Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song

Chương 152: Toái tâm



Mừng sinh nhật Tiểu Đăng nhé, ai, hôm nay mới up đc chương mới

.

Không đến một tháng, võ lâm tranh chiến, thiên hạ đại loạn.

Tinh phong huyết vũ, đao quang kiếm ảnh, dân chúng lầm than, võ lâm nhân sĩ như ngồi trên đống lửa, tâm sinh sợ hãi. Bát đại chưởng môn căn bản không thể khống chế tình thế hỗn loạn trong giang hồ, bí mật liên hệ với Ngạo Thần Cung, nguyện ý cùng hợp tác khai mở Tứ linh thánh đồ !

Mười mấy năm an bình, Thiên Môn nguyên bản vẫn nằm ngoài phân tranh cư nhiên cũng bị chiến hỏa lan đến. Dạ Phi Yến không thể không trở lại bộ dáng của Dạ Thương Lan, lấy thân phận Thiên Môn thiếu chủ quay về để chủ trì đại cục.

Nam tử đứng trên đại đường, chín ngọn Huyết diễm rực rỡ nơi đuôi mắt, biểu thị quyền uy không thể lay động của Huyết diễm sát chủ trong Thiên Môn.

Vô luận Dạ Thương Lan ngày thường bất hảo thế nào, nhưng ở trước mặt tam đại trưởng lão của Thiên Môn, hắn căn bản không dám có nửa phần lười biếng.

Vũ Văn Thanh đi đến giữa đại đường, giảng thuật lại những biến hóa gần đây trong giang hồ.

Từ sau khi Nam Cung Lộng Nguyệt tiêu diệt Côn Lôn Sơn Tử Hà Cung cướp đi Xích linh châu, hắn cũng biến mất khỏi chốn giang hồ không hề lộ diện.

Mà Hách Liên Cô Tuyết trong vòng bảy ngày lần lượt hủy đi Lăng Ba Điện, Tuyết Sơn Phái, Ngũ Độc Giáo, Đồ Sát Môn. . . Những môn phái đó đều bị tru sát sạch sẽ kê khuyển bất lưu. Hắn đối đãi với tử sĩ của Đại Ám Hà Cung một chút cũng không lưu nửa phần cơ hội sống sót !

Giống như hỏa mang của liệt diễm ẩn hiện huyết sắc âm tàn, đảo loạn tầm mắt chúng nhân, dần chôn vùi lương tri của hắn dưới vực sâu địa ngục tà ác.

Cảnh tượng vô cùng thê thảm, thây ngã khắp nơi, lại đẹp đẽ vạn phần.

Giang hồ đồn đại, phàm là môn phái nào không thần phục Ngạo Thần Cung đều bị Hách Liên Cô Tuyết tru diệt, không một chút lưu tình.

Trong chốn võ lâm tinh phong huyết vũ, mà hắn, lấy giết chóc làm vui.

Hách Liên Cô Tuyết đã biến thành một ma đầu thị huyết chân chính.

Thủ đoạn của hắn so với trước kia càng thêm tàn nhẫn vô tình, thế nhân không biết vì sao Hách Liên Cô Tuyết lại đột nhiên khuấy đảo thiên hạ, nhưng Dạ Phi Yến trong lòng rất rõ ràng.

Nếu sinh mệnh chỉ còn lại chưa đầy một tháng, rốt cuộc nên lựa chọn huy hoàng bừng sáng một lần hay chán nản suy sụp chờ chết ?

Hách Liên Cô Tuyết một đời kiêu ngạo, độc hành bước trên huyết lộ. Nhưng hắn cuối cùng vẫn không thể chi phối vận mệnh của bản thân, làm như vậy đơn giản chỉ là muốn tạo nên một cái chết đẹp đẽ nhất cho mình.

Cho dù bị thế nhân cừu hận, cũng muốn chứng minh hắn đã từng đứng trên đỉnh phong huy hoàng.

