Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Quyển 3 - Chương 161



Tim đập loạn nhịp, mạnh mẽ nhảy lên như muốn thoát ra ngoài, Hách Thiên Thần không tránh né, mặc cho cần cổ bị một đôi tay bóp chặt, hắn nhìn thẳng vào mắt Hách Cửu Tiêu, giọng nói trầm thấp khàn đặc, gian nan phát ra từ trong miệng của hắn, “Ngươi muốn giết ta hay sao? Cửu Tiêu…..”

Bàn tay trên cổ siết chặt, đôi mắt băng lãnh vô tình dường như nổi lên gợn sóng.

“Ngươi có thể giết ta…..nhưng….nếu ta chết trong tay ngươi, ta chỉ sợ…..khi ngươi tỉnh lại thì sẽ hối hận….” Giọng nói đứt quãng, nói một cách khó khăn, ngữ thanh khàn đặc không rõ ràng, nhưng Hách Thiên Thần không hề giãy dụa.

Hắn mở ra hai tay, giống như đem chính táng mạng của mình dâng lên, ngửa đầu, đưa tay nắm lấy y bào của đối phương.

Toàn thân của Hách Cửu Tiêu đẫm máu, bông tuyết rơi trên người lập tức bị sũng nước, cũng hóa thành màu đỏ, máu loãng dọc theo thái dương chảy xuống gò má giống như huyết lệ, phản chiếu vào đôi mắt trống rỗng vô hồn.

Hách Thiên Thần siết chặt lực đạo trên tay, chậm rãi kéo Hách Cửu Tiêu đến gần. Hai tay của Hách Cửu Tiêu bóp lấy cổ họng của đối phương, dần dần nhìn thấy người đang tiếp cận, nhưng lúc này trong lòng của hắn không còn bất luận điều gì khác, trong đầu trống rỗng, chỉ có lực lượng dũng mãnh đang muốn phát tiết ra ngoài, muốn xé nát người trước mắt.

Bàn tay bóp trên cổ họng đột nhiên dùng lực, hô hấp của Hách Thiên Thần đình trệ, nhưng hắn không buông ra đôi tay đang giữ chặt Hách Cửu Tiêu, giống như một khi buông ra thì sẽ chặt đứt sợi dây vô hình ràng buộc giữa hai người.

Phong tuyết phất trên mặt hắn, tầm mắt trở nên mờ ảo, xuyên thấu qua màn tuyết trong suốt, hắn chỉ nhìn thấy một đôi mắt vô tình, tối tăm, thâm trầm, sâu không thấy đáy, giống như ác ma chuẩn bị cướp lấy tánh mạng của hắn.

Hách Thiên Thần không thể vận công kháng cự, nếu làm như vậy thì chỉ kích thích Hách Cửu Tiêu sử dụng càng nhiều dị lực, khi cảm thấy có nguy hiểm thì Hách Cửu Tiêu sẽ càng thêm bùng nổ. Dùng hết toàn bộ lực lượng còn lại để ôm lấy người trước mặt, Hách Thiên Thần hướng theo động tác của Hách Cửu Tiêu, tự dâng lên yết hầu của chính mình, làm cho cỗ lực lượng kia tăng thêm một chút, hắn quyết ý tiến về phía trước, kề sát vào Hách Cửu Tiêu.

Nếu Hách Cửu Tiêu thật sự cứ như vậy mà giết hắn thì hắn sẽ không trách Hách Cửu Tiêu, hắn chỉ lo lắng, nếu Hách Cửu Tiêu tỉnh lại thì phải đối mặt với chuyện này như thế nào, phải thừa nhận ra sao? Là hắn bị Hách Cửu Tiêu giết chết…..

Nếu thật sự như vậy? Cửu Tiêu….Nếu ta thật sự chết trong tay ngươi thì ngươi sẽ như thế nào? Nếu ngươi tỉnh lại chỉ còn nhìn thấy thi thể của ta thì ngươi sẽ ra sao?

Nhìn như vô tâm nhưng lại thâm tình đối với hắn, không màng đến bất luận kẻ nào nhưng lại dành tất cả tình cảm sâu nặng cho riêng mình hắn, chấp nhất đến mức trở thành chấp niệm, tình cảm cực đoan điên cuồng như thế….Nếu hắn chết trong tay của Hách Cửu Tiêu…..

