Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song

Chương 43: Nhật Nguyệt Giáo • U Minh hoa cốc



“Cung chủ thực sự muốn đi Nhật Nguyệt Giáo?”

Sương mù che kín hồng mâu chậm rãi nhạt đi, “Có gì không thể?”

Thần sắc Vô Nhai có chút lo lắng, “Lộng Nguyệt tâm kế rất sâu, hắn mời cung chủ tiến đến nhất định có mục đích khác, mong cung chủ nghĩ lại.”

“Vậy sao?” Hách Liên Cô Tuyết cười lạnh, “Như thế ta càng muốn đi.”

Nếu Lộng Nguyệt chỉ là hạng người tầm thường, hắn mới cần suy nghĩ một chút có nên đi hay không.

Hách Liên Cô Tuyết luôn đa nghi, lời nói của tử yến tử không thể không nghe, nhưng cũng không hoàn toàn tin tưởng.

Từng có không biết bao nhiêu người vì đoạt Tứ linh đồ mà huyết tẩy võ lâm, để thỏa mãn dục vọng thiêu đốt hủy diệt hết thảy, những hài cốt đẫm máu chôn cùng tuyệt thế bí tịch và bảo tàng kia đều không cam lòng, bọn chúng tựa hồ đang nói: ta muốn có được nó, ta muốn trở thành kẻ mạnh nhất thế gian, ta muốn xưng bá thiên hạ!

Theo lời đồn đại, tràng quyết chiến hai mươi năm về trước trên đỉnh Tử Cấm Phong, Nam Cung Liệt chết, Hách Liên Thiên đọa nhập ma đạo đều do Tứ linh đồ gây nên, bốn tấm bảo đồ thần kỳ đến tột cùng ẩn chứa huyền cơ gì? Vì sao khiến cho hai người từng là nhất phương bá chủ người chết kẻ bị điên? Tư Đồ Bá bảo quản hai mươi mấy năm vẫn không phát hiện bí ẩn trong đó, vì sao Lộng Nguyệt lại biết được? Rốt cuộc Lộng Nguyệt là hạng người như thế nào?

Mấy ngày trước Hách Liên Cô Tuyết tuy chỉ cùng Lộng Nguyệt so đấu vài chiêu, nhưng uy lực Tinh Cương Chỉ của Lộng Nguyệt cùng Ngạo Thần Cung độc môn võ học Vô Tình Tuyệt căn bản không phân cao thấp.

Thiên Cương Chỉ, Lục Mạch Thần Kiếm, Thánh Quang Dịch Kinh là tam đại tuyệt kỹ của Lộng Nguyệt, mà cùng tề danh chính là Vô Tình Tuyệt, Huyền Băng Chưởng, Sáng Thần Cửu Thức độc môn võ học của Hách Liên Cô Tuyết, nếu luận ai cao hơn ai một bậc, không người có thể biết.

Hách Liên Cô Tuyết hơi nhắm lại hai mắt, sắc mặt bình thản, tuy lòng nghi ngờ dày đặc, nhưng hắn hiện tại chỉ nhận thức một sự tình:

Lộng Nguyệt chính là chướng ngại lớn nhất của Hách Liên Cô Tuyết hắn!

.

Phía chân trời bóng mây phiêu hốt, ba ngày sau, Hách Liên Cô Tuyết mang theo Vô Nhai cùng Tập Phong đi U Minh Cốc ── ngay dưới chân Phiêu Miểu Vân thành. Từ Ngạo Thần Cung đến Nhật Nguyệt Giáo bọn hắn chỉ tốn nửa ngày thời gian, nguyên nhân chính là vị cung chủ này không thể chịu đựng mùi hương độc hoa độc thảo dọc đường đi, thực khiến hắn chán ghét đến cực điểm, nếu không phải đã hứa hẹn từ trước, Hách Liên Cô Tuyết đời này cũng không đến Nhật Nguyệt Giáo lần thứ hai.

