Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Quyển 3 - Chương 142



Vừa vào trong, điều đầu tiên nhìn thấy đó là người, cấm vệ quân nghiêm mặt, có thể nhìn thấy ở khắp nơi.

Có người đi trước dẫn đường, Hách Thiên Thần chậm rãi tiêu sái bước theo, đi qua tầng tầng lớp lớp đại môn, phía sau mỗi một lớp cửa đều là những bức tường rất cao, nối san sát vào nhau, các tòa cung điện vờn quanh, những bức tường đỏ ngăn cách khối kiến trúc trùng trùng điệp điệp ở bên trong, giống như một khu nhà giam, không biết là vì đề phòng người bên ngoài, hay là vì để nhốt người bên trong.

Triều đại nhà Viêm, Thuận Đức tam thập nhị niên, Sở Mục làm hoàng đế lấy niên hiệu là Thuận Đức đã quá tuổi sáu mươi, bệnh lâu vẫn chưa lành. Khi thân thể của hắn vẫn còn khỏe mạnh, cai quản thiên hạ có thể tính là quốc thái dân an, không có công lớn nhưng tuyệt đối không có sai lầm nghiêm trọng, hắn tuân theo cơ nghiệp của tiên đế, trong mắt dân chúng, có thể xem là một vị hoàng đế không tệ.

Trước khi Sở Mục lên ngôi hoàng đế đã từng có một hồi đấu đá lẫn nhau để tranh ngôi đoạt vị. An Lăng Vương Sở Lôi là vị vương gia duy nhất còn tại thế. Không biết có phải Thuận Đức Đế lo sợ hoàng tử tương lai của hắn cũng giống như hắn năm đó hay không, mà dưới hắn chỉ có hai vị hoàng tử, đại hoàng tử cũng chính là thái tử Sở Tĩnh Huyền, nhị hoàng tử Sở Thanh Hàn. (ba cha con họ Sở o_o)

Cuối thu, không khí trở nên mát mẻ, gió thu vi vu, phía sau tường thành mơ hồ có thể thấy được những chiếc lá đỏ đang rơi lả tả, trong khi những chiếc lá xanh vẫn còn đung đưa trên cành cao.

Một người chậm rãi bước qua, giẫm lên những chiếc lá đỏ rực, một thân thanh y nổi bật trên bức tường đỏ, không biết vì sao lại khiến người ta cảm thấy vừa vô cùng ung dung cao quý, vừa tao nhã thản nhiên.

Nhóm thủ vệ đã rất lâu không nhìn thấy có ngoại nhân tiến vào hoàng cung, lệnh bài của vương gia rất ít giao cho người ngoài, mà cầm lấy lệnh bài của An Lăng Vương để tiến cung cũng hiếm có người nào có diện mạo bất phàm như ngày hôm nay.

Hắn không hề sợ hãi, cũng giống như đi trên một con đường rất bình thường. Gió thu vươn trên tóc, hắn tùy ý phất qua, phong thái đẹp mắt đến mức không thể nói nên lời, nếu có người nói hắn mới là hoàng tử trong cung thì không có ai lại không tin tưởng.

Nhìn hắn đi qua, không ít người lại bắt đầu suy đoán, nhân vật như thế rốt cục là ai?

Người dẫn đường cũng có loại suy đoán và nghi hoặc như vậy, đi được một nửa, phía sau đột nhiên truyền đến một câu hỏi, “Đây là đi gặp An Lăng Vương?”

Cầm lệnh bài của vương gia, không gặp vương gia thì gặp ai?

Nhìn thấy bộ dáng khó hiểu của thủ vệ, Hách Thiên Thần nâng tay đợi hắn trả lời, “Gọi người đi thông báo một tiếng, ta muốn gặp nhị hoàng tử.”

“Nhưng vương gia đã nhận được tin ở nơi đó, đang chờ công tử tiến đến.” Thủ vệ dẫn đường vẫn cung kính, trong lòng lại tự nói, nhị hoàng tử không phải muốn gặp thì có thể gặp, cũng không có người nào giống như vị công tử này, cầm lệnh bài của vương gia mà lại đến tìm nhị hoàng tử, trong cung ai chẳng biết hai người bất hòa?

