Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song

Chương 44: Nhật Nguyệt Giáo • Thật giả khó phân



Trướng ảnh tầng tầng, thủy thiên nhất sắc.

Trong Tử Vân Đình mang theo phong vị cổ xưa, tử sam nam tử tuấn mỹ nhìn nghiêng như tuyệt đại cô tiên, dáng dấp phong lưu mà không mất thần vận.

Lộng Nguyệt ngồi bên bàn đá, lẳng lặng uống mỹ tửu, căn bản chưa từng nâng mắt nhìn về phía người đi tới.

“Hách Liên cung chủ, bổn tọa chờ ngươi đã lâu.”

“Vậy sao?” Hách Liên Cô Tuyết đi đến trước mặt hắn, nhìn xuống tử sam nam tử đang mỉm cười uống rượu, “Bản cung cũng không muốn để giáo chủ đợi lâu, chẳng qua Thánh thủ độc tiên ngươi tả thiết lập một cơ quan, hữu bố trí một trận pháp, muốn không chậm trễ một canh giờ cũng khó.”

“Nga? Thì ra là thế a.” Tử mâu khẽ nâng, bên trong phản chiếu đôi hồng mâu yêu dị, “Bổn tọa còn tưởng Hách Liên cung chủ mải ngoạn trận pháp đến quên cả thời gian.”

“Người tới, dâng rượu.”

Lúc này, một lam y nam tử bưng một vò rượu đi đến, khuôn mặt hắn lạnh như băng, sau lưng đeo một thanh cương đao tinh thuần, tản ra hàn mang dày đặc.

Phong Hành Vô Lệ.

“Thỉnh.” Lộng Nguyệt mỉm cười ý bảo.

Hồng mâu đảo qua Phong Hành Vô Lệ, một mạt dị quang lóe lên, “Không hổ là thủ hạ của Lộng Nguyệt giáo chủ, quả thực khí độ phi phàm.”

“A a, thủ hạ của Hách Liên cung chủ chỉ e càng thêm thâm tàng bất lộ đi.” Lộng Nguyệt nâng chén.

Cô Tuyết một tay chống cằm, cười tà mị, cũng không để ý đến những lời khách khí của Lộng Nguyệt.

“Hách Liên cung chủ sợ rằng bổn tọa hạ độc trong rượu?”

Cô Tuyết đứng dậy, khẽ nở nụ cười, “Có ai không biết Lộng Nguyệt ngươi là người tự phụ ra sao?” Hắn vươn tay qua, ra vẻ muốn đón chén rượu, “Làm sao có thể dùng thủ đoạn không thông minh như vậy để đối phó với bản cung?”

“Hách Liên cung chủ quả thực nể mặt tại hạ.” Tử mâu khẽ nhếch, Lộng Nguyệt đem chén rượu đưa tới trong tay Hách Liên Cô Tuyết.

Chỉ là động tác đơn giản như thế, trong hồng mâu thoáng hiện thần sắc khiến người ta không rét mà run.

“Cung chủ.” Vô Nhai đi lên phía trước muốn ngăn cản, trong ánh mắt tràn ngập lo lắng.

“Sách, Thiên tòa nóng lòng hộ chủ, thật đúng là khiến bổn tọa bội phục.”

“Đúng vậy a. . .” Hách Liên Cô Tuyết thưởng thức chén rượu, ánh mắt hờ hững hướng Phong Hành Vô Lệ phía sau Lộng Nguyệt, “Thuộc hạ của bản cung tự nhiên là được dạy dỗ có phương pháp, không giống như vị kia. . .”

Phong Hành Vô Lệ đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc.

“Tựa hồ cũng không đem giáo chủ ngươi để vào mắt.” Hách Liên Cô Tuyết đi đến trước mặt lam y nam tử, nụ cười càng thêm tà mị.

“Vậy sao? Bổn tọa quả thực nhìn không ra, bất quá đây là sự tình nội bộ Nhật Nguyệt Giáo ta, hy vọng Hách Liên cung chủ ngươi. . .”