Dạ Phi Yến khẽ thở dài, không đợi Vũ Văn Thanh nói xong liền biến mất vô tung vô ảnh trước mặt mọi người.

.

Trong Tử Trúc Uyển, tiếng chấn động đổ vỡ truyền khắp Nhật Nguyệt Giáo, khiến tất cả giáo chúng tâm sinh kinh sợ.

Đá vụn rải rác, hồ nước bị máu tươi nhiễm hồng trở thành cảnh tượng duy nhất Dạ Phi Yến nhìn thấy.

Nếu không phải trương yêu nhan phong hoa yêu dị kia cùng tử phát uốn lượn tung bay, Dạ Phi Yến không thể tin tưởng đây là giáo chủ mà hắn đi theo suốt năm năm.

Ma khí thị huyết tản ra quanh thân yêu tà nam tử, phượng mâu hẹp dài tử hồng sắc tựa yêu hoa ma dị. Hắn giống như ma quỷ từ địa ngục u ám trọng sinh, đạp trên huyết sát chi khí, dẫm lên linh hồn tử vong, từng bước một tiêu sái đi tới.

Lộng Nguyệt biểu tình không chút thay đổi đùa nghịch một khỏa ngọc châu đỏ rực, gương mặt có vẻ tái nhợt tà dị mà hờ hững. Không đến một tháng, đôi tử mâu yêu dị kia đã trở nên trống rỗng vô tình như thể không còn để ý tới bất luận kẻ nào.

Dạ Phi Yến thậm chí đã mất đi dũng khí tới gần Lộng Nguyệt, chỉ đứng ở xa nhìn hắn, nhìn yêu tà nam tử biến hóa thành một ác ma.

Tầm mắt của Dạ Phi Yến đảo qua ngọc châu hỏa hồng trong tay Lộng Nguyệt. Ngọc châu đang tản ra quang mang trong suốt linh lung tựa như viêm hỏa thiêu đốt mãnh liệt, dưới ánh mặt trời phản chiếu trở nên lấp lánh chói lóa khiến người ta không thể mở to mắt ngắm nhìn.

Xích linh châu!

Trấn cung chi bảo của Tử Hà Cung Côn Lôn Sơn !

Truyền thuyết kể lại, Xích linh châu dung hợp khí của tam nguyên: thiên, địa, đạo; là thánh vật hiếm có, để vào trước mặt hít thở, kèm theo dùng mạch huyết khí tự thân giao hội dung hợp liền có thể tham cứu võ học thiên đạo, tăng tiến công lực gấp trăm lần. Nhưng khỏa ngọc châu này ẩn chứa âm niệm rất nặng, nếu bản thân tu hành không đủ cao thâm sẽ bị âm niệm này phản phệ, trụy nhập Tu La huyết đạo.

Một trận cười cuồng dị truyền đến, Lộng Nguyệt nâng Xích linh châu trong tay. Ánh nắng ấm áp phủ lên Xích linh châu một tầng kim sắc lóng lánh, phản chiếu trên dung nhan yêu dị ma nhiên hiển lộ quang hoa mị sắc.

“Lộng Nguyệt, rốt cuộc ngươi muốn làm gì ?” Dạ Phi Yến chứng kiến yêu tà nam tử trước sau như hai người bất đồng, không khỏi thì thào tự hỏi.

Hắn nhìn tiếu ý khinh cuồng tà mị của Lộng Nguyệt, chợt cảm giác yêu tà nam tử kia so với ma quỷ thật sự không có bao nhiêu khác biệt.

Tàn bạo, tàn nhẫn, đáng sợ đến mức dường như chỉ cần nhìn hắn lâu một chút là có thể bị diệt sát hôi phi yên diệt trong nháy mắt.

“Ngươi nói ta muốn làm gì? Tặc yến tử, trốn lâu như vậy, còn không mau ra đây gặp bổn tọa ?” Lộng Nguyệt xoay người, thần tình trêu tức nhìn về phía Dạ Phi Yến.

