Kịch Bản Trở Thành Người Nổi Tiếng

Chương 45: Cảnh hôn



Tần Viễn cũng không phải loại người thích nói chuyện vòng vo.

"Giúp tôi tập thoại đi!"

Dạ Phàm ngớ người, bất giác nhớ lại lần tập thoại trước, cậu lập tức nhăn mặt!

"Tập thoại? Anh sẽ không bắt tôi phải mặc váy nữa đấy chứ. Nếu như vậy thì tôi xin được từ chối!"

Lần trước là lỗi của cậu khi tự tiện xông vào nhà người khác, xem như là để xin lỗi, 1 phần cũng là vì nhiệm vụ của giáo viên trong không gian hệ thống đưa ra nên cậu không tiện từ chối. Nhưng Hiện tại thì khác!

Tần Viễn đã phô tô sẵn thêm thêm 1 bản kịch bản đưa đến Dạ Phàm.

"Chỉ là tập thoại Bình thường thôi, không cần phải căng thẳng như vậy!"

Cũng không hiểu thế nào, dù Bình thường đã quen việc đứng lớp bao lâu nay, thì đứng trước Tần Viễn. Dạ Phàm luôn cảm thấy bản thân rất dễ bị mất bình tĩnh.

Mà đúng như lời Tần Viễn nói, hắn không bắt cậu mặc đồ nữ và cũng chỉ đọc thoại một cách rất đỗi Bình thường.

Dạ Phàm rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Mà đó là suy nghĩ của Dạ Phàm 5 phút trước.

Lời thoại càng lúc càng trở nên sến sẩm.... Tiết tấu kịch bản, có gì đó không đúng! Dạ Phàm tái mặt lật sang trang tiếp theo...là...

[Gặp lại nhau sau 6 tháng xa cách, cảm xúc giữa 2 người không hề nguội lạnh mà ngược lại ánh mắt họ nhìn nhau hừng hực ngọn lửa cuồng nhiệt.

....

Lần đầu tiên cô gọi lên cái tên thật của anh ấy mà không phải là biệt danh: "Thanh Hoàn"

Hắn vui sướng đáp lời, khoảng cách giữ 2 người rất nhanh được thu hẹp lại.

Anh không nói không rằng kéo cô ngồi lên đùi anh. Cô cũng mặc cho anh giở trò lưu manh, 2 tay thoải mái vòng qua cổ anh.

....

Thân hình anh ấy áp lên người cô, ngón tay 2 người đan xen vào nhau. Một cách tự nhiên họ đều nhìn rõ trong ánh mắt của đối phương muốn gì.

(Sau đó là 1 loạt hành động miêu tả chi tiết cảnh hôn) ]

Cư nhiên là... Cảnh hôn??

Dạ Phàm quay phắt người về phía Tần Viễn đang ngồi ghế bên cạnh. Có lẽ do quá kinh ngạc nên cậu lỡ dùng khá nhiều lực, cổ nhất thời bị trẹo đau điếng. Cậu cũng theo đó mà không kiềm được tiếng rên.

"Úii..."

Tần Viễn ngồi cách cậu nửa cái ghế sô pha, chân vắt chéo, tư thế nhàn nhã uống cà phê. Nghe tiếng động liền nhướn mày nhìn sang, thấy Dạ Phàm đang ngồi trong tư thế kì cục.

Dạ Phàm mất vài phút để chỉnh lại dáng ngồi, cậu xoa xoa cổ, âm điệu bất giác cao lên.

"Anh, Anh không hề nói là đây là cảnh hôn? Còn là ở trên giường!"

" Không phải bây giờ cậu cũng đã biết rồi sao? Có vấn đề gì à?" Nếu tôi nói trước cậu còn có thể chịu đến đây à.

Dạ Phàm mặc dù khuôn mặt đang mỉm cười nhưng hàm răng lại đang nghiến lại. Cậu đánh hắn ta được không?

Hệ thống rất có nhân tính trả lời "Dựa theo giá trị vũ lực thì khả năng cậu đánh thắng là điều Không Thể Nào"

"Nếu là tập thoại, còn là cảnh thân mật thì không phải tập luyện chung với nữ diễn viên dễ hơn sao. Nghe nói là anh đóng chung với thị hậu Hạ Vy mà"

"Cậu còn tìm hiểu về tôi rất kĩ nhỉ?" Khoé môi Tần Viễn nâng lên tia ý cười khó phát giác.

