Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Quyển 4 - Chương 183



Mục Thịnh quả thật đi không được, hắn không dám lộ diện vì tránh né Phong Ngự Tu, lần này hắn tự chui đầu vào lưới, Phong Ngự Tu căn bản không cho phép hắn rời khỏi tầm mắt, sau khi hôn xong, hai người ở trong rừng tranh chấp, không biết đang nói chuyện gì.

Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu tìm người đến, làm cho người ta đào mộ của Già Lam lên, phần mộ bên trong quả thật có thi thể, Già Lam đã chết, đúng như dự liệu, nhưng Hách Thiên Thần vẫn có một chút thất vọng.

Xương cốt nằm trong quan tài rất ngay ngắn, cũng không có gì khác với những bộ xương khô, hắn là Thánh Y Vạn Ương, sau khi chết cũng không có bao nhiêu người biết rõ, cứ như vậy mà mai táng bên trong núi hoang, nếu Già Lam ở dưới lòng đất biết được, không biết là có cảm thấy bản thân mình quá bi thảm hay không.

Phần mộ của hắn bị đào lên, bị người lục soát, tiếc rằng không có gì đáng giá, cho dù có thì cũng đã sớm bị Tư Tô lấy mất. Cái sai đầu tiên của hắn là hạ độc Hách Cửu Tiêu, cái sai thứ hai là thu Tư Tô làm đệ tử, vì vậy mới rơi vào tình cảnh chết cũng không được yên như thế này.

Lúc trước Tư Tô biết Già Lam đã chết, vẫn giấu diếm tin tức, tính khống chế Hách Cửu Tiêu, sau đó bước lên ngôi vị Thánh Y, nay chỉ cần tung ra tin tức Già Lam đã chết thì sẽ theo như lời của Mục Thịnh, vương tộc Vạn Ương sẽ có người tìm tới tận cửa.

Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu vẫn chưa cân nhắc về việc có nên giúp Yêu Hồ tộc hay không, hiểu biết của bọn họ về Yêu Hồ tộc quá ít.

Ngày hôm sau, khi Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu thức dậy vẫn chưa gặp được Mục Thịnh và Phong Ngự Tu, đến sau ngôi nhà thì mới thấy bọn họ đang ở chỗ này, chẳng qua sắc mặt của hai người cũng không tốt, xem ra là tranh chấp cả đêm.

Không bao lâu sau, có người đến truyền tin, Xích Lang tộc muốn Phong Ngự Tu quay về, chuyện của Lang Vương vẫn chưa công đạo rõ ràng trong tộc, lại giết người của Ngao Kiêu tộc, lúc này Phong Ngự Tu có rất nhiều việc phải công đạo rõ ràng.

Việc này đều là Phong Ngự Tu tự ý quyết định, hắn đã sớm đoán được, chẳng qua không ngờ lại nhanh như vậy, có lẽ Hùng Tích An đã nói gì đó với tộc trưởng của bọn họ.

“Ta không thể đưa Hồng Lăng về nhà, chỉ có thể nhờ các ngươi.” Phong Ngự Tu lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, Mục Thịnh ở ngay phía sau hắn, bị hắn xem chừng nghiêm ngặt, hai người xem ra vẫn chưa đạt được thỏa hiệp, Mục Thịnh luôn mang theo biểu tình muốn chạy trốn bất cứ lúc nào.

Hồng Lăng vì cứu Diễm Hoa mà chết, vì tình vì lễ, nên Hách Thiên Thần sẽ đưa nàng trở về Thiên Lộ, nghe như vậy thì gật đầu, “Ngươi có thể yên tâm, chúng ta chắc chắn đưa nàng quay về.” Ánh mắt thản nhiên rơi xuống chiếc xe ngựa mà Phong Ngự Tu tìm đến, trong xe ngựa là thi thể của Hồng Lăng, như thế sẽ không sợ phong trần trên đường, cũng không e ngại bão táp mưa sa.

Phong Ngự Tu thoạt nhìn là người thô lỗ, nhưng cũng rất có tâm.

“Chúng ta đi thôi,” Hách Cửu Tiêu vừa bước đến, mới vừa rồi hắn phân phó thủ hạ chuẩn bị lên đường quay về Thiên Lộ.