Không muốn tiếp tục suy nghĩ, Hách Thiên Thần cố gắng làm cho tâm tư đang hỗn loạn phải khôi phục. Hắn sẽ không để cho chính mình chết trong tay của Hách Cửu Tiêu! Hắn không thể, không thể để cho Hách Cửu Tiêu thừa nhận nỗi đau như vậy!

Bởi vì sợ hãi mà lặng im không nói, bởi vì khiếp sợ mà lại thanh tỉnh, những người còn sống trên núi nhìn chăm chú vào ác ma đang bóp cổ Hách Thiên Thần, nhìn Hách Thiên Thần giống như dâng lên tánh mạng của chính mình, ôm chặt hắn, sau đó chủ động hôn môi.

Tuyết rơi phất phơ, từng bông tuyết hạ xuống, dần dần che lấp huyết sắc đỏ tươi, bám lên một góc y phục đang giao hòa của hai người, cũng dừng trên mái tóc đan vào nhau của bọn họ, gió núi thổi qua, bàn tay của ác ma đang lấy mạng người trở nên run rẩy, hai tay giống như đang xung đột, trong mắt nổi lên gợn sóng, Hách Thiên Thần vẫn siết chặt vòng tay đang ôm lấy Hách Cửu Tiêu.

Ngay cả tánh mạng của mình cũng không bận tâm, cố gắng làm cho hai người kề sát vào nhau, bàn tay đặt trên lưng Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần sắp sửa hít thở không thông, tầm mắt trở nên tối sầm, chỉ còn dựa vào cảm giác mà hôn lên bờ môi của Hách Cửu Tiêu, dùng hết khí lực còn sót lại để nói cho đối phương biết rõ quyết tâm của mình.

Nếu ngươi trở thành ma thì ta sẽ quay lại ngăn cản ngươi, cũng không để cho người khác tổn thương ngươi

Những gì đã nói thì nhất định sẽ làm được. Ta đến đây để thực hiện, Cửu Tiêu.

Giống như cảm giác được suy nghĩ trong đáy lòng của hắn, bàn tay ở cổ họng run rẩy, Hách Thiên Thần cảm giác được không khí dũng mãnh tiến vào lồng ngực, nắm lấy cơ hội này, hắn hung hăng ôm chặt Hách Cửu Tiêu, dùng nhiệt độ khiến người ta hít thở không thông thâm nhập vào trong miệng của đối phương.

Cánh tay ôm chằm Hách Cửu Tiêu vì vận lực quá sức mà gần như tê liệt, hắn nghiêng đầu cắn lên tai Hách Cửu Tiêu rồi thấp giọng kêu lên, “Cửu Tiêu! Là ta! Là ta! Chẳng lẽ ngay cả ta mà ngươi cũng muốn giết!”

Bên tai không ngừng vang lên một ngữ thanh, hơi thở dồn dập, giọng nói vì bị bóp cổ mà trở nên khàn đặc, nhưng lại vạn phần quen thuộc. Khi Hách Cửu Tiêu thanh tỉnh thì liền phát hiện chính mình đang bị ôm rất chặt, chặt đến mức sau lưng cũng phát đau, bên tai là tiếng gọi khẩn trương của Hách Thiên Thần, cơ hồ chỉ trong nháy mắt liền hiểu được chuyện gì đã xảy ra, Hách Cửu Tiêu lập tức buông xuống bàn tay còn đang bóp cổ Hách Thiên Thần, nhìn thấy mười dấu tay đỏ thẫm.

“Không ai được phép tổn thương ngươi, cho dù là ta cũng không được! Vì sao ngươi lại để cho ta làm như vậy đối với ngươi?” Hách Cửu Tiêu rống to, Hách Thiên Thần mừng rỡ ôm chằm lấy hắn, cảm giác được bàn tay của Hách Thiên Thần nắm lấy y phục của hắn đang run rẩy, Hách Cửu Tiêu liền thấp giọng trấn an, “Ta không sao, ta nói rồi, sẽ không để cho ngươi chết, ta sẽ không nuốt lời.”

Cẩn thận xoa nhẹ vết thương trên cổ của Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu không ngừng hối hận, cơ hồ có thể xem như Hách Thiên Thần dùng tánh mạng của mình để đổi lấy sự thanh tỉnh của hắn, đây là lần đầu tiên hắn tỉnh lại sớm hơn khi Già Lam bộc phát, trong lúc mất đi thần trí thì hắn vẫn nghe được có người gọi hắn, dưới đáy lòng có cái gì chấn động làm cho hắn rốt cục có thể trở về.