“Không sao, ngươi cứ phái người đi thông báo là được.” Y mệ màu thanh lam phất lên, tùy ý nói ra một câu đã đủ hiển lộ uy nghi của thượng nhân, trong cung mọi người đều có tâm tư rất lanh lẹ, làm sao lại không cảm giác ra khí phái bất thường như vậy, suy nghĩ một lúc, tên thủ vị vội vàng gật đầu.

“Thỉnh công tử đợi một chút.” Hắn khom người mà đi, chưa đi được mấy bước thì bỗng nhiên nhìn thấy có một người từ xa xa đang bước đến.

“Khá lắm Đàn Y, vào cung sao không đến tìm ta, hôm nay hoàng thúc có việc, không bằng để ta làm chủ nhân tiếp đãi!” Người chưa tới mà tiếng cười đã tới trước, người nọ mặc một thân hoa phục, đầu búi ngọc quan, cẩm hài dưới chân, vạt y bào phất phơ trong gió, y mệ phiêu diêu muốn bay, ngữ thanh lang lảnh, đúng là Sở Thanh Hàn.

“Ta biết rằng ngươi sẽ đến.” Từ xa xa tiếp cận, nói rằng Sở Lôi không ở đây nhưng trên mặt không thấy nửa điểm chột dạ, Sở Thanh Hàn phẫy tay làm cho thủ vệ lui ra, tư thế này là nhất định muốn Hách Thiên Thần phải đi theo hắn.

Hắn cố tình ngăn cản Sở Lôi và Hách Thiên Thần gặp lại, Hách Thiên Thần tiến cung vốn là muốn gặp hắn, nên cũng không khước từ, nhẹ nhàng khoát tay, “Thỉnh nhị hoàng tử dẫn đường.”

“Cứ gọi tên ta là được” Sở Thanh Hàn thân thiện choàng tay qua vai Hách Thiên Thần thì bị Hách Thiên Thần né được, hắn cũng không bận tâm mà tự mình đi phía trước dẫn đường, “Ta ngụ ở Thanh Hà cung, lần sau nếu ngươi đến thì cứ trực tiếp lại đây, mảnh lệnh bài của ta có phải đã bị Hách Cửu Tiêu đánh nát hay không? Để ta đưa cho ngươi vật này.”

Hắn trực tiếp cởi xuống miếng ngọc bội từ trên thắt lưng của mình, đưa đến trước mặt Hách Thiên Thần, “Cầm nó thì đi lại trong cung sẽ không bị ngăn cản, nó được tạo ra từ hàn ngọc ngàn năm, vật tầm thường khó có thể tổn hại đến nó, nhưng lần này đừng để cho người ta đánh vỡ.”

Đám thủ vệđang đứng canh gác ở xung quanh đều nghe thấy, vẻ mặt khẽ biến, vật tùy thân của nhị hoàng tử chưa bao giờ cấp cho ai, lúc này lại đưa cho người nam tử cầm lệnh bài của vương gia tiến cung, nếu không thật sự tin tưởng thì làm sao có thể làm như vậy?

Biểu tình biến hóa của đám thủ vệ đều bị Hách Thiên Thần nhìn thấy, hắn rất rõ ràng dụng ý của Sở Thanh Hàn, chắc chắn là muốn ra uy đối với Sở Lôi, cũng là mượn cơ hội để thử hắn, chỉ cần hắn ở trước mặt người khác mà tiếp nhận miếng ngọc này, cho dù hắn có gặp Sở Lôi thì thân phận của hắn trong mắt của Sở Lôi cũng không còn như trước, hắn sẽ bị xem là phe cánh của Sở Thanh Hàn.

Trong lòng xoay chuyển một chút, hắn đưa tay tiếp nhận, vẻ mặt thản nhiên, “Chỉ cần nhị hoàng tử không lo lắng người của Nại Lạc và Nam Vô cầm ngọc bội của ngươi để tiến cung tìm ngươi, thì ta sẽ nhận lấy.”

