Không Thể Rời Bỏ Nàng

Chương 46: Chống đỡ



"Xin chờ một chút." Trước khi Vũ Văn Dương rời đi, Đỗ Hàn Yên còn dám hỏi điều nàng muốn biết nhất: "Quý Lương viện bây giờ đang ở đâu?"

Không nghi ngờ gì nữa, câu hỏi này đã đổ thêm dầu vào lửa cho Vũ Văn Dương, nhưng điều bất ngờ là hắn quay đầu lại trừng mắt ác ý với nàng rồi bỏ đi không nói lời nào.

Sau khi Lý Nghiên cùng Thái tử rời đi, Xuân nhi vội vàng tiến lên, trong giọng nói có chút trách cứ: "Nương nương! Sao người lại chọn thời điểm này để hỏi chứ!" Người không thấy Thái tử đang tức giận lắm à, ngay cả trẻ con mà hắn cũng ra tay huống chi người lớn!

Đỗ Hàn Yên nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Vũ Văn Dương, sau đó vội vàng đi kiểm tra tình hình của Hạ nhi.

"Hạ nhi, để ta xem." Xuân nhi nói, nhẹ nhàng đẩy chỗ quần áo ướt ra, sau gáy tiếp xúc trực tiếp với nước nóng đã bị sưng đỏ hơi nghiêm trọng, sau khi nàng chạm vào thì Hạ nhi đau đến co rụt lại, vội vàng kéo quần áo lên: "Vết thương nhỏ này sẽ không sao, nhưng da dẻ của tiểu công chúa mỏng manh, không bị thương đâu chứ?"

Tử Khâm ở trong vòng tay của Đỗ Hàn Yên cuối cùng cũng từ từ ngừng khóc và lại chìm vào giấc ngủ dưới mùi hương trấn an của mẹ.

Cũng may nước nóng bắn vào người nó không nhiều, không gây bỏng, hình như nó chỉ hơi sợ hãi mà thôi.

"Cám ơn Hạ nhi." Đỗ Hàn Yên cảm tạ, đặt Tử Khâm trở lại trong nôi, sau đó quay đầu hỏi: "Ngươi đi bôi thuốc đi, nếu để lại sẹo sẽ không tốt."

Hạ nhi lắc đầu: "Nương nương, người đừng lo lắng cho ta." Trên thực tế, nàng ấy thà để lại vết sẹo, bởi vì đó là bằng chứng tốt nhất cho sự chuộc lỗi của mình.

"Nói đi cũng phải nói lại, tại sao Thái tử điện hạ lại đột nhiên chạy tới đây làm gì vậy? Chẳng lẽ..."

Sắc mặt Xuân nhi tái xanh: "Chẳng lẽ... Quý nương nương đã nói gì sao?" Không phải là đã khai ra mối quan hệ giữa hai người họ đấy chứ?

Đỗ Hàn Yên lắc đầu: "Không thể nào, nếu hắn thực sự có bằng chứng thì e rằng sẽ không chỉ đến đây tỏ ra phô trương thanh thế." Nàng bất an nhìn về phía cửa, lẩm bẩm: "Tích nhi... rốt cuộc tỷ đang ở đâu?"

***

Lý Nghiên không ngờ Thái tử lại bỏ qua cho Đỗ Hàn Yên như vậy. Với tính cách cáu kỉnh và liên quan đến mặt mũi của mình, làm sao hắn có thể không truy hỏi đầu đuôi câu chuyện như vậy?

Nàng ta chỉ nghĩ trong lòng, thế nhưng Thái tử đột nhiên tự mình giải thích: "Nhìn thấy hài tử, bổn Thái tử đột nhiên nhớ tới Đỗ Hàn Yên mới là người được phụ hoàng đang quan tâm nhất, nếu như nàng ta có chuyện gì, ta sợ phụ hoàng sẽ trách tội."