“Giáo chủ lời ấy sai rồi.” Hách Liên Cô Tuyết không chút khách khí ngắt lời Lộng Nguyệt, hồng mâu dần nổi lên hỏa quang, thiêu đốt khuôn mặt Phong Hành Vô Lệ, nhãn thần mị hoặc dường như muốn đem nguyên thần của hắn hút đi.

“Loại thuộc hạ ngạo mạn bực này, hẳn là nên hảo hảo giáo huấn một chút mới phải.”

Hách Liên Cô Tuyết thô bạo niết lấy cằm Phong Hành Vô Lệ, lực đạo ngoan tuyệt như thể muốn bóp nát, “Cẩn thận có một ngày hắn mưu đồ gây rối, đến lúc đó Lộng Nguyệt ngươi lại không thu thập hắn được.”

Phong Hành Vô Lệ ngưng mắt nhìn cặp hồng mâu tràn ngập hào quang thần bí, mặc đồng dần dần co rút. . .

Hồng sắc đồng tử ẩn ẩn âm ngoan cùng sắc bén.

Sát khí băng lãnh nháy mắt lộ ra, vài sợi tóc màu hỏa hồng như liệt hỏa cuồng loạn, lóe lên quang mang thị huyết.

Khóe môi Hách Liên Cô Tuyết nổi lên nhàn nhạt tàn khốc, ngón tay thon dài biến thành lợi trảo, thình lình đâm tới cổ Phong Hành Vô Lệ.

“Sưu sưu sưu sưu ──” Nháy mắt ngay lúc đó, lưỡng đạo hắc sắc mịảnh cấp tốc hiện lên.

Một mảnh đao quang kiếm ảnh! Bốn đạo kiếm quang chợt lóe, hồng phát cùng tử phát trong gió lay động, hơi thở băng lãnh tràn ngập sát khí tản mát khắp Tử Vân Đình.

Tinh Hồn cùng Nguyệt Hồn đứng ở hai bên Phong Hành Vô Lệ, đoạt mệnh song kiếm chỉ vào ngực hai người đối diện, song cổ hai người này lại bị hai thanh lợi kiếm chế trụ.

Thiên tòa, Minh tòa cùng Đoạt mệnh song hồn giằng co, ai dám động một bước nháy mắt sẽ mất mạng.

“Huyết la sát ngươi quả nhiên rất được, bản cung còn chưa động ngươi đã khiến Đoạt mệnh song hồn hiện thân, xem ra địa vị của ngươi ở Nhật Nguyệt Giáo không nhỏ a.” Hách Liên Cô Tuyết chậm rãi buông lỏng năm ngón tay, trong hồng mâu lộ ra thần sắc quỷ dị.

Phong Hành Vô Lệ hơi rũ mắt, sắc mặt không chút thay đổi.

“Lui ra.”

“Giáo chủ?” Tinh Hồn cùng Nguyệt Hồn khẽ cắn môi, không cam lòng lui tới một bên.

“Đa tạ Hách Liên cung chủ quan tâm.” Lộng Nguyệt cười nhẹ, “Sau này bổn tọa sẽ hảo hảo dạy dỗ thuộc hạ.” Hắn nhìn về phía Phong Hành Vô Lệ, ra lệnh nói, “Ngươi có thể đi xuống.”

“Nếu hôm nay bản cung muốn Huyết la sát đền mạng cho Thiên Môn phó môn chủ của ta, Lộng Nguyệt ngươi có ý kiến?”

Lộng Nguyệt thần sắc cứng đờ, tử mâu híp lại, cánh môi mỏng phun ra ba chữ: “Ngươi nói xem?”

“Hách Liên cung chủ đừng quên, Nhật Nguyệt Phi Ưng chết trên tay Ám tòa của ngươi, cung chủ làm sao cấp bổn tọa công đạo?”

Hách Liên Cô Tuyết ra vẻ khó xử: “Giáo chủ thực gây khó dễ ta, nếu giết Huyết la sát, tựa hồ không để cho Lộng Nguyệt ngươi mặt mũi, nếu không giết hắn, bản cung lại nuốt không trôi bực dọc trong lòng.”