Sở Thanh Hàn quả nhiên khẽ biến sắc, nhưng chỉ trong nháy mắt lại hóa thành ý cười, “Nếu các ngươi thật sự muốn lấy mạng của ta thì ngày đó sẽ không để cho ta rời đi.”

Hách Thiên Thần không nói với hắn ngày đó Hách Cửu Tiêu thả hắn đi, không phải kiêng kỵ thân phận hoàng tử của hắn, cũng không phải lo lắng triều đình sẽ rung chuyển, mà là lo lắng nếu sử dụng dị lực khi tức giận thì sẽ làm Già Lam bộc phát.

Không đáp lại mà chỉ mỉm cười, Hách Thiên Thần tiếp tục bước lên phía trước.

Từ ngoài nhìn vào, Thanh Hà cung là nơi ở của hoàng tử nên đương nhiên cũng có khí thế hơn so với các địa phương khác, Sở Thanh Hàn tự mình dẫn Hách Thiên Thần tiến vào bên trong.

Một phen tiếp đón khoản đãi, trà nước điểm tâm đầy đủ, hảo tửu cũng được đưa lên, mỗi một vật bên trong đều hết sức xa hoa, nhưng lại có phong cách độc đáo, cũng giống như khí chất của Sở Thanh Hàn, bên trong sự phóng khoáng lại có một loại phong lưu tiêu sái.

Quay lại cung điện của mình, Sở Thanh Hàn khác với lúc ở bên ngoài, không còn vẻ đạo mạo, khí chất cao quý của hoàng thất cùng với sự ngang ngược càng hiển lộ thập phần rõ ràng, hắn dựa vào nhuyễn tháp bằng da thú, để cho Hách Thiên Thần tùy ý, không cần giữ lễ tiết.

“Ngươi có biết vì sao ta mời ngươi hay không.” Để cho thị nữ đều lui ra, Sở Thanh Hàn đi thẳng vào vấn đề.

“Ngươi cũng biết ta muốn cái gì.” Hách Thiên Thần an tọa xuống ghế, tư thái có vẻ thực nhẹ nhàng thản nhiên, nhưng hắn không hề chạm vào một chút điểm tâm hay trà rượu ở trước mặt.

Sở Thanh Hàn cầm lấy một chiếc ly bằng ngọc lưu ly trong suốt, nhấp vào một ngụm, rồi liếm đi sắc rượu đỏ sẫm ở bên môi, cười khẽ vài tiếng, “Linh Tê Băng Thiền là vật rất đẹp, ta có một chút luyến tiếc.”

“Vậy như thế nào mới có thể làm cho nhị hoàng tử từ bỏ? Những thứ trong sơn động chẳng lẽ không đủ để trao đổi?” Hai tay đặt lên đầu gối, Hách Thiên Thần nhìn xuống bàn tay của mình, Giao Tàm ti của hắn bất cứ lúc nào cũng có thể bắn về phía Sở Thanh Hàn, buộc Sở Thanh Hàn phải giao ra Linh Tê Băng Thiền.

“Hách Thiên Thần, ngươi có biết những thứ trong sơn động là của người phương nào, là ai phái Ôn Thiết Vũ sắp đặt cơ quan hay không? Năm đó là ai bày mưu đặt kế để hắn xuất cung, đi lại trong giang hồ, giúp võ lâm thái bình?” Đặt xuống ly ngọc lưu ly, Sở Thanh Hàn đứng dậy rồi hỏi như thế.

Chỉ cần tùy tiện xuất thủ thì có thể làm cho Sở Thanh hàn giao ra Linh Tê Băng Thiền, nhưng mặc dùlà như thế thì sau đó cũng sẽ bị cấm vệ quân vây bắt, Hách Thiên Thần không muốn làm cho sự tình náo loạn. Ngồi yên lặng, suy nghĩ trong khoảnh khắc rồi lại nâng mắt lên, “Ngươi nói đó chính là đương kim hoàng thượng?”

