Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Quyển 1 - Chương 46



Muốn như thế nào? Thiến Dong chưa từng nghĩ tới, lúc này hai người ở trước mặt cũng không thật sự bận tâm nàng đã nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi. Nàng có năng lực làm được gì? nàng có thể yêu cầu như thế nào? Bởi vì câu hỏi này của Hách Thiên Thần mà nàng trở nên sửng sờ cả người.

Từ khi rời khỏi Hách cốc, khuôn mặt kiều mị vẫn diễm lệ như hoa, nhưng đã mất đi hương thơm. Hách Thiên Thần nhìn nàng, chờ nàng tiếp tục lên tiếng, nhưng nàng chỉ nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ hững hờ của Hách Cửu Tiêu, “Cốc chủ hoàn toàn không hề để ý có đúng hay không? Bất luận hôm nay ta nói cái gì, tính làm như thế nào thì ngươi cũng không bận tâm?”

Kéo lê chiếc váy màu đỏ, Thiến Dong tiến lên vài bước. Trong đình và ngoài đình giống như hai thế giới tách biệt, nàng đứng bên ngoài, sự kích động trong lòng bỗng nhiên bình phục, “Ta chỉ muốn hỏi, Cốc chủ có phải thật lòng muốn hắn, một người nam nhân, còn ngươi…” Nàng hướng sang Hách Thiên Thần, “Thật sự muốn dây dưa cùng với Huyết Ma Y của Vu Y cốc hay sao? Đàn Y công tử có bao giờ nhìn thấy thủ đoạn của hắn hay chưa? Có biết hắn làm cho người ta sống không bằng chết như thế nào hay không? Ở trong Vô Cực Uyển, những tiếng gào thét thê lương thảm thiết liên tục vang lên, hắn chỉ đứng nhìn, phân phó hạ nhân tiếp tục thí nghiệm thuốc trên thân của những người đó.”

Nàng nói một hơi, căn bản không muốn đối phương đáp lại, “Thiến Dong đều đã nhìn thấy, thậm chí còn giúp một tay, ta làm tất cả vì hắn, nhưng kết quả lại không thể bằng ngươi? Một người nam nhân! Ngươi là Các chủ Thiên Cơ các được người người thán phục, lại có rất nhiều người hâm mộ Đàn Y công tử, vì sao ngươi lại muốn ở cùng một chỗ với hắn? Đàn Y công tử không phải rất hảo khiết hay sao? Chẳng lẽ không biết Hách cốc là một nơi dơ bẩn như thế nào? Ngươi có nhìn thấy cỏ cây khô héo ở bên ngoài sơn cốc? Ngươi có biết vì sao chúng lại có màu đỏ sậm hay không? Đó là vì máu người!”

Thân ảnh màu xanh đứng bên trong đình vẫn lặng yên bất động, thần sắc rất lạnh nhạt. Hách Thiên Thần cười khổ trong lòng. Còn có ai biết rõ Hách cốc hơn so với hắn và Hách Cửu Tiêu? Theo như lời của Thiến Dong, hắn làm sao lại không biết? Bên ngoài đình, Thiến Dong tràn đầy ai oán bi thương, Hách Thiên Thần không cắt ngang mà để cho nàng tiếp tục nói, “Tất cả những thứ đó, nếu ngươi thật sự tận mắt nhìn thấy thì không biết còn dám cùng người nam nhân này dây dưa hay không?”

Thiến Dong chỉ vào Hách Cửu Tiêu, “Đàn Y công tử, ngươi thật sự dám thương hắn hay sao?”

Khi nàng chỉ vào Hách Cửu Tiêu thì ánh mắt của Hách Thiên Thần cũng dừng trên thân của người nam nhân này. Vẻ mặt của Hách Thiên Thần thản nhiên như mây bay, khó có thể phân biệt tâm tư ở bên trong.

Hách Cửu Tiêu từ đầu cho đến cuối vẫn không nói một lời nào, ánh mắt lạnh lùng như đóng băng, lúc này bỗng nhiên mở miệng, “Hắn đã đáp ứng rồi, ta sẽ không cho phép hắn thay đổi. Thiến Dong, ngươi nói những lời này chẳng lẽ là muốn tìm cái chết?”