“Nếu không như vậy đi. . .” Hách Liên Cô Tuyết lạnh lùng đảo qua Vô Nhai: “Để cho Vô Nhai cùng Huyết la sát của giáo chủ tỷ thí, nếu Vô Nhai thua, mặc cho Lộng Nguyệt ngươi xử trí, nếu Phong Hành Vô Lệ thua, để bản cung xử trí, thế nào?”

Lộng Nguyệt đột nhiên mở to hai mắt, hắn căn bản không dự đoán được Hách Liên Cô Tuyết lại nghĩ ra một chiêu này, đôi tử mâu ngạo thị thiên hạ kia, lần đầu tiên xuất hiện thần sắc phiêu diêu bất định.

Hắn rốt cuộc có chủ ý gì?

“Cung chủ!” Lúc này Vô Nhai cũng cảm thấy kinh ngạc, mục quang luôn băng lãnh nháy mắt hiện lên một tia vụ khí không đành lòng.

Loại ánh mắt này căn bản không thuộc về Lộng Nguyệt cùng Vô Nhai. . .

Vân mi khẽ nhíu, hồng mâu vẫn băng lãnh như vậy.

“Thuộc hạ nhất định không để giáo chủ thất vọng.” Phong Hành Vô Lệ rút đao, chỉ hướng Vô Nhai.

“Thuộc hạ cũng sẽ không khiến cung chủ thất vọng.” Vô Nhai chuyển thân xuất kiếm, tỏa liên thủ sáo hàn quang chợt hiện. (thủ sáo: bao tay)

Một đao một kiếm, phá phong lao tới.

Vô Nhai trở tay, lưỡi kiếm so với tơ lụa càng thêm mềm mại, đâm thẳng vào mặt Phong Hành Vô Lệ.

Phong Hành Vô Lệ ngửa ra sau, Tu La Đao cứng rắn như thiên niên huyền thiết, cùng nhuyễn kiếm đan xen vào một chỗ, giống như bàn long, chiêu thức không lưu một tia sơ hở.

“Phanh phanh phanh ──”

Đao kiếm quang mang bắn ra tứ phía, phi điểu phá không, khí thế lăng nhiên.

Con ngươi hồng sắc ẩn ẩn quang mang lãnh liệt, Hách Liên Cô Tuyết nghiêng đầu nhìn Lộng Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc, tiếu dung tuyệt mỹ có chút thần bí.

~*~

Hai người giao thủ hơn trăm chiêu, mắt lạnh nhìn nhau, hoa rơi tán loạn, cả khu vườn thành một đống hỗn độn.

Bỗng nhiên, khi Vô Nhai né tránh chưởng phong của Phong Hành Vô Lệ, kiếm bị Tu La Đao hất lên không trung, như dải lụa vô lực hạ xuống.

Trên trán Vô Nhai ướt đẫm mồ hôi tinh mịn, hắn hơi thở gấp, căn bản không bước tới nhặt lên nhuyễn kiếm của mình.

Kiếm còn người còn, kiếm lạc nhân vong!

Hắn thua, hắn cũng biết kết cục để mất kiếm là gì, nhưng là, hắn không hối hận. . .

Ngay khi nhuyễn kiếm gần chạm đất, Hách Liên Cô Tuyết tung một chưởng phong, nháy mắt đem kiếm của Vô Nhai hút vào trong tay, vứt cho Tập Phong.

Tập Phong không thể tin nhìn tình thế trước mắt.

Vô Nhai, Ngạo Thần Cung Thiên tòa Vô Nhai, Vô Nhai đem Thực cốt tam sát luyện đến xuất thần nhập hóa, thế nhưng bại bởi Phong Hành Vô Lệ!

“Ta đi!” Tập Phong vừa muốn rút kiếm, lại bị Hách Liên Cô Tuyết hung hăng ngăn cản, “Cung chủ?”