Lộng Nguyệt đặc biệt thích ngoạn trận pháp, nửa ngày đi đường, Hách Liên Cô Tuyết liên tục phá mười hai cái, mỗi một trận thức đều ẩn chứa cơ quan cùng huyền pháp, song điều khiến Vô Nhai có chút hoảng hốt chính là vị cung chủ này càng phá càng hăng say, thậm chí còn chuyên môn chọn đường có trận pháp mà đi, vào thời điểm hai đại tòa sử kính nể cung chủ vĩ đại của bọn họ thông minh tài trí, Hách Liên Cô Tuyết chỉ lạnh lùng vứt lại một câu: “Chút tài mọn.”

Gió mát nhu hòa, thúy liễu phất phơ, băng qua biển hoa phủ kín lục bình, nhàn nhạt mùi hương mơ hồ bay tới, ám phong phù động.

Có người nói U Minh Cốc âm khí dày đặc, cực kỳ nguy hiểm, nhưng lúc này trong cốc hoa sen dưới ánh mặt trời phô bày muôn vàn sắc thái kiều diễm, cổ thụ cao vút trồng quanh hồ sen, từng trận chim hót lanh lảnh, nước hồ lấp lánh sinh ngân phản chiếu bầu trời cao rộng.

Kỳ hoa rực rỡ, mị ảnh đong đưa theo làn nước.

“Cung chủ?” Vô Nhai cùng Tập Phong quay đầu, trông thấy Hách Liên Cô Tuyết bỗng nhiên ngừng lại, hồng mâu lóe lên một tia dị sắc.

Nơi này, dường như hắn đã từng đến. . .

Song lại không thể nghĩ ra.

Chẳng lẽ là mộng cảnh?

Hắn từng mơ thấy nơi này?

Một luồng hương phong lướt qua, gạt đi những suy nghĩ trong lòng Hách Liên Cô Tuyết, hồng đồng khẽ nâng, chỉ thấy Vô Nhai cùng Tập Phong đứng trước một phiến thủy văn bình chướng. (văn: đường vân)

Đó là một màn thủy chướng thật lớn, mặt trên gợn sóng xanh biếc xao động tưởng chừng vô biên vô tận, thủy văn ẩn hiện trong sương khói, tiếng nước suối chảy róc rách thanh thúy như oanh, hư ảo tựa hồ lạc vào huyễn cảnh, bích văn làm thành màn ảnh thiên nhiên, che lấp cảnh tượng phía sau.

Huyền Thiên Trận!

Là Huyền Thiên Trận cự tuyệt giang hồ nhân sĩ ngoài ngàn dặm!

Huyền Thiên Trận thiên biến vạn hóa, ngũ hành bát quái cùng âm dương kết hợp, dựa theo tử vi thiết kế, được xưng là trận pháp thần bí nhất trong thiên hạ.

Bỗng nhiên, thiết kiếm treo bên hông Tập Phong như không nghe sai sử, mãnh liệt lay động, hắn vừa muốn khống chế thiết kiếm, Hách Liên Cô Tuyết nhanh chóng liếc mắt nhìn hắn, ngăn trở động tác của Tập Phong.

“Sưu ── Bang!” Thiết kiếm rung rung thoát khỏi eo lưng Tập Phong, trực tiếp cắm lên thân cây bên cạnh, chấn cho phân nửa lá cây rơi xuống.

Không hổ là Huyền Thiên Trận! Vô Nhai cùng Tập Phong không khỏi cả kinh, bọn họ quay đầu nhìn lại hồng y nam tử ── dung nhan như băng tuyết nhìn không ra cảm xúc, hồng mâu nhẹ nhàng khép kín, lông mi nhưđiệp vũ giãn ra thành hình quạt.

Hai người ngay cả hô hấp đều ẩn đi, bởi vì bọn họ đều biết, đây là thần sắc khi Hách Liên Cô Tuyết suy xét vấn đề.

Sau một lúc, hồng mâu mở ra, trong phút chốc, ánh mắt trong suốt tựa như thiêu đốt cả hoa cốc.

“Thủy trận, khảm, thất tinh.”

Vài chữ vô cùng đơn giản, khiến Vô Nhai có chút mơ hồ không rõ, “Cung chủ đã biết cách phá trận?”

“Thiên địa ngũ hành, tương sinh tương khắc, địa khắc thủy, thủy khắc hỏa, hỏa khắc phong, phong khắc thiên, thiên khắc địa, kim mộc thủy hỏa thổ, vô luận bày ra trận pháp gì đều có chỗ thiếu sót.” Hách Liên Cô Tuyết khóe môi cong lên, “Nếu ta không đoán sai, vào thời gian này Huyền Thiên Trận đã biến hóa thành thủy trận.”