Dạ Phi Yến cả kinh, hắn chậm rãi tới gần yêu tà nam tử. Khí huyết sát nồng đậm bao phủ quanh thân Lộng Nguyệt như làn gió phả vào mặt khiến trong lòng hắn nhộn nhạo từng đợt sóng sợ hãi.

“Ngươi đang luyện công ?”

Lộng Nguyệt nhướn mày, nét mặt tràn đầy trào phúng, “Nếu không luyện công, ta việc gì phải hao phí công phu lớn như thế để đoạt Xích linh châu ?”

Dạ Phi Yến biểu tình khiếp sợ nhìn song tử mâu cuồng ngạo không ai bì nổi trước mắt, “Võ công của ngươi gần như đã vô địch thiên hạ, ngươi hà tất còn muốn. . .”

“Không đủ !” Tử mâu của Lộng Nguyệt thoáng nheo lại, phủ kín huyết sắc dày đặc, thanh âm khí phách kiên quyết tràn ra, “Ta muốn chân chính trở thành vô địch thiên hạ !”

“Vô địch thiên hạ với ngươi trọng yếu như vậy sao ?!” Dạ Phi Yến không thể chịu đựng được Lộng Nguyệt đột nhiên trở nên tuyệt tình hờ hững, “Bây giờ đã là lúc nào, ngươi còn ở đây nhàn nhã thờ ơ? Lâu như vậy, ngoại trừ luyện công giết người, ngươi có đi qua Ngạo Thần Cung thăm Hách Liên Cô Tuyết không?”

Lộng Nguyệt bỗng chốc trầm mặc, tử mâu nháy mắt xẹt qua một tia sắc bén, nhưng chỉ một thoáng, rất nhanh liền tan biến thành mây khói, thanh âm lạnh lùng vang lên, “Hiện tại hắn không phải đã bắt đầu huyết tẩy thiên hạ sao? Ta thấy hắn rất ổn, căn bản không cần ta quan tâm.”

“Ngươi cư nhiên. . . lại nói những lời như thế !”

Nếu không phải tự mình nghe được, Dạ Phi Yến thật sự không thể tin đây chính là từ Lộng Nguyệt nói ra.

Dạ Phi Yến cả giận nói, “Thiên hạ đều bảo Hách Liên Cô Tuyết tuyệt tình tuyệt nghĩa, ta thấy ngươi mới chính là kẻ tuyệt tình tuyệt nghĩa! Hách Liên Cô Tuyết sắp chết ngươi có biết không ?”

“Không cần ngươi nhắc nhở ta !”

Chưởng phong âm ngoan của Lộng Nguyệt tựa yêu hỏa âm độc nhắm hướng Dạ Phi Yến đánh tới. Đột nhiên, một thân ảnh hỏa hồng trong khoảnh khắc hiểm nguy chợt đẩy mạnh Dạ Phi Yến qua một bên, dùng chưởng phong tương tự tiếp đón thế công nháy mắt lao tới.

“Oanh ────”

Một tiếng nổ vang xé rách bầu trời, hồ nước bị máu tươi nhiễm đỏ dấy lên sóng lớn, lạnh lẽo mà tàn khốc, làm thành huyết vũ tinh hồng che khuất cả một khoảng không thê lãnh yêu dị, tạt xuống nền đất chung quanh khiến đại địa nhiễm đầy huyết sắc.

Huyết vũ rơi xuống rào rạt, hình thành một bức màn máu che khuất song mâu yêu dị.

Bạch bào thánh tuyết cùng trường bào hỏa hồng theo gió bay loạn, dưới huyết vũ đầy trời tản mát khí tức như Tu La.

Nhãn mâu băng hồng không còn ánh sáng trở nên băng hàn thấu xương, nhưng lòng của hắn lúc này càng thêm lạnh lẽo.

“Ngươi là Nguyệt sao ?” Thanh âm không có nửa điểm phập phồng từ hai phiến môi Cô Tuyết tràn ra, hồng mâu không một tia cảm tình.

Lộng Nguyệt rũ mâu, không nhìn cặp hồng đồng đang gắt gao dõi theo hắn, cũng không trả lời.

