Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Quyển 2 - Chương 77



Thần sắc của Vệ Vô Ưu chợt biến đổi, tựa hồ bị những lời này đâm vào chỗ đau, lẩm bẩm nói, “Không sai, trên đời này chỉ có một Hách Cửu Tiêu.”

Vừa dứt lời, hắn lui ra sau vài bước, “Hách Thiên Thần, trò chơi chấm dứt.” Đột nhiên ấn xuống đầu giường, hắn nhảy vào một mật đạo bên dưới chiếc giường lớn, Hách Thiên Thần muốn đuổi theo thì bỗng nhiên tứ phía tỏa ra một trận khói.

Khói mê! Hắn tất nhiên biết nhưng không có cách nào tránh né, cho dù ngừng thở cũng chỉ có thể ngăn cản nhất thời, sương mù dần dần che chắn trước mắt, hắn bất giác nhíu mày tức giận.

Cửu Tiêu, đám người này cũng là do ngươi dẫn đến phiền phức!

Khi hắn tỉnh lại, quanh mình hết thảy đều khác biệt, không có ghế ngồi, không có giường lớn, bốn bề vẫn là vách tường, trên tường đặt đủ loại dụng cụ cổ quái, không cần nhìn nhiều thì hắn cũng biết những thứ này dùng để làm gì, đây chính là ngục thất, hắn đã bị bắt ở trong đó, tay chân đều bị xiềng xích giam hãm, không thể nhúc nhích.

“Hách Thiên Thần, lúc này ngươi cảm thấy thế nào? Kỳ thật, đãi khách như vậy mới là chủ ý của ta.” Vệ Vô Ưu đứng trước mặt Hách Thiên Thần, lúc này đã thay một bộ xiêm y mới, xem ra quả thật là một công tử tao nhã xuất trần, đáng tiếc đáy mắt âm u làm cho hắn hơi biến sắc một chút.

Nội lực trên người vẫn chưa khôi phục, ý đồ muốn thoát hỏi dây xích hoàn toàn không có khả năng, bằng cảm giác Hách Thiên Thần cũng biết chủy thủ tùy thân cùng với Giao Tàm ti trên người của hắn đều đã bị tịch thu.

Cổ tay cử động, xiềng xích phát ra vài tiếng va chạm, “Ngươi làm như vậy là vì Hách Cửu Tiêu?” Thản nhiên hỏi, ngữ điệu vững vàng trước sau như một, bị một cái liếc mắt trông lại, Vệ Vô Ưu cắn chặt răng, bỗng nhiên sinh ra vô hạn phẫn hận.

Cho dù bị rơi vào tay kẻ khác, sống hay chết cũng không thể xác định, nhưng Hách Thiên Thần xem ra vẫn lạnh nhạt trầm tĩnh như thế, rõ ràng Hách Thiên Thần mới là tù nhân, nhưng bị ánh mắt kia liếc nhìn, làm cho Vệ Vô Ưu cảm thấy muốn thối lui, đây là đạo lý gì?

“Hách Thiên Thần! Ngươi đừng giả vờ làm ra bộ dạng này trước mặt ta! Nay ngươi đã nằm trong tay của ta, cho dù ngươi là Các chủ Thiên Cơ Các, mất đi nội lực rồi lại bị nhốt, ngươi còn có thể làm được cái gì? Đừng để cho ta nhìn thấy bộ dáng thờ ơ của ngươi!”

Vệ Vô Ưu trở nên kích động, đi đến vài bước trước mặt Hách Thiên Thần, “Thanh liên? Minh nguyệt? Lưu vân?” Hắn cười ha hả, tiếng cười vang vọng khắp ngục thất, “Ngươi có thể cùng hắn làm ra chuyện này thì còn nói cái gì là thanh liên, cái gì là minh nguyệt? Huynh đệ các ngươi dám làm ra chuyện tổn hại nhân thường đạo lý, ngươi không phải là mây trôi trên trời khó có thể nhìn thấy, mà chính là không có mặt mũi để gặp người đời mới đúng! Làm cho ta phải suy nghĩ, người được xưng là hoàn mỹ, được toàn bộ võ lâm tán tụng là Đàn Y công tử sẽ ở trên giường làm chuyện loạn luân với ca ca của mình như thế nào?!”