“Từ biệt tại đây.” Phong Ngự Tu ôm quyền, sau khi hắn đi vài bước thì lại nhìn thấy Mục Thịnh đứng yên bất động, “Các ngươi tuyệt đối không thể quên, Yêu Hồ tộc còn chờ các ngươi, mẫu thân của các ngươi sinh ra ở đó, vô luận như thế nào thì các ngươi cũng phải đi một lần.”

“Hắn nói không sai.” Không đợi Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu tỏ thái độ, thì Diễm Hoa đã đến gần, nghe thấy câu cuối cùng của Mục Thịnh, nàng lộ ra vẻ mặt phức tạp nhìn bọn họ, “Vô luận chuyện năm xưa rốt cục như thế nào, ta và mẫu thân của các ngươi đều sinh ra ở đó, tỷ tỷ không thể trở về được, ta cũng không muốn trở về, nhưng các ngươi dù sao cũng phải đi một lần.”

Hách Thiên Thần đang muốn nói tiếp, Diễm Hoa đưa tay ngăn cản, nàng lắc đầu, nói một cách ôn nhu, “Nghe Hoa di nói xong.”

Trở về cố hương, hết thảy đã bất đồng, khuôn mặt đã hoàn toàn thay đổi đang trầm tư về hồi ức xa xưa, “Khi đó ta và tỷ tỷ chỉ có thể trốn ra ngoài, không rõ Yêu Hồ tộc vì sao lại bị Vương Thượng ghét bỏ,khi đó chúng ta đã cảm thấy trong tộc nhất định có chuyện gạt chúng ta, nhiều năm trôi qua, nay ta đã lớn tuổi, việc này ta cũng không còn tâm tư đi nhớ lại, nhưng các ngươi còn trẻ, thay Hoa di điều tra cho rõ ràng.”

Trước ngực phập phồng kịch liệt, trên một nửa khuôn mặt mang theo vết sẹo lộ ra thần sắc bi ai, Diễm Hoa cắn răng một chút, lại ngửa đầu nhìn lên trời xanh, “Ta muốn biết rốt cục là vì sao lại làm hại tỷ muội chúng ta lưu lạc đến Trung Nguyên, hại tỷ tỷ của ta chết trong tay ác ma, hại ta bán người bán quỷ!”

Chậm rãi xoay người lại, giọng điệu kích động của Diễm Hoa dần dần bình lặng, ánh mắt lại dị thường kiên quyết, “Nếu Yêu Hồ tộc thật sự có lỗi với chúng ta, cho dù diệt tộc thì ta cũng không khổ sở, cho nên bất luận hai huynh đệ các ngươi làm ra quyết định gì, thì Hoa di đều ủng hộ các ngươi.”

Bao nhiêu năm lấy lệ rửa mặt, chưa từng có một đáp án rõ ràng, Diễm Hoa không quá lưu luyến cố hương, nàng nghe theo sự an bài của hai huynh đệ để quay về Trung Nguyên, là bởi vì nhà của bọn họ ở nơi đó.

“Chúng ta sẽ không làm cho bản thân khó xử, ngươi yên tâm.” Trải qua bao nhiêu gian khổ, thậm chí ngay cả dung mạo cũng bị hủy, có thể nào không oán, Hách Thiên Thần cảm thấy bùi ngùi.

“Diễm Hoa, ngươi thay đổi.” Mục Thịnh đột nhiên mở miệng, Diễm Hoa cười khẽ, “Nhiều năm trôi qua như vậy, ai lại không thay đổi, ngươi cũng không phải Mục Thịnh trước kia.”

“Ta đương nhiên không phải cha ta.” Mục Thịnh liếc mắt nhìn Phong Ngự Tu một cái, Phong Ngự Tu ở cách đó không xa đang chờ hắn, do dự một chút, hắn vẫn chưa bước đi thì Phong Ngự Tu đã tiến đến kéo hắn, “Lần này ngươi theo ta cùng nhau quay về Xích Lang tộc, nếu lo lắng cho ta thì ngươi phải nhìn xem ta giải thích như thế nào với tộc nhân…”

Hai người càng chạy càng xa, mang theo người của Xích Lang tộc cùng nhau xuống núi.