Nghe Thái tử nói xong, Lý Nghiên mỉm cười, trong lòng cũng không quá kinh ngạc với lời giải thích của hắn. Dù sao Đỗ Hàn Yên cũng đang là phi tần duy nhất đã sinh con, Hoàng thượng đương nhiên sẽ thiên vị nàng. Nhưng điều khiến Lý Nghiên lo lắng là, trong tiềm thức Thái tử vẫn kính sợ Hoàng thượng, vậy hắn có thể thực hiện được kế hoạch không?

Lý Nghiên không chắc chắn, nhưng khi sự việc đã đến mức này, nàng ta có nói gì cũng sẽ không quay lại.

Ngày hôm sau, Thành Viên Viên dẫn thị nữ đến Hà Vũ viện của Hà Lương viện. Chỉ cần quan sát kỹ thì sẽ thấy rằng viện của nàng ấy có rất nhiều cây mơ khác nhau, nên đương nhiên có thể biết rằng nàng ấy chắc chắn thích mơ. Chỉ là còn chưa tới mùa hoa mơ, những cái cây kia bây giờ tựa hồ chỉ còn lại màu xanh lá cây, không thể tưởng tượng mùa đông giá rét lại xuất hiện một đóa mơ đông nở rộ.

Hà Vũ rất ngạc nhiên trước chuyến thăm của Thành Phụng nghi, bởi vì bình thường nàng ấy là một người có tính cách lạnh lùng, chỉ giữ những liên lạc cơ bản nhất với các phi tần khác. Sau một thời gian dài, nàng ấy dần dần duy trì một sự hiểu biết ngầm kỳ lạ với các phi tần khác, nàng ấy không thường xuyên đến thăm những phi tần khác, các phi tần cũng sẽ không chủ động đến viện của nàng ấy.



Thành Viên Viên cũng không nói thẳng mục đích chuyến thăm của mình, mà để thị nữ lấy ra món quà mà mình mang theo: "Nghe nói Hà Lương viện thích mơ, nên thần thiếp đặc biệt mang đến thứ này."

Hà Vũ bảo thị nữ lấy rồi mở ra, bên trong có một lọ sứ khắc hoa văn quả mơ, Thành Viên Viên giải thích: "Mơ là đặc sản quê hương của thần thiếp, ngâm bằng công thức bí truyền của gia mẫu, ăn vào sẽ có tác dụng chăm sóc sức khỏe."

Hà Vũ mở lọ sứ ra nhìn vào bên trong, mùi mơ thơm ngào ngạt lập tức tràn ngập căn phòng. Nàng ấy lễ phép mỉm cười, bảo thị nữ mang chiếc bình sứ đi cất, khoanh tay đặt trên đầu gối hỏi: "Cám ơn Thành Phụng nghi, đúng là ta rất yêu thích mơ... nhưng, lần này ngươi tới đây, chắc hẳn không chỉ là tặng mơ phải không?"

Thành Viên Viên cũng biết đối với Hà Lương viện mà nói, mục đích nàng đột ngột đến thăm rất rõ ràng. Mơ chỉ là một màn thiện chí, vì vậy nàng không ngại cầu xin nàng ấy, đi thẳng vào vấn đề: "Thần thiếp thực sự có một yêu cầu quá đáng muốn cầu xin Hà Lương viện..." Hai người thường không hay gặp nhau, Thành Viên Viên cũng không biết rõ về nàng ấy nên đang suy nghĩ không biết nên nói như thế nào.

Hà Vũ thấy vậy bèn xen vào: "Ta nghe nói gần đây Y Liên viện xảy ra một số chuyện."

Nàng ấy nói trúng tim đen, Thành Viên Viên nhướng mày hơi ngạc nhiên. Nàng chưa kịp nói gì, Hà Vũ lại nói: "Nếu ngươi muốn biết Quý Lương viện đang ở đâu thì nàng ấy đang bị giam giữ trong thiên lao."

"Ừm, vô cùng cảm ơn Hạ Lương viện đã cho ta biết, nhưng mục đích thần thiếp tới đây không phải là..."