Ngữ thanh của hắn bỗng nhiên hạ xuống, lẳng lặng nhìn Hách Thiên Thần, rồi lại đột ngột cất cao, tiếng cười vẫn còn vang vọng khắp ngục thất, sắc mặt của hắn trở nên phi thường quỷ bí, “Là ngươi cám dỗ hắn có đúng hay không?”

Hách Thiên Thần khép lại hai mắt, không hề bị dao động bởi những lời này của Vệ Vô Ưu, bất luận hắn và Hách Cửu Tiêu như thế nào thì người trước mặt mới là địch nhân của hắn, chỉ cần không đối mặt với Hách Cửu Tiêu thì lý trí của hắn sẽ không dễ dàng bị phá hủy, “Ngươi yêu Hách Cửu Tiêu, hắn lại có tình với người đệ đệ này, ngươi sinh ra oán hận, vạn phần không cam tâm?”

“Câm mồm!” Nói mấy câu chạm vào nỗi đau của Vệ Vô Ưu. Vệ Vô Ưu cười lạnh vài tiếng, tùy tay cầm lấy một sợi roi da. Vút, một tiếng phá không xẹt qua.

Ánh mắt của Hách Thiên Thần vẫn lạnh nhạt, ngoảnh đầu tránh đi một đòn xẹt qua bên cổ, đồng thời lại cảm thấy nóng rát đau đớn, một đòn vừa rồi dừng trên người hắn, y phục toác ra, lưu lại một vết roi đỏ ửng.

“Ngươi làm sao có thể khẳng định quan hệ giữa hắn và ta?”Giống như đánh trên người hắn không phải là roi mà là một cành liễu, nam nhân bị trói trên tường với y phục bị tổn hại xem ra vẫn ôn hòa nhã nhặn như trước, thậm chí vì đang ở trong ngục thất mà càng lộ ra vài phần cao quý, nâng mắt lên, trong mắt chỉ là nghi hoặc.

Vệ Vô Ưu tự xưng là dung mạo phi phàm nhưng đối mặt với Hách Thiên Thần lại không hiểu vì sao có một loại cảm giác mặc cảm, cổ tay khẽ nâng, lại một tiếng roi quất xuống, vẫn dừng lên vết thương ban đầu, nhìn thấy da thịt rách ra thì hắn mới cảm thấy hài lòng, “Giữa các ngươi đã có đủ loại thị phi, hắn lại vì ngươi đi Thập Toàn Trang ngăn cản hôn sự, nay toàn bộ giang hồ đều biết chuyện này. Chỉ có những kẻ ngu xuẩn mới cho là lúc trước đã đoán lầm, đều nghĩ rằng tình cảm của hai người các ngươi là huynh đệ đoàn tụ sau khi thất lạc, Hách Cửu Tiêu tính tình quái gỡ lãnh khốc, không chấp thuận đệ đệ thành thân, bọn họ nghĩ rằng đó là chuyện đương nhiên….”

“Một đám tự cho là đúng!” Hừ lạnh một tiếng, hắn tỉ mỉ nhìn vết roi trên người Hách Thiên Thần, vẻ mặt khoái trá lắc lắc roi da trên tay, rồi lại tiếp tục mỉm cười, “Ngươi theo hắn đi một đêm mới về Thiên Cơ Các, sau khi trở về liền tắm rửa, ngay trên vạt y bào còn có dấu vết này, ngươi nói xem, ta làm sao lại không biết?” (NXB lậu = bọn ăn cắp đê tiện + hèn mọn)

Vết thương trên cơ sườn co rút đau đớn, nhắm mắt nghe Vệ Vô Ưu nói, sắc mặt của Hách Thiên Thần không hề thay đổi, như hắn đã suy đoán, biết hắn trở về rồi làm chuyện gì thì chỉ có người trong Thiên Cơ Các….

Vệ Vô Ưu đi tới, xé rách vạt y bào của Hách Thiên Thần, lồng ngực chợt rộng mở, đủ loại dấu vết tình dục lộ ra, từ trên cổ đến trước ngực, thậm chí từ thắt lưng kéo dài xuống dưới, muốn lưu lại những dấu vết này thì phải hoan ái kịch liệt như thế nào, sắc mặt của Vệ Vô Ưu càng lúc càng vặn vẹo.

