thấp hơn, nâng tay đưa cửu liên hoàn cho Bách Nhiễm. Ba người cùng nhau tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào Bách Nhiễm.

Bách Nhiễm cũng không từ chối, đồ chơi này, một năm trước Tạ thị đã cho nàng chơi vì cho rằng chơi những món đồ này sẽ giúp nàng khai trí lực. Thành thục vài ba cái, đã mở ra được ngay. Thất nương và Bát lang kinh thán: "A Nhiễm thật là lợi hại".

Bách Nhiễm cũng không khiêm tốn chút nào, đắc ý giương mày nói: "Cái này không khó, trước đó ta cũng từng giải được rồi." Lại đón nhận ánh mắt sùng bái của nha đầu và tiểu tử kia, sau đó lại nghiêm mặt khích lệ: "Quen tay hay việc, các ngươi thường xuyên chơi thứ này, cũng sẽ giải được như ta thôi".

Thất nương và Bát lang thập phần tin phục mà gật đầu. Chỉ có cái người lớn hơn bọn họ hai tuổi, Lục lang ở bên cạnh nhìn Bách biểu đệ đầu tiên là giương hai hàng mày dài lên, trong đôi mắt to tròn hiện lên vẻ đắc ý, rồi sau đó lại bày gương mặt nhỏ nhắn mềm mại kia ra làm dáng vẻ như một đại nhân, làm hắn phải che miệng mà cười.

Bốn người tụ tập một chỗ, cho đến giờ cơm chiều, Bách Nhiễm mới theo phụ mẫu hồi phủ.

Quả như lời Tạ thị nói, sau khi Tạ Minh được điều nhiệm làm Tả Vệ tướng quân cũng không lập tức ra trận, mà là làm thủ hạ dưới trướng Triệu Tướng quân trước để học thêm chút quân vụ. Tiếp đến cuối tháng chín nhận được ủy dụ, Tạ Minh lập tức lên đường đến biên cương, chờ đến thời điểm thư bình an được truyền về, đã là trung tuần tháng mười rồi.



Khi đó tuyết rơi như lông ngỗng đã bao trùm khắp cả vùng đất, Lâm Truy Hầu dâng tấu chương thỉnh lập Thế tôn cũng được phê duyệt, ấn theo lệ, tiếp đến là sau ba ngày ra chiếu thư sẽ mang Thế tôn cùng vào cung tạ ơn.

Đây vốn là lệ thường, dùng để biểu hiện long ân của Hoàng đế, nhưng phần lớn Hoàng đế sẽ miễn không gặp, trong ngoài triều đình có rất nhiều thế tộc, nhiều trong số đó đều đã xuống dốc, chẳng có ích gì khi phải lãng phí thời gian gặp mặt những người không có đóng góp nhiều cho thế gian, thời gian của Hoàng đế cũng rất quý giá. Nhưng như thế khó tránh khỏi trông có vẻ tính toán thiệt hơn, còn cả bạc đãi công thần làm hậu nhân hiềm nghi, vì thế sau này, dần dần liền thành bất luận là nhà ai, đều thêm một câu vào cuối phần chiếu thư là, miễn vào cung tạ ơn.

Nhưng lần này không biết thế nào, trên chiếu thư thế mà lại không có câu này, Lâm Truy Hầu nhìn lớp băng bên ngoài đã kết cao ba thước, tuyết bay tán loạn, lại nhìn thân thể nhỏ bé của tôn tử còn nhỏ tuổi, ông nâng tay vuốt chòm râu đã hơi chớm bạc, cảm thấy có phải gần đây khung cảnh thái bình làm Hoàng đế rảnh rỗi không có gì làm nên mù quáng mà làm loạn rồi không?

Vô sự làm Thiên tử hoảng sợ, là lỗi của người làm Tể tướng là ông. Lâm Truy Hầu âm thầm tự xét, lão vẫn còn phần tấu chương về chuyện băng tuyết ở Lương Châu, ngày mai trình lên vậy!