"Chẳng lẽ các ngươi muốn cứu nàng ấy sao?" Vẻ mặt Hà Vũ có chút kinh ngạc: "Nghe nói Thái tử điện hạ rất tức giận, có lẽ sẽ không dễ dàng buông tha cho nàng ấy như vậy đâu..."

Sắc mặt thành Viên Viên hơi khó coi: "Đúng vậy, thế nên thần thiếp cần mượn sức mạnh của Hà Lương viện để giúp thần thiếp liên lạc với một người..."

Hà Vũ và thị nữ của mình liếc nhìn nhau, rồi nói: "Ta hiểu rồi, là cữu cữu của ta phải không?"

"Vâng..." Cữu cữu của Hà Lương viện là cựu tướng quân của triều đại Vũ Văn, nghe nói khi quân đội đang khó khăn trong việc chấn chỉnh, sau khi ông giải quyết việc khó khăn này và giao quân đội cho phò mã Hạ tướng quân người giờ đã qua đời, thì ông đã cáo biệt trở về quê nhà.

Cách duy nhất Thành Viên Viên có thể nghĩ ra để liên lạc với ca ca mà không gây nghi ngờ là thông qua mối quan hệ của bên thứ ba như cựu tướng quân, mà người duy nhất trong cung có quan hệ với cựu tướng quân là Hà Lương viện.

Hà Vũ nhìn nàng một lúc lâu mà không nói lời nào, khi Thành Viên Viên bắt đầu cảm thấy nàng ấy sẽ không đồng ý thì nàng lại đột nhiên nói: "Ta biết rồi, ta sẽ cử người gửi thư cho cữu cữu. Nhưng trừ chuyện đó ra, ta sẽ không can thiệp vào chuyện này."

Mắt Thành Viên Viên sáng lên, vội vàng nói cho Hà Vũ những lời muốn nói, sau đó ngựa không dừng vó mà chạy tới Tích Hàn viện.

Thị nữ của Hà Vũ đứng phía sau Hà Vũ nói: "Nương nương, không ngờ người lại đồng ý yêu cầu của Thành Phụng nghi." Bình thường gặp phải những tình huống như vậy, nương nương sẽ bo bo giữ mình, tại sao hôm nay lại bất thường như thế? Chẳng lẽ một hũ mơ đã thật sự mua chuộc được nương nương?

Sau khi nhìn Thành Viên Viên rời đi, Hà Vũ mỉm cười quay sang nhìn thị nữ và nói nhẹ nhàng: "Mai nhi, có thể ngươi không biết, nhưng ta nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chúng ta trên người Quý Lương viện và Đỗ Thừa huy."

Thị nữ tên Mai nhi kinh ngạc mở to mắt, sau đó nhẹ nhàng cười nói: "Vậy à."

***

Đêm lại đến, nhiệt độ xung quanh giảm xuống đáng kể, Quý Liên Tích cảm thấy khoảng thời gian này trong ngày là khó khăn nhất.



Vết thương hôm qua bị đánh vẫn còn nhức nhối, xung quanh nàng chẳng có gì ngoài lan can và những bức tường đá lạnh lẽo, căn bản không thể nghỉ ngơi được.

Khuôn mặt và cơ thể của nàng bị tổn thương nên khi vừa chạm vào sẽ đau, vết thương có thể chuyển biến xấu nếu không được điều trị, nhưng khi nghĩ về số phận mà mình sắp phải đối mặt, những vết thương này không đáng nhắc đến chút nào.

Nàng đang ngồi trong một góc, không còn quan tâm đến lễ nghi nữa, vòng tay ôm lấy mình và vùi đầu vào đầu gối, cố gắng duy trì nhiệt độ cơ thể nhiều nhất có thể.

Nàng bị nhốt ở đây mới hai ngày mà đã sợ đến mức không biết phải làm sao. Vừa nhắm mắt lại, khuôn mặt Yên nhi sẽ hiện ra trước mắt, đây là điều duy nhất giúp nàng giữ được bình tĩnh. Nhưng một khi nàng nghĩ đến có thể sẽ không bao giờ gặp lại nàng ấy nữa, nước mắt lại không tự chủ được chảy ra.