“Thiếu chút nữa ngươi đã nuốt lời!” Rốt cục tất cả oán giận và lo lắng đều lui xuống, cổ họng đau đớn cùng với lồng ngực nhức nhối vì thiếu dưỡng khí lại không sánh bằng sự vui sướng trong lòng, Hách Thiên Thần trách mắng, lại một lần nữa hung hăng ôm chặt Hách Cửu Tiêu, “May mắn ngươi không sao.”

“Ta không sao, không có việc gì….” Đỡ được thân thể mất sức của Hách Thiên Thần đang dựa vào, Hách Cửu Tiêu thì thầm trấn an.

Hắn thấy thanh y của Hách Thiên Thần bị lây dính đầy máu trên người của hắn, tóc đen khẽ loạn, bông tuyết bám trên tóc, dưới chân đầy bùn lầy, ngoại trừ máu loãng, trên thân thanh y còn dính bụi bậm, thói quen hảo khiết nên chưa bao giờ như thế, cũng không cho phép chính mình lây dính nhiều thứ dơ bẩn như vậy, nhưng nay lại vì hắn…..

Phát hiện thần sắc trong mắt của Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần chậm rãi lắc đầu, “Ngươi tỉnh là tốt rồi, bộ dáng vừa rồi của ngươi, ta rất sợ….” Sắc mặt của Hách Thiên Thần khẽ tái nhợt, hắn dừng lại, không hề nói tiếp. Nhìn thấy Hách Cửu Tiêu như vậy, hắn cảm thấy rất đau lòng.

“Hách Cửu Tiêu…..Ngươi…..Ngươi là tên ma đầu giết người không chớp mắt, ngươi giết đệ tử Cái Bang của ta…..” Giọng nói của Quách Tiêu Nhiên vẫn còn run rẩy, hắn tránh được một kiếp nhưng bị chặt đứt một tay, mất máu quá nhiều nên sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt khiếp sợ chỉ vào Hách Cửu Tiêu.

Phương Thiên Nhai bởi vì lúc đầu đã bị trọng thương nên không tham gia cuộc chiến, lúc này ngược lại xem ra chỉ còn một mình hắn là bị thương nhẹ nhất.

Thất Phương Kiêu Phách có công lực như thế nào? Cố ý muốn tiêu hao nội lực của Hách Cửu Tiêu, tự cao tự đại nghĩ rằng có thể dễ dàng bắt hắn, mà nay bảy tên đã chết hết bốn. Ngày xưa bốn người tự xưng là bá chủ nhất phương, bây giờ đều chết dưới một chưởng của Hách Cửu Tiêu.

“Đây không phải là người! Là yêu thuật! Là yêu thuật!” Lão đại của Kiêu Phách ôm bụng, máu không ngừng tuôn ra ngoài, ôm chặt miệng vết thương, búi tóc tán loạn, hắn thất hồn lạc phách mà hô to.

Ai có thể ngờ được bảy cao thủ đứng đầu hợp lực, nhưng cư nhiên lại bắt không được một kẻ chỉ sử dụng hai bàn tay không để đối địch!

Mộc Thương Nhai hoài nghi nhìn hai huynh đệ, hắn không biết Hách Cửu Tiêu làm sao có được công phu như thế, còn về phần quan hệ giữa huynh đệ bọn họ thì hắn vốn bán tín bán nghi, nhưng lúc này xem như đã rõ ràng.

Chính hắn cũng có đệ đệ, lại không hiểu vì sao có người sẽ sinh ra tình ý với thân đệ của mình, nhưng giờ khắc này hiển nhiên không phải thời cơ thích hợp để giải thích nghi hoặc, hắn vừa quay đầu thì liền khẩn trương nói, “Các môn phái khác đang đến đây!”

Rất nhiều môn phái nhận được tin tức, mặc kệ là có ý đồ với Hách Cốc hay là muốn tìm ra chân tướng, bọn họ đều đi đến đây, mỗi môn phái mang theo người không nhiều lắm, nhưng tổng số cũng không ít, khoảng mấy trăm người, bọn họ không phải lần lượt kéo đến mà là đến cùng một lúc, thật giống như đã ước hẹn trước đó.

Hách Thiên Thần nhìn đến đám người ở chân núi, Giao Tàm Ti trong tay, những người khác vẫn chưa kịp hoàn hồn vì một màn giết chóc mới đây của Hách Cửu Tiêu thì kim quang bỗng nhiên hiện lên, lập tức có người ngã xuống.