Chờ bọn họ rời khỏi, Hách Thiên Thần tìm vài thủ hạ với công lực tối cao, bí mật hộ tống Diễm Hoa quay về Thiên Cơ Các ở Trung Nguyên, sau khi an toàn thì báo tin lại cho hắn.

Tiếp theo, hắn và Hách Cửu Tiêu cùng nhau khởi hành, hộ tống Hồng Lăng quay về Thiên Lộ.

Tới Thiên Lộ, tất cả mọi người nghe thấy tin tức đều chạy đến, lúc đi thì vẫn còn khỏe mạnh, lúc quay về đã trở thành một thi thể. Tộc nhân của Thiên Lộ nghe hai người tự thuật chuyện đã xảy ra, phụ thân của Hồng Lăng mở to mắt, khi nghe xong vẫn không ngã xuống, cũng không luống cuống, chờ đến khi tiễn bước hai người bọn họ thì mới đứng trước thi thể của nữ nhi mà lộ ra thần sắc bi thương.

“Hồng Lăng giống cha nàng.” Nhớ đến bộ dáng nhẫn lệ của phụ thân Hồng Lăng, Hách Thiên Thần thở dài, Hách Cửu Tiêu giục ngựa đi bên cạnh hắn, gật đầu đồng ý, hiếm khi lộ ra vài phần tán thưởng, “Nàng bất đồng so với các nữ tử khác.”

Hách Cửu Tiêu chưa bao giờ khen ngợi người khác, Hách Thiên Thần biết lần này nghĩa cử của Hồng Lăng đã làm cho Hách Cửu Tiêu động lòng, “Hùng Tích An sớm muộn sẽ phải trả giá đại giới, ngươi có thấy biểu tình của tộc nhân Thiên Lộ hay không?”

“Ngao Kiêu tộc dựa vào lực lượng của chính mình để giao chiến với Đại Viêm ở biên giới, Vạn Ương còn phải nhờ cậy vào bọn họ, tạm thời không thể manh động.” Hách Cửu Tiêu nhìn thẳng ra phía trước, những tia nắng mặt trời dừng trên người thật ấm áp, hắn khẽ khép mắt lại, thả chậm tốc độ cưỡi ngựa.

“Tạm thời không thể manh động, sau này thì khó mà nói.” Hách Thiên Thần lấy ra một cuộn giấy, đó là Hách Cửu Tiêu đã từng gặp qua, không có hoa văn giống như của Thiên Cơ Các sử dụng, “Tin tức gì?”

Hách Cửu Tiêu đưa tay tiếp nhận, “Đây là ám kỳ của ngươi đặt ở biên giới Vạn Ương?” (ám kỳ = quân cờ mật)

Lúc trước bởi vì chuyện của Sở Lôi và Sở Thanh Hàn nên hai người đã từng có hiểu lầm nho nhỏ, sau khi giải thích rõ ràng thì đều tự nói ra tất cả mọi việc, trong đó có một việc chính là Hách Thiên Thần bố trí thế lực bên ngoài, không liên quan đến Thiên Cơ Các, chính là vì đề phòng Ngụy Tích Lâu và đám Các lão của hắn.

“Ngươi xem, chúng ta không ở Trung Nguyên, tựa hồ nơi đó rất náo nhiệt.” Hách Thiên Thần gật đầu, Hách Cửu Tiêu tiếp tục đọc nội dung trên cuộn giấy.

Võ lâm Trung Nguyên cơ bản không xảy ra chuyện gì hệ trọng, Thất sát lệnh đã được bình ổn, cũng không có người đến Hách Cốc hay Thiên Cơ Các tìm phiền toái, nhưng ầm ĩ một trận lại dẫn ra vài vị cao nhân nổi danh đã lánh đời từ lâu, bọn họ đều đồng lứa với Kích Ngọc Hầu Ôn Thiết Vũ, nếu lần này không quá ầm ĩ thì e rằng bọn họ cũng sẽ không xuất hiện.

Dưới sự hóa giải của bọn họ, võ lâm dần dần bình ổn. Mặt khác, phía bên triều đình không còn thời gian để quản chuyện giang hồ, thái tử xưa nay không hề nhúng tay vào triều chính, nhưng giờ khắc này lại đột nhiên lộ ra thủ đoạn, thế lực của nhị hoàng tử Sở Thanh Hàn bị hắn chèn ép không ít.