Hàn ý dâng lên khắp toàn thân, hắn muốn giết nàng? Thiến Dong miễn cưỡng mỉm cười, “Ta biết cái mạng này của ta là do Đàn Y công tử nói hộ, nhưng cho đến bây giờ ta không hề muốn hắn nhiều lời. Ta căn bản không cần! Ta đến Tuyền Cơ phường gặp được ngươi, ta nghĩ rằng đây là lão thiên gia an bài, ta tận lực nắm lấy cơ hội! Nguyên lai, đây mới là lão thiên gia an bài. Là các ngươi không buông tha ta. Ta thấy các ngươi ở bên nhau, nếu ta đem việc này lan truyền ra ngoài thì bất luận các ngươi có thân phận như thế nào đều sẽ bị vạn người khinh rẻ, các ngươi có biết hay không?”

“Ngươi và hắn đều là nam nhân! Vì sao không đi thích nữ tử? Nếu chẳng qua nhất thời ham thích, muốn thay đổi một chút thì cũng không sao, nhưng xem ra các ngươi không phải. Huyết Ma Y vô tình cũng có một ngày động tình, thật là đáng chê cười….” Chỉ vào hai người bọn họ, những giọt lệ rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp của Thiến Dong, ánh mắt của nàng có một chút kỳ dị. (NXB lậu = bọn ăn cắp đê tiện + hèn mọn)

Tiếng gào thét của nàng khiến cho đám người ở xa xa hướng lại nơi này, nàng dường như cố ý như thế, tiếp tục hô to, “Các ngươi! Các ngươi sẽ không có kết quả tốt, vết xe đổ của Minh Nguyệt sơn trang đang ở ngay trước mắt! Các ngươi sẽ có một ngày phải hối hận–”

Nàng bỗng nhiên gỡ xuống chiếc trâm cài tóc trên đầu, rồi bất thình lình hướng về phía Hách Thiên Thần, không vượt ngoài dự kiến của nàng, thanh y vẫn bất động nhưng chưởng phong đã đánh tới, trâm cài tóc bị đẩy lệch hướng ban đầu.

Máu tươi mãnh liệt tuôn ra trên cổ của Thiến Dong, lời nói vẫn chưa dứt thì đã bị ánh mắt ai oán bi thương thay thế, nàng chậm rãi lộ ra một nụ cười, Hách Thiên Thần dường như có một chút tỉnh ngộ khi nhìn thấy nụ cười kia.

Bên ngoài đình, giờ khắc này thắt lưng mềm mại của nữ tử xoay quanh một vòng không phải vì múa một vũ khúc, mà chính là vì tử vong. Khi nàng ngã xuống là lúc có những cánh hoa bám lên người, dừng trên hồng y kiều diễm đầy thê lương. Hồng y như máu, nàng mặc hồng y đến đây, chẳng lẽ đã sớm liệu trước kết cục?

Lý đại nương dẫn theo người chạy đến, thì liền nhìn thấy Thiến Dong ở ngoài đình đang chậm rãi ngã xuống, ánh mắt vô cùng oán hận lại tràn ngập bi thương.

“Huyết Ma Y, ngươi giết nàng?” Phản ứng đầu tiên của Lý đại nương chính là việc mà Hách Cửu Tiêu vừa gây nên, hắn nhíu mày nói, “Ta vốn không biết nàng là người trong Hách cốc, nàng tới nơi này, kỹ nghệ thêu thùa cũng không tệ vì vậy ta mới lưu nàng lại. Mấy ngày nay nàng ở đây, ngày ngày dây dưa, chắc Huyết Ma Y cảm thấy phiền phức.”

“Không sai.” Trong đình truyền ra hai chữ lạnh như băng, không hề có một lời giải thích, Lý đại nương cũng không dám hỏi nhiều, lại nhìn sang Hách Thiên Thần.

Vì sao Đàn Y công tử không ngăn cản? Hách Thiên Thần biết rõ ý tứ của Lý đại nương, nhưng hắn cũng không hề mở miệng

Bởi vì nàng vốn muốn chết. Hách Thiên Thần chậm rãi nhắm mắt lại. Trên mặt đất máu chảy lênh láng, ánh mắt của Thiến Dong lúc ấy tràn đầy bi ai đau khổ, lúc trước nàng đáng lý đã phải chết, nhưng bởi vì một câu của hắn mà nàng còn sống. Thiến Dong thật sự là một nữ tử kiêu ngạo, sự kiêu ngạo và can đảm của nàng làm cho nàng có dũng khí đi yêu Hách Cửu Tiêu, nhưng rồi phát hiện đó là tình cảm vĩnh viễn không được đáp lại, cho nên nàng kỳ thật không sợ chết, nàng biết rõ sẽ có một ngày như thế này.