Từ lúc tắm rửa thì Hách Thiên Thần đã nhìn thấy những dấu vết này, nếu thoát hạ hết thảy y phục thì sẽ phát hiện ở dưới thân của hắn cũng có rất nhiều, ngoại trừ hôn ấn còn có những vết ngắt, đó là lúc điên cuồng, lâm vào bên trong dục vọng, bọn họ khó có thể tự chủ, hoặc nhiều hoặc ít đều lưu lại những dấu vết này trên người của đối phương, không ngờ lại bị xem như chứng cớ để người khác vạch trần.

“Ngươi muốn Hồng Hạt Độc Cơ trước tiên thử ta, rồi lại làm cho nàng dẫn ta đi nhìn thấy tên Cửu Tiêu kia để xác định việc này, thật sự làm ngươi phải hao tâm tổn trí.” Cúi đầu liếc mắt một cái, Hách Thiên Thần khẽ nhíu mày, bàn tay của Vệ Vô Ưu chuyển động bên hông của hắn, cảm giác quái dị này làm cho hắn sinh ra cảnh giới.

Đầu ngón tay của Vệ Vô Ưu từ miệng vết thương xoa nhẹ đến những dấu hôn trên người Hách Thiên Thần, rồi lại chuyển sang những nơi khác, hắn không hề phủ nhận, ngữ thanh vô cùng dịu dàng, “Nếu ngươi thật sự là đệ đệ của hắn, giữa các ngươi nếu chỉ là tình huynh đệ, thì ta làm sao nỡ lòng nào thương tổn đệ đệ của hắn.”

Hách Thiên Thần không cho người khác tiếp cận, giờ khắc này lại bị sờ soạng không kiêng nể như vậy, trong lòng khó chịu làm ánh mắt của hắn trở nên lạnh lùng. Bây giờ hắn mới biết rõ Hách Cửu Tiêu khác biệt như thế nào, cùng là tay, nhưng Vệ Vô Ưu chỉ làm cho hắn cảm thấy chán ghét, còn Hách Cửu Tiêu thì hoàn toàn tương phản.

Mặc cho tay của Vệ Vô Ưu chạm lên những hôn ấn, Hách Thiên Thần đè nén cảm giác khó chịu xuống đáy lòng, tâm tư xoay chuyển, “Nếu ngươi đã sớm nghe được những lời thị phi, thì vì sao phải nhẫn nại đến hôm nay mới động thủ?”

“Bị ta dễ dàng bắt như vậy, xem ra ngươi thực không cam lòng.” Vệ Vô Ưu tự cảm thấy có thể bắt được Đàn y công tử, làm cho vị Các chủ này ở trước mặt hắn mà không còn lực kháng cự, hắn cảm thấy thật sự rất tốt, phàm là Hách Thiên Thần hỏi, hắn cũng không giấu diếm, “Ngươi nghĩ rằng đến bây giờ ta mới bắt đầu động thủ? Sai lầm rồi, ta đã sớm muốn bắt ngươi, để xem đến tột cùng Đàn Y công tử là người thế nào mà có thể làm cho hắn chết mê chết mệt như vậy.”

Thôi một cú vào vết thương của Hách Thiên Thần, Vệ Vô Ưu lộ ra nụ cười tàn nhẫn, “Khi đó không biết các ngươi là huynh đệ thì ta đã có quyết định này, biết ngươi đi Vu Y Cốc, ta bỏ một số ngân lượng lớn để tìm người chặn ngươi lại, không ngờ hắn lại đích thân đưa ngươi quay về!”

Bụng bị một đòn nghiêm trọng, Hách Thiên Thần kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng cố gắng không hiển lộ cảm xúc, hắn càng luống cuống kích động thì Vệ Vô Ưu sẽ càng đắc ý, hắn chỉ cần kéo dài thời gian làm cho dược tính mất đi tác dụng, nội lực bị ức chế không phải là do thủ pháp kỳ dị, hắn xác định là do dược vật, cũng giống như loại đã làm cho hắn bất tỉnh.