Sở Thanh Hàn gật đầu, xoay người nhìn lên bức thư họa treo tường, đưa lưng về phía Hách Thiên Thần, “Phụ hoàng của ta phòng ngừa chu đáo, toàn bộ bảo vật trong sơn động là vì mục đích sử dụng để chống lại ngoại xâm, có đầy đủ quốc khố thì sẽ có quân lương, tất cả là vì chuẩn bị cho chiến tranh.”

“Nay mới bắt đầu dùng, đó là chứng tỏ có dấu hiệu bị ngoại xâm, hay là…..” Ánh mắt của Hách Thiên Thần trầm xuống, “Dị tộc tái ngoại?”

“Nói chuyện với người thông minh quả nhiên thoải mái hơn rất nhiều.” Thấy Hách Thiên Thần không đụng đến điểm tâm trà rượu, Sở Thanh Hàn nhướng mày, lộ ra vẻ mặt không vui, “Chẳng lẽ còn sợ những thứ kia của ta dơ bẩn?”

Hách Thiên Thần không bận tâm Sở Thanh Hàn mất hứng, lộ ra một chút ý cươi, “Chỉ là thói quen mà thôi. Mặt khác, nếu nhị hoàng tử bảo rằng ta là người thông minh thì ngươi nên biết ở trước mặt người thông minh không nên nói dối, bởi vì rất dễ bị nhìn ra sơ hở.”

“Nga? Là sơ hở gì?” Sở Thanh Hàn cảm thấy hứng thú, giống như không biết ý của Hách Thiên Thần là gì. Hách Thiên Thần chỉ chậm rãi nói, “Chớ quên, ta đã gặp qua Uyển Nguyệt.”

Hách Thiên Thần cũng đứng lên, chắp tay nhìn ra ngoài cửa sổ, “Uyển Nguyệt hiển nhiên không phải người Trung Nguyên, nàng là dị tộc, đến từ tái ngoại, nếu bọn họ có ý muốn xâm nhập Trung Nguyên, với thân phận của nhị hoàng tử, vì sao phải mang theo địch nhân, còn xem là tâm phúc? Đây là điểm thứ nhất.”

“Điểm thứ hai, tái ngoại và Trung Nguyên từ lâu đã yên ổn vô sự, sẽ không dám đột nhiên có ý đồ đi xâm chiếm, trừ phi bọn họ có chống lưng,có ai tốt hơn so với hoàng tử của Viêm Hướng? Cái gọi là dị tộc xâm chiếm Trung Nguyên kỳ thực là nhị hoàng tử ngươi cấu kết với giặc ngoại xâm.”

Xoay người lại, Hách Thiên Thần nhìn Sở Thanh Hàn, hắn nói một cách điềm tĩnh và thản nhiên, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy thập phần đáng tin, không thể phản bác.

Ánh mắt của Sở Thanh Hàn lóe lên, vẻ mặt dần dần chuyển biến, có thêm một chút gì đó nhìn không rõ, cuối cùng thì hắn liên tục vỗ tay, rồi cười ha ha.

“Quả nhiên xuất sắc! Hách Thiên Thần, ta càng ngày càng cảm thấy hứng thú đối với ngươi.” Sở Thanh Hàn không hề bận tâm mà chỉ tiêu sái đến gần, hắn ngừng lại trong khoảng cách mà Hách Thiên Thần có thể chịu được, bình tĩnh nhìn Hách Thiên Thần, trong mắt không hề che giấu sự hứng thú.

Đây là loại hứng thú gì thì Hách Thiên Thần không muốn suy nghĩ, dã tâm của Sở Thanh Hàn rất lớn, hắn tính mượn cơ hội này để cướp lấy địa vị vốn nên thuộc về thái tử, đồng thời sau khi có được thì qua cầu rút ván, tính diệt luôn cả tái ngoại dị tộc, như vậy có thể chân chính thống nhất thiên hạ.

