Không Thể Cưỡng Lại

Chương 16



Dặn dò Tống Vân Tịch ở lại bệnh viện chờ hắn, Tống Bắc Thần lên xe sau đó gọi một cuộc điện thoại, đi thẳng vào vấn đề: "30 phút nữa gặp nhau tại nhà hàng Vân Yên."

Trong phòng, Nghiêm Diệc Sâm ngồi xuống trước mặt hắn, bưng trà uống một ngụm: "Tống tổng muốn hỏi cái gì thì hỏi đi."

Lần đầu tiên Tống Bắc Thần cảm thấy người nam đàn ông này thoạt nhìn cũng không quá chướng mắt như vậy, hắn không hề nghĩ ngợi gì mà hỏi: "Năm đó tôi cầm tiền về, cõi lòng đầy chờ mong đi tìm cô ấy, lại nghe được tin cô ấy đã chấp nhận lời cầu hôn của anh, đã ra nước ngoài cùng anh."

Hắn đột nhiên nhìn chằm chằm đối phương, chắc chắn nói: "Bây giờ, tôi muốn nghe câu chuyện này từ lời nói của anh."

Nghiêm Diệc Sân buông chén trà, không nhanh không chậm lấy khăn giấy ra xoa xoa tay, tùy ý nói: "Muốn nghe từ đoạn nào?"

"......"

"Vậy bắt đầu từ cái đêm mưa kia cô ấy khóc lóc chạy tới cầu xin tôi đi..."

Trà hương lượn lờ, hai người đàn ông ngồi đối diện nhau, Tống Bắc Thần như đang hồi tưởng lại quãng thời gian trước kia...

"Nhắc đến sự việc đó, tôi nghĩ cậu phải rõ ràng hơn tôi chứ?"

Trà đã lạnh, Nghiêm Diệc Sâm nhớ tới khuôn mặt tĩnh lặng, xinh đẹp trước kia, không nhịn được mà cảm khái cười.

Hai tay Tống Bắc Thần nắm chặt thành quyền, cả người như biến thành một tảng băng, lạnh lẽo vô cùng.

Toàn thân cứng đờ, chỉ có trong lòng cuồn cuộn từng đợt sóng, nhắc nhở hắn rằng - Hắn vẫn chưa chết.

Thật lâu sau, hắn mới thốt ra được một câu: "Cảm ơn anh đã chăm sóc cô ấy suốt năm năm qua."

"Không cần." Nghiêm Diệc Sâm xua xua tay, bỗng nhiên cười: "Thực ra Vân Tịch cũng giúp tôi rất nhiều. Tôi cũng nói cho cậu biết, thực ra tôi là gay, sau khi kết hôn với cô ấy xong, mọi người trong nhà cũng không còn nói gì tôi nữa. Cho nên, hẳn là tôi phải cảm ơn cô ấy."

Tống Bắc Thần chỉ hơi hơi gật đầu, lễ phép từ biệt với đối phương, sau đó thì vội vàng rời đi.

......

Sau khibTống Vân Tịch nhận được cuộc điện thoại của Tống Bắc Thần thì cô liền thu dọn đồ đạc ra khỏi bệnh viện. Xa xa, là một bóng dáng rất đỗi quen thuộc. Hắn điều khiển nghịch nghịch đầu thuốc lá để tàn thuốc rơi xuống.

Tống Bắc Thần hút thuốc trông thật khác lạ. Sương khói màu trắng dày đặc, lượn lờ quanh gương mặt tuấn mỹ, mãi đến khi cô ngồi lên xe, thì nó cũng vẫn chưa tan đi.

"Ngồi vững."

Cô vừa mới thắt dây an toàn xong, hắn liền đạp chân ga, quay đầu xe rời đi.

Dọc theo đường đi, xe đều đi với vận tốc cực nhanh, Tống Vân Tịch sợ hãi, liếc nhìn sườn mặt hoàn mỹ của hắn, căn bản đoán không ra tâm tư của người đàn ông này.

Không bao lâu sau, xe liền dừng lại dưới gara.

Tống Vân Tịch thở phào nhẹ nhõm, nhưng bỗng chốc khuôn mặt anh tuấn lại phóng địa trước mặt.

"Tống Vân Tịch."

Tống Bắc Thần tháo dây an toàn, cả người trên cơ hồ sắp đè lên người cô, hai người gần nhau đến mức có thể nghe rõ được tiếng hít thở của nhau.

"Ừ?"

"Chị có có biết vừa rồi tôi đi gặp ai không?"

"......" Cô nhấp môi, khẽ lắc đầu.

Mặt mày Tống Bắc Thần chau lại, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Nghiêm Diệc Sâm nói với tôi, chị vì muốn trốn tôi, không tiếc kết hôn cùng hắn sau đó liền lập tức ra nước ngoài."

Vậy mà hắn lại...... Đi gặp Nghiêm Diệc Sâm!

"Là bởi vì chị mang thai sao? Tôi hỏi chị, sao chị mang thai lại không nói cho biết? Chị cảm thấy Tống Bắc Thần tôi là cái loại đàn ông sợ hãi mấy lời đồn đãi, không dám phụ trách với chị phải không?"

"Không... Không phải, cậu biết tôi không phải..."

Đáy mắt nhiễm một tầng sương mù dày đặc, người đàn ông cô yêu nhiều năm như vậy, đương nhiên cũng biết rõ con người của hắn.

Nếu không phải quá rõ ràng, năm đó một khi hắn biết cô mang thai, nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào cũng muốn ở bên cạnh cô, cô không muốn trở thành chướng ngại vật của hắn nên mới rời đi.

"Đủ rồi!" Tống Bắc Thần quát lên.