Không Thể Cưỡng Lại

Chương 15



Cùng lúc đó, tại bệnh viện.

Sau khi hai người rời khỏi hôn lễ, Tống Bắc Thần liền vội vội vàng vàng đưa cô tới bệnh viện.

Tống Vân Tịch cúi đầu nhìn chằm chằm bàn tay to lớn của hắn đang nắm chặt tay mình, tâm tình phức tạp.

Cô không sợ ánh mắt của người đời cùng với những lời đồn đãi vô căn cứ, nhưng... Chuyện làm cô sợ hãi nhất, rốt cuộc cũng vẫn xảy ra.

Năm năm trước cô rời đi để bảo vệ hắn, nhưng lúc này cô lại hại hắn ngã vào vực sâu vạn trượng.

"Bắc Thần."

Tống Vân Tịch bỗng nhiên rút tay về, bước chân cũng ngừng lại.

Người đàn ông quay người nhìn cô, chân mày cau lại: "Làm sao vậy?"

"Thực xin lỗi."

Cô thở dài, giương mắt nhìn chằm chằm hắn: "Là tôi quá sốt ruột, có lẽ tôi nên chờ cậu kết hôn xong thì mới tới tìm cậu."

Nếu cô có thể chờ thêm chút nữa, có lẽ, hắn sẽ không trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Nghe vậy, sắc mặt người đàn ông trở nên u ám hơn rất nhiều. Tống Bắc Thần không đáp lại mà hỏi: "Con nằm ở phòng bệnh nào?"

"Bây giờ tôi sẽ đưa cậu đi."

......

Trong phòng chăm sóc đặc biệt, cậu bé với khuôn mặt nhợt nhạt đang nằm thiếp đi.

Hai chân Tống Bắc Thần như có xiềng xích, khi tầm mắt nhìn về phía cậu bé đang nằm trên giường bệnh, cơ thể hắn liền mất đi sức lực.

Có đôi khi, quan hệ huyết thống là một chuyện vô cùng kỳ diệu.

Ví dụ như, hắn chưa bao giờ gặp đứa bé này, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái là hắn có thể xác định, người đang ngủ trên giường bệnh kia, chính là con trai của Tống Bắc Thần hắn!

Khuôn mặt cậu bé nhỏ nhắn với đôi lông màu đen láy, hai mắt nhắm nghiền. Tống Bắc Thần ngồi xuống mép giường, bởi vì kích động, lên hai mắt đã hiện lên tơ máu.

"Con tên gọi là gì?" Thật lâu sau, cuối cùng hắn cũng thốt lên một câu.

"Nghiêm Hướng Nam." Tống Vân Tịch nghẹn ngào đáp.

"Hướng Nam... Hướng Nam..."

Tống Bắc Thần cầm bàn tay nhỏ nhắn của cậu bé đặt vào trong lòng bàn tay to lớn ấm áp của mình.

Hình như Hướng Nam nghe được có người đang gọi tên cậu, cặp mắt to đen láy từ từ mở ra. Hai con ngươi trong suốt, ngây ngô nghiêm túc nhìn chằm chằm trước người đàn ông xa lạ trước mặt mình.

"Người nhất định là..." Hai Hướng Nam chớp chớp, đáy mắt bỗng nhiên lóe lên một tia sáng: "Cậu."

Đôi mắt Tống Bắc Thần bỗng ửng đỏ, hắn cố gắng đè nén cảm xúc của bản thân, đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, giọng nói có chút khàn khàn: "Sao lại biết ta là cậu?"

Hai mắt Hướng nam mở to. Thì ra đây chính là người cậu mà mẹ hay nhắc tới!

"Bởi vì mẹ thường xuyên nhắc về cậu. Mẹ nói cậu rất tuấn tú, cậu sẽ mua rất nhiều đồ chơi cho Hướng Nam, mẹ nói mẹ rất muốn cậu..."

"Chờ con khỏe lại, cậu dẫn con đi lắp ráp phi cơ được không?"

"Ngoan lắm." Tống Bắc Thần cúi người hôn lên trán Hướng Nam, sau đó quay người lại nhìn cô: "Đây là lý do em không muốn cho tôi gặp con?"

Bởi vì chỉ cần thấy khuôn mặt này thì hắn sẽ biết đây chính là con của hắn.

Nhìn cảnh cha con gặp lại như vậy, chóp mũi Tống Vân Tịch có chút đau xót, cô che miệng lại, chạy nhanh ra khỏi phòng bệnh.

"Cậu, mẹ sao vậy? Nhất định là mẹ ghét Hướng Nam bá chiếm cậu, mẹ nói mẹ rất muốn được ở bên cạnh cậu."

"Không phải đâu, mẹ ra ngoài mua đồ chơi cho con, chờ con khỏe lại, con muốn cái gì cậu cũng sẽ mua cho con."

"Con muốn mẹ vui vẻ, mỗi lần nhắc đến cậu thì mẹ đều khóc nhè, con là đàn ông nên con không thể để mẹ khóc nhè được."

"Ừ, về sau cậu..." Hắn dừng một chút, sau đó nhắm mắt lại, nói tiếp: "Sẽ không bao giờ để mẹ con khóc nhè nữa."