Không hề cố kỵ thể diện và thanh danh của triều đình, thái tử phái người rêu rao các hành vi của hoàng tử Sở Thanh Hàn, từ việc hạ độc hãm hại, đến việc cấu kết với Vạn Ương cũng bị vạch trần, Sở Thanh Hàn đối phó không kịp, trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích.

“Sở Tĩnh Huyền đã sớm biết Sở Thanh Hàn cấu kết với Vạn Ương, nếu muốn nói thì hắn đã nói ra từ đầu, đợi đến lúc này mới nói thì không giống thái độ làm người của hắn cho lắm.” Ngồi trên lưng ngựa, thân hình nhấp nhô, Hách Thiên Thần nhắm mắt lại, trong lòng suy đoán, “Người kia…”

“Là Sở Tĩnh.” Hách Cửu Tiêu hủy đi cuộn giấy, trong đôi mắt băng hàn không hề thấy phập phồng.

Sự suy đoán này giống với Hách Thiên Thần, nhìn chăm chú những mảnh vụn đang bay lả tả, hắn thật ra cũng không cảm thấy bất ngờ đối với tin tức này, “Sở Tĩnh Huyền là người trí tuệ, sự tồn tại của Sở Tĩnh là bí ẩn của hoàng tộc, hắn không thể tùy ý vạch trần, liền dùng Sở Tĩnh để làm thế thân, có thể đổi lấy tự do cho hắn.”

Bất quá Sở Tĩnh cũng phải có năng lực đảm đương thân phận của thái tử, nhất định Sở Tĩnh Huyền đã dạy huynh đệ song sinh của mình không ít chuyện, chẳng qua không biết là ai ra tay đối phó với Sở Thanh Hàn như vậy.

Hai người đi một cách thong thả, thủy chung thảo luận trên lưng ngựa, kế tiếp là quyết định đi Yêu Hồ tộc một lần, hy vọng giải độc Già Lam đã không còn, dù sao cũng phải hỏi rõ ràng thân thế của bọn họ.

“Mục Thịnh nói rằng Yêu Hồ tộc ở Miên Ngọc Sơn, đến đại lộ, trước tiên tìm một chỗ để dừng chân, nghỉ ngơi vài ngày rồi hẳn lên đường.” Tới buổi chiều, vẫn còn cách một quãng đường mới đến thành kế tiếp, Hách Cửu Tiêu dừng ngựa lại.

“Mệt mỏi?” Hách Thiên Thần lấy ra túi nước trên lưng ngựa, mỗi lần uống nước đều là hai người cộng ẩm, sau khi uống xong thì chuyền qua cho Hách Cửu Tiêu, Hách Cửu Tiêu mở nút túi nước, sau đó nhìn hắn một cái rồi trả lời, “Là ta muốn ngươi.”

Hách Thiên Thần đã quen với cách nói chuyện thẳng thắn không hề che giấu của Hách Cửu Tiêu, nhưng mỗi lần nghe xong đều cảm thấy bất đắc dĩ, lần này cũng vậy, hắn nhìn Hách Cửu Tiêu thản nhiên uống nước, không biết nên nói cái gì cho phải, đành lắc đầu bật cười, “Ngươi thật là…”

“Ngươi chỉ cần đáp ứng là được.” Lãnh ý trên thân tan rã, Hách Cửu Tiêu đem túi nước giắt trở lại lên yên ngựa của Hách Thiên Thần, đáy mắt hình như cũng có ý cười, Hách Thiên Thần nhìn hắn vài lần, thản nhiên nói, “Đừng tưởng rằng lần nào ta cũng cho ngươi toại nguyện, ta…”

“Chạy đi đâu? Giết cho ta?” Binh khí giao kích phát ra tiếng vang, vài tiếng theo gió truyền đến.

Hách Thiên Thần thu lại ý cười, Hách Cửu Tiêu lạnh lùng hướng ra xa nhìn lại, nơi đó có vài người đang tiếp cận, có nam có nữ, ăn mặc chia thành hai dạng.

“Là người của Xích Lang tộc.” Hách Thiên Thần nhận ra trang phục của bọn họ, hắn ghì chặt dây cương, đôi mắt sắc lạnh của Hách Cửu Tiêu khẽ chớp động, “Còn có Ngao Kiêu tộc.”