Quả nhiên hôm sau chuyện băng tuyết ở Lương Châu làm Hoàng đế bận đến sứt đầu mẻ trán, nhưng hắn cũng chưa từng quên Bách Nhiễm, trong lúc cấp bách còn nhắc nhở Lâm Truy Hầu mang Thế tôn đến gặp mặt.

Lâm Truy Hầu có chút kinh ngạc.

Bách Nhiễm cũng cảm thấy rất kỳ quái, dường như nàng không có chỗ nào đặc biệt đến mức để Hoàng đế phải tự mình tiếp kiến cả. Mặc kệ nói thế nào, Hoàng đế đã muốn gặp, Bách Nhiễm cũng phải đi một chuyến, nàng cũng không sợ có chuyện xấu xảy ra, tổ phụ nàng là Tể tướng, chỉ cần không phải xét nhà diệt môn, thì tin tức trên triều không còn ai linh thông bằng Lâm Truy Hầu nữa, đã không phải là chuyện xấu, thì không có gì không thể yên tâm được.

Ngày vào cung, Tạ thị quấn Bách Nhiễm thành một đoàn, cũng dặn nàng: "Nếu không biết có nên nói điều gì đó ra hay không, thì tốt nhất đừng nói gì hết, con nhớ chưa?"

Bách Nhiễm nghiêm túc đáp ứng.

Hoàng cung Đại Thiệu so với Tử Cấm thành đã thấy ở kiếp trước, thì trông trang nghiêm hơn, cũng xa hoa lãn phí hơn, nền kiến trúc tổng thể cũng rất cao, trông càng thêm tráng lệ to lớn hơn.

Bách Nhiễm diện kiến Hoàng đế ở cung Chiêu Dương. Đầu năm này không thịnh hành việc hở một chút là quỳ tiếp lễ, thế nên việc tiếp kiến riêng thế này, chỉ cần chấp tay khom người là được.

Hoàng đế là người trung niên, tuổi không lớn mà đã lộ ra sự già nua, ngay mi tâm có dấu hằn vì phải suy tư nhiều, hiển nhiên là kết quả của việc hằng ngày phải suy nghĩ quá mức, tính tình hắn mềm yếu, lúc còn trẻ tuổi thì vẫn tốt, có Khương Thái hậu chia sẻ với hắn, hắn lại không có chuyện gì phải tranh chấp với người, nhưng hai năm gần đây lại càng khổ sở hơn - - Hoàng hậu sinh ra nữ nhi, nhưng từ đó về sau, hậu cung lại chưa từng nghe thêm được tiếng khóc của hài nhi nào nữa. Bắt đầu từ đầu năm này, một ít đại thần đã nhiều lần lên tiếng, thỉnh chuẩn cho Triệu vương hồi kinh, củng cố nền tảng lập quốc. Nền tảng lập quốc này ý chỉ là Thái tử. Rốt cuộc Triệu vương cùng phe phái đã không chịu nổi nữa rồi.

Hắn nhìn nhìn Bách Nhiễm, cười nói: "Đây là Bách đại lang đó sao?" Trong lòng Bách Nhiễm xẹt qua ba đường hắc tuyến, mỗi lần nghe cái xưng hô này, nàng thật sự cảm kích đời này nàng không phải họ Võ*

(*Võ đại lang: một nhân vật trong "Thủy Hử" và "Kim bình mai", chồng của Phan Kim Liên)

"Không tệ, không tệ". Hoàng đế có vẻ rất phấn khởi: "Ngươi và Tương Thành chỉ cách nhau một năm, còn chung một ngày sinh thần. Hoàng hậu thường nhắc đến việc này, ngươi đã đến đây rồi, tiện đó đến gặp nàng ấy đi."

Bách Nhiễm nghe vậy thì lập tức hiểu ra chân tướng, thì ra người muốn gặp nàng không phải là Hoàng đế, mà là Hoàng hậu. Nàng quay đầu nhìn về phía Lâm Truy Hầu, thấy ánh mắt lâm truy hầu sâu xa, khẽ gật đầu, mới lại khom người, đáp: "Dạ."