“Ta hỏi ngươi lại một lần, ngươi là Nguyệt sao ?” Hách Liên Cô Tuyết chậm rãi tới gần yêu tà nam tử, cảm thụ được tiếng hít thở trầm trọng áp lực, khóe môi hiện lên tiếu ý châm chọc.

Lộng Nguyệt không né tránh, đến khi cảm thấy hơi thở ấm áp phả vào mặt, hắn mới chợt ngẩng đầu. Bỗng nhiên, không chờ hắn nghiêng người, Hách Liên Cô Tuyết một phen ôm lấy cổ hắn, hung hăng hôn lên môi Lộng Nguyệt.

Đầu lưỡi ngang ngạnh đảo loạn khoang miệng Lộng Nguyệt, căn bản không cho hắn có cơ hội kháng cự. Hai người tiếp hôn một cách cuồng dã, Hách Liên Cô Tuyết không để ý đến ánh mắt của người bên ngoài, cứ như vậy kéo Lộng Nguyệt dán lên ngực mình, gắt gao ôm hắn điên cuồng dây dưa.

Hách Liên Cô Tuyết càng không bận tâm Lộng Nguyệt có đáp lại hay không, vô luận đầu lưỡi hắn đang quấn lấy có bao nhiêu mâu thuẫn giãy dụa, hắn như trước không buông tha áp đảo đầu lưỡi ủ rũ vô lực,cho dù hôn đến mức xuất huyết, hôn đến mức hắn đau đớn gần như chết lặng vẫn không tách ra.

Lộng Nguyệt cố gắng tránh né, nhưng không cách nào thoát thân. Cô Tuyết hôn điên cuồng khiến hắn sắp sửa không chống đỡ được. Đột nhiên, thân thể hắn mãnh liệt run rẩy, nhanh chóng đem hồng y nam tử đẩy ra, hơi thở dốc, cả giận nói, “Đã nói với ngươi, không được gặp ta, cũng đừng hôn ta !”

Cảm giác buốt giá trong lòng xâm nhập cốt cách, đối diện là một phiến hắc ám, Hách Liên Cô Tuyết không thể nhìn thấu những gì ẩn bên trong tử mâu.

Một câu kia, hờ hững lãnh khốc phảng phất đưa hắn nháy mắt đánh vào địa ngục.

Trái tim nguyên bản chỉ vì một người mà thiêu đốt, giờ đây liền chìm vào đáy cốc tuyệt vọng, lạnh lẽo  không có nửa phần ấm áp.

“Thế nào ?” Cô Tuyết lãnh phúng nhếch môi, “Thánh thủ độc tiên ngươi cũng biết sợ? Là sợ bị ta chạm hay sợ bị ta hôn ?”

Hồng y nam tử chậm rãi đến gần Lộng Nguyệt, ánh mắt hoặc nhân ngưng lãnh như sương.

Lộng Nguyệt lui về phía sau vài bước, gắt gao áp chế tình tự bắt đầu nhộn nhạo trong tử mâu, “Không được lại đây! Hách Liên Cô Tuyết, nếu ngươi tiến thêm một bước, ta không biết sẽ làm ra chuyện gì !”

“Nga? Ngươi muốn làm cái gì? Giết ta ?” Cô Tuyết cười nhạt, đáy mắt tràn ngập đạm mạc cùng lãnh khốc, “Không sao cả, ta chết trong tay Lộng Nguyệt ngươi, cầu còn không được a. Dù sao máu của ta cũng là vì ngươi mà chảy, đã biết không thoát khỏi cái chết không bằng hiện tại liền kết thúc, cũng giúp ngươi hoàn thành thiên thu nghiệp lớn, khôi phục thân phận vĩnh thế chi chủ của ngươi !”

Huyết sắc tinh hồng lan khắp tử mâu, mơ hồ thoáng hiện hàn ý.

