Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 489



“Hơiiii~"

Tả Tiểu Đa khua tay, làm ra vẻ kết luận: “Tự coi nhẹ mình, tự tỉ quá rồi, nếu như chỉ nói một người con gái có khí chất, vậy thật sự là người con gái kia không còn những thứ khác nữa, nhưng chị Niệm Niệm đây, chính là khí chất của chị Niệm đây đã đủ đánh bại 99% phụ nữ trên thế giới này rồi, một chút tự tin đấy mà ngươi cũng không có sao? Hả, chị Niệm Niệm? Cô Lạc Nhạn kia so với ngươi căn bản không cùng một đẳng cấp, không cùng một tầm cỡ, không so nổi không so nổi.”

Nụ cười của Tả Tiểu Niệm càng lúc càng rạng rỡ, nhìn sau đầu Tả Tiểu Đa nói: “Cẩu Đát, sao ta lại cảm thấy ta không xinh đẹp đến vậy nhỉ!"

"Chị Niệm Niệm... Lời nói khiêm tốn này của ngươi có chút giả rồi... Khiêm tốn này... Khiêm tốn nhiều quá sẽ khiến người khác nghe giống như đang tự hào đấy"
Tả Tiểu Đa quang minh chính đại lẫm liệt nói: “Sao ta lại thấy dung mạo của những người con gá khác chẳng qua cũng chỉ có như vậy, tất cả đều rất bình thường? Chính là vì bên cạnh ta có ngươi, ta sớm đã được khai trí bởi vẻ đẹp đỉnh cao nhất rồi; nên ta làm sao có thể hạ thấp tiêu chuẩn được nữa? Bây giờ khi nhìn Cô Lạc Nhạn gì đấy Mộng Trầm Ngư gì gì đấy ấy, không khác gì đang nhìn một que củi... Nhạt như nước ốc.”

Hắn lắc lắc đầu ai oán: "Niệm Niệm mèo à..”

"Hửm?”

“Nếu sau này ta không tìm được vợ thì chính là do ngươi hại đấy; Đến lúc đó nói không chừng ngươi phải chịu trách nhiệm!"

“Hừ!"

Tả Tiểu Niệm tràn đầy vui sướиɠ ngẩng đầu, hừ một tiếng rất nhỏ, kiêu ngạo nói: “Ngươi nghĩ hay quá nhị, ta chịu trách nhiệm gì chứ! Hừ! Đợi đến lúc đấy rồi tính đi!"
Đứng dậy ngẩng đầu đi ra cửa.

“Ta đi ngủ đây! Ngủ ngon”

"Ừm ừm, chị Niệm Niệm ngủ ngon..” Tả Tiểu Đa khó chịu kêu một tiếng, nhìn Tả Tiểu Niệm giống như nai con nhảy ra ngoài, cuối cùng mới thật nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.

“Nguy hiểm quá! Lúc nãy chiếu chút xíu xíu nữa thôi là tự mình chui vào tròng rồi... Thật nguy hiểm mà...”

“Đời người này á, có một đống gập ghềnh, không cẩn thận một chút là lọt hố, ta đã học được cách trưởng thành rồi...”

...

Cũng vào lúc nửa đêm.

Phương Nhất Nặc hóa trang thành một thanh niên mập mạp, lét lén lút lút đi ra từ trong phòng của một khu dân cư, hình bóng nhanh như chớp biến mất không thấy nữa.

Bên đây là nơi cư dân vừa mới chuyển đến.

Hừm, chính là những công nhân viên của tập. đoàn Mộng Thị, đại đa số đều chuyển đến đây.
“Không ngờ rằng bây giờ con bé này lại là chủ quản kế toán của tập đoàn Mộng Thị...”

“Nhưng mà tình hình lúc này sao nhìn có vẻ không tốt lắm.”

“Những điều nàng biết không nhiều, chỉ là sức mạnh chiến đấu tổng hợp hiện tại của Vu Minh bên này mà nàng còn không biết có bao nhiêu, hoàn toàn không biết có bao nhiêu cao thủ, ngươi nói như vậy có tức không chứ?”

“Lão tử lúc này mà bị bại lộ, 99% sẽ bị Tinh Sứ dùng làm bia đỡ đạn, à nhầm, làm tiên phong chứ... đúng là bị con nhóc Huyền Y kia hại chết..."

“Phải làm như nào mới được đây? Như nào mới có thể bo bo giữ mình, rút lui nguyên vẹn đây?"