Tất cả là do nàng quá bất cẩn, nếu nàng không viết ra tình ý của mình và để lại những bức thư tình không gửi được ấy thì cũng sẽ không để cho người khác có cơ hội nắm được thóp của mình. Cả ngày nàng chỉ có thể ở đây, suy nghĩ của nàng dần trở nên bi quan, nếu nàng có thể gặp lại Đỗ Hàn Yên vào lúc này thì dù nàng có chết cũng không hối hận.

Tiếng đẩy cửa ngục ở lối ra truyền đến, một bóng người dừng lại trước mặt Quý Liên Tích, nàng ngẩng đầu lên nhìn thấy Hoàng thượng đang vuốt bộ râu dài và trịch thượng nhìn nàng.

Không ai lên tiếng trước, Quý Liên Tích ở trong phòng giam giống như đã cách ly với thế giới trong một thời gian dài, nàng hoàn toàn khác với người có tri thức hiểu lễ nghĩa thường ngày, chỉ nhìn ông chằm chằm.

"Năm đó Dương nhi giới thiệu ngươi, trẫm rất vui vẻ, bởi vì trẫm nhìn ra được ngươi là một nữ nhân cao nhã thanh khiết và rất thông minh." Ông khẽ thở dài: "Nếu phải nói ngươi mắc sai lầm như vậy, trẫm vẫn có chút không tin. Quý Lương viện... rốt cuộc những bức thư đó có phải do ngươi viết không?"

Quý Liên Tích vốn nghĩ mình thực sự đã viết những bức thư đó, có lẽ sẽ không thể giấu chúng được lâu, muốn trực tiếp thừa nhận điều đó, nhưng đột nhiên nghĩ đến Đỗ Hàn Yên, nàng buột miệng: "Không phải."

Hoàng thượng nhìn nàng bằng ánh mắt thương hại: "Ngươi là người thông minh, chẳng lẽ không biết chỉ cần trẫm mời người tới đối chiếu bút tích là có thể vạch trần lời nói dối này ngay lập tức sao?"

Đương nhiên Quý Liên Tích biết, nhưng nếu nàng thừa nhận trong lòng mình thực sự có người khác, bọn họ nhất định sẽ làm mọi cách tìm bằng được người đó, tình cảnh của Yên nhi sẽ càng nguy hiểm hơn. Dù chỉ là nói dối để kéo dài thời gian thì nàng cũng không muốn bỏ cuộc.

Hoàng thượng ngoảnh mặt đi: "Tục ngữ có câu "Ái tình khiến người ta ngu si", người thông minh đến đâu khi gặp được tình yêu cũng sẽ trở nên vô cùng ngu xuẩn."

Ông khó hiểu nói: "Lão bách tính thì không nói làm gì, nằm dưới quyền thiên tử tương lai mà sao ngươi dám làm chuyện như vậy? Nếu ngươi nói cho trẫm biết người đó là ai, trẫm có thể sẽ cân nhắc xử lý nhẹ hơn."

"..." Quý Liên Tích không nói lời nào.

Hoàng thượng gật đầu cười nói: "Quý Lương viện, ngươi quả thực rất thông minh, có lẽ đây là một trong những nguyên nhân khiến ngươi phản bội thái tử."

Ông xoay người đi, trước khi rời đi có nói: "Nếu ngươi không chịu nói thì ngày mai chờ ban tội đi." Nói xong Hoàng thượng rời khỏi thiên lao, để lại một bầu không khí tối tăm và băng giá.

Một lúc sau, cánh cửa nặng trịch lại được mở ra.

Khi tiếng bước chân đến gần, Quý Liên Tích nhận thấy bước chân của người đến lại dừng lại trước cửa nhà lao của mình.

Nàng ngước lên với đôi mắt đẫm lệ, đập vào mắt nàng là một đôi mắt khác đang kìm nén nước mắt và nỗi buồn.