“Không được lại gần ta ──── !!” Tiếng rống giận của Lộng Nguyệt quét ngang qua Tử Trúc Uyển, Lộng Nguyệt bắt đầu không thểáp chế tình tự xao động, không chút lưu tình đánh một chưởng lên hồng y nam tử trước mặt hắn.

Chung quanh tựa hồ trở thành một phiến hắc ám, trừ bỏ thiên địa buốt giá, căn bản không cảm thụ đến nửa điểm quang minh, Cô Tuyết ngạnh sinh nhận một chưởng của Lộng Nguyệt, thân mình suy yếu va mạnh vào thân cây, đột nhiên phun ra một ngụm máu lớn.

Tay Lộng Nguyệt chợt run rẩy vô pháp kìm nén, hắn vội xoay người, cánh môi đã bị chính mình cắn đến bật máu, nhưng hắn quyết không thể quay đầu nhìn người phía sau.

Hắn không thể! Hắn thật sự không thể! Nếu muốn tuyệt tình tuyệt ái nhất định phải làm đến cùng! Nếu không mọi cố gắng suốt một tháng của hắn đều sẽ hóa thành bọt nước!

Vạn vật mông lung, giờ khắc này, Thương thiên phảng phất cũng đổ lệ bi tuyệt.

Vô luận thân thể có bao nhiêu đau đớn đều kém một khỏa tâm của hồng y nam tử nháy mắt bị người tàn nhẫn xé rách.

“Ngươi dám. . . đánh ta ?!” Hách Liên Cô Tuyết trầm thấp cười ra tiếng, tràn đầy châm chọc tự giễu. Hắn lau đi vết máu bên khóe môi, bàn tay vừa giơ lên chuẩn bị đánh trả Lộng Nguyệt một chưởng lại chậm chạp không xuống tay.

Vì sao chính mình, không hạ thủ được. . .

Gió lạnh băng hàn thấu xương, xỏ xuyên qua mỗi một tấc da thịt trên thân Cô Tuyết, tâm của hắn tựa hồ đã trát đầy vết thương, không còn đủ dũng khí nhảy lên thiêu đốt.

“A a. . . Ta hiện tại mới biết được, nguyên lai ta Hách Liên Cô Tuyết chung quy vẫn bại bởi một kẻ dối trá, nhưng chuyện xưa của kẻ dối trá vĩnh viễn là những lời ôn hòa dễ nghe nhất thế gian !”

“Ta đã bắt đầu chán ghét ngươi, Nam Cung Lộng Nguyệt !”

“Nam Cung Lộng Nguyệt, đây là một lần cuối cùng, ta Hách Liên Cô Tuyết sẽ không đến tìm ngươi! Vĩnh viễn, cũng sẽ không đến tìm ngươi !”

Thân ảnh hỏa hồng ly khai Tử Trúc Uyển, không cách nào nhặt lại khỏa tâm đã vỡ nát.

“Lộng Nguyệt, ngươi thật sự điên rồi !” Dạ Phi Yến đã vô pháp ẩn nhẫn lửa giận trong lòng, hét to một tiếng, dường như muốn hoán tỉnh linh hồn đang ngủ say, “Ngươi sẽ hối hận! Ngươi nhất định sẽ hối hận cả đời! Nam Cung Lộng Nguyệt, ngươi nhất định sẽ hối hận !”

Lộng Nguyệt khẽ nhắm mắt, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn giống như phải trải qua vạn tiễn xuyên tâm dày vò chí tử.

Một khi vĩnh biệt, có nghĩa là cuối cùng đã không thể níu giữ.

Khi thân ảnh yêu hồng biến mất khỏi tầm mắt hắn, phảng phất hết thảy sinh mệnh của hắn đều bị mang đi.

Chính hắn đã tự tay bóp nát trái tim của một người, trái tim cả đời này chỉ vì mình hắn mà khiêu động.

Vừa rồi, hắn rõ ràng nghe thấy thanh âm thoát phá, xoay người lại mới phát hiện, tim của hắn. . . không biết đã vỡ từ lúc nào. . .