....

Rạng sáng.

Mặc Huyền Y đã thức dậy từ rất sớm, nét mặt đầy vẻ suy tư.

“Huyền Y à, không phải ngươi muốn xem tướng sao?”

Phương Nhất Nặc mặt mũi hiền lành nói: “Ta nghe ngóng được trong thành này có một vị đại sư, nổi tiếng gần xa, uy danh lẫy lừng, ta với ngươi cùng đi xem thử đi?”

“Hả?”

“Nghe nói vị Tả đại sư này rất tài giỏi, có thể xem quá khứ tương lai. Thần kỳ hơn là hẳn đã xem tướng trước sau hàng nghìn lần nhưng từ xưa đến giờ chưa có lần nào là không chuẩn!"

Phương Nhất Nặc nói: "Đến cũng đã đến rồi, chúng ta không ngại cùng đi xem thử đi”

“Sư thúc, ngươi định xem... cái gì?”

Mặc Huyền Y kinh ngạc nói: “Ta muốn đi xem tướng là vì trong lòng có chuyện, muốn tìm một chút yên tâm, nhưng còn sư thúc ngươi..."

“Từ khi đến thành Phượng Hoàng này vận khí cực kỳ không tốt!"

Phương Nhất Nặc thơ dài: “Sư thúc là vì cảm thấy trong lòng không chắc ăn lắm mới muốn xem lành dữ ra sao, tìm sự an tâm”

Từ đầu đến giờ, Phương Nhất Nặc vẫn không dám đi báo cáo có mặt với sứ giả bên kia.

Bởi vì.... Bởi vì cứ luôn cảm thấy trong lòng khó. chịu, không an toàn.

“Ngược lại đi cùng nhau thì không vấn đề gì."

Thật ra Mặc Huyền Y không muốn cùng đi xem bói với sư thúc, do dự nói: “Nhưng vừa rồi xảy ra chuyện lớn như vậy, chúng ta đi cùng nhau có phải mục tiêu quá rõ ràng rồi không?”

Phương Nhất Nặc nghe vậy lập tức bừng tỉnh, đồng tình nói: "Đi một ngày đàng học một sàng khôn, xem ra Huyền Y cũng đã bắt đầu suy nghĩ vấn đề một cách chu đáo rồi... Rất tốt rất tốt. Hai người chúng ta đi cùng nhau thật sự không ổn lắm, mục tiêu quá rõ”

Hắn nghĩ nghĩ nói: “Như này đi, sáng sớm ngươi đi trước, ngươi xem xong thì đến ta đi, dù sao thì vị Tả đại sư kia một ngày ba lần sáng trưa chiều đều có xem, đẳng nào cũng vẫn có cơ hội.”

Mặc Huyền Y gật gật đầu, nói: “Huyền Y hiểu rồi”

“Vậy ta chuẩn bị một chút”

“Ừm”

...

Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm đi đến cửa nhà rồi chia ra đường ai nấy đi.

Tả Tiểu Niệm vẫn là đi đến Mục Yên Yên bên đấy, Còn Tả Tiểu Đa đương nhiên là phải đi đến trường học; Sau khi đột phá vài ngày, Tả Tiểu Đa vẫn luôn cảm 'thấy hỗn loạn trong đầu, thậm chí thỉnh thoảng còn cố' biếu hiện giả như ù tai.

Thật sự là những thứ được hấp thu trong những ngày này quá nhiều quá phức tạp.

Kiếm pháo, thân pháp, bộ pháp, độn pháp, chùy pháp,...

Nhét hết vào trong não.

Cho dù năng lực học tập của Tả Tiểu Đa có tốt, bản thân còn giỏi chịu khổ, nhưng đột nhiên lại nhét nhiều thứ vào não như vậy, trong khoảng thời gian ngắn thích ứng không kịp, nói chỉ là tiêu hóa hết.

Tả Tiểu Đa bày tỏ không hiểu lắm với những sắp xếp của Tả Trường Lộ: Nếu như một lần chỉ truyền thụ một loại võ học, đợi sau khi quen thuộc tiêu hóa được rồi thì lại truyền thụ thêm một loại khác, tiến hành tuần tự như vậy khi nắm chắc được mới được xem là an ổn chứ.

Nhưng Tả Trường Lộ lại yêu cầu hai chị em phải mỗi ngày một lần, mỗi ngày một loại!

Mật độ như vậy thật sự là quá dày đặc.