Lộng Nguyệt khẽ thở nhẹ một hơi, song Hách Liên Cô Tuyết không giận mà cười, “Xem ra Huyết la sát quả thực danh bất hư truyền a.”

Vô Nhai quỳ một gối xuống đất, dung nhan băng lãnh ẩn ẩn vẻ tĩnh mịch, “Thuộc hạ làm cho cung chủ thất vọng, mặc cung chủ xử trí.”

“Vô Nhai, không phải bản cung xử trí ngươi, mà là. . .” Cô Tuyết hơi liếc mắt, “Lộng Nguyệt giáo chủ xử trí ngươi.”

“Bản cung từ trước đến nay đã nói là làm, Lộng Nguyệt giáo chủ, thỉnh.”

Lộng Nguyệt kìm nén hít một hơi, ánh mắt yêu dị phảng phất đè nặng ngàn cân cự thạch.

“Nhanh lên a Lộng Nguyệt giáo chủ, bản cung đem thuộc hạ của mình tặng cho ngươi giết, ngươi còn do dự cái gì?” Khóe miệng Hách Liên Cô Tuyết nổi lên một nụ cười quỷ dị.

“Cung chủ.” Tập Phong nóng nảy, quỳ một gối xuống đất, “Thuộc hạ muốn tỷ thí cùng Phong Hành Vô Lệ một lần.”

“Tập Phong!” Vô Nhai lạnh lùng nói, “Ngươi đánh không lại hắn!”

“Chưa chắc!”

Tập Phong vừa muốn ra tay đã bị Vô Nhai ngăn lại, “Không cần đa sự!”

“Lui ra!”

“Cung chủ. . .” Ngài thực sự nhẫn tâm như vậy! Tập Phong cắn răng, song vẫn không đứng dậy, vạn phần khẩn cầu.

Hách Liên Cô Tuyết căn bản không lộ ra chút biểu tình, chỉ lạnh lùng quăng một câu: “Tập Phong, ngươi cũng không phải không rõ ràng, người của Ngạo Thần Cung chưa bao giờ thất bại!”

Tập Phong giây lát cứng đờ, hắn từ nhỏ đã đi theo cung chủ, vậy mà lãnh khốc vô tình lại quyết tuyệt như thế, hắn không khỏi muốn hỏi cả thiên hạ này, rốt cuộc người nào còn có thể lọt vào mắt hắn?

Vô Nhai nháy mắt rút ra thiết kiếm của Tập Phong, lạnh lùng nói, “Thuộc hạ khiến Ngạo Thần Cung thụ sỉ nhục, nên lấy cái chết tạ tội, ân tình của cung chủ Vô Nhai kiếp sau báo đáp.”

Tập Phong vừa muốn ngăn cản, nhưng đã không còn kịp.

“Sưu ── Thịch!”

Một đạo quang mang nháy mắt đánh rơi thiết kiếm.

Vô Nhai ngẩn người, chỉ thấy Lộng Nguyệt thần sắc đạm mạc nhìn hắn, tử mâu tản ra quang mang nhu hòa.

Nhật Nguyệt Giáo chủ tàn nhẫn âm ngoan, lúc này lại như xuân thủy hòa tan băng sơn, khiến Vô Nhai có chút bối rối.

“Hách Liên cung chủ, việc này dừng ở đây, thế nào?”

Trong hồng mâu nhộn nhạo một mạt tiếu ngân như gợn sóng ── quả thực như thế. . .

“Huyết la sát dám giết Thiên Môn phó môn chủ của ta, lại không đành lòng giết Thiên Môn môn chủ, thật là kỳ quái.”

Lộng Nguyệt toàn thân chấn động, thần tình kinh dị nhìn hồng y nam tử.

Hắn vậy mà đã sớm biết!

Hách Liên Cô Tuyết đi đến trước mặt Phong Hành Vô Lệ, cánh môi cong lên cười cợt, ánh mắt tràn ngập quang lượng xuyên thấu hết thảy.

“Ta nói có đúng không, chân chính Lộng Nguyệt giáo chủ!”