“Khôn vi địa, khảm vi thủy.” Hắn nửa ngồi nửa quỳ trước bình chướng cực đại, cầm lấy mấy nhánh cây, bộ dáng có chút suy nghĩ bày biện bố trí, “Khôn tây nam, lục đoạn, âm quái; khảm bắc, trung mãn, thiếu dương. . .” (Ô^Ô)

Hách Liên Cô Tuyết đã đắm chìm trong thế giới của mình tạm thời không thể tự thoát ra, nhưng Vô Nhai cùng Tập Phong nhìn tới nhìn lui đều không rõ hình dáng mấy nhánh cây, phải biết rằng Huyền Thiên Trận không phải những tiểu trận pháp lúc trước, đến đây là ngừng lại, còn chưa người nào có thể đi qua Huyền Thiên Trận, nếu muốn phá giải trong thời gian ngắn, nói dễ hơn làm?

Ngay lúc đó, Hách Liên Cô Tuyết tung một chưởng phong, thiết kiếm cắm trên thân cây nháy mắt phi đến giữa những cành cây ngổn ngang, song điều lệnh Tập Phong kỳ quái là thiết kiếm lúc này lại không chịu ảnh hưởng bởi hấp lực của trận pháp mà rung động.

Qủa thực như thế! Khóe môi Hách Liên Cô Tuyết nổi lên một mạt tiếu ý đầy khinh thường.

“Cung chủ, như vậy có thể phá trận sao?”

“Vẫn không thể.” Hách Liên Cô Tuyết dừng một chút, “Chờ ánh mặt trời từ giữa hai ngọn cây kia bắn lại là được.”

Tập Phong cả kinh, nghiêng đầu nhìn khe hở ở giữa hai ngọn cây, “Không thể nào cung chủ, khe hở nhỏ như vậy, ánh nắng làm sao có thể không chút sai lệch bắn tới trung gian?”

“Ngươi cho rằng hai cái cây vô duyên vô cớ đặt tại nơi này sao?” Hách Liên Cô Tuyết tự tin nói, “Mặt trời lên cao, ánh nắng nhất định có thể bắn lại đây.”

Hương hoa phiêu dật, làn gió mát ngày xuân thổi khắp U Minh hoa cốc, lưu luyến lướt qua, cẩm tú hồng y chói mắt khiến biển hoa như mất đi sắc màu.

.

“Giáo chủ, Hách Liên Cô Tuyết đã đến Huyền Thiên Trận.”

“Nga? Đông tác thật nhanh.” Lộng Nguyệt cười biếng nhác, “Hắn dẫn theo bao nhiêu người?”

“Chỉ hai người, Vô Nhai, Tập Phong.”

Tử sắc phượng mâu ẩn ẩn nhàn nhạt tà khí, Lộng Nguyệt chỉnh lại y bào ngồi xuống, ánh mắt tản ra ngạo mạn không ai bì nổi ──

Ngay cả hộ pháp cũng không mang theo hết, Hách Liên Cô Tuyết, ngươi thực cho là ta không làm gì được ngươi?

“Giáo chủ cho rằng Hách Liên Cô Tuyết thực sự có thể phá giải Huyền Thiên Trận?”

Lộng Nguyệt đùa nghịch móng tay dài mảnh của mình, không chút để ý nói, “Huyền Thiên Trận này nếu lại không phá được sẽ ‘mục nát’ mất.”

Bích ba trì thủy, vân quyển vân thư, ở phía trước song cửa sổ, tử mâu sáng ngời như lưu ly. (quyển: cuốn; thư: duỗi, giãn ra)

“Bổn tọa nghĩ có thể phá giải Huyền Thiên Trận, trong thiên hạ chỉ có một mình hắn.”

.

Mặt trời lên cao, một tia nắng mãnh liệt mà chói mắt ở giữa khe hở hai ngọn cây xuyên qua, thẳng tắp không chút sai lệch bắn lên thiết kiếm.

Ngay tại khoảnh khắc thân kiếm bị ánh nắng bắn trúng, đem quang tuyến phản xạ, quang mang kỳ dị giống như mũi kiếm sắc bén, tản ra chung quanh nhánh cây.