“Làm sao vậy?” Hách Cửu Tiêu dìu hắn, sắc mặt của Hách Thiên Thần xem ra cũng không tốt lắm.

Hắn chỉ lắc đầu, “Ta không sao.” Ý niệm của Thiến Dong khi sắp chết quá mức mãnh liệt, mãnh liệt đến mức hắn chỉ đứng trước mặt nàng mà đã có thể cảm nhận được nội tâm của nàng. Vứt bỏ suy nghĩ đó, thần sắc của hắn bắt đầu khôi phục, nhưng Hách Cửu Tiêu vẫn không buông hắn ra, “Đi vào phòng của ta nghỉ ngơi.”

“Ta đã gọi người an bài chỗ ở cho Đàn Y công tử.” Lý đại nương muốn gọi người dẫn đường, vừa quay đầu lại thì không còn nhìn thấy bóng dáng của hai người ở bên trong mái đình.

Trong phòng của Hách Cửu Tiêu.

Phòng khách vốn cũng sạch sẽ, Hách Thiên Thần đi vào, không hề thấy có dấu vết đã có người từng ở đây, cũng giống như khi ở Hách cốc. Hắn thở dài một tiếng trong lòng, mới dừng chân thì cổ tay đã bị Hách Cửu Tiêu cầm lấy, “Ngươi xác định bản thân mình vô sự? Mạch tượng của ngươi rất loạn.”

“Không có việc gì.” Hách Thiên Thần thu tay lại, Hách Cửu Tiêu ở ngay bên cạnh nhìn hắn, ánh mắt tựa hồ bất đồng so với lúc trước. Hách Thiên Thần nghĩ đến lời nói của Thiến Dong rồi khẽ lắc đầu, “Nàng thật sự là một nữ tử thông minh, nàng nhìn ra giữa chúng ta….”

Hách Thiên Thần không nói tiếp, nhưng Hách Cửu Tiêu cũng hiểu được ý tứ của Hách Thiên Thần, hắn ôm lấy đệ đệ của mình, “Thiên Thần, đừng nói với ta rằng ngươi bị những lời đó của nàng dao động. Nàng đã chết, mà ngươi cũng biết ta là người như thế nào, ngoại trừ tình cảm huynh đệ thì ngươi cũng đã thừa nhận có tình ý đối với ta, chẳng lẽ lại muốn phủ nhận?”

“Ngươi có biết một khi ta đã quyết định thì sẽ không thay đổi hay không.” Hách Thiên Thần nhẹ nhàng mỉm cười, lần đầu tiên chủ động kề sát bờ môi của Hách Cửu Tiêu, “Nếu đã thừa nhận thì ta sẽ không vì người ngoài nói mấy câu liền bị dao động, ngươi không cần lo lắng.”

Trên môi đụng chạm rất nhẹ, Hách Thiên Thần chưa từng cùng người khác hôn môi, lúc này hắn lại hôn ca ca của mình. Người nam nhân xem ra lạnh lùng vô tâm, không hiểu cái gì gọi là tình ái, lại một lòng muốn có được hắn, chấp nhất như thế làm cho hắn không thể không đáp lại.

Hách Thiên Thần dựa vào cảm giác để cùng Hách Cửu Tiêu dây dưa giữa môi với lưỡi, ôm lấy ca ca của hắn, cảm thụ đầu lưỡi lần lượt thay đổi.

Hách Cửu Tiêu bị nụ hôn của hắn gây chấn động, cơ hồ là lập tức liền ôm chặt lấy hắn, nụ hôn của hắn cũng giống như bản thân hắn. Mới đầu là thăm dò vô cùng nhạt nhẽo, dần dần sẽ trở nên sâu sắc không còn do dự, tiếp theo là tiến vào rồi chiếm đoạt, mơ hồ mang theo sự sắc bén thâm trầm như đại dương vô tận. Đó không phải là vẻ ngoài của hắn, mà là che giấu bên dưới sự ôn hòa lạnh nhạt, một khi đã quyết định làm điều gì thì sẽ không hề lưỡng lự. Hách Thiên Thần làm cho hơi thở của hai người giao hòa, giống như trước kia Hách Cửu Tiêu đã làm với hắn.

Bọn họ ôm nhau, tiếp tục làm cho nụ hôn càng thêm khắc sâu, nụ hôn dai dẳng triền miên, thật vất vả mới thừa nhận rồi đáp lại, giờ khắc này hết thảy những điều ái muội mập mờ và thăm dò trước kia đều trở nên đáng giá.