“Tại hạ chỉ cảm thấy hứng thú đối với Linh Tê Băng Thiền, giúp nhị hoàng tử mở ra bảo tàng Ngọc Điền Sơn, có thể xem như là một công lao? Nhị hoàng tử nếu muốn cảm tạ thì không bằng ban thưởng cho ta Linh Tê Băng Thiền.” Như đang vui đùa, nói một cách khiêm tốn, trong lúc xưng hô lại cố ý kéo dài khoảng cách giữa hai người.

Sở Thanh Hàn cũng phát giác điều này, lui ra phía sau vài bước rồi châm rượu vào ly, “Mấy thứ đó là phụ hoàng cất giấu, nay lão nhân gia bệnh nặng, bất quá ta chỉ thay hắn lấy ra mà thôi, phải chờ đến khi hoàng huynh của ta nghĩ đến thì bảo tàng đã sớm bị nhân sĩ giang hồ đào rỗng.”

Hắn không nói là vì Thuận Đức Đế Sở Mục bệnh nặng nên không người nào có thể hạ lệnh cho Ôn Thiết Vũ mở ra, lại càng không đề cập đến việc hắn có được những thứ này là để chuẩn bị đoạt vị, thậm chí hạ độc cũng không phải là vì hại chết Ôn Thiết Vũ, mà là khiến cho giang hồ hỗn loạn, để hắn có thể đục nước béo cò.

Hách Thiên Thần ung dung điềm tĩnh, đuôi lông mày khẽ nhếch, “Lúc trước người ta tìm ra Hàn Ngọc Chẩm, Long Đằng Đồ Phổ chỉ là để mê hoặc lòng người mà thôi, cả tòa Ngọc Điền Sơn chỉ có Tuần Thiên Tháp mới là bảo tàng chân chính, những nơi khác bất quá chỉ là ngụy trang, nhị hoàng tử làm sao lại lo lắng có kẻ đào rỗng?”

Bị Hách Thiên Thần vạch trần, Sở Thanh Hàn lại cảm thấy bất ngờ, lúc này hắn buông ly rượu rồi lướt đến bên cạnh Hách Thiên Thần, “Hách Thiên Thần, lại đây giúp ta đi, dựa vào năng lực của ngươi, cho dùlà phong vương cũng không quá phận, còn có Thiên Cơ Các của ngươi, nếu ngươi vận dụng toàn bộ lực lượng, chỉ cần cùng ta liên thủ thì ta tin tưởng toàn bộ thiên hạ đều là của chúng ta, sắp tới…”

Hắn đang tiếp cận Hách Thiên Thần thì bỗng nhiên bị Hách Thiên Thần đưa đến một ánh mắt ngăn cản.

Thu hồi tầm mắt, thanh y nam nhân lỗi lạc đứng trước cửa sổ vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, có một loại khí chất trầm ổn yên bình, khi trầm tư lại ngẫu nhiên nhíu mi, những tia nắng bên ngoài chiếu xuống mái tóc đen như mực, ánh mắt thâm u, quả nhiên là một phong thái mà thế gian hiếm thấy.

Sở Thanh Hàn nhìn một cách xuất thần, không biết vì sao bước chân lại cứ tiến đến, Hách Thiên Thần lạnh lùng quét mắt, làm cho Sở Thanh Hàn miễn cưỡng dừng bước, “Sở Thanh Hàn, ngươi cũng biết hôm nay ta vì cái gì mà đến đây, những chuyện khác không cần nhiều lời với ta. Thân ở giang hồ, chuyện triều đình không quan hệ đến ta.”

“Cho dù không có quan hệ thì bây giờ cũng đã có quan hệ.” Không biết ý tứ của Sở Thanh Hàn là gì, hắn chỉ đứng yên ngay tại đó rồi nở ra một nụ cười đầy hứng thú, “Ngươi muốn Linh Tê Băng Thiền là vì Hách Cửu Tiêu, nhưng hôm nay hắn lại ở ngay trong cung của hoàng thúc, có lẽ đang bị chiêu làm nghĩa tế.”