Thất tinh mang thứ đẹp mắt, huyền quang rực rỡ đậm màu, thôn tính hắc ám, thổi bay lá cây đầy trời. (mang thứ: mũi nhọn >> quang mang hình kiếm nhọn nhọn??)

Đan xen trùng điệp, rải rác điểm điểm ban văn.

Vô Nhai cùng Tập Phong tập trung nhìn kỹ, rốt cuộc thấy rõ hình dáng những nhánh cây được bài trí.

Bát Quái Trận!

Kim quang sáng rực lóe lên, ở trong biển hoa vẽ phác vài nét như thần tích, làm lu mờ màu sắc những cánh hoa, nhiếp nhân tâm phách.

Đồng tử thâm hồng dần co rút. . .

Trong khoảnh khắc bát quái đồ án được hình thành, bích ba nhu thủy bình chướng phảng phất như nhận được mệnh lệnh, thoát phá thành gió cuốn đi, màn sương bạc quấn quanh cũng chậm rãi mờ nhạt, gợn nước lạnh lẽo chập chờn một bóng ảnh yêu diễm, từ mơ hồ dần rõ nét, tiêu thất dưới ánh dương quang. . .

Huyền Thiên Trận phủ bụi không biết bao nhiêu năm rốt cuộc đã tiêu tan!

Phía sau bình chướng là một mảnh vô hạ chi cảnh. (vô hạ chi cảnh: cảnh sắc ở nhân gian không có)

Quỳnh lâu tiên cảnh, như hải thị thận lâu, một tòa vân thành lộng lẫy tráng lệ, núi xanh vây quanh, gió mát dìu dịu say lòng người.

Chỉ thấy hai hắc y nhân từ trong làn mây mù mờ ảo đi tới, hình xăm lục mag tinh cùng trăng lưỡi liềm cực kỳ bắt mắt.

“Cung chủ, giáo chủ của chúng ta ở Tử Vân Đình chờ ngài.”

“Nếu bản cung không phá được Huyền Thiên Trận, giáo chủ các ngươi chẳng phải sẽ chờ không mất một ngày?”

Tinh Hồn cung kính nói, “Giáo chủ của chúng ta bảo, trong thiên hạ không có trận pháp nào Hách Liên cung chủ không phá được.”

Hồng mâu híp lại, Hách Liên Cô Tuyết cười lạnh, “Trong thiên hạ cũng không có trận pháp nào Lộng Nguyệt giáo chủ không thể bố trí!”

.

Giữa quỳnh lâu điện ngọc, thị vệ đều đeo cao quan buộc tóc, mặc y phục trắng, thị nữ vận bạch sa quần, thoang thoảng hương son.

Hành lang dài vờn quanh cung điện, thủy sắc không mông, bích thủy liên thiên, yên ảnh lay động.

Một đường đi tới, cửu thiên cửu bách lâu, đăng hỏa phồn hoa ca.

Hoa sen trên mặt nước nở rộ một màu tuyết trắng dưới ánh đèn trở nên yêu diễm chói mắt, từng đợt sương khói nhè nhẹ bao phủ, hương thơm thoang thoảng khắp nơi.

Sách, thật là hưởng thụ. . .

Ngạo Thần Cung tựa như Tuyết quốc Thiên giới, quanh năm bị sương mù che phủ, thần bí mà u lãnh, song Nhật Nguyệt Giáo quả thực giống như một tòa tiên thành, bốn mùa như xuân, điểu ngữ hoa hương.

Chiếc cầu ngắn bằng bạch ngọc nối thẳng đến đình thủy tạ, sáng ngời ánh đèn màu vàng nhu hòa tỏa ra từ lưu ly đăng.

Đình thủy tạ bốn phía giăng đầy lụa mỏng phất phơ, một mạt nhân ảnh tử sắc ở trong như ẩn như hiện.

Hách Liên Cô Tuyết chắp tay mà đứng, tú bào tựa liệt hỏa thiêu đốt, một luồng hồng phát phất qua con ngươi thâm hồng, mục quang băng lãnh khi nhìn bóng tử ảnh nháy mắt thoáng hiện một tia dị sắc. . .