“Nói cách khác, người mà Nại Lạc muốn giết vẫn là ta, trên đường quay về Thiên Cơ Các gặp phải ám sát cũng đều hướng về phía ta.” Vệ Vô Ưu tựa hồ muốn tra tấn hắn, vẫn không muốn làm cho hắn chết nhanh như vậy, lực đạo của một quyền chỉ làm cho hắn hộc máu, bên môi dính huyết sắc, giờ khắc này xem ra hắn và Hách Cửu Tiêu phi thường tương tự, cũng không phải lạnh như băng mà là lạnh nhạt cô độc, chỉ là nhíu mày lại làm cho người ta nhìn hắn không dời mắt.

Vệ Vô Ưu nhìn hắn thật lâu, “Đúng vậy, ta thỉnh chính là Nại Lạc! Những người đó lúc đầu là vì giết ngươi, không ngờ ta quá khinh thường ngươi, ngươi không chỉ không hề bị thương, còn làm cho người của Nại Lạc liên tục thất thủ, cuối cùng còn lật lọng trở mặt! Ngươi dựa vào cái gì? Có phải chính là bộ dáng lúc này của ngươi hay không?”

Hàm dưới bị nắm chặt, Hách Thiên Thần nhìn xuống, ánh mắt dừng trên khuôn mặt xen lẫn đố kỵ và oán hận của Vệ Vô Ưu, người của Nại Lạc lật lọng trở mặt? Không phải biết khó mà lui, mà chính là buông tha cho thương vụ lần này, rồi sau đó còn trở mặt? Nếu là như thế vì sao còn có người lẻn vào Thiên Cơ Các với mưu đồ ám sát?

“Không phải là ngươi rất đắc ý hay sao? Người của Nại Lạc giết ngươi bất thành nhưng lại quay sang muốn giết ta! Sau khi đám sát thủ bị ngươi tiêu diệt, bọn họ cư nhiên không để ý đến quy củ! Ngay cả những tên sát thủ bịt mặt cũng quay sang giúp ngươi, làm hại ta phải trốn đến nơi này. Hách Thiên Thần, rốt cục ngươi đã bỏ thứ bùa gì cho bọn họ?” Cẩn thận quan sát khuôn mặt của Hách Thiên Thần, Vệ Vô Ưu mấy ngày liền bị người của Nại Lạc đuổi giết khiến hắn rất bất an, nay Hách Thiên Thần đã ở trước mặt, trong lòng của hắn bỗng nhiên hiện lên rất nhiều suy nghĩ.

Ngay cả hắn cũng không thể không thừa nhận, nam nhân ở trước mắt có một loại khí chất mà người khác không có, khiêm tốn tao nhã, bình tĩnh lạnh nhạt, trầm ổn khó dao động, trong đó có một loại nghiêm nghị cao quý khó có thể thân cận, điểm này khiến người ta rất muốn thử nghiệm nếu sự cao quý bị làm nhơ bẩn, sự trầm ổn bị phá vỡ thì hắn còn có thể bình tĩnh nữa hay không, có thể khiêm tốn lạnh nhạt nữa hay không.

“Ngươi đang làm cái gì?” Hách Thiên Thần thầm nghĩ không ổn, cảm giác lúc trước của hắn là không sai, Vệ Vô Ưu hiển nhiên có một chút điên cuồng, giờ khắc này tay của Vệ Vô Ưu đang trượt dần từ bên hông của hắn xuống phía dưới.

“Ngươi nói xem, ta muốn làm cái gì? Chuyện này ngươi cũng không phải chưa từng làm, hay là ngươi chỉ có cảm giác với ca ca của ngươi?” Vệ Vô Ưu cười một cách quỷ quái, vươn tay sờ lên lồng ngực rắn chắc ở trước mắt, dao động vài lần trên cơ bắp của Hách Thiên Thần, “Ta muốn nhìn xem Đàn Y công tử giống như áng mây cao cao trên trời không ai có thể chạm đến, khi phóng thích sẽ là bộ dáng như thế nào….”

Lòng bàn tay đi xuống giữa hai chân của Hách Thiên Thần, “Ngươi cũng là nam nhân, ngươi còn có thể bảo trì được sắc mặt này đến bao lâu?” Vệ Vô Ưu liếm môi, cho dù Hách Thiên Thần có thể nhất thời nhẫn nại, nhưng làm sao có thể thờ ơ đối với kích thích trên người, hắn muốn Hách Thiên Thần phải sụp đổ, phải cầu xin tha thứ!