Dạ Phàm mới phát hiện ra là bản thân lỡ lời.

Tần Viễn không tiếp tục dây dưa thêm.

"Con máy tính đời mới cậu sử dụng để livestream... Rất tốt mà phải không?"

Kèm theo 1 nụ cười nhưng tia cười không hề đạt tới đáy mắt, ngược lại giống đe doạ hơn.

Dạ Phàm thật muốn trợn trắng mắt, không phải chỉ là cho mượn máy tính thôi sao? Người cho tôi mượn nó là ông nội chứ không phải anh....(╬ಠ益ಠ)

Thực ra, nghĩ lại thì cậu cũng không có mất cái gì.

Cậu đảo mắt nhìn qua khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của Tần Viễn. Nếu xác định sau này muốn làm diễn viên thì hẳn sẽ không thiếu cảnh hôn. Ngược lại, trao nụ hôn đầu cho gương mặt này cũng không thấy lỗ lắm.

Rốt cuộc Dạ Phàm vẫn là đi theo Tần Viễn đến phòng ngủ của hắn.

Mà, đây có thật là phòng ngủ không, nó thậm chí còn rộng hơn gấp đôi nơi cậu đang sống nữa.

Dạ Phàm còn đang loay hoay ngắm nhìn thì Tần Viễn đã trước ngồi lên mép giường, 2 chân buông thỏng, khoanh tay trước ngực.

Dạ Phàm kì lạ nhìn hắn

"Không đọc thoại sao?"

"Không cần, trước tiên làm quen với khung cảnh đã. Cậu biết đấy, cậu đâu phải là diễn viên chuyên nghiệp đâu nhỉ"

Do kĩ năng diễn xuất chế áp, khuôn mặt Tần Viễn không có tí biểu hiện khác lạ nào, thậm chí có chiều hướng lạnh lùng. Nhưng có trời mới biết, hắn lúc này cũng đang rất hồi hộp mà không rõ nguyên do.

Dạ Phàm cảm giác bản thân vừa bị sỉ nhục, phải không? Nhưng vì lời nói này phát ra từ người có kĩ năng diễn xuất thuộc top trong giới trẻ hiện nay, Dạ Phàm đúng thật là không có tư cách phản bác. Chỉ có thể cố gắng giữ yên nụ cười trên khuôn mặt.

Tần Viễn rất tự nhiên vỗ lên đùi mình

"Bắt đầu từ cảnh này đi"

Dạ Phàm trong phút chốc đã suýt nhầm tưởng đây là ánh mắt của người yêu với nhau. Ha, không hổ là ảnh đế, nhập vai nhanh như vậy.

Cậu còn đang phân vân về cách ngồi. Thực sự thì kinh nghiệm yêu đương của cậu vốn không nhiều lắm, đến ôm ấp còn chưa có nói gì đến chuyện ngồi lên đùi

Trong lúc Dạ Phàm còn đang suy nghĩ nên ngồi nghiêng ở 1 bên khép 2 chân lại hay là đối diện với Tần Viễn và vòng 2 chân lên hông hắn thì Tần Viễn bất ngờ di động trước. Hắn nắm tay Dạ Phàm hơi dùng sức kéo cậu về phía mình. Sau đó di chuyển cả 2 tay lên hông và eo cậu, rất dễ dàng nâng thân hình nhỏ gọn của Dạ Phàm lên. Để 2 chân cậu vòng qua eo mình, Dạ Phàm ngồi gọn băng trên đùi hắn, tư thế mặt đối mặt dường như không hề có khoảng cách.

Dạ Phàm luống cuống không biết nên để tay ở đâu, cậu còn cảm nhận được bàn tay to lớn của Tần Viễn phớt qua m.ô.ng mình. Nó là cậu nhớ đến sự kiện hiểu lầm trước đó. Khi Tần Viễn ép cậu nằm úp sấp lên giường, không cho cậu thời gian giải thích đã kép quần cậu xuống... E hèm.!!!

Vì cái ấn tượng xấu xí kia mà Dạ Phàm lại bất giác nới rộng khoảng cách giữa hai người.