“Hách Thiên Thần?” Phương Thiên Nhai vừa nhìn thấy thì người của Thiên La Minh đứng bên cạnh đột ngột ngã xuống, hắn không ngờ đang lúc ngưng chiến thì Hách Thiên Thần lại bất thình lình xuất thủ.

Người của Phiêu Miểu Lâu đã bị Nại Lạc tiêu diệt, Vạn Minh Khê cũng sớm mất máu mà chết, điều còn sót lại cuối cùng trong mắt của hắn là nỗi sợ hãi đối với Hách Cửu Tiêu. Cái Bang cũng tổn thất nghiêm trọng, Quách Tiêu Nhiên mang theo nhiều người nhưng lại không tinh anh, căn bản không thể ngăn cản thủ hạ của Hách Cốc và người của Nại Lạc liên thủ xuất kích. Về phần của Thiên La Minh, mỗi tên thủ hạ của Thất Phương Kiêu Phách đều được bồi dưỡng công phu tinh xảo, nhưng bảy tên cao thủ tuyệt đỉnh lại có bốn người chết dưới chưởng của Hách Cửu Tiêu, bọn họ đã sớm khiếp sợ không dám động đậy.

Người mặc dù đang ở đây nhưng tâm đã không còn, trong lòng nảy sinh khiếp ý, nhưng bọn họ lại không biết lúc này nội lực của Hách Cửu Tiêu đã cạn kiệt, chân khí nghịch chuyển, không thể sử dụng dị lực, trước khi khôi phục thì hắn thực chất đã trở thành một người hoàn toàn không còn khả năng để uy hiếp.

Điểm này chỉ có Hách Thiên Thần nắm rõ, vì vậy hắn mới tiên hạ thủ vi cường, trước khi các phái không biết là bằng hữu hay địch nhân sẽ đến đây, thì hắn phải loại bỏ những mối hiểm họa ở trước mắt. Trong khi Hách Cửu Tiêu chỉ cần đứng yên một chỗ, cho dù không nhúc nhích thì căn bản cũng không còn ai dám trêu chọc hắn.

Mặc kệ Mộc gia huynh đệ đứng bên cạnh chuẩn bị nói cái gì, Hách Thiên Thần bỗng nhiên xuất thủ đối với thuộc hạ của Thiên La Minh!

Kim tuyết lóng lánh trong bóng đêm, những người còn lại căn bản không phải đối thủ của Hách Thiên Thần. Thân ảnh như khói, khó có thể nắm bắt, góc độ vượt ngoài dự đoán của mọi người, đây là lần đầu tiên Hách Thiên Thần động thủ như thế ở trước mặt người khác.

Thẳng thừng, quyết tuyệt, không hề lưu tình!

Là bọn họ, là những người này làm cho Hách Cửu Tiêu sử dụng dị lực khiến Già Lam bộc phát! Là những người này bao vây tập kích muốn gây bất lợi cho Hách Cửu Tiêu! Vẻ mặt của Hách Thiên Thần vẫn thản nhiên, nhưng kim tuyến trong tay lại tới lui vô ảnh, lúc thì như trường tiên, lúc thì như dây thừng, lần lượt đoạt lấy từng mạng người trong đám đông hỗn loạn.

Thanh y phất phơ, vẫn là phong thái trầm tĩnh khoan thai, chỉ khi có cuồng phong thổi qua, y mệ tung bay phát lên những tiếng xé gió, như quỷ khóc, xuất ra từng trận âm u lạnh lẽo, sát ý tuôn trào như mây trôi theo gió đã tràn ngập khắp cả thiên địa.

Hách Cửu Tiêu uống thuốc trị thương, nhìn Hách Thiên Thần trong bóng đêm vì hắn mà giao chiến, đôi mắt yêu dị băng lãnh chớp động, lộ ra ý cười.

Người của các phái đến nơi là lúc nhìn thấy thi thể ngổn ngang dưới chân núi, mà trên núi đã nhiễm đỏ huyết sắc, các thi thể chồng chất với đủ loại tử trạng thê thảm, trong gió lạnh đêm đông, nhìn không ra màu sắc nguyên lai của y phục, chỉ có thể nhìn thấy máu tươi chảy ra từ vết thương trí mạng đang bắt đầu đông lại.

Không có thiên nhật, chỉ có một vầng trăng lưỡi liềm giắt giữa không trung, soi sáng trong đêm tối, còn có người chết dưới tay Đàn Y công tử, chết dưới tay người nam nhân sáng tỏ như nguyệt, thản nhiên như gió. Bọn họ không dám tin vào mắt, cũng không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.