Nhưng rất nhanh bị cánh tay Tần Viễn vòng qua eo cậu và ép ngược trở lại. Lần này, cậu cảm nhận được nó gần đến mức mũi cậu phớt ngang qua chóp mũi Tần Viễn.

Cậu còn ngửi thấy được mùi gỗ đàn hương thoang thoảng không nồng như mùi nước hoa mà giống như là hương sữa tắm hơn, rất thơm.

"Dạ Phàm, cậu quên kịch bản rồi sao? Tiếp theo nên làm gì nhỉ?"

Tần Viễn nhìn thấy sự luống cuống của Dạ Phàm, tiếp theo không chủ động di chuyển, giống như muốn trêu ghẹo cậu hơn.

Dạ Phàm cảm nhận được tầm mắt của hắn, nhưng ngón tay lại di động trước, cậu vòng tay qua cổ hắn. Sau khi hít một hơi thật sâu mới dám đối diện với ánh mắt của hắn.

Thật kì lạ là giây trước người nọ còn có tâm tình trêu chọc cậu, giây sau đã có thể bày ra ánh mắt thâm tình như nước.

Hắn vươn tay vuốt ve lọn tóc nhỏ trước trán Dạ Phàm

"Anh đã bình an trở về như đã hứa, vậy còn phần thưởng mà em đã hứa đâu?"

Cậu bị ánh mắt khao khát đó nhìn chằm chằm đến ngại ngùng. Không phải chỉ là hôn thôi sao, Dạ Phàm cậu làm được. Cậu nhắm tịt cả 2 mắt, môi hơi chu ra tiến lại gần Tần Viễn. Đến khi vừa chạm lấy môi hắn lại bị cảm giác xa lạ doạ cho rụt môi trở lại.

Tần Viễn dường như biết ý đồ của cậu nên đã trước ấn tay lên sau gáy của cậu.

"Nụ hôn đầu à!" Tần Viễn không rõ tại sao trong lòng lại có chút vui sướng khác thường.

Bị nói trúng tim đen, Lỗ tai Dạ Phàm đỏ lên trông thấy.

Lần này Tần Viễn chủ động nhích lại gần, áp đôi môi mỏng lên môi cậu. Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu hắn là môi cậu rất mềm mại và có chút nóng.

Tần Viễn thực sự cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm hôn nhưng để diễn phân cảnh này, hắn cũng đã xem rất nhiều tác phẩm kinh điển để học tập.

Hơi thở cả nhau đan xen vào nhau. Đầu tiên chỉ đơn giản là ma sát 2 cánh môi. Tần Viễn cảm thấy dường như vẫn chưa đủ, hắn ngậm lấy viền lên dưới của Dạ Phàm m.ú.t lấy. Có lẽ vì chưa quen thuộc, động tâc hơi mạnh làm cậu hơi đau. Theo bản năng mà rên lên 1 tiếng " Ưm"

Tần Viễn giống như bị tiếng rên khẽ này kích thích, hắn xoay người rất nhanh liền đem Dạ Phàm áp đến trên giường. Tần Viễn cũng theo đó mà nửa đè lên người cậu.

Có lẽ do lần đầu tiếp xúc với dạng thân mật như vậy Đầu óc Dạ Phàm đã có hơi mơ màng. Cánh môi vốn hơi trắng bệnh vì ma sát đã có chút sắc hồng.

"Đoạn tiếp theo là gì nhỉ?" Hơi thở Tần Viễn không rõ tại sao trở nên nặng nề hơn, hắn đang quan sát phản ứng của Dạ Phàm.

Dạ Phàm mấp máy môi, đối diện với ánh mắt xâm lược của Tần Viễn nhất thời đại não trống rỗng.

"Tôi, không nhớ...Ưm"

Còn chưa nói hết câu, Tần Viễn đã chiếm lấy môi cậu. Cảm thấy chỉ cắn xe cánh môi vẫn chưa đủ, Tần Viễn thử vươn đầu lưỡi thăm dò bên trong khoang miệng Dạ Phàm.

Cảm giác được vật thể nóng bỏng ẩm ướt xâm nhập Dạ Phàm bất chợt hoảng loạn. Cậu dùng hết sức đẩy người đàn ông đang áp trên người mình ra.